Đoạt Hôn 101 Lần

Chương 34: Cô gái chúng ta đã từng cùng theo đuổi (5)




Editor: White Silk-Hazye

”Em không quan tâm anh đã kết hôn, em cũng sẽ không phá hoại hôn nhân của anh. Em cũng sẽ không ở cùng anh mỗi ngày, chỉ cần lúc nhớ đến em, nhìn em một cái, em đã thấy đủ rồi……..”

Thịnh Thế nhíu nhíu mày, sau đó ngẩng đầu, cẩn thận nhìn Tô Kiều Kiều, lúc lâu sau, mới nói: “ Sao cô chỉ ca hát, mà không gia nhập vào giới giải trí?”

Tô Kiều Kiều sửng sốt một chút, Thịnh Thế đột nhiên mỉm cười, vẻ mặt lộ vẻ khen thưởng nói: “Được đó, diễn xuất rất tốt, nếu như vào giới điện ảnh, không biết chừng còn có thể đoạt được cái thứ gọi là ảnh hậu gì đó nha!”

Lúc nàyTô Kiều Kiều mới hiểu được Thịnh Thế đang vòng vo nói cô giả tạo, cô không phải là không giả tạo, nhưng cũng có chút chân thành: “Em biết những người như em nói ra những lời này có chút dối trá, nhưng là em thật sự nghĩ như vậy!”

”Cô là thật sự muốn làm tiểu tam sao.” Thịnh Thế vỗ nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Kiều Kiều, lời nói ra vô cùng độc ác và khó nghe: “Trời sinh ai làm tiểu tam thì sẽ bị mắng, cô lại là thích bị mắng sao! Sao cô lại là người ti tiện như vậy?”

Thật ra Thịnh Thế đối với phụ nữ, thái độ luôn ác độc lại là nói cho có lệ, lời nói không chút lưu tình làm tổn thương người khác, nhưng cố tình anh như vậy, mà vẫn có rất nhiều phụ nữ người trước ngã xuống người sau tiến lên như thiêu thân mà lao đầu vào lửa, kỳ thật ngay cả bản thân của Thịnh Thế cũng không biết những người phụ nữ này yêu thích anh cái gì, anh không đối tốt với bọn họ……

Tô Kiều Kiều liền ủy khuất, đôi mắt phiếm hồng.

Thịnh Thế nhìn cũng không nhìn Tô Kiều Kiều, đi đến trước sô pha, tao nhã ngồi xuống, anh ta chậm rãi ấn chuông, phục vụ rất nhanh tiến đến, Thịnh Thế có chút mệt mỏi xoa xoa mi tâm, ngữ điệu thản nhiên: “Tiễn vị cô Tô này đi đi.”

Bốn giờ chiều, Thịnh Thế nhận điện thoại của Quý Lưu Niên, nhóm người ăn cơm trưa bây giờ đều đang ở sân tennis.

Thịnh Thế mặc đồ thể thao màu trắng, đầu đội mũ che nắng đi trên sân tennis.

Lúc anh ta đến, Hạ Phồn Hoa và Lưu Chí Cường đang đánh tennis, Hạ Phồn Hoa kỹ thuật không được tốt, Lưu Chí Cường ngại vì hợp tác, luôn nhường anh ta, Hạ Phồn Hoa hiệp thứ nhất vẫn là thua.

Kết thúc hiệp một, Hạ Phồn Hoa và Lưu Chí Cường cùng đi vào khu nghỉ ngơi.

Phục vụ đã mang nước khoáng và khăn đến, hai người lau một chút, nhìn thấy Thịnh Thế đang nhàn nhã ngồi một bên, lần lượt đến chào hỏi.

Mọi người dùng cơm trưa xong cũng nghỉ ngơi một chút, đã sắp tỉnh rượu.

Ra vận động đánh tennis, đợi đến bữa tối lại ăn tối với nhau.

Hạ Phồn Hoa ngồi bên cạnh Thịnh Thế, xoa xoa bả vai của mình nói:

“Trời sinh tôi đã không muốn chơi tennis, mới chơi một lúc, đã cảm thấy cả người đau nhức!”

Thịnh Thế nhìn thoáng qua Lưu Chí Cường, nhớ đến buổi trưa anh ta nhắc đến Cố Lan San, đột nhiên nhíu mày lại, máu trong người bốc lên liền nói với Hạ Phồn Hoa: “Đúng lúc, để tôi đến đi.”

Lưu Chí Cường vừa nghe lời này, nghiêng đầu, kì quái đáp một câu: “Anh Thịnh biết chơi tennis sao?”

Dáng vẻ của Thịnh Thế thản nhiên, nâng mắt, nói: “Biết một chút.”

Sau đó đứng dậy, cầm lấy vợt mà phục vụ đưa đến, chậm rãi cầm trong tay quơ quơ, sau đó bước chân tao nhã đi về phía sân tennis, Lưu Chí Cường vội vàng đuổi theo.

Vì vậy, trận đấu bắt đầu.

Thịnh Thế phát bóng trước.

Anh không có kĩ xảo nào, chỉ tùy tiện ném quả bóng lên không trung, sau đó dùng vợt đánh về phía Lưu Chí Cường.

Lưu Chí Cường chơi tennis rất tốt, nhìn thấy Thịnh Thế như vậy, cho là kỹ thuật của anh ta chẳng ra sao cả, huống chi, lúc anh ta vào sân, cũng nói biết một chút, Thịnh Thế lại là người mà mình đến tìm để hợp tác, cho nên giảm nhẹ lực của mình lại, chỉ đơn giản là đánh trả bóng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.