Độc Nữ Lệ Phi

Chương 42: Làm nhục




Lúc Tạ Vân Lam đang run rẩy, đột nhiên Liễu Tình Nhu cười âm hiểm một tiếng, sau đó lấy chiếc gối sứ trên giường rồi đập vào cửa gần chỗ bà tử cùng mấy nha đầu đang đứng.

Mọi người bị dọa sợ đến mức giật mình lui về phía sau, gối sứ rơi xuống đất vỡ toang ra, mảnh văng ra khắp nơi.

Dường như Liễu Tình Nhu có sở thích là đập đồ, nàng ta cầm chậu hoa, khung giường, bàn ghế lên rồi đập hết hoặc đẩy ngã, sau đó lại cầm một chậu nước rồi đổ xuống người mình. Ma ma của nàng ta hoảng loạn đến tột cùng, bản thân cũng bị Liễu Tình Nhu kéo tóc rồi hắt nước vào.

“Tiểu thư, người…” Ma ma nhìn bộ dạng của Liễu Tình Nhu mà giật mình.

Đám nha hoàn của Tạ Vân Lam cũng bị nàng ta làm cho hoảng sợ, nữ nhân này lúc lẳng lơ, lúc quỷ dị, lúc lại như người điên, chẳng lẽ bị thần kinh sao?

Chỉ trong chốc lát căn phòng chỉnh tề lại trở nên hỗn độn như bị cường đạo cướp bóc. Liễu Tình Nhu lau nước trên mặt rồi xông ra ngoài, vừa chạy vừa kêu lên, “Cứu mạng, Thế tử phi muốn giết ta, có ai không…”

Cái gì? Mình giết ả sao? Tiện nhân kia nói bậy gì đó? Tạ Vân Lam tức đến mức cắn răng, lúc này mới phát hiện thì ra yêu tinh kia đang muốn tính kế với mình.

Tiễn ma ma phản ứng nhanh, bà dậm chân rồi hét lớn với mấy như đầu trước mặt, “Còn không mau ngăn ả ta lại!” Bộ dáng kia mà bị người ta nhìn thấy thì tiểu thư có tám cái miệng cũng không nói được gì.

Sau khi Tạ Vân Lam phát hiện có gì đó không đúng, bỗng dưng nảy ra một kế sách độc ác đuổi theo Liễu Tình Nhu.

Chẳng qua là các nàng mới đến cửa viện thì đã bị ngăn lại, lúc này yêu tinh Liễu Tình Nhu kia đang quỳ rạp xuống chân đám người trước mặt khóc lóc kể lể, “Cữu mẫu, cứu mạng, biểu tẩu muốn đánh chết Nhu nhi. Nhu nhi cũng không biết đắc tội gì với biểu tẩu mà tẩu ấy mang theo người không nói không rằng vào phòng đập đồ, còn đánh Nhu nhi với ma ma. Nhu nhi nói với biểu tẩu, Nhu nhi được biểu ca đưa vào phủ, cũng phải được sự đồng ý của cữu mẫu, nhưng biểu tẩu nói không có sự đồng ý của tẩu ấy, bởi vậy muốn đuổi Nhu nhi đi. Xin cữu mẫu làm chủ cho Nhu nhi. Ô ô ô…”

Tóc tai của Liễu Tình Nhu rối bời chật vật, trong tiết trời đông giá rét mà chỉ mặc mỗi áo trong, đã vậy tóc với áo lại ướt đẫm. Gương mặt mảnh mai đẫm lệ, nấc lên từng tiếng.

Lúc này càng khóc lại càng hiện ra sự đau đớn đến đáng thương.

Đám người đi tới chính là mẫu thân của Nam Cung Thần, Tấn Vương phi cùng mấy ma ma của bà.

Theo như phong tục của Kinh thành Đại Lương, sau khi tân nương vào phủ thì thân tộc sẽ tra xét của hồi môn. Nếu có đồ cưới phong phú thì sẽ lấy cái đó khoe khoang, còn có thể đòi tiền ra mắt của tân nương nữa, cũng coi như là một phần của buổi động phòng.

Vốn Tấn Vương phi không có ý định đi gặp Tạ Vân Lam, tin tức Tạ Vân Lam chưa chồng mà có thai thì cả Kinh thành này đều biết, điều này khiến bà vô cùng mất mặt. Bà muốn lấy điều này để ngăn cản thói ngang ngược của con dâu mình.

Tấn Vương phi mang theo đám người hầu đi tới Vinh Hi Viên, lại nghe bà tử trông viện bảo Tạ Vân Lam đi tới Phù Phong Viên.

Tấn Vương phi đang đau đầu vì nàng dâu mới vừa vào phủ đã chạy loạn thì có nha đầu chạy tới rỉ tai bà mấy câu, sắc mặt bà liền trầm xuống, Tạ Vân Lam nổi giận đùng đùng ở Phù Phong Viên sao? Phù Phong Viên chính là nơi ở của Liễu Tình Nhu, Tạ Vân Lam muốn làm gì?

Tấn Vương phi trấn an đám người thân thích của Nam Cung rồi mới mang theo mấy vú già đi tới Phù Phong Viên, chẳng qua vừa tới trước cửa đã thấy có người chạy ra, tóc tai bù xù, tiếng khóc thảm thiết.

Mà nhìn vào phòng cũng vô cùng hỗn độn, rèm không ngay ngắn, y phục, ly trà, bàn ghế cũng bị ném đầy sàn nhà, đứng ở trước viện nhìn vô, căn phòng này giống như bị cướp chạy vào dọn sạch.

Mà đoàn người lao ra sau đó càng làm cho bà thêm tức giận, ai nấy cũng mang bộ mặt hung dữ, tức tối.

“Dừng tay, đây là thế nào?” Tấn Vương phi nhìn đám người của Tạ Vân Lam, mắt hiện lên tia sáng, cao giọng quát mắng.

Tấn Vương phi đã hơn 40 tuổi nhưng thoạt nhìn cũng chỉ khoảng 30. Tướng mạo tuấn tú của Nam Cung Thần chính là được di truyền từ bà, đôi mắt xếch khiến người ta không rét mà run, toàn thân mặc phục trang đẹp đẽ không giống với những người bình thường, trên người lại tỏa ra một cỗ uy nghiêm.

Trong lòng Tạ Vân Lam không ngừng lo sợ, chết rồi, làm sao mà Tấn Vương phi lại tới đây?

“Mẫu… Mẫu thân.” Tạ Vân Lam tiến lên trước hành lễ với Tấn Vương phi, bên mép lại cong lên một nụ cười, “Chuyện không phải như Liễu cô nương nói đâu, đồ đạc trong phòng nàng ta không phải do con đập phá mà chính nàng ta làm, nước trên người cũng do nàng ta tự đổ xuống.”

“Không, sao biểu tẩu lại đổi trắng thay đen như vậy, tất cả đồ trong Phù Phong Viên là do biểu ca tự tay gọi người đưa tới. Nhu nhi là cô nhi, sau này sẽ dựa vào cữu mẫu cùng biểu ca, nếu đập đồ của biểu ca thì không phải Nhu nhi sẽ bị biểu ca đuổi ra ngoài, tự tìm đường chết sao?” Liễu Tình Nhu nói xong lại khóc to lên.

Tấn Vương phi cười lạnh, “Nhu nhi mới đến Vương phủ, vốn không có nơi nương tựa, đập đồ, nó còn đường sống hay sao? Ngược lại Vân Lam ngươi, không chờ Thần nhi ở hỉ phòng, làm sao lại mang theo người đến Phù Phong Viên? Tạ gia dạy ngươi lễ nghi như thế sao?”

“Xin Vương phi làm chủ.” Đột nhiên Tạ Vân Lam quỳ xuống, mắt đẫm lệ: “Vì sao con phải tới Phù Phong Viên sao? Vương phi vào phòng nhìn là biết, thật sự con bị oan, tân nương chờ trong hỉ phòng, thế mà Thế tử gia lại…”

Tạ Vân Lam quay đầu lại, trong mắt có một giọt nước mắt lớn rơi xuống, thoạt nhìn trông vô cùng uất ức. Đợi bà thấy được đức hạnh của con trai bà, bà sẽ không tin yêu tinh kia nữa, Tạ Vân Lam âm thầm cắn răng.

Liễu Tình Nhu cong môi cười lạnh, như vậy đã không chịu được sao? Mới chỉ bắt đầu thôi!

Trong phòng sao? Tấn Vương phi liếc mắt nhìn Liễu Tình Nhu, thấy nàng ta cắn môi cúi đầu, gương mặt hiện ra vẻ oan ức, mấp mấy môi rồi nói với ma ma bên cạnh, “Nam thẩm, dẫn đường trước đi.”

Trong phòng, Nam Cung Thần chuẩn bị ngồi dậy thì thấy trong phòng vô cùng bừa bãi, trong đầu lại hiện lên chút ký ức.

Tấn Vương phi đi tới thấy quần áo Nam Cung Thần ở trên giường, sau đó Liễu Tình Nhu lại cúi đầu đi vào không dám nói gì, trong lòng thầm hiểu mọi chuyện đã xong, bà dịu dàng mở miệng, “Thần nhi nghỉ ngơi đi, nơi này có nương rồi.”

“Làm sao nương lại tới đây?” Nam Cung Thần mỉm cười khoát áo bước xuống giường, Liễu Tình Nhu yên lặng đi tới nhặt quần áo lên thay quần áo giúp hắn. Mà Nam Cung Thần lại cầm áo của mình khoác lên người cho Liễu Tình Nhu, cử chỉ rất dịu dàng.

Một màn thân mật như thế như thanh kiếm đâm thẳng vào tim Tạ Vân Lam. Trong lòng nàng ta vô cùng tức giận nhưng cũng chỉ biết chịu đựng, “Thần lang, Liễu… Liễu cô nương này là sao?”

“Ta chỉ là uống quá nhiều rượu, đi tới đây nghỉ chân một chút. Làm sao, Thế tử phi cho là vi phu nên ngủ ở dưới đất có phải không?” Nam Cung Thần nhướng mày cười lạnh.

“Đây là Liễu di nương, không phải Liễu cô nương.” Đột nhiên Tấn Vương phi quát, “Vân Lam, trước khi cưới ngươi, Thần nhi chưa từng thông phòng với ai. Con cháu Tấn Vương Phủ lại ít, Vương gia bệnh nằm trên giường. Ta phải đứng ra làm chủ cho việc Nhu nhi ở cùng Thần nhi. Ngươi là Thế tử phi của Tấn Vương phủ, chẳng lẽ luôn sợ có thêm miệng ăn trong phủ sao? Còn mang theo nhiều người đến đập phá là có ý gì? Nếu như không phải ta đúng lúc đi qua đây, có phải ngươi muốn đánh chết Nhu nhi rồi không?”

“Không phải, Vương phi, con không có…” Tạ Vân Lam vừa tức giận vừa sợ hãi, lập tức quỳ xuống. Ngày tân hôn đầu tiên mà mẹ chồng đã để tướng công của mình cho di nương, nếu việc này truyền ra ngoài thì nàng còn mặt mũi nào nữa? Tấn Vương phi nói xa nói gần cũng đang muốn giúp Liễu yêu tinh kia.

Yêu tinh đó! Tạ Vân Lam ngẩng đầu lên nhìn lại thấy Liễu Tình Nhu đang cong môi cười.

Nụ cười này thật u ám, Tạ Vân Lam kinh sợ đến giật mình.

Tấn Vương phi chỉ nhàn nhạt liếc nàng một cái, Nam Cung Thần cũng cúi đầu không biết đang nghĩ gì.

“Được rồi, ta cũng không trách ngươi, dù sao ngươi cũng mới vào phủ, chẳng qua…” Tấn Vương phi liếc mắt nhìn mấy nha đầu cùng bà tử, cười lạnh, “Thế tử phi còn trẻ không hiểu chuyện nên tùy ý đập phá, còn các ngươi? Thân là nha đầu được Tạ phủ lựa chọn kỹ càng để đi cùng tiểu thư, vậy mà kẻ nào cũng không biết đường mà khuyên nhủ chủ tử hay sao? Bất kể Tạ phủ có quy củ như thế nào, chỉ là ở Tấn Vương phủ của ta…”

Bà dừng một chút, mấy bà tử cùng nha đầu kia hoảng sợ, “Bây giờ đang có tân khách, dù ta có tức giận cũng phải kìm chế! Thế tử phi có thai không thể xử phạt được, các ngươi… tất cả quỳ xuống cho ta! Cho tới khi nào mặt trời mọc thì mới được đứng lên! Nam thẩm gọi mấy người khác trông coi bọn họ, không để cho kẻ nào lười biếng! Phải phạt để nhớ cho kỹ, tránh sau này lại phạm sai lầm!”

“Vâng, Vương phi.” Một bà tử có gương mặt nghiêm nghị trả lời.

Cái gì cơ? Bắt nha đầu và bà tử của nàng quỳ sao?

Tạ Vân Lam hận đến mức không thể nhào tới cắn chết mẹ chồng đáng ghét kia, đây không phải phạt người làm! Đây chính là công khai làm nhục nàng! Ngày tân hôn bị nhà chồng phạt nô tỳ nàng mang theo, chỉ sợ cả đời này Tạ Vân Lam không ngóc đầu lên được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.