Độc Giả Thứ 7

Chương 8: Vô lực bi thương




Hình Chí Sâm tinh bì lực tẫn ngồi trên ghế, song tâm tình lại vui sướng. Vụ đại án buôn lậu thuốc phiện rốt cục đã phá xong. Rạng sáng hôm nay, đội hình cảnh của thành phố trải qua bố trí chặt chẽ, tiến hành bất ngờ đánh úp một kho hàng ở ngoại ô thành phố bị tình nghi chứa chấp phần tử phạm tội, hai tên tội phạm lần trước đào thoát, một bị bắn chết tại chỗ, một bị bắt sống. Hình Chí Sâm chỉ huy toàn bộ quá trình hành động vào rạng sáng hôm nay, lại thẩm vấn một đêm, tuy rằng mệt muốn chết, nhưng vui sướng vì thắng lợi khiến ông hưng phấn không thôi, vốn định ở trong phòng làm việc ngủ một lát, nhưng nửa ngày cũng không ngủ được.

Lúc này di động vang lên, Hình Chí Sâm nhìn thoáng qua màn hình, là Đinh Thụ Thành gọi tới. Đoán chừng là cố ý gọi đến bày tỏ chúc mừng đi. Hình Chí sâm nhận điện thoại, vừa nghe xong vài câu, sắc mặt của ông liền thay đổi, hô thất thanh: "Cái gì, lại thêm một người nữa chết?"

Các đồng nghiệp xung quanh đang hưng phấn đàm luận hành động lúc sáng sớm lập tức an tĩnh lại, tất cả mọi người nhìn Hình Chí Sâm. Hình Chí Sâm vẻ mặt bình tĩnh nghe Đinh Thụ thành nói dồn dập trong điện thoại, cuối cùng nói cậu: "Cậu chờ anh, anh lập tức đến!" Vơ vội lấy áo khoác, kêu vài đồng sự, vội vã xuất môn.

Xe cảnh sát vừa chạy đến cục đại viện thành phố, điện thoại Hình Chí Sâm lại vang lên, vẫn là Đinh Thụ Thành. Hình Chí Sâm sau khi nghe điện thoại xong, trái lại chẳng nói chẳng rằng ngồi trong xe, ánh mắt thẳng tắp nhìn bông tuyết bay tán loạn ngoài cửa sổ, thật lâu sau, ông quay đầu lại, nói với đồng sự bên cạnh vẫn đang dùng ánh mắt dò hỏi nhìn mình: "Không phải một, mà là hai."

Hiện trường tổng cộng phát hiện hai cỗ thi thể. Người thứ nhất bị phát hiện chính là một khối nữ thi bị trói trên cột cờ, Đinh Thụ Thành nhận được điện thoại của phòng bảo vệ đại học Sư Phạm, vừa xuất môn, phòng bảo vệ đại học Sư Phạm lại gọi điện tới, nói ở bên ngoài sân thể dục lại phát hiện một khối nam thi đang quỳ mọp bị tuyết trắng phủ kín.

Lúc Hình Chí Sâm đuổi tới hiện trường, hiện trường đã bị các đồng nghiệp đến trước phong tỏa, xung quanh chật ních sinh viên xem náo nhiệt. Hình Chí Sâm cố sức chen qua đám người, trông thấy Đinh Thụ Thành ngồi chồm hổm trên mặt đất, xem xét đống tuyết đến sững sờ, mấy người bên pháp y đang bận rộn với nữ thi đã được đem xuống đặt trên mặt đất.

Hình Chí Sâm đi qua vỗ vỗ vai Đinh Thụ Thành, Đinh Thụ Thành như bị bỏng lập tức nhảy dựng lên, Hình Chí Sâm chú ý tới trong ánh mắt của Đinh Thụ Thành tràn ngập hoảng sợ hiếm thấy. Hắn sững sờ nhìn thẳng Hình Chí Sâm, vài giây sau mới thì thào nói: "Lại chết người, hơn nữa là hai người."

Hình Chí Sâm dời tầm mắt, ông vì cấp dưới của mình vào thời khắc này lộ ra yếu đuối cảm thấy phát cáu. Ông quay đầu hỏi cảnh sát kia: "Tình huống thế nào?"

Cảnh sát kia đơn giản truyền đạt quá trình phát sinh án. Một học sinh sáng sớm đến sân thể dục tập chạy phát hiện nữ thi bị trói trên cột cờ, lập tức chạy về phòng bảo vệ báo cáo. Cán bộ trực ban của phòng bảo vệ sau khi gọi điện cho Đinh Thụ Thành, chạy đến sân thể dục chuẩn bị phong tỏa và bảo vệ hiện trường. Khi đi qua cửa nhỏ của sân thể dục, một cán bộ cẩn thận cảm thấy bên tường có một đống tuyết thoạt nhìn rất khả nghi, đi qua nhìn, phát hiện một cái khác bị chôn dưới tuyết, nam thi đang trong tư thế quỳ mọp.

Hình Chí Sâm cau mày nghe cảnh sát báo cáo xong, suy tư một chút, lại hỏi: "Tình hình khám nghiệm hiện trường thế nào?"

Cảnh sát kia rất nhanh trả lời: "Đang tiến hành, bất quá," Hắn do dự một chút, "Phỏng chừng không có đầu mối gì, tuyết quá lớn, cơ hồ đã che phủ hết thảy.

Lông mày Hình Chí Sâm nhíu càng chặt hơn, ông nhìn Đinh Thụ Thành, Đinh Thụ Thành vẫn một bộ dạng thất hồn lạc phách. Hình Chí Sâm dùng sức vỗ lưng hắn, "Đi, qua bên kia nhìn xem."

Hiện trường phát hiện nam thi cùng bên này không sai biệt lắm, đều bị đám học sinh vây quanh chi chít. Nhóm pháp y đã bắt đầu thu dọn đồ đạc, một pháp y quen biết với Hình Chí Sâm đi về phía ông muốn hút thuốc, hung hăng hút một hơi. Hình Chí sâm hỏi hắn có manh mối gì, pháp y nói một câu "Bị sốc do mất máu dẫn đến cái chết" rồi im lặng, sau khi hút hơn nửa điếu, pháp y đem tàn thuốc ném xuống đất dẫm tắt, ngẩng đầu nói: "Rất nhiều năm chưa từng gặp qua chuyện tà môn như vậy, không đến ba tháng, đã chết bốn người." Hắn nhìn sắc mặt khó coi của Hình Chí Sâm, biết điều ngậm miệng, trở về trợ giúp những người khác đem thi thể cất vào túi xác.

Nhóm cảnh sát nâng túi xác đi đến xe cảnh sát đậu ở một bên, bởi vì thi thể tư thế quỳ mọp, lại bị đông cứng, túi xác có hình thù kỳ quái. Nhóm cảnh sát phất tay bảo bọn học sinh tránh ra, bọn học sinh không nói lời nào, cũng không ai di chuyển.

Hình Chí Sâm quét mắt qua đám người, cảm thấy vô số ánh nhìn lộ ra địch ý và không tín nhiệm bắn về phía mặt mình, ông quay đầu nhìn trưởng phòng bảo vệ Trần Bân, ra hiệu cho hắn trợ giúp duy trì trật tự. Trần Bân cố ý xoay đầu sang nơi khác ánh mắt lảng tránh, sắc mặt cũng rất khó coi.

Trong đám người có kẻ lớn tiếng nói: "Đã chết hết mấy người rồi, các người làm ăn cái gì không biết!" Lập tức có rất nhiều người mồm năm miệng mười phụ họa, mới vừa rồi sân thể dục còn yên tĩnh thoáng cái huyên náo lên.

Nhóm cảnh sát lúng túng nhìn Hình đội trưởng của bọn họ. Hình Chí Sâm lại ngoảnh đầu nhìn Trần Bân, Trần Bân nhìn đi nơi khác, không nói lời nào, cũng không di chuyển.

Hình Chí Sâm đi qua, nâng lên một góc túi xác, đi nhanh về phía trước, đi đến trước đám người, bức tường người vẫn không chút sứt mẻ, một nam sinh tầm vóc cường tráng che ở phía trước.

Hình Chí Sâm ngẩng đầu, đó là nam sinh bộ dạng tinh thần tràn ngập phấn chấn, vẻ mặt vô lễ, nam sinh không chút nào yếu thế đón lấy ánh mắt của Hình Chí Sâm, cơ bắp trên mặt nhẹ rung rung.

Hình Chí Sâm nhìn chằm chằm vào mắt nam sinh, khuôn mặt nam sinh càng ngày càng hồng, ánh mắt từ kiên định dần dần bắt đầu tránh né, hô hấp cũng càng ngày càng nặng, cuối cùng rũ xuống, yên lặng tránh đường. Đoàn người phía sau cũng tự động tránh ra nhường đường.

Hình Chí Sâm nhìn không chớp mắt đem túi xác nâng lên xe, tự mình mở cửa ngồi vào ghế phó lái, vừa muốn đóng cửa, một bàn tay kéo lại cửa xe, Trần Bân thò mặt vào, hắn nhìn Đinh Thụ Thành không nói lời nào ngồi phía sau, lại nhìn Hình Chí Sâm, không khách khí nói: "Đã chết bốn người, các người khi nào có thể phá án?"

Hình Chí Sâm không trả lời hắn, đẩy tay hắn ra, đóng cửa thật mạnh.

Báo cáo khám nghiệm tử thi và báo cáo khám nghiệm hiện trường rất nhanh được đưa đến bàn làm việc của Đinh Thụ Thành.

Người nữ chết tên là Cổ Phi Phi, sinh viên năm ba khoa kinh tế đại học Sư Phạm, người Cam Túc. Thời điểm thi thể được phát hiện, toàn thân trần truồng, bị trói ở cột cờ ở phía Nam sân thể dục, trong miệng người chết bị nhét quần lót. Qua khám nghiệm tử thi phát hiện, vết nứt của màng trinh đã cũ, không có dấu vết sinh hoạt vợ chồng vào đêm đó. Trong mũi người chết phát hiện chất Ê - te còn sót lại, bước đầu suy đoán người chết là sau khị bị gây mê thì bị người lột quần áo, trói trên cột cờ. Từ vết dây trên người của người chết, người chết đã từng thanh tỉnh một thời gian ngắn, cũng từng giãy dụa. Đêm đó nhiệt độ không khí khoảng dưới -24 độ, nguyên nhân tử vong không cần nói cũng biết, người chết là bị đông sống.

Tình huống chết của người nam thì tương đối đặc biệt. Người chết gọi là Tống Bác, cùng là sinh viên năm ba khoa kinh tế với người nữ, người Hà Nam, qua điều tra, cùng người nữ chết khi còn sống có quan hệ tình nhân. Từ kết quả khám nghiệm tử thi, đầu người chết có vết thương da đầu nứt ra cỡ 3mm, nghi ngờ là do bị vật nặng đập vào, thế nhưng không đủ để trí mạng. Nguyên nhân cuối cùng đẩy người chết vào chỗ tử vong là do băng cắm sau cổ gây ra mất máu dẫn đến sốc. Người nam chết thoạt nhìn như là tai nạn ngoài ý muốn. Thế nhưng, bởi vì đêm đó nhiệt độ khá thấp, băng trên đầu người chết nếu muốn rớt xuống, phải là bị ngoại lực tác động mà ra. Nhân viên khám nghiệm từng trèo lên bậc thang phía trên sân thể dục tiến hành khám nghiệm, thế nhưng do đêm đó từng có tuyết rơi trên 11mm, cho nên hiện trường hầu như không để lại đầu mối nào có giá trị.

Bản án bước đầu điều tra phỏng vấn biểu hiện, quan hệ xã hội của hai người chết đơn giản, hơn nữa nhân duyên trong khoa rất tốt, không có tin đồn cùng người kết thù kết oán. Kết quả duy nhất có giá trị trong chuyến đi điều tra chính là trước đó không lâu phát sinh chuyện ma quái trong phòng photocopy, đôi nam nữ lén lút tiến vào phòng photocopy hoan ái chính là hai người chết.

Cùng hai vụ án tử trước giống nhau, lại không có đầu mối.

Không đến 3 tháng, đại học Sư Phạm đã chết bốn người, không chỉ lần nữa trào dâng sóng to gió lớn, dân thành phố C cũng bắt đầu chú ý mấy vụ án mạng này ở đại học Sư Phạm. Chuyện này khiến bộ phận lãnh đạo coi trọng, Thị cục cố ý gọi đến nghe báo cáo tình hình, nghe đồn, thị trưởng còn tức giận. Các nhóm trong cục sau khi rõ ràng đã trúng một hồi phê bình, quyết định đem án mạng ở đại học Sư Phạm liệt vào vụ án hàng đầu cần giải quyết. Thành lập tổ chuyên án dẫn đầu trường kì chiến đấu, tập trung toàn bộ lực lượng toàn cục toàn lực phá án, Hình Chí Sâm được bổ nhiệm làm người trực tiếp phụ trách.

Người trong đội hình cảnh trừ bỏ có tình huống đặc biệt, toàn bộ bị phái ra ngoài làm việc, Hình Chí Sâm và Đinh Thụ Thành mỗi ngày cũng vội đến khi trời đen kịt, chính là một tuần đã trôi qua, một chút tiến triển cũng không có.

Mấu chốt lớn nhất ở chỗ: đến tột cùng động cơ gây án là gì?

Đây là vấn đề tổ chuyên án bối rối nhất. Đối với án mạng bình thường, nếu như có thể suy đoán ra động cơ gây án của hung thủ, như vậy công tác điều tra còn có phương hướng cụ thể. Thế nhưng nổi lên 4 vụ án mạng này, bề ngoài thoạt nhìn người bị hại không hề liên quan, trừ bỏ tập trung ở khoa Luật và khoa Kinh tế ra, bối cảnh và quan hệ xã hội của người chết không hề có giao điểm và nét giống nhau. Tình cảnh này khiến công tác điều tra phá án không có đường nào hạ thủ, chỉ có thể toàn lực xem xét xung quanh, hy vọng có thể tìm ra chút dấu vết, mà đây là một nhiệm vụ phi thường to nặng phức tạp, nội trong thời gian ngắn tìm ra manh mối có thể tính rất nhỏ.

Một vấn đề khác là: Sẽ còn có người chết nữa hay không?

Đây là vấn đề mà phía trường đại học Sư Phạm càng chú ý hơn. Mục tiêu của cục công an là phá án, mà mục tiêu của nhà trường chính là không cần lại phát sinh thêm chuyện tình tương tự. Bởi vì, trường học đã đại loạn rồi.

Cùng ngày trên sân thể dục phát sinh án mạng, mấy trăm học sinh tụ tập trước tòa nhà hành chính, muốn hiệu trưởng và phòng bảo vệ ra ngoài cho họ một kiến giải. Ban đầu hiệu trưởng không chịu ra mặt, khiến trợ lý hiệu trưởng và vài phó hiệu trưởng đi ra hòa giải. Tình tự của học sinh càng ngày càng kích động, người cũng càng tụ lại nhiều hơn, cuối cùng khoảng 2000 người vây trước tòa nhà hành chính, cùng kêu lên khẩu hiệu, "Chúng tôi muốn an toàn, chúng tôi muốn sống!" "Sân trường không phải lò sát sinh!" "Nhà trường vô năng, hiệu trưởng từ chức!" Ngay hôm đó toàn bộ trường dạy học và hành chính lâm vào tê liệt, vài giáo viên khá lớn tuổi nói, dường như chỉ trong một đêm đã quay về với thời kỳ cách mạng văn hóa. Về sau hiệu trưởng phải cùng trưởng ban bảo vệ Trần Bân ra mặt trấn an học sinh, cam đoan tăng mạnh bảo vệ sân trường, quyết không phát sinh sự kiện tương tự. Các học sinh vẫn không thuận theo không bỏ qua, cuối cùng, hiệu trưởng tóc hoa râm vỗ ngực, nói nếu tiếp tục chết người, ông liền từ trên tòa nhà hành chính nhảy xuống, bọn học sinh mới chậm rãi tán đi.

Cũng ngay hôm đó, nhà trường liền triệu tập hội nghị khẩn cấp, hội nghị quyết định phòng bảo vệ và hội học sinh đoàn kết thành lập đội bảo vệ trị an sân trường, điều động thuê một đội xe coi như xe tuần tra, tuần tra trong sân trường 24h. Đồng thời quy chế quản lý nghiêm chặt các ký túc xá và phòng học, thời gian ký túc xá đóng cửa là trước 10h, ra vào tòa nhà dạy học phải cầm thẻ học sinh, cũng phải rời khỏi tòa nhà dạy học trước 9h30. Nhân viên quản lý từng tòa nhà dạy học và ký túc xá đều phải tăng thêm nhân lực, cũng phát thêm gậy cảnh sát bằng nhựa.

Trong một đêm, sân trường đại học Sư Phạm từng an ổn yên lành trở thành trại tập trung canh phòng nghiêm ngặt.

Vừa chạng vạng, sân trường ngày xưa huyên náo giờ đây không khí trở nên trầm lặng, học sinh đến phòng tự học càng ngày càng ít, ngẫu nhiên ở trên đường gặp phải vài người không chịu nổi tịch mịch, ra đây hẹn hò tình tứ, cũng lo lắng quan sát lẫn nhau. Người trong phòng ngủ cũng không nhiều, rất nhiều học sinh có nhà ở thành phố không chịu nổi không khí áp lực trong trường học nên sau khi vừa xong khóa liền chạy thẳng về nhà.

Hơn nữa án mạng đã từng xảy ra ở khu nam sinh 2, nhóm nam hài từng thích nói thích nháo dường như thoáng cái đều trưởng thành hơn, trở nên trầm mặc kiệm lời. Sau khi đóng cửa phòng ngủ, trong hành lang không hề có tiếng hi hi ha ha cười giỡn và tiếng chửi thô tục sang sảng, mỗi người đều nhẹ chân nhẹ tay, tựa hồ sợ quấy rầy linh hồn du đãng nào đó trong tòa nhà, ngẫu nhiên có người sẩy tay đem chậu và ly đánh răng đánh đổ trên mặt đất, khiến cho mọi người một phen kêu lên sợ hãi cùng vô số ánh nhìn hoảng sợ ngoái đầu lại.

Nhân viên quản lý Tôn Mai sắc mặt cũng càng thêm khó coi. Nhà trường lo lắng nam sinh khu 2 chỉ có một quản lý, lại là nữ, liền cấp cho khu 2 thêm một người quản lý, là một người hơn 50 tuổi góa vợ, một miệng răng vàng, nhãn thần mê đắm. Tôn Mai và quản lý này ở chung vài ngày, liền báo cáo cho trường học yêu cầu đổi người, nói là một quả phụ, một quả nam, cả ngày đối mặt, sợ người khác nói lời ong tiếng ve. Trường đang thiếu nhân thủ, không đồng ý, liền cho Tôn Mai đổi ký túc xá, Tôn Mai mặc kệ, nói là đã quen thuộc với học sinh khu này, dễ dàng quản lý học sinh, cũng không nhắc lại việc đổi người. Chẳng qua thái độ của chị đối với học sinh càng ngày càng kém, học sinh về phòng chậm một chút chị sẽ cho ăn một trận chửi rủa, bọn học sinh trước mặt gọi chị dì Tôn, sau lưng gọi chị bà già Tôn.

Phương Mộc tối hôm đó về hơi trễ, khi đi đến dưới lầu, thấy Tôn Mai đang chuẩn bị đóng cửa, cậu vội hô: "Từ từ!" Tôn Mai nhìn cậu một cái, "Phanh" một tiếng đóng cửa ký túc xá, còn "lạch cạch" một tiếng khóa cửa.

Phương Mộc luống cuống, vài bước chạy đến trước cửa, cố sức vỗ cửa chính, "Dì Tôn, là con, mở cửa a."

Tôn Mai ở bên trong không nhanh không chậm nói: "Mấy giờ đóng cửa cậu không biết hả?"

Phương Mộc cười bồi nói: "Biết, hôm nay có chút việc chậm trễ, dì Tôn mở cửa nhanh đi, con cam đoan lần sau không thế nữa."

"Cậu muốn mấy giờ quay về thì mấy giờ quay về? Trường học có quy định cậu không biết sao, tôi mở cửa cho cậu, để bảo vệ khấu trừ lương của tôi hả?"

Phương Mộc cầu xin nói: "Dì Tôn con sai rồi, dì tha lỗi cho con một lần đi."

Tôn Mai dứt khoát không nói.

Phương Mộc lại nói vài lần, bên trong vẫn không phản ứng. Cậu có chút phát hỏa, đang muốn mắng chửi người, cửa mở, Ngô Hàm ló mặt ra, y hướng Phương Mộc vẫy tay, ra hiệu cậu nhanh chạy vào, Phương Mộc vội vã vọt người vào cửa.

"Hôm nay trực ban?" Phương Mộc nhỏ giọng hỏi.

"Ừ, nhanh lên lầu đi."

"Cám ơn Tam ca." Phương Mộc nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Tôn Mai bên cạnh, không dám nhiều lời, vài bước chạy lên lầu.

Trong hành lang im ắng, Phương Mộc một mạch bò lên lầu ba, đi đến cửa phòng 352, đẩy cửa, cửa đóng.

"Lão Tam?" Trong phòng truyền đến thanh âm của lão Đại.

"Phương Mộc."

"Cậu chờ a."

Trong phòng truyền đến thanh âm xuống giường và mang dép lê. Cửa mở, lão Đại chỉ mặc quần lót, ôm vai chạy về giường.

"Sớm như vậy khóa cửa làm gì?" Phương Mộc hỏi.

Lão Đại vừa chui vào ổ chăn vừa nói: "An toàn chút thôi. Thế nào giờ mới về, chúng tôi nghĩ cậu đã về nhà rồi."

Phương Mộc đem cặp sách ném trên giường, "Đọc sách xem qua điểm, mẹ nó, bà già Tôn Mai đáng ghét này, thiếu chút nữa không vào được."

Vài người hắc hắc nở nụ cười. "Bà già Tôn mắng cậu?"

"Không có, bất quá bà ấy không qua mở cửa cho tớ, cũng may hôm nay Tam ca trực ban."

"Ừ," Lão Đại ở trong chăn gật đầu, "Lão Tam và Tôn Mai quan hệ không tồi."

Phương Mộc cởi quần áo, cầm chậu rửa mặt đến phòng nước rửa mặt đánh răng. Lúc trở về, cậu nhìn cửa sổ phòng ngủ 351 đối diện. Còn chưa tới lúc tắt đèn, bên trong lại một mảnh tối đen. Phòng 351 có sáu người, trừ bỏ lão Đại Tôn Khánh Đông và Chu Quân đã chết, 4 người khác đều người ở gần đây, xong khóa liền về nhà ở, Tôn Khánh Đông không dám ngủ một mình, liền dọn sang phòng khác ở.

Phương Mộc nhìn cửa phòng nhíu mày, người nhỏ con có chút nháo ấy đã ở đây 3 năm, mỗi ngày vào lúc này, gã đều đến từng phòng tán loạn, muốn nước sôi, mặt dày, cùng mọi người nô đùa thô tục, thế nhưng hiện tại, gã đã hóa thành một mảng bụi đen, nằm trong hộp nhỏ ở ngàn dặm xa xôi kia.

Phương Mộc quay người lại, trở về phòng ngủ của mình.

Đã nhiều người chết như vậy, cậu không còn sức để bi thương nữa.

Phương Mộc nằm trên giường, thế nhưng không hề buồn ngủ, cậu nhìn bên ngoài, còn mười mấy phút nữa là tắt đèn. Cậu xoay người xuống giường, từ dưới giường cầm lấy hai cái tạ tay, cố sức vận động.

Trong sân trường sau khi tăng cường quản lý, các nam sinh mỗi ngày trở về phòng ngủ sớm, đều rảnh rỗi tán gẫu, vì thế tập thể hình vận động lặng lẽ thịnh hành trong tòa nhà, thứ nhất để giải sầu, thứ hai ngộ nhỡ ngày nào đó gặp bất trắc, cũng bảo vệ mình tốt hơn. Phương Mộc cũng mua hai cái tạ tay, thế nhưng thể lực bản thân thật sự không tốt, làm vài cái, chỉ còn có chút thể lực chống đỡ.

Đang thở hổn hển, Ngô Hàm đẩy cửa đi đến.

"Hey, cậu cũng chơi cái này hả?" Ngô Hàm cười nói. Y tiếp nhận tạ tay, không tốn chút sức nào làm vài động tác.

"Thật lợi hại a." Phương Mộc hâm mộ nói.

"Chút hứng thú thôi." Ngô Hàm buông tạ tay xuống, một dạng mặt không đổi tim không đập.

"Phương Mộc cậu và lão Tam so không được đâu, Tam ca làm việc đồng án từ nhỏ, dáng vẻ cậu, được nuông chiều từ bé." Chúc lão tứ ở một bên xen mồm.

Sắc mặt Ngô Hàm đổi đổi, chìa tay lấy vài cuốn sách tầng trên.

"Tam ca, cậu đêm nay trực ban hả?" Lão Ngũ hỏi.

"Đúng vậy, lấy vài cuốn sách xem, các cậu ngủ đi, khóa cửa kỹ." Nói xong, Ngô Hàm liền đẩy cửa rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.