An Bội Tĩnh Tuyết dù mạnh mẽ đến đâu, liên tục chiến đấu hơn một giờ, dị năng cũng tiêu hao không còn bao nhiêu, huống chi cường độ chiến đấu của hai người đặc biệt cao, Thiệu Tình hoạt động tay chân một chút, chỗ bị gãy đã bắt đầu chậm rãi khép lại, cô mới đi về phía trước.
Giờ phút này trong mắt An Bội Tĩnh Tuyết, ánh mắt Thiệu Tình tựa hồ tản ra ánh sáng màu trắng bạc, rất mỏng, lại làm cho người ta không thể bỏ qua, An Bội Tĩnh Tuyết hít sâu một hơi, lại lần nữa một lóng tay ra trước, cái màu trắng bạc kia, phảng phất như đại xà còn sống liền chạy trốn ra ngoài.
Dây leo phóng lên cao lập tức đem toàn bộ đại xà bao vây, tự nhiên cũng không ai nhìn thấy những cái khe màu đen giữa các dây đằng kia.
Dây leo một quấn một túm, đại xà liền biến thành đất vụn, An Bội Tĩnh Tuyết sửng sốt một chút, hắn thật không ngờ đại xà cư nhiên "không chịu nổi một kích" như thế
Lúc hắn sửng sốt, một khe không gian liền lặng yên xuất hiện ở sau lưng hắn, nhanh chóng tạo một vết thương nhỏ, sau đó lập tức biến mất.
Gần như thế, cũng không có gì, nhưng An Bội Tĩnh Tuyết lại cảm giác có cái gì đó từ miệng vết thương chui vào, ở trong thân thể hắn không kiêng nể gì sinh trưởng. Kimanh1257_cungquanghang
Nháy mắt An Bội Tĩnh Tuyết ra một đầu mồ hôi lạnh, toàn bộ lực lượng đều đi áp chế Thố Ti tử trong cơ thể, Thiệu Tình liền đi bước một đi tới.
An Bội Tĩnh Tuyết biết bản thân đã thua, nếu hắn động thủ, sẽ không áp chế được Thố Ti tử, như vậy sẽ chết, nhưng toàn bộ lực lượng đều dùng để áp chế Thố Ti tử, hắn làm sao ngăn cản được công kích của Thiệu Tình?
"Tôi nhận thua." An Bội Tĩnh Tuyết vừa dứt lời, liền cảm giác được đồ vật trong cơ thể hắn điên cuồng sinh trưởng trong nháy mắt héo rũ lùi bước, sau đó tìm không thấy.
Thiệu Tình lau bụi đất trên mặt, bỏ qua An Bội Tĩnh Tuyết nhìn về phía Nhị Ngốc, đáy mắt cô đều là ôn nhu, trực tiếp đi qua.
Nhị Ngốc không nói hai lời nhào tới, lại có dây xích thật dài khóa cậu, trong mắt Thiệu Tình có hàn quang chợt lóe qua, không nói hai lời nắm lấy xích, lòng bàn tay của cô trào ra không gian lực, trực tiếp liền đem xích chặt đứt.
Nhị Ngốc thuận lợi nhào vào trong lòng cô, sau đó không đi ra ngoài, cậu có rất nhiều rất nhiều ủy khuất và tưởng niệm muốn nói cho Thiệu Tình, nhưng cậu nói không nên lời, có thể biểu đạt tình cảm của mình, chỉ có gắt gao ôm Thiệu Tình.
Thiệu Tình mấy ngày này tâm tình vẫn rất phiền chán, ở một khắc này, hoàn toàn thoải mái, Thiệu Tình không nói hai lời ôm Nhị Ngốc trở về, người đảo quốc này cô liếc mắt một cái cũng không liếc, tự nhiên cũng không phát hiện ghen tị trong mắt Aki Yomogi.
Mấy người Nghiêm Hán Thanh đều đợi thật lâu, nhìn thấy Nhị Ngốc cũng cảm thấy rất vui vẻ, dù sao bọn họ là một đoàn đội, Nhị Ngốc cũng là một thành viên quan trọng trong đó, Nhị Ngốc trở về lần này, loại cảm giác mất mát gì đó đã không còn.
nói thật, trận chiến đấu này không rung động sảng khoái như mấy trận đấu trước, hơn nữa giằng co thật lâu, nhưng không một ai buồn ngủ, tất cả mọi người trừng lớn mắt, sợ bỏ lỡ cái gì.
Thanh danh Thiệu Tình ở thủ đô một chút đều không có, đương nhiên đó là trước kia, sau hôm nay, cô khẳng định sẽ bị xếp vào danh sách cao thủ ở thủ đô, Thiệu Tình cũng không phải thích làm người nổi bật, một hồi đến chỗ ngồi liền cùng Thái Oánh Oánh nói: "Lần này thật sự chúng tôi phải rời đi, có cơ hội sẽ gặp lại."
hiện tại Thái Oánh Oánh cũng rất tuyệt vọng, cô cẩn thận so hai người với nhau sau đó phát hiện, luận tướng mạo, cô ta không bằng Thiệu Tình, luận thực lực, cô ta cũng không bằng Thiệu Tình, luận bối cảnh, cha cô ta hơi cường thế một chút, cũng mạnh mẽ không bằng Thiệu Tình, càng mấu chốt là trong mắt Yến Kì Nguyệt chưa từng có cô ta.
Em gái cũng có vài phần ánh mắt, lúc này tận lực ép khổ sở trong lòng, gật gật đầu, còn vội giúp ngăn cản cha già muốn lại đây cùng Thiệu Tình tán gẫu một chút.
Thiệu Tình mang theo người liền lặng lẽ trốn, hiện tại không đi, chẳng lẽ chờ một lát nữa hữu nghị gì đó kết thúc, sau đó bị người ta vây tròn sao?
Chỉ sợ hiện tại đại bộ phận dị năng giả ở đây, nhất là cao tầng dong binh đoàn, ý tưởng trong lòng đều không khác nhau lắm, mượn cha già cô ta mà nói đi, Thiệu Tình là một dị năng giả cấp bốn, hơn nữa ở giữa cấp bốn cũng là loại tồn tại thật cường hãn, nếu ông có thể kéo Thiệu Tình vào dong binh đoàn, hứa lấy chức vị phó đoàn trưởng gì đó, chỉ cần Thiệu Tình ở lại, dong binh đoàn bọn họ có thể trở thành dong binh đoàn đứng thứ năm sau bốn đại dong binh đoàn!
Có dã tâm lại không chỉ một mình ông, muốn mượn sức Thiệu Tình, khẳng định nhiều đếm không xuể, Thiệu Tình nếu không chạy nhanh, mỗi ngày có thể bị quấy rầy muốn phá hủy diệt thế giới.
Cho nên Thiệu Tình cơ trí liền mang theo Nhị Ngốc bọn họ trực tiếp rời khỏi thủ đô, chờ lúc dị năng giả phản ứng lại, vừa quay đầu lại, người đã không thấy.
Thiệu Tình giờ phút này đã ở ngoại thành thủ đô, cô dẫn tiểu đồng bọn một đường chạy vội, mãi đến khi rời khỏi thủ đô rất xa, mới dừng lại.
Giờ phút này đã là chính ngọ, Nghiêm Hán Thanh tiếp nhận công việc nấu cơm của Thiệu Tình, để Thiệu Tình và Nhị Ngốc ngồi yên cùng một chỗ, ngay cả Yến Kì Nguyệt trong tình huống không tâm không cam lòng không muốn lưu lại không gian riêng cho hai người.
Nhị Ngốc ôm Thiệu Tình không chịu buông tay, luôn luôn cọ trên người Thiệu Tình, Thiệu Tình định đẩy cậu ra, cậu liền bày ra một bộ dạng ủy khuất không thôi, Thiệu Tình bất đắc dĩ, đành phải ôm Nhị Ngốc vào trong lòng mình.
Theo lý mà nói Nhị Ngốc là tang thi, dáng người sẽ không biến hóa, Thiệu Tình lại cảm thấy Nhị Ngốc nhà cô gầy, khi ôm so với trước kia cộm tay hơn, cô nâng cằm Nhị Ngốc, cẩn thận nhìn, vết sẹo ở khóe mắt cậu không sâu, nhưng lại không cách nào biến mất, xem dấu vết hẳn là bị vật gì sắc bén cắt, ngay cả thể chất tang thi cũng không thể tiêu trừ dấu vết.
Thiệu Tình quen thuộc xoa xoa, vết sẹo không sâu, nhưng cộm tay, Nhị Ngốc lập tức đem mặt hướng đến trước mắt Thiệu Tình ý tứ rất rõ ràng, muốn hôn hôn!
Thiệu Tình bất đắc dĩ cười, nhẹ nhàng hôn hôn khóe mắt Nhị Ngốc: "Được rồi chứ? Người lớn thế này còn làm nũng, đúng rồi, muốn cậu gặp một người." nói xong cô liền gọi Phó Cảnh Mạch lại.
Dọc đường Phó Cảnh Mạch đều rất trầm mặc, đến khi Thiệu Tình gọi hắn lại, Phó Cảnh Mạch vừa thấy Nhị Ngốc, ánh mắt đã ươn ướt, hắn xông về phía trước một cái, định ôm Nhị Ngốc, Nhị Ngốc lại xê dịch mông, đem bản thân nhét vào trong lòng Thiệu Tình, vì thế Phó Cảnh Mạch liền xông vào khoảng không.
hắn không cảm thấy xấu hổ, hốc mắt chỉ hồng nói: "A Thâm, anh là anh trai a, em không biết anh sao?"
Nhị Ngốc tò mò nhìn hắn, trong đôi con ngươi sáng ngời đều là mê mang, cuối cùng nhìn đều lười nhìn, đem mặt mình nhét vào trong lòng Thiệu Tình, cọ a cọ.
Phó Cảnh Mạch không khỏi có chút mất mát, hắn ngã ngồi trên mặt đất, thấp giọng hỏi: "Tại sao lại thành cái dạng này? Tôi có thể xác định cậu ấy chính là em trai của tôi, nhưng em ấy giống như không biết tôi......"
Thiệu Tình đứng lên, từ trên cao nhìn xuống Phó Cảnh Mạch, vẻ mặt nhìn không ra vui giận, cô hỏi: "Tôi hỏi anh hai vấn đề, thứ nhất, anh xác định Nhị Ngốc là em trai anh sao? Thứ hai, có phải anh chấp nhận vì em trai mình trả giá hết thảy hay không?"
Phó Cảnh Mạch cắn răng nói: "Cậu ấy tuyệt đối là em trai tôi, lúc trước là tôi xin lỗi em ấy, không chăm sóc tốt em ấy, là tôi thiếu em ấy, hiện giờ thật vất vả mới đoàn tụ, bảo tôi làm cái gì cho em ấy cũng được!"
"Nga......" Thiệu Tình khom lưng: "Làm cái gì đều có thể ư?"
Phó Cảnh Mạch gật gật đầu, còn rất nghiêm túc nhìn Thiệu Tình, đang leo trên người Thiệu Tình Nhị Ngốc lập tức duỗi ra, đột nhiên nhếch môi, lộ ra răng nanh sắc bén.
Hai mắt cậu đỏ sậm tựa như nhiễm máu, bộ mặt trong nháy mắt trở nên dữ tợn đáng sợ, đừng nói là anh trai, chính là cha mẹ thân sinh nhìn thấy trường hợp này, phỏng chừng đều sợ tới mức không nhẹ.
Nhất là có Thiệu Tình đối lập, một người mặt mày thanh liệt, khuôn mặt tú lệ, một người dữ tợn hung ác, răng nanh lấp lánh hàn quang, rõ ràng là hai khuôn mặt xung đột cực kỳ, khi đặt ở cùng nhau, lại hài hoà ngoài dự kiến của mọi người.
Phó Cảnh Mạch thật ra cũng không sợ hãi, rất trấn định, Thiệu Tình sờ sờ đầu Nhị Ngốc, lúc quay lại nhìn Phó Cảnh Mạch, đáy mắt cũng chỉ còn lại ác ý tràn đầy: "Bị ăn luôn cũng không quan hệ sao......"
Phó Cảnh Mạch gắt gao cắn môi dưới, thanh âm có chút khẩn trương khàn khàn, lại cực kỳ kiên định nói: "Nếu em trai muốn, như thế nào cũng không quan hệ."
Nhị Ngốc chậm rãi tiến sát Phó Cảnh Mạch, Phó Cảnh Mạch thậm chí có thể cảm giác khi Nhị Ngốc hô hấp có hơi thở lạnh lẽo dừng ở trên cổ hắn, một mảnh da thịt kia đều nổi đầy da gà.
Phó Cảnh Mạch cắn răng không hề nhúc nhích, thẳng đến Nhị Ngốc cơ hồ đã gần như dán lên trên người hắn, Thiệu Tình mới ôm cổ Nhị Ngốc, thản nhiên nói: "Ngươi đã là anh trai Nhị Ngốc, hiện tại lại biết được đại bí mật, như vậy còn muốn chạy đi là không được, ngươi hãy nhớ kỹ, nếu ngươi muốn chạy trốn, đem hết thảy chuyện hôm nay chứng kiến nói ra, trước lúc ngươi nói ra ngoài ta sẽ giết ngươi."
Vì phòng ngừa Phó Cảnh Mạch đem bí mật của Nhị Ngốc nói ra, thậm chí Thiệu Tình cấy thố ti tử vào người Phó Cảnh Mạch, cho dù hắn là anh trai Nhị Ngốc, nhưng tâm phòng người không thể không có, dù sao cũng phải tạo cho mình một đường lui.
Đợi đến khi ở chung lâu, cô thật sự có thể tín nhiệm Phó Cảnh Mạch, mới có thể hủy bỏ hạt giống trong thân thể hắn.
Phó Cảnh Mạch chưa nói gì, chỉ yên lặng đứng lên, vỗ vỗ bụi đất trên người, sau đó thấp giọng hỏi: "Buổi tối tôi có thể cùng em trai ở cùng một chỗ không? Chúng tôi lâu rồi không gặp, tôi muốn cùng em ấy thân cận một chút."
Nhị Ngốc lập tức ôm chặt cổ Thiệu Tình, mặt mày hung ác nhìn chằm chằm Phó Cảnh Mạch, cậu không thích Phó Cảnh Mạch, lại càng không thích Phó Cảnh Mạch, tự nhiên muốn tách cậu và Thiệu Tình ra.
Về phần anh anh em em, có thể ăn sao? Cậu chỉ cần Thiệu Tình là đủ rồi, hơn nữa trong xương cốt Nhị Ngốc đã bài xích Phó Cảnh Mạch, cậu không thích hắn, cũng chán ghét Phó Cảnh Mạch tiếp cận Thiệu Tình.
Thiệu Tình trấn an Nhị Ngốc, sau đó nói: "Nhị Ngốc hiện tại không quen anh, nếu hai người ở cùng một chỗ, Nhị Ngốc phát cuồng, anh không chịu nổi, cho nên vẫn là chờ về sau Nhị Ngốc chịu thừa nhận anh rồi nói."
Phó Cảnh Mạch cúi thấp đầu xuống, tựa hồ có chút thất vọng, Thiệu Tình mang theo Nhị Ngốc giống như bạch tuộc đi đến chỗ Nghiêm Hán Thanh nấu cơm, nơi đó đã đặt một cái bàn, chỉ chờ đồ ăn nấu xong.
Đại khái thời gian rời xa Thiệu Tình quá lâu, so với trước kia Nhị Ngốc càng thêm dính Thiệu Tình, hận không thể lúc nào cũng chiếm cứ ở trên người Thiệu Tình, hành vi này của cậu kích thích không ít người, nhất là Yến Kì Nguyệt.
Nếu không phải anh luôn luôn tự đè nén các loại lửa giận lòng đố kị v.v, giờ phút này khẳng định đã muốn xông lên, đem nửa bên người khác của Thiệu Tình chiếm lấy.
Cho dù đè nén, lúc Yến Kì Nguyệt ngồi ở một bên, vẫn u oán nhìn Thiệu Tình cùng mỗ nào đó trên người cô.
Yến Kì Nguyệt kỳ thật là người có nhân cách khuyết tật, nếu tùy ý anh phát triển, rất có khả năng giống trong tiểu thuyết nào đó, trở thành đại boss cuối cùng của chuyện xưa, cho nên Thiệu Tình cũng coi như vì dân trừ hại trước a.
Nhưng cho dù Yến Kì Nguyệt hiện tại đã vì Thiệu Tình, trói buộc tính cách mình, nhưng mà anh như cũ là loại người rất cực đoan.
Ví như hiện tại, anh nhìn Thiệu Tình và Nhị Ngốc, trong óc đã muốn bắt đầu suy xét hai loại phương pháp xử lý, hoặc là tìm biện pháp, biến Thiệu Tình thành người bình thường, hoặc là tìm biện pháp, đem anh biến thành đồng loại của Thiệu Tình.
Tóm lại anh nhìn thấy Nhị Ngốc làm đồng loại của Thiệu Tình, có thể được Thiệu Tình quan tâm để ý nhiều như vậy, chỉ nghĩ anh đã cắn góc chăn anh anh anh trong chốc lát.
Từ khi tìm được Nhị Ngốc, Thiệu Tình không nhìn anh một cái! Đại địch!
Thiệu Tình trấn an Nhị Ngốc một lúc lâu, mới đột nhiên hỏi Yến Kì Nguyệt: "Có thể nghĩ biện pháp làm ra một loại đồ ăn mà tang thi cũng có thể ăn được hay không ?"
cô, bánh bao nhỏ, Nhị Ngốc, thể chất đều gần như tang thi, bánh bao nhỏ tốt hơn một chút, bé có thể hấp thu một ít thức ăn như sữa đồ ăn linh tinh, mà cô và Nhị Ngốc chính là ăn cái gì phun ra cái đó.
"Tôi thử xem." Yến Kì Nguyệt cứ như vậy nhảy nhót một giây, sau đó liền biểu hiện hơi rụt rè một chút nói: "Tang thi đơn giản là hấp thu năng lượng từ trong máu thịt và tinh hạch, để duy trì sinh mệnh bản thân và thăng cấp, tôi nghiên cứu tinh hạch và máu thịt động vật biến dị nhiều một chút, xem có thể làm ra hay không."
Thiệu Tình gật gật đầu, lúc này Nghiêm Hán Thanh đã làm xong cơm trưa, Phó Cảnh Mạch chủ động hỗ trợ, đem đồ ăn mang lên bàn, một đám người liền chuẩn bị ăn cơm.
Phó Cảnh Mạch trước kia còn không cảm thấy gì, dù sao khi đó vì mấy người Thái Oánh Oánh ở bên cạnh, Thiệu Tình vẫn ăn ít gì đó, sau đó lại đi nhổ ra, hiện tại không có người ngoài bên cạnh, Thiệu Tình ngay cả cơm cũng không ăn.
Phó Cảnh Mạch càng nghĩ càng cảm thấy hết hồn, chẳng lẽ Thiệu Tình cũng là tang thi? Nhưng mà tang thi cho dù không giống người thường, nhiều nhất cũng chỉ giống như Nhị Ngốc đi? Chỉ số thông minh tựa như trẻ nhỏ, còn không nói được.
Nếu Thiệu Tình cũng là tang thi, vậy thật đáng sợ!
Nghĩ như thế, Phó Cảnh Mạch liền đem ý tưởng này vứt ra sau đầu.
Lúc ăn cơm, mấy người Thiệu Tình vừa ăn vừa thương nghị: "Chúng ta kế tiếp là về căn cứ thành phố S trước sao? Hay là đi Giang Bắc báo bình an?"
"Giang Bắc bên kia báo tin tức bình an là được rồi, chúng ta về thành phố S đi, lâu như vậy không quay về, bị tu hú chiếm tổ cũng không tốt tí nào." cố Phán Phán cắn chiếc đũa nói, trước kia cô và anh trai lúc đi làm nhiệm vụ đã gặp qua, ở bên ngoài phấn đấu hơn nửa tháng, trở về vừa thấy, nhà bị người ta chiếm mất.
Loại tình huống này ở trong căn cứ cũng thường có, nhiều nhất chính là một đám dị năng giả đi ra ngoài, sau khi trở về phân chia chiến lợi phẩm dị năng giả đã chết, có một ít người nhân phẩm chẳng ra gì, còn có thể cướp đoạt sạch sẽ đồ trong nhà dị năng giả đã chết.
Chiếm vợ con người ta đều đã phát sinh.
Bởi vậy có thể thấy được, tìm một đám đồng đội tương đối bền chắc, tương đối đáng tin cậy, là một lựa chọn sáng suốt cỡ nào.
Trong căn cứ tuy rằng mắt nhắm mắt mở để những người đó có thể cướp đoạt của cải của dị năng giả đã chết, cũng có rất nhiều người ngay cả còn sống, lâu lâu chưa trở lại, cũng bị cướp đoạt một phen.
Nếu Thiệu Tình bọn họ vận khí không tốt, cũng rất có khả năng gặp phải người như vậy.
Đây cũng là nguyên nhân rất nhiều tiểu đội dị năng giả khi ra ngoài làm nhiệm vụ thường để lại một người ở nhà trông coi.
Trước khi đi Thiệu Tình đã mang đi đại bộ phận đồ quan trọng, tỷ như tinh hạch tồn trữ, nhưng còn có rất nhiều lương thực linh tinh không tiện mang đi ra ngoài, đều bị cô để ở nhà, nếu như bị người cướp đoạt, đây thật sự đã có thể tức chết người đi được.
Đến khi phiền não hết, người đã về đầy đủ, tâm tình tự nhiên cũng tốt lên không ít, đoàn người liền đi về giống như du sơn ngoạn thủy.
Ngẫu nhiên đi ra ngoài đánh dã vật chuẩn bị bữa ăn ngon, đến lúc này, rất hiếm thấy động vật không bị biến dị, dù sao thiên nhiên là nơi rất tàn khốc, khôn sống mống chết, cá lớn nuốt cá bé.
Động vật không có trải qua biến dị, từ lúc đầu mạt thế đã bị người ăn toàn bộ, hoặc là bị thiên địch ăn, một ít may mắn còn tồn tại, cũng bởi vì thể chất yếu dần dần bị đào thải.
hiện giờ còn lại, hầu hết đều là động vật biến dị, biến dị đối với nhân loại mà nói là kiếp nạn, đối với động vật mà nói cũng là một hồi cuồng hoan.
Cùng đẳng cấp động vật biến dị có thể nghiền áp tang thi, chỉ xét về vũ lực, cũng có thể nghiền áp dị năng giả cùng cấp, chẳng qua trí tuệ nhân loại động vật không thể so sánh bằng, cho nên dị năng giả và động vật biến dị cùng cấp khi tử chiến, thắng bại không thể xác định.
Càng thêm đáng sợ là tốc độ tiến hóa của động vật biến dị so với nhân loại nhanh hơn.
Thậm chí quá trình tiến hóa của tang thi cũng nhanh hơn so với nhân loại một chút.
Dị năng giả tiến hóa có ba loại biện pháp, thứ nhất là tự mình rèn luyện, đây là loại chậm nhất, thứ hai là hấp thu tinh hạch, đây là loại phổ biến nhất, đệ tam...... Chính là hấp thu dị năng nguyên tinh hạch, đây là loại nhanh nhất.
Dị năng nguyên tinh hạch cùng loại có thể mang đến tiến bộ lớn nhất cho dị năng giả cùng loại, nhưng tóm lại nhân loại bị đạo đức và điểm mấu chốt trói buộc, cũng có người sẽ âm thầm bắt giết đồng loại, nhưng dù sao cũng là số ít.
Động vật và tang thi đã biến dị, lại có thể không hề cố kỵ cắn nuốt đồng loại chính mình, bởi vậy, chúng nó tiến hóa so với nhân loại cao hơn một bậc.
Nghe nói trước mắt đã xuất hiện động vật biến dị đẳng cấp cao nhất, đã đến cấp năm, về phần tang thi còn chưa nghe qua tin đồn gì.