Đốc Công Thiên Tuế

Chương 1: Chương 1





Đầu thu đang đến gần, nắng nóng vẫn chưa nguôi.

Tiếng ve gần gần xa xa vang lên dồn dập.

Trời nóng một hồi lâu, tới gần buổi trưa gió bắt đầu thổi.
Gió thổi quay cuồng từng đợt chậm chạp, những tấm màn trúc mỏng va vào nhau xào xạc, tấu nên một bản nhạc êm ái và mềm mại.
Bên trong tấm màn mỏng, giọng điệu ngọt ngào của các cô nương xen lẫn tiếng cười đắc ý của nam nhân.

Bên bức màn đỏ tươi, ca kỹ hãy còn chơi đàn, nhưng thanh âm của khúc hát đã dần trở nên mờ nhạt.
Lại một cơn gió khác thổi tung tấm rèm trúc trước cửa sổ, Tương Tư đang cúi đầu gảy đàn tì bà, bỗng nhiên thất thần hoảng hốt, những ngón tay mảnh khảnh vuốt dây cũng chậm lại.
Bên ngoài hành lang vang lên tiếng bước chân dồn dập, có người đến ngoài cửa sổ, lo lắng gọi: “Tương Tư, Tương Tư! Mau ra đây...”
Trong lòng nàng lo lắng, thừa dịp tạm nghỉ tấu khúc lặng lẽ ra khỏi phòng, trầm giọng vội hỏi: “Có chuyện gì? Bệnh của tỷ tỷ ta vẫn còn chưa biến chuyển sao?”
“Không liên quan đến việc có bệnh, nàng có chuyện xảy ra!” Xuân Thảo, người truyền tin chẳng qua chỉ mới mười bốn mười lăm tuổi, một mặt lo lắng bất an.

Tương Tư thay đổi sắc mặt: “Xảy ra chuyện gì?”
Xuân Thảo bối rối: “Ta mang thuốc đến Khinh Yên lâu tìm Phức Quân cô nương, lại nghe nói nàng bị người ta chỉ đích danh, một thân bệnh tật bị kéo đi ca múa.

Không được bao lâu, liền nghe trên lầu la hét ầm ĩ, nhiều người bỏ chạy xuống dưới, có người từ đám đông túm tóc một cô nương, thế mà chính là Phức Quân! Bởi vì cách xa, ta nhìn không rõ, chỉ thấy nàng gắt gao níu lấy cánh cửa, trên quần áo đầy máu...!Thế nhưng nam nhân kia còn không dừng lại, túm tóc nàng ấy liên tục đập vào tường...”
Tương Tư chỉ cảm thấy ớn lạnh, nói giọng khàn khàn: “Bên trong Khinh Yên lâu không ai quản sao? Nàng hiện tại thế nào rồi?”
“Nào có người dám đi tới!” Xuân Thảo mang theo tiếng khóc nức nở ” Ma ma quản sự chạy lên lầu khuyên can, bị thủ hạ tên kia một chân đá ngã lăn, từ trên lầu lăn thẳng xuống xém chút mất mạng tại chỗ.


Những vị khách khác đều nhanh chân chạy mất, chỉ còn lại các cô nương hoảng hốt sợ hãi, ta không có cách nào chỉ có thể chạy về, cũng không biết tên kia có hay không bỏ qua Phức Quân...”
Tương Tư vừa vội vừa tức, tay cũng run lên, ngay lúc này trong phòng vang lên tiếng người gọi, nàng buộc mình bình tĩnh nói qua cửa sổ: “Ta có việc gấp cần phải ra ngoài trước, xin tỷ tỷ thay ta đàn tấu một chút...”
“Ra ngoài?” nữ ca kỹ đẩy cửa sổ hỏi, ” Ma ma đã nói qua, hôm nay có khách quý đến đãi tiệc, ngươi bây giờ sao có thể đi?”
“Khinh Yên lâu bên kia xảy ra chuyện! Cầu tỷ tỷ đừng nói cho ma ma.” Nàng không kịp nhiều lời, lúc này mang theo Xuân Thảo chạy vội xuống lầu.
Xuyên qua đình viện, chân bước vội vàng, chỉ sợ bị người ta chặn lại hỏi đi đâu.

May mà Nghiêm ma ma cùng với các nô bộc khác đều chuẩn bị bữa tiệc chiêu đãi sắp đến, gã sai vặt canh vườn cùng Xuân Thảo cũng coi là quen biết, liền đánh bạo đưa các nàng bí mật ra ngoài.
Đạm Phấn lâu và Khinh Yên lâu đều ở Minh Chiếu phường thành Đông, khoảng cách không tính quá xa.

Bánh xe lộc cộc, Tương Tư ngồi bên trong chiếc xe kín mui dày vò đến khó nhịn, trong lòng hoảng sợ vô cùng.
Mười năm trước phụ thân bị kết án chết thảm ở ngục thất Đông Xưởng, trong vòng một đêm nhà bại người tán, nàng cùng tỷ tỷ, mẫu thân bị trục xuất gia nhập giáo phường, cuộc sống từ thân phận của cận thần sống sung túc trở thành quan kỹ đê tiện nhất.
Năm đó, nàng chỉ mới bảy tuổi, tỷ tỷ cũng chỉ mới mười bốn tuổi.
Người bên giáo phường bắt các nàng thay tên đổi họ, nàng là Tương Tư, tỷ tỷ thì gọi là Phức Quân.
Chưa đầy nửa tháng, mẫu thân xưa nay dịu dàng đoan trang cuối cùng không thể chịu đựng được khuất nhục như vậy, chọn một ngày hoàng hôn mưa phùn thê thảm treo cổ tự sát.
Từ đó về sau, tỷ tỷ liền dốc hết sức lực bảo hộ nàng, không để nàng nhận một chút nhục nhã nào.

Hai người ở Nam Kinh gắn bó gần mười năm, nhưng khi bị bắt vào kinh thành, lại bị chia cách bởi giáo phường khác nhau, xưa nay hiếm khi được gặp mặt.

Mấy ngày trước nghe nói Phức Quân thân thể khó chịu, nàng hãy còn đang lo lắng, không ngờ tới hôm nay xảy ra chuyện như vậy.
Xe kín mui xóc nảy đi nhanh, sau khi vượt qua mấy con hẻm sâu, đến cửa hông Khinh Yên lâu.


Ngày trước cổng này có người canh giữ, nay trống không, Tương Tư thấy thế trong lòng càng lo lắng bất an, cùng Xuân Thảo từ cổng tiến vào, trên đường đi cũng không thấy nửa bóng người.

Nhưng càng như vậy, càng lộ ra chuyện khác thường, khi nàng xuyên qua khu vườn phía sau, xa xa nhìn thấy một đám cô nương đầy bùn đất run rẩy quỳ sát mặt đất, không dám hé miệng.
Hoa lâu Phức Quân bị lôi từ trong ra ngược lại nằm trên mặt đất, váy áo xanh ngọc loang lổ vết máu, tóc đen tán loạn, hơi thở yếu ớt.

Mà nam tử mang áo gấm trên thềm cũng bê bết máu, tùy tùng trái phải hai bên nâng đỡ khập khiễng đi đến gần bên Phức Quân, bỗng nhiên nhấc chân dùng hết sức đá vào.
“Đại nhân của ta xin ngài ngàn lần bớt giận!” Lý ma ma mặt mũi bầm tím nhào tới gào khóc, “Ngàn sai vạn sai đều là lão thân dạy dỗ chưa tốt, lát sau ta liền mang Phức Quân nhốt vào kho nghiêm khắc trừng trị, nhưng ngài nếu còn đánh xuống như vậy, cái mạng tiện của nàng cũng chịu không nổi, bảo ta làm sao ăn nói với quan trên?”
“Quan trên?” Nam tử gương mặt thon gầy, mày rậm như kiếm, vẻ mặt khoa trương hướng người hầu hai bên cười lạnh, “Có nghe thấy không? Bà lão già này còn mang quan trên ra dọa ta!”
Một người hầu lúc này tiến lên, tát trái phải vào mặt Lý ma ma: “Đúng là bà lão già không thức thời, ngươi nói đến giáo phường Phụng Loan? Dù sao cũng chỉ là cửu phẩm thấp kém, cũng không xứng xách giày cho đại nhân nhà ta!”
Lý ma ma nơm nớp lo sợ bưng mặt: “Lão thân biết...!Chỉ cầu đại nhân lần này bỏ qua Phức Quân...”
“Cút đi! Đừng cản trở đường gia!” Nam tử áo gấm đột nhiên nổi giận quát, bọn tùy tùng cùng nhau tiến lên kéo lui Lý ma ma.

Giữa tiếng khóc của mọi người trong sân, hai người khác kéo lên Phức Quân giãy dụa trong bất lực, lôi nàng ra khỏi sân tiến thẳng đến tòa nhà phía trước.
Vết máu loang lổ khắp nơi, quanh co chói mắt.
Tương Tư sau cánh cửa đá tròn toàn thân run rẩy, không màng Xuân Thảo ngăn cản, bắt lấy cánh tay của người kéo, quỳ xuống vội la lên: “Xin hãy bỏ lại Phức Quân, nàng là người của giáo phường, cho dù phạm phải sai lầm lớn cũng nên từ Lễ bộ luận xử!”
“Bớt nói nhảm đi!” Tùy tùng lên cơn giận dữ, lập tức đưa tay đẩy nàng.

Nàng dùng hết sức nhào tới, lại bị hai tên tùy tùng cường tráng từ phía sau dùng sức đè ngã, hai tay bị bắt chéo sau lưng, xương cốt run rẩy, sắc mặt lập tức trắng bệch.
“...!Tương Tư, muội tới làm cái gì? Đi mau!” Phức Quân vốn gần như đã hôn mê khó khăn mở mắt ra, run run quở trách.
“Dưới chân thiên tử, kinh thành rộng lớn, bọn hắn cứ như vậy không kiêng nể gì cả!...” Tương Tư nhịn đau còn chưa dứt lời, liền bị người ta đá vào thắt lưng.


Nàng nặng nề ngã trên mặt đất lạnh lẽo, nam tử áo gấm đạp nàng một cước kia tiến lên nắm lấy cằm nàng, ép buộc nàng ngẩng đầu lên.
“Nhìn lạ mắt, không phải người của Khinh Yên lâu? Chim non từ nơi nào đến, không biết sống chết!” Hắn tiến lại gần mấy phân, chóp mũi cũng gần như chạm đến Tương Tư.
“Phức Quân là tỷ tỷ của ta, nàng vốn là bị bệnh, rốt cuộc không chịu được giày vò.

Ngài nếu vẫn chưa nguôi giận thì cứ trút hết lên ta!” Tương Tư cắn răng kiên trì, trong tầm mắt mơ hồ chỉ cảm thấy mắt người này bỗng nhiên sáng rực.
Phức Quân từ lúc bắt đầu đều không chịu cúi đầu nhận sai, lúc này chật vật mở lời: “Không có liên quan gì tới nàng, nàng còn chưa hiểu chuyện...”
Nam tử bật cười ra tiếng, dùng sức véo mặt Tương Tư, “Ta cho ngươi biết, tỷ tỷ này của ngươi đã dám ở trong kia liều lĩnh đâm ta một đao, nên biết kết cục sẽ là gì.

Các ngươi chỉ là bọn kỹ nữ dân đen, chẳng qua là thứ đồ chơi nhỏ cung cấp khi cần cho bọn ta chơi đùa! Phục vụ tốt, có thể thưởng ngươi mấy thỏi vàng bạc, phục vụ kém, đánh mắng cũng phải cắn răng nhịn xuống.

Nhưng các ngươi bây giờ lá gan thật lớn, dám dùng đao đâm ta? Không phải là muốn chầu trời sao?! Kinh thành thì sao? Lễ bộ Thượng thư, Thuận Thiên phủ đều là người ta quen biết, có bản lĩnh liền đi tìm bọn họ tố cáo, nhìn xem có ai chịu nghe ngươi nói nửa câu!”
Dứt lời, vung tay hất nàng đổ nhào trên mặt đất, quay người đi.
Tương Tư thấy Phức Quân bị cưỡng bức lôi đi, đuổi theo như điên, nhưng sao địch nổi những tên hầu cường tráng kia.

Mắt thấy có người vung roi ngựa quất về hướng Tương Tư, Phức Quân khàn giọng gọi, Xuân Thảo và Lý mụ mụ cùng nhau chạy đến, năn nỉ lấy bọn vệ sĩ, đám người kia mới coi như thôi.
Nhưng mà Phức Quân cuối cùng vẫn là bị cưỡng ép kéo đi, giữa tiếng ồn ào, tiếng khóc của nàng càng ngày càng xa.

Tương Tư bị Xuân Thảo cùng Lý mụ mụ ôm lấy, toàn thân xụi lơ không thể động đậy, thấy bóng dáng tỷ tỷ biến mất tại cuối đường mòn, trái tim đau đớn như bị xé làm đôi, đau đến thấu xương.
Nàng khóc đến cổ họng khản đặc, cầu khẩn đám người đi cứu tỷ tỷ trở về, cô nương bên cạnh lau nước mắt nói: “Làm sao mà cứu được? Ai đi cũng chính là con đường chết thôi.

Chúng ta dù có bị đánh chết, đối với bọn hắn cũng chỉ là chuyện chẳng đáng để tâm.”
Một người khác lại nói cho Tương Tư, lúc ấy Phức Quân được gọi vào phòng ca múa, nam tử kia say rượu hưng phấn, muốn cùng Phức Quân làm chuyện hoan hảo.


Phức Quân nói thân thể khó chịu, người kia lại tức giận, ở trước mặt mọi người giằng lấy đồ lót, ép Phức Quân nằm dưới thân.

Nàng không thể chịu được sự sỉ nhục này, trong lúc giằng co nắm lấy con dao gọt hoa quả trên bàn đâm đến, mới rước lấy trận đại họa này.
Tương Tư tức giận đến run, Xuân Thảo vừa rồi trong lúc hỗn loạn cũng bị tát mấy cái, khuôn mặt nhỏ vừa đỏ vừa sưng, tay nắm thành quyền: “Quá đáng, chúng ta báo quan đi! Phủ Thuận Thiên gì cũng mặc kệ, dù có đi hết năm thành, cũng phải tìm được một nơi có lý lẽ!”
“Tiểu nha đầu không hiểu chuyện, ngươi không biết hắn sao?” Lý ma ma ai oán nói, ” Phủ Thuận Thiên cùng binh mã năm thành đều không quản được, vị kia thế mà là Cao Thiên hộ phủ Bắc Trấn! Ngươi đi kiện, người ta không đem da ngươi lột sạch mới là lạ!”
“Hắn, hắn là Cẩm Y Vệ Thiên hộ?!” Xuân Thảo nghẹn họng trân trối, lại nhìn Tương Tư, nàng cắn chặt bờ môi, chết lặng một lúc lâu.
Khinh Yên lâu khắp nơi lộn xộn, Lý ma ma vội vàng gọi người sửa sang, Tương Tư thở dốc liền chạy ra bên ngoài, hướng tên sai vặt chờ ngoài cổng hỏi thăm phủ đệ của Cao Hoán Cao Thiên hộ.

Gã sai vặt lắc đầu không biết, Xuân Thảo gấp đến độ kêu lên: “Ngươi hỏi cái này để làm gì? Chẳng lẽ còn muốn đuổi theo?”
“Vậy tỷ tỷ ta làm sao bây giờ? Bị bắt đi còn chưa rõ sống chết...” Giọng nói nàng run rẩy, “Các ngươi còn nói báo quan cũng không hề có tác dụng, ngoài việc đi cầu hắn, còn có thể làm cái gì?”
“Cẩm Y Vệ Thiên hộ ai dám dây vào, bộ dạng hắn ngang ngược rõ ràng là không nói đạo lý, ngươi chuyến đi này không phải là dê vào miệng cọp? Đến lúc đó tỷ tỷ còn chưa cứu về, còn liên lụy bản thân!” Xuân Thảo vội vàng khuyên can, gã sai vặt kia cũng cầu khẩn nói mình vụng trộm thả các nàng đi đã hãi hùng lắm rồi, nếu là không quay lại sẽ càng thêm phiền phức.

Xuân Thảo nắm lấy nàng tay nói: “Tỷ tỷ của ta, tranh thủ thời gian về Đạm Phấn lâu đi.

Ngươi mới đến kinh thành không bao lâu, không biết ma ma của chúng ta quen biết rất rộng, nói không chừng nàng có thể nghĩ ra biện pháp giúp đỡ Phức Quân!”
Tương Tư đầu óc rối rắm, bỗng nghĩ đến lời nói trước lúc đi của ca kỹ kia, trong lúc không còn cách nào khác, đành phải ráng chống đỡ leo lên xe vội vã chạy trở về.
Bánh xe chạy qua gạch đá nhấp nhô, khiến cho nàng rung động.
Toàn thân nàng tựa như tan ra thành từng mảnh, tất cả bóng hình trước mắt đều là Phức Quân bị kéo đi.

Gió thổi càng lúc càng lớn, màn xe tung bay không ngừng, nàng ngồi ở nơi đó, từ đầu ngón tay đến tim, lạnh thấu xương.
Thời điểm trở lại Đạm Phấn lâu, bầu trời càng trở nên u ám, mây xám bị gió thồi tung tán loạn, thỉnh thoảng lại rơi vài hạt mưa.
Trong sân lá xanh xào xạc, Tương Tư mờ mịt đi trên đường mòn, trong gió lại truyền đến tiếng sáo trúc reo vui.
Xuân Thảo vội vàng vì nàng sửa sang quần áo, đầu kia đã có người cao giọng mắng: “Hai bọn bây thật không biết liêm sỉ, biết rõ hôm nay có chuyện quan trọng, còn dám vụng trộm trốn ra ngoài! Đến cùng là vụng trộm lén gặp công tử thiếu gia nhà ai?!”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.