Thiệu Tình không nói chuyện, trầm mặc cõng Trình Kiều trở về, thời điểm trở về Trình Kiều đang ngủ, Lâm Hiểu Phong vẫn cứng rắn chống đỡ, mãi đến nhìn thấy Thiệu Tình cõng Trình Kiều trở về, mới nhắm mắt nghỉ ngơi.
anh ta kỳ thật cũng đã đến cực hạn, vẫn cố gắng chống đỡ.
Chờ lúc Lâm Hiểu Phong tỉnh lại, liền phát hiện anh ta lung lay ở trên xe, nghiêng đầu liền có thể nhìn khuôn mặt tái nhợt của Trình Kiều và bụng quấn đầy băng gạc, những chỗ khác cũng không có có vết thương lớn, anh ta lập tức thả lỏng, vết thương cả người đều bắt đầu đau lên.
Thiệu Tình ngồi ở phía trước bọn họ, nghe được thanh âm liền quay đầu: "anh yên tâm, thân thể cô ấy bị thương rất nghiêm trọng, tinh thần cũng mỏi mệt, tôi giúp cô ấy uống chút thuốc an thần, khiến cô ấy ngủ nhiều hơn một chút."
"Cám ơn." Lâm Hiểu Phong chân thành nói, Thiệu Tình hơi hơi câu môi, có chút tà ác nói: "anh vậy mà rất yêu cô ấy."
"Tôi cùng cô ấy là thanh mai trúc mã, từ nhỏ cùng nhau lớn lên, rất nhiều người đều nói hai đứa nhỏ thanh mai trúc mã lớn lên vì quá quen thuộc đối phương ngược lại không thể yêu đối phương, nhưng mà tôi cùng Trình Kiều không giống, tôi thực yêu cô ấy, cô ấy cũng thực yêu tôi, khi loại cảm tình này lắng đọng lại, biến thành vừa giống như tình thân vừa giống như tình cảm." Lâm Hiểu Phong tự giễu cười: "Tôi một bên coi cô ấy là người yêu, một bên lại đau cô ấy như em gái, không có cách nào bảo hộ cô ấy."
"anh có biết lúc trước cô ấy gặp phải cái gì không?" Thiệu Tình liếc mắt, cao thấp đánh giá Lâm Hiểu Phong một cái, cười như không cười, nghe vậy sắc mặt Lâm Hiểu Phong tái nhợt rất nhiều, nhưng rất nhanh anh liền kiên định lên: "Mặc kệ cô ấy gặp phải cái gì, đều là chuyện quá khứ, tôi sẽ an ủi cô ấy thật tốt, xoa dịu nội tâm bị thương của cô ấy."
Thiệu Tình liền không nói nữa, lười biếng xoay người, đưa lưng về phía Lâm Hiểu Phong: "Đừng quên hứa hẹn của anh lúc trước là tốt rồi."
"Yên tâm." Lâm Hiểu Phong xê dịch thân thể, đem Trình Kiều ôm vào trong lòng anh ta, tình cảm hai người rất phức tạp, có tình yêu, còn có tình thân, còn có sống nương tựa lẫn nhau khó có thể dứt bỏ.
Càng là tình cảm như vậy, lại càng chân thành tha thiết, càng kiên cố.
Lúc ăn cơm chiều Trình Kiều cũng tỉnh, bởi vì bị thương, cô chỉ uống canh, sau đó bỏ một chút bánh bao cùng thịt nát đi vào.
Toàn bộ thời gian bữa tối, Trình Kiều đều biểu hiện rất bình tĩnh, mãi cho đến khi vào lều, cô và Lâm Hiểu Phong ở chung một lều, Thiệu Tình biết, cô ấy sẽ cùng Lâm Hiểu Phong nói rõ.
Sau đó Thiệu Tình cũng vào lều, vào lều Thiệu Tình liền phát hiện, Nhị Ngốc ngồi yên ở trong lều, quần cởi đến đầu gối, sau đó cúi đầu thần sắc nghiêm túc nhìn giữa hai chân mình.
Nhưng mà tang thi thật là không có cái loại năng lực này, hôm nay ngoại trừ cái tang thi biến dị đặc biệt kia.
Thiệu Tình nhìn mông tròn xoe trắng nõn của Nhị Ngốc lộ ra trong không khí, nhịn không được đá một đá: "Làm gì đấy? May mắn Tiểu Đồng không ở chỗ này."
Nhị Ngốc ủy khuất ngao một tiếng, lôi kéo tay Thiệu Tình sờ, sau đó đã bị tay Thiệu Tình vỗ bay, Nhị Ngốc rất ủy khuất, trừng mắt phảng phất đang hỏi, vì sao tang thi cao lớn kia có thể làm được, cậu không làm được.
Nhị Ngốc mơ mơ hồ hồ cũng biết, lúc trước cậu nhìn thấy đó là một sự kiện thân mật nhất của nam nữ, trong tiềm thức cậu cũng nghĩ cùng Thiệu Tình làm loại sự tình này, nề hà phần cứng không cho lực.
Thiệu Tình nhéo phía bên trong đùi Nhị Ngốc một phen, lạnh lùng nói: "Thành thành thật thật ngủ cho tôi, bằng không tôi véo đứt cậu."
Nhị Ngốc lập tức kẹp chặt đùi, thành thật vạn phần, Thiệu Tình để cậu quần mặc vào, sau đó than một tiếng: "Ở trong nhà mình cũng liền thôi, đừng tùy tiện ngay ở bên ngoài cởi quần, làm cho người ta nhìn thấy ảnh hưởng không tốt."
Nhị Ngốc liền tỉnh tỉnh mê mê gật đầu, phối hợp Thiệu Tình đem quần mặc vào, Thiệu Tình có đôi khi cảm thấy, Nhị Ngốc chính là loại trẻ nhỏ có dục vọng chiếm hữu rất mạnh, cố tình giá trị vũ lực còn rất cao.
"Đêm nay đừng ngủ, hấp thu, nhìn xem có thể đột phá hay không." Thiệu Tình đưa cho Nhị Ngốc mấy khối tinh hạch tang thi cao cấp một chút, hoàn toàn không phát hiện, bên trong có lẫn tinh hạch tang thi hôm nay vừa mới xử lý kia.
Nhị Ngốc cũng nghe lời, đem tất cả tinh hạch đều thu, đặt ở trong túi nhỏ rất lâu về trước Thiệu Tình cho cậu, sau đó một viên lại một viên lấy ra hấp thu.
Chờ Thiệu Đồng ôm bánh bao nhỏ cùng tiến vào, một nhà bốn người liền một người nắm một viên tinh hạch, bắt đầu hấp thu.
Càng thăng cấp lên cao, cần năng lượng lại càng nhiều, mượn Thiệu Tình mà nói đi, hiện tại cô là cấp ba hấp thu tinh hạch tang thi cấp một liền gần như vô dụng, cấp hai tác dụng với cô cũng không phải rất lớn, chỉ có cấp ba đến cấp bốn, hiện tại mới thích hợp nhất cho cô hấp thu.
Cấp thấp vô dụng, cấp cao không thể dùng vì dễ dàng bị nổ tan xác, ngược lại là cấp ba, cấp bốn, tương đối thích hợp.
Nhưng mà tinh hạch tang thi cấp ba, cấp bốn thật đúng là không dễ tìm, hiện tại trong tay cô có một viên tinh hạch tang thi cấp bốn, cấp ba nhưng thật ra còn có mấy viên, viên cấp bốn, cô chuẩn bị chờ về tới căn cứ, an toàn lại hấp thu.
hiện tại hấp thu ít cấp hai, cấp ba trước là tốt rồi.
Buổi sáng ngày hôm sau chuẩn bị lên đường, Thiệu Tình còn nhìn biểu tình Lâm Hiểu Phong, ngược lại cũng không nhìn ra khác thường gì.
không phải tất cả đàn ông đều có thể tiếp thu người yêu mình bị vũ nhục, thậm chí có ít đàn ông sẽ đem trách nhiệm đổ lên trên người phụ nữ.
Ngay cả một ít thế nhân đều như thế, bị cường bạo, liền khẳng định là phụ nữ này bình thường cử chỉ lẳng lơ, hoặc là tiếp xúc một ít lưu manh, hoặc là lại ra vào một ít nơi không nên ra vào, tóm lại chính là lỗi của phụ nữ.
Thiệu Tình nhìn thấy nhiều chuyện như vậy, ngược lại cảm thấy Lâm Hiểu Phong bình tĩnh như thế còn tính là một người đàn ông.
Sau khi trở về có thể vơ vét tài sản của anh ta ít một chút.
Ngẫm lại đội hữu của anh ta đã chết không còn một người, vợ bị tang thi vũ nhục, bản thân cũng bị trọng thương, vẫn rất đáng thương, đương nhiên, thiếu của cô một phần cũng không thể thiếu.
Khi trở về tốc độ nhanh rất nhiều, nguyên nhân tự nhiên là tư tưởng thả lỏng một ít, mặc kệ nói thế nào, tại đây mạt thế to như vậy, căn cứ được tính là an toàn, ở trong căn cứ, không cần lo lắng nửa đêm tỉnh lại đã bị tang thi gặm đầu, cũng có thể nghỉ ngơi thả lỏng một chút.
Khi trở lại căn cứ, vừa vặn gặp phải lãnh đại của căn cứ khác đến căn cứ bọn họ, Thiệu Tình mang theo người đi trả nhiệm vụ, lúc trả nhiệm vụ, ở đại sảnh nhiệm vụ, em gái kia đều phải kinh ngốc.
một tiểu đội cấp một, tên đặc biệt nghèo túng tiểu đội dị năng giả (Manh Bảo), hoàn thành một nhiệm vụ độ yêu cầu cao, cũng không tổn thất một thành viên nào.
Nhưng mà cùng đi tiểu đội dị năng giả cấp ba, chết chỉ còn dư lại đội trưởng và đội phó, đây chẳng lẽ không phải một kỳ tích sao?
"Khen thưởng đều thuộc về bọn họ." Lâm Hiểu Phong giúp đỡ Trình Kiều, thời điểm nói chuyện còn nhịn không được có chút thở dốc: "Nhiệm vụ đã giao, Thiệu đội trưởng, tôi trước hết mang Kiều Kiều trở về, hôm nào tôi mời cô ăn cơm."
Thiệu Tình nhìn Lâm Hiểu Phong rời đi, sau đó trong lòng cũng chỉ còn lại vui vẻ không rõ, dù sao bận rộn lâu như vậy, vài lần cận kề ở bên cạnh sống chết, rốt cục cũng đến lúc chia chiến lợi phẩm.
Khen thưởng được nhiều tích phân, liền đủ tiểu đội dị năng giả bọn họ thăng một cấp đi?