Giữa trưa đến giờ ăn cơm, thật vất vả tìm được một địa phương an toàn, có thể nghỉ ngơi, Thiệu Tình mang theo mọi người từ trên xe xuống, lúc đi vào bên trong, một thanh niên khá cao tóc húi cua của tiểu đội dị năng giả Cuồng Phong một chân đá vào trên cửa sắt.
một tiếng ầm làm mấy người Thiệu Tình giật mình, nhất là bánh bao nhỏ không phòng bị, chui thẳng trong lòng Thiệu Tình.
Thiệu Tình dừng bước, độ ấm trong mắt lập tức giảm xuống, móng tay dài của cô trong nháy mắt bắn ra, còn chưa có động tác đã bị Nghiêm Hán Thanh túm một cái bắt được.
Nghiêm Hán Thanh hướng Thiệu Tình lắc đầu, dù sao hiện tại không phải thời điểm trở mặt, tuy rằng nói bọn họ có đủ tự tin đem tiểu đội dị năng giả Cuồng Phong diệt toàn bộ, nhưng bọn họ bên này cũng khẳng định sẽ có tử thương, không đáng giá.
Tuy rằng Thiệu Tình đã kiềm chế, biểu tình lại như trước lạnh như băng, cô đứng ở cửa, không tiếp tục đi vào, thanh âm cũng thản nhiên: "Lâm đội trưởng, không bằng tách ra đi thôi."
Lâm Hiểu Phong sắc mặt cũng có chút khó coi, đội viên của hắn không nghe hắn, chạy tới chỗ nhóm Thiệu Tình ra oai phủ đầu, sắc mặt hắn có thể đẹp mới là lạ.
"Thiệu đội trưởng, tách ra nguy hiểm thật sự rất cao, hai đội ngũ cùng một chỗ, không may gặp phiền toái gì, còn có thể hỗ trợ cho nhau một chút......" Lâm Hiểu Phong còn có ý cứu vãn lại.
Thiệu Tình lập tức nở nụ cười: "Hỗ trợ? Lâm đội trưởng nói đùa, không phải tôi khí thế bức người, lưu lại, tôi không cam đoan mình có thể nhịn xuống, không đối với đội viên của anh làm gì đó, đội viên của anh cũng nghĩ như vậy, mọi người tách ra là tốt nhất, anh tốt, tôi tốt, mọi người đều tốt."
Trình Kiều nhìn thành viên tiểu đội dị năng giả Cuồng Phong, đều muốn tạo phản, vì trấn an lòng người, vội vàng nói: "Nếu Thiệu đội trưởng đều nói như vậy, tách ra thì tách ra đi."
Mặt Lâm Hiểu Phong thật sự rất khó coi, nhưng là không nói gì nữa, trầm mặc một chút, mới nói: "Mặc kệ như thế nào, cơm nước xong rồi nói sau."
Thiệu Tình lắc đầu, mang theo bọn Nghiêm Hán Thanh xoay người rời đi, lúc đi còn nghe được thành viên tiểu đội dị năng giả Cuồng Phong hoan hô.
"Chị Tình, liền đi như vậy sao?" Cố Phán Phán mở to hai mắt nhìn xung quanh, rất là khó chịu, một đám người như vậy, cư nhiên có thể lên đến tiểu đội dị năng giả cấp ba, cũng thật sự là ông trời không có mắt.
"không đi còn lưu lại ăn cơm?" Thiệu Tình thực bình tĩnh liếc nhìn Nhị Ngốc một cái, Nhị Ngốc liền lập tức hiểu được ý Thiệu Tình, chạy xa về sau một chút, hét lên một tiếng.
Tang thi có phương pháp trao đổi của tang thi, Nhị Ngốc vừa mới hét một tiếng kia, chính là triệu tập tang thi phụ cận, sao có thể rời đi như vậy? Ít nhất cũng phải đưa bọn họ một "lễ vật nhỏ", làm cho bọn họ tốn nhiều công sức một chút.
Cố Phán Phán che miệng cười trộm, Thiệu Tình lên xe, mang theo đám người Cố Phán Phán đi thẳng, hướng đường đi ngắn nhất, nhưng cũng là nguy hiểm nhất.
Bên kia quả thực vui mừng như hội, một người so với một người đều hưng phấn, Trình Kiều nhích lại, thấp giọng nói: "Phía dưới đều là oán khí, luôn làm cho bọn họ nghẹn cũng không phải việc tốt, anh cũng đừng tức giận......"
Lâm Hiểu Phong không nói chuyện, một mình ngồi ở chỗ kia sinh hờn dỗi, anh ta tức giận là có hai điểm, kỳ thật cho tới nay, anh ta cũng phát hiện đội viên mình càng ngày càng cao ngạo tự đại, nhưng là anh ta có chút khó nói, chỉ có thể nói bóng nói gió nhắc nhở bọn họ, nhưng mà đến nay cũng không có tác dụng gì, không ăn mệt, bọn họ sẽ không sửa.
Thứ hai, chuyện của Thiệu Tình, đội viên trong tiểu đội Cuồng Phong đối với lời nói của anh ta, dường như là làm lơ, làm cho anh ta rất xấu hổ, dù quyền đội trưởng cũng không là gì.
Càng miễn bàn lần này tiểu đội bọn họ đắc tội đội Thiệu Tình.
Khi tiểu đội Cuồng Phong đang thảo luận khi nào thì đội Thiệu Tình sẽ bị tang thi diệt hoàn toàn, thì nhóm Thiệu Tình đã nghênh ngang tìm siêu thị nhỏ, chuẩn bị ăn cơm trưa, sau khi bọn họ đi vào siêu thị, rất nhanh dọn sạch tang thi, chuẩn bị ăn cơm.
Siêu thị ngoại thành đã bị cướp đoạt gần như không còn gì, Cố Phấn Phán lục soát một góc, sau đó chỉ phát hiện một bao thoại mai ( không biết là bao gì), một bao chân giò hun khói, còn có mấy cái ô, bị dọn dẹp quả thực không thể sạch sẽ hơn.
"Chị Tình, chúng ta đi trung tâm thành phố, hay thuận tiện tìm vài cái trung tâm thương mại, nhìn xem có còn vật tư để thu thập không ?" Cố Phán Phán không nhịn được nói.
Thiệu Tình ngồi dưới đất xem bản đồ lộ tuyến, đường gần nhất được coi là nguy hiểm nhất, nguyên nhân là trên đường đi qua vài trung tâm thương mại, cùng một cái trung học, tiểu khu lại nhiều đếm không xuể.
một bên xem bản đồ, một bên Thiệu Tình nói: "Các trung tâm thương mại này tang thi đều quá nhiều, đội tìm kiếm bình thường, còn có tiểu đội dị năng giả, cũng không dám đi vào, cho nên tôi cảm thấy vật tư trong các trung tâm thương mại này đều còn gần như nguyên vẹn”.
Cho nên ý ngoài lời của Thiệu Tình chính là đi, dù sao cũng tiện đường, chờ bọn họ cướp đoạt xong trung tâm thương mại rồi đi đến toà nhà thị chính, đại khái người tiểu đội Cuồng Phong đi được hơn nửa đường.
"Lần này chúng ta thu tuyệt đối không ít!" Cố Phán Phán nói chắc chắn, cô đã tưởng tượng đến cảnh tài nguyên cuồn cuộn thu vào.
"không được khinh thường, tuy rằng tang thi bình thường không dám công kích chúng ta, nhưng mà thành thị lớn như vậy, khẳng định sẽ có không ít tang thi biến dị, chúng ta luôn phải cẩn thận, để phòng ngừa bị đánh lén." Thiệu Tình cũng không ngẩng đầu lên, nói.
Tiểu đội di năng giả bọn họ điểm tốt nhất chính là Thiệu Tình phát mệnh lệnh xuống đều chấp hành nghiêm chỉnh, sẽ không xuất hiện cảnh tượng bằng mặt không bằng lòng linh tinh.
Có câu nói, không sợ đối thủ mạnh như thần, chỉ sợ đồng đội ngu như heo, kéo chân sau so ra còn đáng sợ hơn.
"Chúng em nhớ kỹ." Cố Phán Phán còn nghiêm túc gật đầu, bọn họ đều theo Thiệu Tình lâu như vậy, điểm giác ngộ này vẫn có.
Thiệu Tình lúc này mới gật gật đầu, dùng bút vòng lên một ít địa phương cô cảm thấy khả năng sẽ có tang thi biến dị cao cấp.
Tuy nói rằng cô không sợ, nhưng tổn thất, thậm chí có một đội viên tổn thương, cô cũng không muốn, tự nhiên là càng an toàn càng tốt.
Vài người khác đều ngồi xuống ăn cơm, từ sau khi bọn họ biết Thiệu Tình không cần ăn cơm, thành thói quen bọn họ ăn, Thiệu Tình ngồi nhìn.
"Ngao!" Rất xa có tiếng tang thi gào rống truyền tới, Thiệu Tình khép lại bản đồ, ngẩng đầu nhìn phương hướng, không nhịn được cong khóe miệng.
Người tiểu đội Cuồng Phong bên kia, cơm nước xong ra cửa, lại gặp nhóm tang thi bao vây.
Đội tang thi kia đã đủ bọn họ đối phó, ít nhất có thể làm cho bọn họ không có tinh lực tính kế đội Thiệu Tình.