Độc Gia Sủng Thê P1

Chương 05: Lấy hết can đảm đi tìm Sầm Chí Quyền (1)




Sầm Chí Quyền về đến phòng thì đã thấy hai chiếc va li được để ngay ngắn cạnh sofa, không có sự cho phép của hắn, người làm cũng không dám tùy ý mở ra sửa soạn.

Hắn thong thả đi đến sofa ngồi xuống, đôi chân thon dài gác lên nhau, tay với lấy gói thuốc rút ra một điếu châm lên rồi mới dời mắt về phía hai chiếc va li kia.

Khói thuốc nhẹ bay trước mắt hắn, cái hắn nhìn là chiếc va li nhưng xuất hiện trong đầu lại là bóng dáng của cô gái chiều nay tình cờ gặp ở sân bay kia.

Nhiều năm như vậy đã qua, cô vẫn giống hệt ngày xưa, sợ hắn sợ đến một ánh mắt cũng không dám nhìn thẳng, hoặc là nói, không muốn nhìn thẳng thì đúng hơn.

Không muốn!

Trên đời này, dám không nhìn thẳng vào hắn lúc nói chuyện dường như chỉ có mỗi mình cô.

Cũng không biết rốt cuộc là vì lá gan của cô quá nhỏ hay quá lớn nữa?

Chiếc va li này rốt cuộc đựng thứ gì? Thứ gì quan trọng đến nỗi khiến cô sợ sệt như vậy mà lại chủ động gọi điện thoại đến nhà họ Sầm? Nghĩ tới vấn đề này, hắn rít sâu một hơi thuốc, một bàn tay đặt lên chiếc va li gõ nhẹ như có điều suy nghĩ.

Nếu như Chí Tề cũng ở Singapore, vậy không có khả năng cô sẽ gọi điện thoại đến.

Nhưng nếu như nghe chú Vinh nói mình gọi nhầm số, có lẽ cô sẽ đợi đến khi Chí Tề về nước sau đó nhờ hắn đến lấy về.

Nhiều năm như vậy, ở nước ngoài, hai người vẫn luôn ở cùng nhau sao?

Hắn khép hờ mắt, bàn tay đang đặt trên sofa cũng rụt lại, mấy phút sau mới mở mắt ra, quả quyết đứng dậy, xoay người đi vào phòng tắm.

***

Bởi vì hành lý tạm thời không thể lấy về, Quan Cảnh Duệ và Quan Mẫn Mẫn có một chút mâu thuẫn nhỏ mà bởi vì vậy, tiểu Quan tiên sinh cự tuyệt xuống bếp.

Hai mẹ con vừa ăn thức ăn gọi ngoài vừa trừng mắt nhìn nhau, tiểu Quan tiên sinh ăn xong về phòng, hết cách chỉ đành dùng chiếc laptop cũ kỹ mà mình xem rất không vừa mắt kia để chat webcam với hai anh em Giang Bối Bối đang ở Luân Đôn,Quan Mẫn Mẫn tự biết mình đuối lý, thu dọn bàn ăn xong thì trở về phòng khách, mở tivi lên, cả người lười nhác vùi trong sofa chơi trò chơi trực tuyến.

Đang chơi hào hứng thì một tin tức phát ra từ tivi truyền vào tai thu hút sự chú ý của cô.

"...Tin nóng, sau phiên đóng cửa hôm nay, giá cổ phiếu của Quan thị Kiến thiết đã giảm thêm ba nghìn điểm, đã từng tiếng tăm lừng lẫy nhưng nếu như Quan thị Kiến thiết không tìm được nguồn đầu tư hoặc viện trợ khác thì rất có khả năng phải đối mặt với nhiều nguy cơ bởi sau phiên giao dịch hôm nay, đã có rất nhiều nhà đầu tư bán tống bán tháo cổ phiếu của họ.

... Riêng Phạm Nhã Quốc tế, công ty con độc lập tách ra từ Quan thị Kiến thiết lại bởi vì vừa mới hợp tác thành công với một trong những ông lớn trong ngành địa ốc ở Pháp nên giá cổ phiếu lại liên tiếp tăng lên, tạm thời vẫn chưa có dấu hiệu hạ nhiệt.

... Điều này liên quan đến ẩn tình về trận chiến nội bộ giữa hai cha con..."

'Cạch' một tiếng, không đợi người biên tập viên nói hết, chiếc điều khiển trên tay Quan Mẫn Mẫn đã tuột tay rơi xuống.

Đây chính là nguyên nhân khiến cô phải đưa con trai từ Melbourne trở về.

Quan thị Kiến thiết sở dĩ bị đẩy vào hoàn cảnh khó khăn thế này quả thực là vì cuộc nội chiến giữa ba và người anh cùng cha khác mẹ với cô, còn về chuyện còn ẩn tình nào khác hay không thì cô không biết.

Cô chỉ biết, quan hệ giữa ba mình với người anh trai cùng cha khác mẹ gương mặt lúc nào cũng khó đăm đăm kia luôn lạnh đến cực điểm. Hai người trong tối ngoài sáng đấu nhau mười mấy năm rồi, cuối cùng anh cô chung với một người họ hàng bên ngoại lôi kéo mấy công ty con giỏi kiếm tiền nhất của Quan thị Kiến thiết tách ra, gầy dựng nên một Phạm Nhã Quốc tế hoàn toàn độc lập, có thể nói, Quan thị Kiến thiết hôm nay chỉ còn là cái vỏ rỗng.

Ba cô vì chuyện này mà tức đến ngã bệnh, chị và anh trai cùng cha khác mẹ đương nhiên là đứng cùng một chiến tuyến, đến hôm nay, nhà họ Quan chỉ còn lại mỗi mình Quan Mẫn Mẫn, người trước giờ chưa từng được bao nhiêu sủng ái cũng chẳng có bao nhiêu tài hoa kia.

Ba cô mấy ngày rồi không đến công ty, nhà họ Quan nếu như tiếp tục không có ai ra mặt, giá cổ phiếu nhất định sẽ tiếp tục rớt, duy trì không được mấy ngày nhất định sẽ bị buộc ngưng giao dịch, cũng có nghĩa là, tâm huyết mấy đời của nhà họ Quan sẽ vì thế mà đổ sông đổ biển.

Cho nên mẹ cô mới không ngừng thúc giục cô quay về, tốt xấu gì cô cũng là một cổ đông lớn trong công ty ngoài ba, tuy rằng hiện tại Quan thị đã gần như trống rỗng.

Nhưng, đối mặt với tình huống nghiêm trọng như thế, cô lại có thể làm gì chứ? Mà quan trọng nhất là, cô cũng không biết từ lúc nào thì mình trở thành cổ đông của công ty rồi?

Những năm qua ở nước ngoài cô lén lút sinh con trai, chuyện này trong nhà vốn không ai biết, vả lại mấy năm qua, cuộc sống của hai mẹ con đều là do Sầm Chí Tề gánh vác, ai bảo hắn là "ba" của con trai cô làm gì?

Nhưng dù sao cũng không thể để hắn phải gánh cái nhà họ Quan này đúng không? Từ sau khi hắn đào hôn, ba cô đã liệt Sầm Chí Tề vào danh sách đen, cho dù muốn giúp thì bằng vào năng lực của hắn cũng không có khả năng cứu nổi cái công ty này thoát khỏi bờ vực phá sản.

Nếu như là trước đây, bằng thân phận thiếu gia nhà họ Sầm chuyện này đối với Sầm Chí Tề mà nói cũng không phải không có khả năng, chỉ có điều, hắn tính tình cứng rắn, vì chuyện đào hôn mà trở mặt với người nhà sau đó cũng không muốn trở về.

Đương nhiên, bằng vào thân phận nhiếp ảnh gia nổi tiếng, thu nhập của hắn cũng không tầm thường nhưng đây lại là một khoản tiền khổng lồ.

Còn đang suy nghĩ, điện thoại của cô chợt đổ chuông. Nhìn cái tên trên màn hình, Quan Mẫn Mẫn thở dài một tiếng đầy bất đắc dĩ rồi ấn nghe, còn chưa lên tiếng thì giọng nói ngọt như đường của mẹ cô đã vang lê, 'Mẫn Mẫn, không phải hôm nay con về đến Singapore sao?'

'Con về rồi.'

'Vậy sao không về nhà? Giờ con đang ở đâu? Sao không gọi điện thoại cho mẹ? Thật là...' Mẹ cô vừa nghe nói con gái mình đã về thì huyên thuyên nói một tràng dài.

'Mẹ, con mới từ sân bay về, giờ đang ở nhà bạn con, sáng mai con về.' Quan Mẫn Mẫn yếu ớt nói.

'Bạn nào?' Mẹ cô vẫn hỏi riết không tha, 'Nam hay nữ?'

Không phải bà thích dò hỏi chuyện riêng, chỉ là con gái của bà bà biết, trước đây lúc còn chưa ra nước ngoài, Mẫn Mẫn trước giờ chưa từng có người bạn nào thân thiết đến nỗi sẽ đến nhà đối phương ở qua đêm chứ đừng nói gì con bà đã rời Singapore sáu năm, đương nhiên bà phải hỏi cho rõ ràng.

Haizz, nếu như năm đó đứa con gái không hiểu chuyện của bà không đào hôn, giờ tốt xấu gì cũng là con dâu nhà họ Sầm, có nhà họ Sầm chống lưng, Quan thị cũng sẽ không rơi vào cục diện như bây giờ.

Càng nghĩ bà càng thấy cảm khái vô cùng.

Nam! Trong đầu nghĩ vậy nhưng Quan Mẫn Mẫn không muốn nói quá nhiều qua điện thoại, 'Mẹ, con mệt quá, ngày mai về nhà rồi nói sau. Mẹ cứ lo cho ba thật tốt là được.'

Nói rồi cô trực tiếp ngắt điện thoại sau đó tắt máy, quyết định ngủ một giấc cho thật ngon rồi tính sau.

Nhưng cô lên giường lăn qua lộn lại hồi lâu vẫn không ngủ được, không phải bởi vì nghĩ chuyện nhà mà chính là vì trăn trở xem phải làm cách nào mới lấy lại được hai va li hành lý kia từ chỗ Sầm Chí Quyền.

Bằng không mất chiếc máy tính bảng bảo bối của con trai, thằng bé nhất định sẽ phát điên. Nhưng làm sao mới lấy lại được đây?

Gọi điện thoại đến nhà họ Sầm không được, chẳng lẽ cô phải đích thân đi gặp anh ta sao?

***

Sáng hôm sau, tám giờ kém Quan Mẫn Mẫn vẫn mơ màng ở trên giường chưa dậy nổi, lúc này cửa phòng bị đẩy ra, một cái đầu nhỏ đội ngược một chiếc mũ lưỡi trai thò vào, đôi mắt to tròn quan sát một vòng trong phòng, khi phát hiện người nằm trên giường không hề có chút động tĩnh nào thì thoáng chau mày, đôi chân nhỏ dùng sức vung lên, đạp cho cửa phòng mở hẳn ra.

Ngay lập tức, một cái bóng màu nâu nhạt nhảy vọt vào, bằng một tư thế cực kỳ đẹp mắt phóng lên giường, bắt đầu tiến hàng một đợt công kích bằng nước bọt với người nằm trên giường.

'Xù, xuống mau!' Rúc trong ổ chăn, cô gái lười nhác lên tiếng, cùng lúc chăn bị lật ra, một đôi tay từ bên trong vươn ra, định ôm lấy người ở bên giường, 'Chào buổi sáng, tiểu Quan tiên sinh!'

Tiếc là, đôi tay kia chộp vào khoảng không, tiểu Quan tiên sinh động tác quá nhanh lẩn mất.

'Này, sao không nể mặt gì hết vậy?' Vừa thì thầm, tay vừa kéo chăn lại che kín mặt, Quan Mẫn Mẫn quyết định ngủ tiếp.

'Còn chưa đánh răng mà định hôn con, không thấy bẩn sao?' Quan Cảnh Duệ nét mặt dè bỉu đồng thời đưa tay kéo chăn, 'Gần tám giờ rồi, cô út có hẹn với con chín giờ. Nhiệm vụ của mẹ hôm nay là lấy chiếc máy tính bảng về cho con.'

Ném lại câu đó xong, cậu nhóc nhìn chú chó yêu dấu của mình huýt sáo một tiếng, 'Xù, chúng ta ra ngoài ăn sáng.'

Sau đó một người một chó quả đoán rời đi.

'Hành lý, về nhà...'

Quan Mẫn Mẫn lẩm bẩm một câu, nếu như có thể, cô thật muốn trốn mãi trong chăn không ra.




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.