Độc Hoa

Chương 29: Lucas trở lại




Lewis bị tiếng động lạ đánh thức. Cậu mơ màng mở mắt và bị một khuôn mặt kề sát mình dọa tỉnh.


"Xin chào quý ngài ngủ ngày." - Một người đàn ông có gương mặt quỷ dị đầy vết xanh tím mỉm cười làm động tác chào với cậu.


"Ông là ai?" - Lewis cảnh giác nhìn người trước mặt. 


"Thật quá đáng~" - Đáp lại cậu lần này lại là một giọng nữ. 


Lewis kinh ngạc nhìn người đàn ông. Nhưng không để cậu lên tiếng chất vấn ông ta đã mở miệng:


"Xin chào cậu Lewis, tôi là Robert. Chắc cậu đã nghe danh tôi ở Hỏa Lang rồi."


"Chưa nghe bao giờ." - Lewis ngún vai ngồi xuống ghế.


"Thật quá đáng~ Tôi là bác sĩ chăm sóc các cậu đấy!" - Robert liền ôm mặt khóc nức nở. 


"Được rồi bác Robert..."


"Gọi tôi là anh!!!"


"Ok ok, anh Robert, anh có thể nói cho em biết ngọn gió nào đưa anh đến đây được không?" 


"À~ anh đến để đưa thuốc ức chế tạm thời cho tên nhóc Will. Tiện thể đòi tiền chú luôn." - Robert cười đầy lưu manh. - "Tên nhóc đó phá nát một nửa phòng khám của tôi đấy."


Lewis trong lòng thầm phỉ nhổ tên gian thương trước mặt nhưng bề ngoài vẫn giữ vững nụ cười tươi.


"Ông chủ của em đang đi nghỉ mát vì vậy có nợ nần gì anh cứ trình lên ông chủ. Chứ tháng này em bị chậm lương."


"Rất thẳng thắn. Anh thích chú rồi đấy." - Robert mỉm cười tiến về phía Will đang nằm lì trên giường. - "Hôm qua anh đến thăm chú vậy mà tên nhóc này lên cơn động kinh ôm chặt lấy chú em nhìn anh đầy cảnh giác. Vì vậy anh quyết định cho cả 2 đứa hai liều thuốc an thần."


Lewis giật giật khóe môi bước vào trong nhà tắm. Robert Robert, người đàn ông với tên và họ giốmg nhau này sao cậu không biết chứ. Gã ta là thiên tài về y học nhưng song song với đó là tính cách kì quặc. Hồi còn trẻ Robert từng bị thương nặng, trong tình cảnh thiếu thốn gã đã tự phẫu thuật cho bản thân. Tuy cuộc phẫu thuật thành công nhưng giọng nói của gã ta đã bị biến đổi thỉnh thoảng sẽ nói giọng nữ đôi lúc sẽ nói giọng nam. Hơn nữa Robert cũng thích trang điểm dù gã trang điểm xấu tệ.


Đột nhiên nhớ đến hẹn với Ferd, Lewis liền ngó đầu ra khỏi nhà tắm hỏi Robert:


"Đại ca, xin hỏi mấy giờ rồi?"


"An tâm đi nhóc con, giờ mới 5 giờ chiều thôi." - Robert bình thản đáp lại.


Fuck!


Lewis vội nhổ bọt kem đánh răng. Nhanh chóng cắm con chip rồi chạy ra ngoài. Nhưng cửa vừa mở cậu liền bị bóng dáng to lớn bao trùm. 


"Lu... Lucas?" - Lewis kinh ngạc nhìn bạn cùng phòng đã biến mất một thời gian của mình. Lucas lúc này trông thảm hại vô cùng, cả người hắn đều toàn vết thương lớn nhỏ, hai má hõm lại, quầng thâm dưới mắt lộ rõ ràng.


Lewis theo bản năng nhìn về phía giường mình. Robert và Will đã biến mất. Cậu thầm thở phào nhẹ nhõm sau đó cả người thiếu niên rơi vào một cái ôm ấm áp.


"Lucas?"


"Đừng cử động! Để tôi ôm một lát." - Lucas khẽ nói. Hắn thừa nhận, khi nhìn thấy thiếu niên mọi mệt nhọc của hắn suốt mấy ngày qua như tan biến mất. Hắn thừa nhận thiếu niên này đã chiếm một phần vô cùng to lớn trong trái tim hắn.


"Này..." - Lewis khẽ gọi hắn.


"Hửm?"


"Cậu tắm chưa vậy?"


"..."


Lucas cũng thừa nhận hắn điên mới yêu cái tên chết bầm này!


*****


Lucas từ trong nhà tắm bước ra. Râu trên mặt hắn đã được cạo sạch, những vết thương cũng được xử lý. Lewis đặt một đĩa cơm trước mặt Lucas rồi ngồi xuống đối mặt với hắn.


"Mày tự nấu hả?" - Lucas hít một hơi rồi hỏi.


"Gia tộc cắt tiền tiêu vặt, dân nghèo như tôi đành phải đích thân nấu nướng thôi." - Thiếu niên nhún vai chỉ lọ thuốc trên bàn. - "Tôi chuẩn bị sẵn thuốc đau bụng rồi."


Không phải cậu không có tiền mà do bản thân lười đặt hàng. Hi vọng Lu Lu sẽ không trách cậu.


Đúng là yêu ai yêu cả đường đi, Lucas liền khích lệ thiếu niên:


"Không đến nỗi tệ đâu." 


Nhưng khi hắn ăn miếng đầu tiên, Lucas hận không thể chặt đứt lưỡi của mình. Hắn hoài nghi người này nấu mà không nếm thử. Sau khi ăn xong muỗng thứ hai, hắn liền đặt thìa xuống.


"No rồi? Vậy hãy trả lời câu hỏi của tôi đi." - Lewis mỉm cười nhưng không hiểu sao Lucas lại cảm thấy lạnh gáy. - "Mấy ngày nay cậu đi đâu?"


"Cũng không đi đâu xa." - Lucas thở dài. - "Bị lão già bắt ở nhà. Ông ta muốn tao cưới một cô thiên kim nào đấy nếu tao không chịu ông ta sẽ bỏ đói tao đến chết. Nhờ có Daz nhìn lén được mật mã phòng mà tao trốn ra ngoài được. Daz có lẽ đã bị lão già kia tóm gáy rồi. Lão già chết tiệt!"


Lucas đột nhiên nhìn chằm chằm Lewis:


"Mấy ngày nay tốt nhất mày nên đi cạnh tao. Lão già đấy có thể sẽ tìm đến mày."


"Tìm tôi? Để làm gì?"


Lucas muốn mở miệng giải thích nhưng lại thôi. Hắn muốn đứng dậy đem đĩa đi rửa thì một tấm card nhỏ từ túi quần hắn rơi ra.


Lewis liền nhặt tấm card lên ngay lập tức mặt cậu liền biến sắc. 


"Sao vậy?" - Nhận ra thiếu niên bất thường, lucas lo lắng lại gần.


"Cái này cậu lấy ở đâu?" 


"Tao đánh ngất một vị khách đến thăm ông già rồi lấy quần áo hắn. Nó có gì đáng sợ hả?"


Lewis mân môi suy nghĩ. Tấm card này giống hệt tấm card của Ollie đưa cho cậu. Dù cậu đã tìm kiếm khắp nơi nhưng cũng không tìm ra được tổ chức này. Rất có thể cha của Lucas có liên quan đến tổ chức nhưng xem ra Lucas không biết gì về việc này. Suy nghĩ một hồi Lewis quyết định mở quang não ra liên hệ Ferd trước. 


Quang não của cậu đã tắt thông báo có lẽ Robert đã tắt nó. Quang não vừa mở một loạt thông báo hiện ra. Tin nhắn cuối cùng là của cách đây vài phút trước. 


[Liam, tôi cảm thấy có người đột nhập vào phòng tôi. Có lẽ là vì chiếc usb con nhện.]


Con nhện?!


Lewis trừng mắt nhìn màn hình. Chẳng lẽ chiếc usb liên quan đến hắn? Nếu vậy rất có thể Ferd đang gặp nguy hiểm.


Lewis vội vã chạy ra ngoài.


"Mày đi đâu vậy?"


Lucas kinh ngạc nhìn thiếu niên. Nhưng Lewis đâu còn tâm trạng mà giải thích cho hắn, Lucas đành phải chạy theo cậu.


*****


"Rốt cuộc ông là ai?" 


Ferd nghiêng đầu tránh né tia laze. Cậu muốn chạy ra ngoài gọi người giúp nhưng kẻ này không ngừng bám rịt lấy cậu. Rất may Ferd học được rất nhiều điều từ ông nội mình nên kẻ kia vẫn chưa bắn thủng đầu cậu. Ferd cong người nhảy ra sau kẻ kia rồi dùng toàn lực đánh vào cổ hắn.
Nhưng khi tay cậu hạ xuống cổ hắn Ferd liền ngẩn người. Vì sao lại như vậy? Kẻ lần trước tấn công Daisy cũng như vậy. Khi cậu chạm vào họ hoàn toàn không cảm nhận được xương cốt. Chúng tựa như... tựa như chỉ có mỗi da và thịt không.


Nhân lúc Ferd còn chưa hồi thần kẻ kia liền lấy sung đập mạnh vào đầu cậu. Ferd choáng váng lùi về phía sau nhưng rất nhanh dùng toàn lực đá mạnh vào bụng hắn. Kẻ kia ngã xuống, nhân cơ hội đó Ferd chạy ra ngoài.


"Ferd?"


Một giọng nói vang lên khiến Ferd giật mình. Lewis nhanh chóng chạy về phía cậu, phía sau còn có Lucas. 


"Liam cuối cùng cậu cũng xuất hiện." - Ferd mệt mỏi gục xuống vai thiếu niên. - "Tôi nghĩ tôi sẽ chết cơ chứ."


"Tôi ở đây rồi." - Lewis nhẹ giọng an ủi. - "Kẻ kia đâu?"


"Trong kia. Trước khi chạy ra ngoài tôi đã khóa của kỹ càng rồi. Hắn chắc chắn không chạy ra ngoài được."


Lewis muốn tiến lên nhưng Lucas ngăn lại. 


"Để tao lên trước."


Sau đó không đợi thiếu niên ngăn cản hắn liền mở cửa ra. Lewis liền đẩy Lucas ngã xuống. Nhưng nằm ngoài suy đoán của mọi người, trong phòng trống trơn không có một ai, ngay cả bạn cùng phòng được cho là đã chết của Ferd cũng biết mất.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.