Độc Ái Sát Thủ Phu Quân

Chương 121: Quân vây bốn mặt




Dừng một chút thấy không ai thèm cổ vũ, Miểu Miểu đằng hắng bắt đầu nói tiếp: “Mọi người cũng biết, Lâm thành của chúng ta luôn không thuộc về triều đình, tiếc rằng triều đình ức hiếp người quá đáng, xuất binh chinh phạt. Đại quân đã bắt đầu tiến về phía Lâm thành, vài ngày nữa sẽ đến.” Vừa nói xong bên dưới lập tức náo lọan, chuyện liên quan đến tính mạng vẫn quan trọng a.

Tiếng ầm ĩ càng lúc càng lớn, Miểu Miểu không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là bắt tay làm loa, cố gắng hô lớn: “Xin mọi người trật tự một chút, trật tự một chút.” Nghe Miểu Miểu hô như vậy, cũng yên tĩnh lại được không ít.

“Xin mọi người hãy nghe ta nói hết trước đã, trước mắt nhân thủ của chúng ta chỉ bằng một nửa đại quân, cho nên cũng không thể nắm chặt phần thắng. Một khi Lâm thành bị đánh hạ, mọi người có lẽ phải trôi giạt khắp nơi. Tất cả mọi người cũng biết hiện giờ đã thay vua đổi chúa, tân hoàng không cần biết hiệp nghị năm đó Lâm thành ta đã ký kết cùng triều đình, kiên quyết xuất binh tấn công, đây rõ ràng là khinh thường Lâm thành chúng ta. Tất cả người dân của Lâm thành nên dứt khóat phản kháng, Lâm thành vốn là thuộc về mọi người, không thuộc về triều đình. Vì sự hưng vong của quốc gia, người dân nên cùng gánh vác. Mặc dù Lâm thành cũng không phải là một quốc gia nhưng ta tin trong lòng mọi người, Lâm thành cũng là quốc gia của mọi người. Ta nói những lời này cũng chỉ hy vọng mọi người có thể thông cảm cho sự khó xử của chúng ta, nếu như mọi người muốn rời đi, chúng ta cũng không ngăn cản, nếu mọi người muốn ở lại cùng nhau chiến đấu, cửa lớn của Lâm thành vẫn luôn mở rộng chào đón mọi người, cảm ơn mọi người.”

Miểu Miểu nói xong, cúi thấp người chào. Đảm bảo là Miểu Miểu nói đã làm động lòng mọi người, bên dưới liền vang lên tiếng vỗ tay như sấm, tiếng hô ngày một vang: “Thề bảo vệ Lâm Thành, vì Lâm thành mà chiến đấu…” Thành chủ chọn đúng thời cơ, cùng Lâm Phong bước ra cúi đầu thật thấp cảm ơn mọi người.

Qua những lời Miểu Miểu nói xong, chỉ có một số người già yếu rời khỏi Lâm thành, những người khác đều lo chuẩn bị, cố gắng vì cuộc chiến sắp đến.

Động thái này mang lại không ít hy vọng cho Lâm thành, nhưng cũng chỉ là tương đối, cha con Nam Cung hẳn cũng hiểu điều đó. Ý tứ không muốn hợp tác cũng đã sớm nhắn nhủ cho bọn hắn rồi, có điều bọn hắn vẫn ở lỳ lại Lâm thành, không chịu rút lui, điều ấy thật ra lại khiến cho những người khác cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.

Đêm khuya, Miểu Miểu sóng vai cùng Dịch Thiên nằm trên nóc nhà ngắm sao. “Dịch Thiên, chừng nào bọn chúng sẽ tới?” Miểu Miểu thầm thì hỏi. “Ngày mai hẳn là tới rồi.” Dịch Thiên khẽ nắm tay nàng, cố gắng xua đi bất an trong lòng nàng.

“Dịch Thiên, ở cùng một chỗ với chàng, ta không sợ.” Miểu Miểu mỉm cười với hắn, chỉ cảm thấy thương hai đứa nhỏ. “Dịch Thiên, chúng ta còn chưa đặt trên cho hai đứa nhỏ, chàng bảo lấy tên gì cho hay đây?”

“Nàng muốn đặt tên gì?” Dịch Thiên lại hỏi ngược lại, hắn thật sự là không nghĩ ra tên gì.

“Dịch Khiếu cùng Dịch Tiếu được không? Một chữ là Khiếu nghĩa là tiếng huýt sáo, một chữ là Tiếu nghĩa là cười, mặc dù âm giống nhưng chữ không giống, được không?” E rằng Miểu Miểu đã nghĩ ra từ sớm.

“Âm giống nhau vậy làm sao mà phân biệt, gọi một cái không phải là hai đứa cùng tới sao.” Dịch Thiên cảm thấy hình như có chút không ổn.

“Hai đứa cùng đến mới tốt a, nếu ta gọi chúng đến sai làm chuyện gì đấy, gọi một tiếng liền xuất hiện hai đứa, không phải tiện hơn sao.” Miểu Miểu còn đang dương dương tự đắc với suy tính của mình.

Dịch Thiên nghe vậy muốn ngất luôn, thật ra là muốn té xuống nhưng nghĩ lại mình đã nằm dài ra rồi, té không được vậy thì ngất luôn đi, có người mẹ nào lười đến mức đó sao. Có điều cuối cùng Dịch Thiên cũng gật đầu đồng ý, nhất vợ nhì trời, bây giờ câu này đã trở thành danh ngôn chí lý của hắn rồi.

Đến giữa trưa ngày hôm sau, đại quân đã đóng ở trước Lâm thành. Nhưng cả Lâm thành đều vô cùng yên tĩnh, cửa thành đóng chặt, không có bất cứ tiếng động gì, hơn nữa trên thành không có bất kỳ kẻ nào gác. Đại quân rất kinh ngạc, đây là ý gì chứ.

Thật ra mọi người cũng rất kinh ngạc với hành động của phu nhân, có điều phu nhân nói, hành quân kiêng kị nhất ngờ vực vô căn cứ, chỉ cần có một tia nghi ngờ, phán đóan liều không chuẩn. Bọn họ làm vậy có thể gây nhiễu lọan tầm mắt của quân địch, gây ra cảm giác thần bí cho người khác, khiến cho địch nhân phán đóan không thông suốt. Miểu Miểu nói rõ lý thuyết xong, mọi người đều đồng ý. Vì vậy liền tạo ra tình hình như hiện giờ, quả nhiên khiến cho đám người Hách Liên Hồng cảm thấy có chút ngỡ ngàng.

“Thành nhi, con thấy thế nào, quá mức yên tĩnh rồi.” Hách Liên Hồng trầm giọng hỏi, không biết đám người này lại làm trò gì.

“Chờ, không tin đến tối còn có thể yên tĩnh như vậy.” Hách Liên Thành lạnh lùng trả lời, có bản lĩnh buổi tối không nhóm lửa, thắp đèn thử coi, nếu lúc này tùy tiện lao vào, không biết có bẫy gì đang chờ đón bọn họ.

Màn đêm buông xuống, vẫn không có một chút động tĩnh. Mắt thấy hoàng hôn dần xuống, đại quân đều thoáng lo lắng, đã đến lâu như vậy mà sao vẫn không có hành động gì, chuyện gì đã xảy ra.

Rốt cuộc đến lúc ánh trăng đã treo ngang ngọn cây, hiện giờ Lâm thành vẫn tối om om, không có đốm lửa, không có ánh đèn, yên tĩnh như một thành chết, không hề có sức sống.

“Thành nhi, con thấy sao?” Hách Liên Hồng trầm giọng hỏi, không ngờ tới bọn họ có thể chịu đựng như vậy, đến nửa đêm vẫn không bất kỳ động tĩnh gì.

“Đại quân lui về sau hai mươi dặm hạ trại, phái người đột nhập thăm dò một chút.” Hách Liên Thành cũng không ngờ đến kết quả này, trước hết đành phải hạ lệnh lui về sau, không biết tình huống, tùy tiện tấn công vào buổi tối là hành động không sáng suốt.

“Sao rồi?” Miểu Miểu thấp giọng hỏi, phơi bọn họ từ giờ ngọ đến giờ, đoán chừng là không dễ chịu chút nào nha.

“Đại quân lui về sau hai mươi dặm, hạ trại ở đó.” Vụ Kiếm đem tin tức mới thu được báo với mọi người.

“Không tệ, ngày mai tiếp tục làm như vậy, cứ như vậy hai ba ngày, đợi cho sự cảnh giác của binh lính giảm xuống, chúng ta sẽ công.” Miểu Miểu tiếp tục thấp giọng nói.

“Vâng, phu nhân.” Một người nhỏ giọng đáp.

“Còn nữa, phu nhân, người bọn họ phái vào chúng ta đã diệt.” Vụ Huyền nói.

“Làm tốt lắm, lặng lẽ đem thi thể bọn chúng treo lên tường thành, để ngày mai bọn chúng được chiêm ngưỡng cho rõ ràng.” Mọi người lập tức tản đi.

Sáng sớm hôm sau, đại quân vừa đến, lại nhìn thấy mấy thi thể đong đưa trên tường thành. Tình trạng vô cùng kinh khủng, không có thi thể nào là nguyên vẹn, mọi người đánh bạo nhìn lên, không mất tay mất chân thì bên dưới bị xé tọat. Kinh khủng nhất là những kẻ bị lột da mặt, huyết nhục lẫn lộn, khiến cho mọi người đều nôn mửa không thôi. Cực kỳ kinh khủng, trong lòng binh sĩ đều sợ hãi, không ngừng lui về phía sau. Dù sao mọi người đều có ý chí muốn sống, nhìn thấy kết cục thê thảm của người khác như thế, khó tránh sẽ liên tưởng đến kết cục của bản thân.

“Cái này…?” Sắc mặt Hách Liên Hồng tối sầm, đám người Dịch Thiên cũng quá độc ác, những chuyện như vậy cũng làm được.

“Lui binh, đến tối ta đi.” Hách Liên Thành lạnh lùng nói, nhìn phản ứng của binh lính, giờ phút này mà tấn công, e rằng có không ít kẻ sẽ đào ngũ. Những binh mã này cũng không phải đều là bộ hạ trước đây của phụ thân, đối với lời nói của phụ thân cũng không hoàn tòan nghe theo.

“Chủ thượng, tất cả thi thể trên tường thành đều bị kẻ nào đó phá hủy, không có một thi thể nào nguyên vẹn. Kinh khủng nhất là những kẻ bị lột da mặt.” Vụ Kiếm trầm giọng nói, lúc mình vừa nhìn thấy cũng hoảng hồn hoảng vía, Uyển nhi đứng bên cạnh súyt chút nữa là la lên, may là kịp bịt miệng nàng, có điều sau đó cũng nôn mửa không thôi.

“Là ai làm?” Sắc mặt Dịch Thiên trở nên u ám, người đã chết còn không tha, kẻ đó đầu óc không biến thái thì cũng có mục đích. Nhìn thấy vẻ mặt muốn nôn của Miểu Miểu, e là đang tưởng tượng lại cảnh đó, Dịch Thiên duỗi tay, lôi nàng đến ngồi trên đùi hắn, khẽ vuốt lưng nàng.

“Đệ nghĩ rằng là cha con Nam Cung.” Lâm Phong khẽ nhíu mày nói, chuyện như vậy chỉ có cha con bọn hắn mới dám làm. Không rời khỏi Lâm thành nghĩa là đã có âm mưu lớn rồi, làm như vậy, đối với bọn hắn thì có lợi ích gì.

“Bọn hắn đang ở đâu?” Dịch Thiên trầm giọng nói.

“Còn đang ở trong tửu lầu, có điều dù sao võ công của bọn hắn cao cường, rất dễ cắt đuôi người do chúng ta phái đi.” Vụ Huyền nói.

Dịch Thiên gật đầu không nói, hắn cũng hoài nghi là hai tên đó. Biến thi thể thành cái dạng đó, sẽ chỉ khiến cho binh lính cảm thấy sợ hãi, chẳng lẽ là đang muốn giúp?

“Bọn hắn vẫn còn muốn hợp tác với chúng ta sao.” Miểu Miểu khẽ trầm tư nói, thủ đọan như vậy, vốn là nhằm vào Hách Liên Hồng, không ảnh hưởng gì đến đám người của phe mình.

“Cứ chờ bọn hắn tìm tới cửa đã, tình thế ở nơi đại quân hạ trại là như thế nào?” Dịch Thiên vẫn không hề muốn hợp tác với cha con Nam Cung.

“Cách Lâm thành hai mươi dặm, xung quanh là thảo nguyên mênh mông, là nơi vô cùng thích hợp để hạ trại, gần đó không có một điểm nào để ẩn nấp. Hơn nữa hiện giờ thời tiết khí hậu ấm áp thích hợp, cỏ dại mọc tràn lan, đủ nuôi đám ngựa, bên cạnh còn có một con sông lớn, địa thế đều vô cùng tốt.” Phụ thân của Lâm Phong chậm rãi phân tích, nếu muốn đánh lén căn bản là không thể được.

“Đầu nguồn sông nằm ở đâu? Dòng chảy như thế nào?” Miểu Miểu nhướn mày hỏi.

“Đầu nguồn cách Lâm thành mười dặm, uốn quanh bên ngoài Lâm thành rồi chảy về phía thảo nguyên, nước giếng người bên trong thành dùng đều từ sông này cả.”

“Ngọai trừ sông này, bên trong thành có nguồn nước khác hay không?” Miểu Miểu hỏi tiếp.

“Chỉ có mấy cái hồ nhỏ, nhiều nhất có thể cung cấp nước cho tòan thành sử dụng trong vòng hai ngày.” Lâm Phong tiếp lời.

“Nàng muốn hạ độc?” Dịch Thiên trầm giọng hỏi, Miểu Miểu vừa hỏi, hắn liền đóan ra nàng muốn làm gì rồi.

Ừ, Miểu Miểu gật đầu, nhìn về phía Tiểu Vũ: “Có độc dược nào, thả vào trong nước, hai ngày sau độc tính tự động tan đi?” Bởi vì nếu hạ độc chí ít Lâm thành cũng sẽ nằm trong khu vực đó, vẫn nên thận trọng thì hơn. Để vòng ngừa bị phát hiện, đi lên đầu nguồn ở trên kia là tốt nhất. Như vậy sẽ ảnh hưởng đến nước dùng của dân chúng trong Lâm thành, mà nguồn nước trong Lâm thành chỉ có thể duy trì được hai ngày, Miểu Miểu không thể không hỏi như vậy.

“Thời gian hai ngày là không đủ, ít nhất cần ba ngày, hơn nữa hiện giờ ta cũng không có độc dược, muốn chế được một lượng độc lớn như vậy cần một ngày, điều kiện tiên quyết là cần phải có đầy đủ nguyên liệu.” Tiểu Vũ thấp giọng nói, chế tạo độc dược không phải là sở trường của hắn, hắn vẫn thích hợp với giải độc hơn.

“Vụ Kiếm, Vụ Duệ, hỗ trợ tìm nguyên liệu, Vụ Huyền, ngươi cùng Vụ Liệt phái người đi thông báo mỗi nhà, ngày mai phải trữ nước đủ dùng trong nhà, ngày mốt bắt đầu ba ngày không dùng nước sông.” Dịch Thiên bắt đầu phân phó, tất cả mọi người lĩnh mệnh xuất môn. Như vậy cố gắng trong ba ngày hẳn là không thành vấn đề.

Mọi người mới vừa tản đi, đột nhiên cách đó không xa truyền đến tiếng đánh nhau, Dịch Thiên cùng Miểu Miểu lập tức phi thân về hướng đang có giằng co, chẳng lẽ có người đánh lén.

Trên nóc nhà, có ba thân ảnh lóe lên không ngừng. Dưới ánh trăng lờ nhờ, hai người nhìn lại, vô cùng kinh ngạc, là Hách Liên Thành đang đánh nhau với cha con Nam Cung.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.