Đoạt Tử

Chương 35




Edit: Snow

Beta: Rika

“Đáp án của tôi không phải cô rất rõ ràng hay sao? Nhan Tầm Châu liếc mắt nhìn Nghiêm Kha. “Còn nữa, mau quay trở về sớm đi.”

Nghiêm Kha khóe miệng chua xót mỉm cười, tia đau lòng khẽ lóe lên trong ánh mắt rồi nhanh chóng tan biến, qua một lúc, cô nói :“Em chúc anh cùng chị Lâm hạnh phúc.”

“Hạnh phúc?” Nhan Tầm Châu lặp lại hai chữ này: “Hiện tại chúc phúc còn quá sớm.” Nói xong, anh lướt qua Nghiêm Kha đi vào phòng, nơi đó còn có hai cô gái xinh đẹp ngồi đợi, anh nhanh chóng cầm áo mặc vào muốn đi khỏi. Hai cô gái nhanh chóng sán lại hôn lên má “Lão đại, sao trở về sớm vậy, lát nữa chỗ này còn có hoạt động đặc biệt a.”

“Các cô đừng có làm bừa.” Nhan Tầm Châu đi ra ngoài hành lang, gặp một nữ quản lý, thân một bộ màu đen, lúc đi va vào anh, nữ quản lý vội vàng cúi người “Nhan tổng, thực xin lỗi…”

“Không có việc gì, lần sau đi đường chú ý một chút là được.”

Nhan Tầm Châu đưa mắt nhìn nữ quản lý, đột nhiên nhớ tới Lâm Diễm ở thành phố C có phải hay không cũng có bộ dáng liều lĩnh như vậy, khúm núm, không có ngạo khí lúc ban đầu.

Nhan Tầm Châu đi đến bãi đỗ xe, lúc mở cửa xe, bỗng ngạc niên nhìn người phụ nữ ở bên trong, nhướng mày “Đi ra.”

“Nhan Tầm Châu đây là thái độ của anh đối xử với vợ hay sao?”

“Là vợ trước.” Nhan Tầm Châu cường điệu sửa lại lời của cô ta.

“A, thiếu chút nữa tôi quên mất là chúng ta đã ly hôn.” Trương Mộ Mộ ngồi ở ghế phụ, cô mặc một cái váy trễ ngực, Nhan Tầm Châu chỉ cần thoáng cúi đầu là nhìn thấy toàn bộ ngực cô.

Nhan Tầm Châu cười một tiếng “Đó là bởi vì cô không có đầu óc.”

Trương Mộ Mộ thẹn quá hóa giận “Nhan tầm Châu, đừng cho là tôi sợ anh, cho dù anh có chứng cớ trong tay tôicũng không sợ, nếu hiện tại tôi dám trở về, tôi dám nói cho anh biết, nếu anh dám thay Lâm Diễm chỉnh tôi, trước đó hãy xem lại chính mình đi, anh không có năng lực đó.”

Nhan Tầm Châu cười như không cười, sau đó đưa di động lên trước mặt Trương Mộ Mộ nhíu mày mở miệng “Nếu cô thấy chứng cứ còn chưa chính xác, vậy thì đoạn ghi âm này thì làm sao?”

“Anh!!!” Trương Mộ Mộ nắm chặt tay.

“Không phải là không sợ hay sao?” Nhan Tầm Châu trào phúng cười một tiếng “Cho nên cô đừng có tưởng rằng chính mình có thể dựa vào mấy cái vớ vẩn mà muốn làm gì thì làm, nhưng cô còn có thể đi đến cầu xin cha mẹ nuôi của cô, nhưng Trương gia các người tôi không sợ, nhưng đứng sau Trương gia là Giang gia, tôi còn có điểm sợ hãi hơn.”

Trương Mộ Mộ hừ lạnh, qua một lúc “ Nhan Ý Tuấn hiện tại đang ở chỗ nào?”

“Trước kia vẫn là Tuấn Tuấn, hiện tại sao gọi cả họ lẫn tên như thế?” Nhan Tầm Châu có chút xuống giọng, hạ khóe miệng “Biết nó không phải con của cô liền thay đổi thái độ. Chậc chậc…”

Trương Mộ Mộ ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt “Đáng sợ, ngay cả chính con trai của mình sinh ra còn xuống tay được, Nhan tầm Châu, anh không sợ gặp phải báo ứng hay sao?”

“Con trai tôi? Từ khi nào tôi với cô từng có con?” Nhan Tầm Châu cúi đầu nhìn vào mắt Trương Mộ Mộ “ Cô cho là lúc đó cô mang thai con của tôi? Thật sự buồn cười, Trương Mộ Mộ, đàn bà tỏ ra ngoan ngoãn nhu mì là không đủ, còn phải có đầu óc nữa.” Nói xong, Nhan Tầm Châu mở cửa xe lôi Trương Mộ Mộ ra, sức lực phụ nữ sao sánh được với đàn ông, huống chi Nhan Tầm Châu còn có học võ.

Lúc xuống khỏi xe, Trương Mộ Mộ đưa hai tay gõ lên cửa xe “Nhan Tầm Châu, anh sẽ phải gặp báo ứng, cho dù không phải là báo ứng ở trên người anh, cũng sẽ báo ứng lên những người anh yêu thương, lúc đó anh thấy sợ hãi sao? Còn có người anh yêu là ai? Lâm Diễm hay vẫn là người phụ nữ kia… Nghiêm Kha?”

Nhan Tầm Châu không lưu tình đẩy Trương Mộ Mộ ra, khép lại cửa kính xe sau đó thuần thục lái xe ra khỏi bãi đỗ, nhưng bên tai vẫn còn vang lại tiếng nói của Trương Mộ Mộ “Cho dù không phải báo ứng trên người anh, cũng sẽ báo ứng nên người anh yêu thương, anh sợ hãi sao?”

Nhan Tầm Châu, anh sợ hãi sao?

Nhan Tầm Châu im lặng nhìn xe, di động ở ghế bên cạnh không ngừng vang lên, anh nhìn qua tên người gọi đến sau đó dứt khoát ngắt điện thoại.

Đúng lúc này ở phía sau có một chiếc xe muốn vượt qua, Nhan Tầm Châu đánh tay lái sang phải, kết quả xe phía sau vẫn đi lên, tốc độ quá nhanh, Nhan Tầm Châu bị xe đẩy đi vài thước.

****

Ngày hôm sau, Lâm Diễm đề nghị muốn cùng Giang Nham đi đến bệnh viện “ Con nghĩ muốn xác nhận một chút.”

Ngu Cảnh Trưởng liền nói “ Uyển Uyển, con chính là con gái của mẹ.”

“Việc này quá lớn, con cảm thấy vẫn nên cẩn thận một chút thì tốt hơn.” Lâm Diễm nói, Nhan Thư Đông ngồi ở một bên gật đầu đồng ý, kỳ thật những lời Lâm Diễm nói nó nghe có chỗ hiểu có chỗ không, nhưng lúc này nó như một tiểu chuyên gia “Cháu cảm thấy các người vô cùng tùy tiện, lúc cháu đến tìm mẹ cháu so với mấy người nghiêm túc hơn, mọi người tìm con gái cũng quá tùy tiện.”

Giang Nham chạm vào đầu Nhan Thư Đông “Thật là một tên tiểu quỷ .”

“Cháu không phải tiểu quỷ.” Nhan Thư Đông hờn giận nhìn Giang Nham.

Giang Nham đột nhiên phát hiện chính mình căn bản cũng không dám đắc tội tiểu quỷ này, cười hì hì nhìn Lâm Diễm “ Nếu chị không tin, chúng ta cùng đến bệnh viện.”

“Đây đều là việc nhỏ.” Giang Vũ đột nhiên chen vào nói, cùng vợ nhìn nhau liếc mắt một cái “Thanh Uyển, ba và mẹ con ngày hôm qua đã thương lượng qua, tháng sau tổ chức một tiệc rượu nhỏ, con về Giang gia, chính là người nhà Giang gia.

Lâm Diễm cúi đầu, một lúc sau ngẩng lên “Chuyện này nói sau, trước mắt con còn có chuyện phải làm.”

Sau bữa điểm tâm, Nhan Thư Đông bị Giang Nham đưa lên lầu chơi trò chơi, Lâm Diễm nói “Con nghĩ con muốn đòi quyền giám hộ.”

Ngu Cảnh Trưởng trầm mặc “Việc này ngày hôm qua mẹ cùng với ba con cũng có bàn bạc, quyền nuôi dưỡng Đông Đông nếu con muốn chúng ta sẽ giúp.”

Lâm Diễm đột nhiên cảm thấy xúc động, nhanh chóng đè nén cảm xúc của mình “Cảm ơn.”

Buổi sáng Lâm Diễm gặp luật sư của Giang gia, luật sư là một người đàn ông nhã nhặn, đối với Lâm Diễm rất thẳng thắn “Hiện tại nếu ra tòa thì tương đối khó khăn vì cô đã từng có thời điểm ngồi tù, con trai cô từ trước đến giờ vẫn do ba nó nuôi, thời điểm lúc đó cũng phiền toái, bởi vì pháp luật có quy định, trẻ con thích ứng với cuộc sống lâu dài, lúc này đương nhiên sẽ lo lắng, thay đổi cuộc sống với trẻ con trưởng thành khỏe mạnh là bất lợi.”

“Tôi không quan tâm mấy chuyện đó, anh cho tôi biết cơ hội giành chiến thắng là bao nhiêu phần trăm?”

“ 60%” Luật sư đẩy kính mắt: “Tuy rằng cô có bằng chứng bất lợi, nhưng Nhan Tầm Châu bên kia cũng thế, trước tiên bên cạnh anh ta có người phụ nữ khác, hơn nữa thân phận địa vị anh ta cũng bất lợi, quan trọng nhất là đứa bé đồng ý đi theo cô, nếu ở trước tòa đứa bé nói một câu nó ghét cha, cha đối với nó không tốt, thì khả năng giành thắng lợi là rất lớn.”

Làm cho Đông Đông chán ghét Nhan Tầm Châu sao?

Lâm Diễm không thể bảo Nhan Thư Đông nói những lời như thế ở tòa án.

Buổi chiều Lâm Diễm đưa Đông Đông đến văn phòng, Nhan Thư Đông ở trên bàn chăm chỉ làm bài tập Lâm Diễm giao, sau đó ngẩng đầu lên hỏi “ Cái kia… Khi nào thì con có thể đến trường học?”

Lâm Diễm áy náy chạm vào trán con “Đông Đông muốn đến trường học sao?”

Nhan Thư Đông nhìn Lâm Diễm sau đó thành thật trả lời :“Kỳ thật mẹ dạy cũng được, so với thầy giáo ở trường còn tốt hơn, nhưng mà đến trường con còn có thể chơi cùng với các bạn…”

Lâm Diễm đột nhiên cảm thấy mình có chút ích kỷ “Ngày mai được không, ngày mai mẹ đưa con đến trường học?”

Buổi tối Lâm Diễm không đưa Nhan Thư Đông trở về Giang gia ăn cơm, mà là đi ăn lẩu cá, lúc Đông đông ăn cá, Lâm Diễm ở một bên giúp nó nhặt xương.

“Mẹ làm so với ba ba ăn ngon hơn.” Nhan Thư Đông đột nhiên nói.

Lâm Diễm cười cười, trong lòng lại nghĩ đến những lời nói của luật sư, thật sự cô muốn để cho Đông Đông nói những lời kia ở trước tòa hay sao?

Đông Đông bình thường nói Nhan Tầm Châu không tốt, nhưng cô so với người khác rõ ràng nhất, đứa bé này tính tình như thế, nói gì thì cũng chỉ là nói thế mà thôi.

***

Nhan Tầm Châu trên trán có vết thương nhẹ, sau khi băng vết thương liền bị Chương Tử trêu ghẹo :“Mọi người có cảm thấy lão đại có vết thương này có khi lại được quan tâm hơn?”

“Chính xác.”

Sau đó anh ta hùng hổ đứng lên :“Tôi còn cân nhắc xem người dám đụng vào xe lão đại rốt cục là ai?”

Nhan Tầm Châu ngại phiền phức, đem hai người đuổi đi, bây giờ anh ở trong phòng Lâm Diễm lúc trước, trong tủ lạnh còn ít đồ ăn Lâm Diễm để lại, lúc Nhan Tầm Châu mở tủ lạnh, nhìn thấy gói cá lần trước anh đem đến bèn ghét bỏ quăng vào thùng rác.”

***

Lúc Lâm Diễm đang cho con ăn cá, Giang Nham gọi vài cuộc điện thoại, chờ lúc cô ăn xong đi ra, Giang Nham đang tủm tỉm đứng ở bên ngoài, đến chỗ Nhan Thư Đông ngồi xuống “Chị, chị không cần chê em phiền, em thật lòng cảm tạ ông trời đem chị trở lại.”

“Không có gì” Lâm Diễm nói tiếp: “ Đã ăn gì chưa?”

“Cả nhà chưa ai ăn. Ba mẹ đều chờ chị về ăn cơm.” Giang Nham nhìn Lâm Diễm: “Em cảm thấy có nhiều chuyện cần từ từ thích nghi.”

Lâm Diễm khẽ mím môi :“Có lẽ, đến bằng này tuổi bỗng nhiên phát hiện mình có một gia đình, có điểm không quen cho lắm.”

“Em sẽ giúp chị làm quen.” Giang Nham nhanh chóng cam đoan nói.

Nhan Thư Đông lơ đãng hừ nhẹ :“Cậu rảnh rỗi đi quan tâm chuyện người khác.”

Giang Nham khẽ ho khan hai tiếng “Ta là cậu của cháu.”

Nhan Thư Đông cố tình không để ý đến câu nói đó của Giang Nham.

Lúc Lâm Diễm trở lại Giang gia thì gặp Lý Đường, lúc cô tiến vào, Lý Đường đứng lên nhìn về phía cô “Lâm Diễm.”

Lâm Diễm gật đầu “Lý đội trưởng.”

“Em cảm thấy cần phải nhanh chóng sửa lại tên Uyển Uyển, cây sợ lửa, huống chi còn là lửa Tam Hỏa*” Giang Vũ mở miệng nói, sau đó nhìn Giang Nham, ông nhanh chóng hiểu ý cười ha ha đưa Nhan Thư Đông đi lên lầu.

(Ý của Giang Nham ở đây là tên của Lâm Diễm: Lâm là rừng cây -> Mộc, Diễm là lửa, cho nên mới nói là cây sợ lửa, vì lửa sẽ đốt cháy cây)

“ Chúng ta đi làm một trận đi.” Giang Nham nói với Nhan Thư Đông

“Cậu không biết cậu chơi với cháu toàn thua sao?”

“Xú tiểu tử, có bản lĩnh thì thắng cậu đi…”

—–

Sau khi Nhan Thư Đông lên lầu, Giang Vũ mở miệng “ Uyển Uyển, ba mẹ muốn cho con một thân phận, con cảm thấy thế nào?”

Lâm Diễm cúi đầu “Chuyện của con làm cho Giang gia mất mặt?”

“Không phải, không phải… Uyển Uyển con đừng nghĩ vậy.” Ngu Cảnh Trưởng sốt ruột đứng lên giải thích “ Con không có làm cho chúng ta mất mặt, mất mặt là ba mẹ, chúng ta muốn cho con một con người mới, con còn trẻ, con hoàn toàn có thể bắt đầu một cuộc sống mới.”

“Hai người có thể dễ dàng thay đổi hồ sơ cho con, xóa đi những chuyện xấu, nhưng con không muốn có gì đó phải giả dối, nếu hai người muốn tốt cho con, con muốn lật lại bản án, vụ án năm đó với con không có quan hệ, con không cần ba mẹ an bài cho con cuộc sống mới, mà là con muốn được sự tín nhiệm, tin tưởng con trong sạch, con không làm việc gì trái pháp luật, con năm đó vào tù là có người hãm hại.”

Lúc Lâm Diễm nói chuyện, mọi người trong Giang gia đều trầm mặc, Lý Đường mở miệng : “Vừa rồi anh và ba mẹ em đã bàn qua chuyện này, vụ án năm đó lật lại là vô cùng khó khăn, bởi vì mọi chuyện đã xảy ra cách đây rất nhiều năm, chứng cứ thu thập được vô cùng khó khăn, năm đó người làm cùng với em đã ra nước ngoài, trước mắt muốn tìm được người đó cũng vô cùng khó khăn.”

Lâm Diễm đối với những lời Lý Đường nói tỏ ra trầm mặc, mà Lý Đường lúc này tựa như một người trung gian: “Nếu ngươi muốn lật lại bản án, chúng ta trước hết phải đi theo trình tự của pháp luật.”

Lâm Diễm khẽ cười, mấy năm nay cô đã trải qua nhiều chuyện, một người tự nhiên tỏ ra thân tình cô cũng không có nhiều cảm xúc, thậm chí bản thân mình cũng không ôm quá nhiều hy vọng, cho nên cô cũng không hỏi thăm mọi chuyện năm đó có liên quan với Trương Mộ Mộ không, mẹ của cô có phải biết sự thật năm đó hay không.

Thế giới này ngay cả những lời chân thành tha thiết đều có thể là giả, những người không sớm tối ở chung làm sao có thể vô duyên vô cớ tín nhiệm, cô trước hết cũng không cần phải oán hận mấy năm nay cô phải chịu biết bao nhiêu ủy khuất.

“Cám ơn, vậy nhờ cả vào mọi người.”

“Tiểu Diễm, ngươi không cần phải như vậy…” Lý Đường nói được một nửa liền dừng lại, sau đó quay sang Ngu Cảnh Trưởng “Con còn có việc, xin phép đi trước.”

“Được, cháu có việc thì đi trước đi.” Ngu Cảnh Trưởng đứng lên tiễn Lý Đường, vừa đi vừa nói chuyện “Chuyện của Uyển Uyển về sau còn nhờ cháu giúp đỡ nhiều.”

“Không cần khách khí.” Lý Đường lúc đi đến cửa quay đầu nhìn Lâm Diễm sau đó nói với Ngu Cảnh Trưởng “Mấy ngày nữa mẹ cháu về nước, mời mọi người đến nhà cháu ăn cơm.”

“Mẹ cháu quay lại sao?” Ngu Cảnh Trưởng thân thiết mở miệng “Mọi người đã lâu không gặp mặt, cùng nhau ăn cơm nói chuyện phiếm, nhưng nếu là mời cơm, theo lý nhà chúng ta nên mời khách.”

“Được, lần tới cháu mời mọi người.”

***

Ngày hôm sau Lâm Diễm bắt đầu đưa Nhan Thư Đông đến trường, trên đường đi học, Nhan Thư Đông như nhìn thấu những suy nghĩ của cô, lôi kéo tay cô “ Con sẽ không đi theo ba ba.”

Lâm Diễm ngồi cùng con “Đông Đông, mẹ chỉ có con.”

“Không phải, mẹ còn có bọn họ.” Nhan Thư Đông cũng rất sợ mẹ mình bị cướp đi, khuôn mặt nhỏ nhắn khẽ nhăn lại :“Ngày hôm qua mẹ không cùng con nói chuyện.”

Lâm Diễm cười ha ha, xoa bóp mặt con :“Tan học mẹ sẽ chơi cùng với con.”

Nhan Thư Đông nhẹ nhàng gật đầu, sau đó thúc giục Lâm Diễm: “Đợi con tan học sẽ gặp mẹ.”

Lâm Diễm hôm nay tâm tình phức tạp, đầu tiên muốn cùng Giang Nham đến bệnh viện kiểm tra AND, buổi chiều gặp Từ Gia Luân kết toán phí gia công tháng trước, buổi tối còn đi tham gia một bữa tiệc.

Lâm Diễm cùng Giang Nham đến bệnh viện, dọc đường đi Giang Nham nhận không ít điện thoại, lâm Diễm hỏi “Sao không bắt máy?”

Giang Nham liếc mắt nhìn Lâm Diễm “Em bị bắt cá hai tay…”

Lâm Diễm ho nhẹ một tiếng “ Chính là người con gái lần trước… Hà Tẩm Tẩm?”

“Vâng” Giang Nham gật đầu, trên mặt thần sắc vô cùng phù hợp với người bị bắt cá hai tay, tức giận và vô cùng thương tâm.

“Cô ấy muốn cống hiến cho âm nhạc, em liền cổ vũ cô ấy vì tiền đồ mà cố gắng.” Giang Nham nghiến răng nghiến lợi, sau đó dừng một chút “Chị, em cảm thấy rất là mất mặt, em đã không dưới mười lần cầu hôn cô ấy, mỗi lần cô ấy đều tìm ra lý do cự tuyệt em, em lúc trước cảm thấy cô ấy vẫn là một cô gái tự tin… Kết quả là”

Lâm Diễm không có ý kiến gì, chăm chú nghe tình sử của Giang Nham, lúc sắp đến bệnh viện Giang Nham đột nhiên hỏi “Chị, chị yêu người đàn ông kia sao?”

Lâm Diễm ngồi trong xe bỗng cảm thấy ánh mặt trời bên ngoài rất gay gắt, cô sợ hãi xuống xe, nhìn dòng người ra vào cổng bệnh viên :“Nếu không yêu thì đã không có Đông Đông.”

Giang Nham thấy có lý gật đầu :“Chị, chị đừng nói em điều tra, kỳ thật em đối với Tẩm Tẩm cũng sớm không còn cảm tình, em cầu hôn cô ấy nhiều như vậy, chính là cảm thấy tiếc tình cảm nhiều năm, hiện tại chia tay, trong lòng em còn cảm thấy thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn tiếc những kỷ niệm đẹp trước kia.”

Lâm Diễm cười “ Em không cần phải nhớ lại làm gì, bởi vì có thể người con gái kia sẽ không giống em, luyến tiếc những điều đó.”

Ở bệnh viện Ngu Cảnh Trưởng đã sắp xếp người đón, lúc Lâm Diễm kiểm tra xong đi dạo đằng sau bệnh viện, đi một vòng ngồi xuống ghế đá, lúc ngẩng đầu lên liền bắt gặp Nhan Tầm Châu.

Tầm mắt hai người nhanh chóng chạm nhau nhưng không ai nói gì, sau đó nhanh chóng dời đi.

Nhan Tầm Châu đến bệnh viện kiểm tra lại một lần nữa. Chương Tử và Liên Minh gặp cô, sau đó theo Nhan Tầm Châu đi ra, sau đó dường như nhớ ra gì đó anh ta liền hỏi “Gần đây có người nhìn thấy tôi cùng Nghiêm Kha vui đùa?”

“Có việc này sao? Lão đại?”

“Không có gì.” Nhan Tầm Châu nói lúc đi ra có lo lắng vì sao người con gái kia lại ở bệnh viện, liền quay sang người bên cạnh “Cậu quay lại xem cô ấy đến đây làm gì?”

“Vâng.”

Lúc Nhan Tầm Châu ngồi trong xe, hình dáng Lâm Diễm liền hiện lên trước mắt, nhẹ nhàng, bình tĩnh… Bộ dáng với tối hôm qua giống hệt nhau, nhiều năm như thế, anh vẫn không dám thừa nhận anh muốn cô.

Buổi chiều Từ Gia Luân gặp Lâm Diễm liên tục kể chuyện cười làm Lâm Diễm cười to, sau đó Từ Gia Luân tủm tỉm nhìn Lâm Diễm “Nghe nói em tìm được người nhà, chúc mừng em.”

Lâm Diễm thu lại nụ cười “Anh nghe ai nói?”

“Anh là người đang theo đuổi em, luôn luôn tphải nghe tin tức của em không phải sao?” Từ Gia Luân nói thoải mái sau đó dừng lại “Nghe nói em định ra tòa?”

“Triệu Nghiêu, tin tức này của anh rốt cuộc là từ chỗ nào đến?”

Từ Gia Luân nghiêng người về phía trước, chống lại ánh mắt của Lâm Diễm: “Giang Nham cảm thấy anh trở thành anh rể của nó rất phù hợp.”

Hóa ra là do Giang Nham miệng rộng nói ra, Lâm Diễm nhíu mày.

Buổi tối Lâm Diễm mang Nhan Thư Đông cùng tham gia một cuộc thi ở đại học, làm soái ca tương lai, Nhan Thư Đông ánh mắt sắc bén, đối với thẩm mỹ của mình đã muốn xem mình là tiêu chuẩn.

“Chuyện này khẳng định không được, con đều không thấy đẹp.”

“Mẹ, vì sao có những người đen như thế mà cũng tham gia, chẳng lẽ lần này là bình chọn ai đen hơn.”

“Người này so với than còn đen hơn…”

“Oa, rất là hù dọa người khác, mẹ, con bị sợ hãi làm sao bây giờ?”

“Nhan Thư Đông!” Lâm Diễm nhịn không được nhìn về phía hai cái chân đang đong đưa trong không trung, Nhan Thư Đông đang ngồi trên ghế cao, cô không thấy mặt nó “Con nên lễ phép một chút.”

“Con lại không nói gì thô tục” Nhan Thư Đông bĩu môi sau đó từ trên ghế nhảy xuống “Con muốn đi tiểu.”

“Đi thôi…”

Năm phút sau, Nhan Thư Đông không thấy trở về.

Mười phút sau, cũng không thấy.

Lâm Diễm từ chỗ ngồi đứng lên, Lâm Diễm cảm thấy bất an, kích động chạy đến toilet, cô ở cửa toilet gọi Đông Đông, nhưng không thấy tiếng đáp lại, đột nhiên cô có cảm giác bất an.

Lâm Diễm lần lượt gõ từng cửa phòng toilet không ngừng gọi “Đông Đông”, một người đàn ông mặt đỏ đi đến trước mặt Lâm Diễm “Này, em tìm anh sao?”

“….”

“Anh tên là Đỗ Tích Đông…”

Lâm Diễm bật khóc thành tiếng.

Người đàn ông bỗng nóng nảy “Em tìm anh có việc gì, đừng có khóc như thế mà…”

Lâm Diễm không thèm để ý đến người đàn ông, lấy điện thoại ra gọi cho Nhan Tầm Châu, điện thoại rất nhanh được bắt máy.

“Nhan Tầm Châu, anh đưa Đông Đông đi có phải không…”

“Lâm Diễm, ngay cả con em cũng không chăm sóc được mà còn muốn nhận quyền nuôi con?” Nhan Tầm Châu lạnh nhạt nói, lúc sau lại hỏi “Em đang ở đâu?”

Toilet nam yên tĩnh không một chút tiếng động, Nhan Tầm Châu thấy Lâm Diễm hỏi người bên cạnh, người đàn ông bên cạnh thấy vậy tốt bụng trả lời “Cô ấy đang tham gia hoạt động trung tâm của đại học Y.

“Anh là ai?”

“Ta là Đông Đông a…” Người đàn ông vô tư trả lời.

Lâm Diễm vội vàng rời khỏi toilet nam đi liên hệ với quản lý trường học, nhờ ông tạm thời phong tỏa cửa ra vào trường học. Mặc cho Lâm Diễm nói thế nào người quản lý cũng không đồng ý, Lâm Diễm bèn lấy điện thoại gọi về Giang gia, lúc đó trường học nể mặt Giang gia mới đồng ý.

Sau khi Lâm Diễm xem băng ghi hình ở khu trung tâm liền thấy Nhan Thư Đông bị một thanh niên tóc húi cua mang đi, sau đó bèn nhờ người ta đi điều tra, trong lòng nóng như lửa đốt, đúng lúc ấy một người đàn ông mặc áo sơ mi màu đen, cả người mang theo khí lạnh kinh người xuất hiện. Anh bước vào làm cho mọi người cảm thấy mây đen đang giăng kín bầu trời, Lâm Diễm ngẩng đầu lên, đó là Nhan Tầm Châu. Thấy sắc mắt tái nhợt của Lâm Diễm hắn tiến lên kéo cô “Em đi theo anh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.