Đoạt Hôn 101 Lần

Chương 4: Cô không muốn kiếm tiền à? (4)




Tô Kiều Kiều liếc mắt nhìn trang phục kia, mặt khinh bỉ hừ một tiếng, sau đó lấy trang phục từ tay Diệp Tư một cái, nghĩ cũng không nghĩ liền quăng về phía Diệp Tư, “Rác rưởi, toàn là đồ bỏ đi! Chẳng lẽ cô không biết tôi không thích màu vàng sao! Hôm nay tôi không có tâm tình, không quay nữa!”

Đây chính là tin tức trang đầu phỏng vẫn tháng này của toà soạn SH, họ đã bỏ ra rất nhiều sức lực mới hẹn được Tô Kiều Kiều, nếu như lần này bị hỏng thì toàn bộ mọi người trong nhóm bọn họ chỉ còn nước cuốn gói về nhà thôi!”

Diệp Tử kéo trang phục xuống, không quản việc bị đánh đến đỏ cả mặt, vội vàng đi theo sau lưng Tô Kiều Kiều hết lời ngon ngọt, nhưng trong mắt Tô Kiều Kiều lại không coi ai ra gì cứ đi ra ngoài cửa. Diệp Tử bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là đưa tay ra cản.

“Ai cho cô chạm vào tôi!” Trong nháy mắt Tô Kiều Kiều thấy tay Diệp Tử sắp chạm vào mình, nghĩ cũng không nghĩ đã giơ tay lên hung hăng cho Diệp Tử một cái tát, sau đó ghét bỏ nói: “Thật bẩn thỉu!”

Trong giới này việc minh tinh đánh trợ lí và nhân viên làm việc cũng chẳng có gì lạ, Diệp Tử vì miếng cơm manh áo cũng không dễ dàng gì, trong lòng mắng cô ta một trận nhưng ngoài miệng vẫn phải lấy lòng: “Chị Kiều Kiều, thật xin lỗi, chị đừng nóng giận, chị làm ơn………….”

“Cô có thấy phiền hay không!” Tô Kiều Kiều không nhịn được kêu một câu, lại theo thói quen giơ tay lên muốn cho Diệp Tử cái tát thứ hai!

Đúng lúc này Cố Lan San như từ trên trời giáng xuống đứng ở cửa phòng hóa trang.

“Trúng gió cái gì!” Cố Lan San cầm túi trong tay ném về phía Tô Kiều Kiều đang giơ tay lên, cho dù cách một khoảng nhưng lại đập rất chính xác.

Tô Kiều Kiều thét lên một tiếng rồi vội che lấy tay mình, sắc mặt tái nhợt.

Mọi người trong phòng đều sợ đến ngây người.

Mọi người nghiêng người nhìn, thấy Cố Lan san tùy ý thả mái tóc xoăn dài, có sợi tóc còn xõa bên tai, cô mặc một cái váy dài đơn giản màu đỏ rất phù hợp với đôi giày cao gót cùng màu, tôn lên toàn bộ nước da trắng như tuyết, mười phần xinh đẹp không gì sánh được.

Thậm chí cô còn không trang điểm nhưng khuôn mặt vốn đã xinh đẹp của cô khi đứng cạnh người được mệnh danh là Thiên hậu điện ảnh và truyền hình đệ nhất mỹ nhân Tô Kiều Kiều thì khí chất và dung nhan của cô lại không hề kém chút nào.

Cô ngẩng mặt lên, nhanh chóng bước thẳng vào phòng hóa trang, chỉ vào Tô Kiều Kiều đang nước mắt lã chã đang che taymình, giọng nói trong trẻo: “Cô lăn lộn được mấy năm ở làng giải trí, diễn mấy bộ phim rách thì đã cho mình là giỏi? Mau đi xin lỗi Diệp Tư!”

Tô Kiều Kiều từ khi ra mắt đến bây giờ, đều được người ta nâng trong lòng bàn tay, dâng lên đến tận trời, đừng nói là một ngón tay, đến một cái váy cũng không ai dám đụng, toàn bộ khuôn mặt Tô Kiều Kiều đều là tức giận: “Cô lại dám đánh tôi? Cô biết tôi là ai không? Tôi là được lão tổng của các cô cầu xin nhiều lần mới đến, vậy mà cô lại dám đối xử với tôi như vậy?”

“Cô biết đấy người cầu xin cô chính là lão tổng, chứ không phải tôi!” Cố Lan San nhìn lướt qua cảnh tượng trong phòng, trang phục đắt tiền bị vứt đầy trên đất, rồi lại nhìn Diệp Tử vẫn đang đứng cạnh Tô Kiều Kiều nãy giờ, trên mặt cô ấy bị thương. Cô lập tức quay đầu lại nhìn chằm chằm vào Tô Kiều Kiều mở miệng: “Nói xin lỗi mau!”

Ngày trước Tô Kiều Kiều sớm đã bị người ta nâng lên tận trời, khó tránh khỏi tâm cao khí ngạo, làm gì phải xin lỗi người ta đâu, huống chi lão tổng bọn họ thấy cô còn phải nể ba phần, bị một nhân viên làm việc bên dưới khiển trách như vậy thì cô ta tự nhiên cảm thấy rất mất mặt, tính kiêu căng lập tức xuất hiện, nghĩ cũng không nghĩ lại một lần nữa lại giơ tay lên hướng về phía mặt Cố Lan San đánh.

Vậy mà khi tay cô ta mới giơ lên một nửa đã kêu lên một tiếng “Ai u“.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.