Thịnh Thế giận dữ bỏ
mặc Cố Lan San, anh đứng lên đi xuống giường, ung dung mặc quần áo vào,
mặt mũi âm trầm liếc mắt nhìn Cố Lan San đang nằm trên giường. Anh cười
rét lạnh trào phúng một cái mới từ trong túi rút ra một tờ chi phiếu,
anh cầm bút ký soạt soạt một hàng số rồi đưa cho Cố Lan San.
Cố
Lan San lặng lẽ vươn tay nhận, Thịnh Thế nhìn Cố Lan San thờ ơ như vậy
không biết vì sao anh chỉ cảm thấy trong lòng có một sự tức giận đang ầm ầm tăng lên, anh bỗng giận quá hóa cười, trong mắt chỉ có rét lạnh nói: “Cố Lan San, so ra cô còn khá hơn chị gái nhỏ trên ghế sofa kia nhiều,
bán mình cũng bán đến lạnh lùng như vậy!”
Trong lời nói của
Thịnh Thế có sự giễu cợt, Cố Lan San không phải là không có nghe thấy,
chỉ là nét mặt của cô không có bất kỳ biến hóa gì, hoặc là nói cô căn
bản giống như là không nghe thấy anh nói gì, cô chỉ yên lặng rút tờ chi
phiếu từ trong tay Thịnh Thế ra.
Nhìn Cố Lan San bình tĩnh như
thế thì trong lòng Thịnh Thế càng thêm nổi giận, anh còn mang theocảm
giác thất bại thật sâu sắc.
Anh nắm chặt tay một cái, cuối cùng chỉ cúi đầu cười lạnh một tiếng, thân thể thẳng đứng xoay người đi mất.
………………..
Mấy âm thanh rơi xuống vừa rồi của Bạch Ngọc Như Ý làm người giúp việc
hoảng sợ, thấy Thịnh Thế từ trong phòng ngủ trầm mặt đi ra lập tức cung
kính nói: “Ông Thịnh.”
Thịnh Thế cũng không thèm nhìn những người giúp việc một cái, khuôn mặt anh chỉ lạnh lùng anh tuấn đi xuống dưới lầu.
Người sáng suốt đều có thể nhìn ra anh đang nổi giận.
Mặc dù anh không nói tiếng nào nhưng vẫn có khí thế hết sức bén nhọn từ
người anh phát ra làm những người giúp việc kia sợ đến mức nín thở,
không dám nhiều lời.
Mãi cho đến khi bên ngoài truyền đến một
tiếng tiếng động cơ xe rời đi, lúc này mọi người mới thở phào một hơi
thật dài nhẹ nhõm nhưng trong lòng vẫn cảm thấy tràn đầy lạnh lẽo.
Qua một lúc lâu những người giúp việc kia mới hồi hồn rồi nhanh chóng đi
tới cửa phòng ngủ chính, một người giúp việc gõ cửa hỏi: “Cô San, ngài
có ổn không ạ?”
“Tôi không sao.” Cố Lan San dừng một chút lại bổ sung một câu: “Mọi người đi nghỉ ngơi đi.”
“Vâng, cô San ngủ ngon.”
Cách một cánh cửa nhóm người hầu trả lời cô một câu rồi rối rít tản ra còn kèm theo mấy lời thảo luận nho nhỏ.
“Ông Thịnh cùng cô San lại cãi nhau sao? Hình như còn vỡ cái gì đấy vì âm thanh nghe khá lớn.”
“Ngày mai dọn dẹp phòng thì sẽ biết là vỡ cái gì. Ông Thịnh không dễ dàng mới về nhà một lần mà lại cùng cô San chia tay trong không vui như vậy.”
“Cũng không phải như vậy nha, ông Thịnhđã một tháng không qua đêm ở nhà, có lúc nghĩ một chút tôi cảm thấy cô San thật đáng thương.”
“Thật ra thì trước kia ông Thịnh không phải bộ dáng này, kể từ lần đó cùng với cô San mới biến thành như vậy.”
……………
Âm thanh ngoài phòng dần dần biến mất không nghe thấy gì nữa, bên tai Cố
Lan San cuối cùng cũng được yên tĩnh trở lại, nhưng cô lại không làm thế nào để ngủ được, cô nằm trên giường một lúc không nhịn được lật người,
cô nghĩ, những người giúp việc kia nói thật là đúng, cô và Thịnh Thế
thực sự là “Lại” một lần nữa chia tay trong không vui, giống như tối nay cô không thể giải thích nổi tại sao Thịnh Thế lại trở mặt giận dữ như
vậy, đã bao nhiêu lần cô cũng không nhớ rõ nữa.
Thật ra thì những người giúp việc kia đều nói đúng, trước kia Thịnh Thế thật sự không
phải là bộ dáng này, từ lúc nào Thịnh Thế lại biến thành cái bộ dạng này đây? Người giúp việc mới nói là “Một lần đó”. Một lần đó là lần nào
vậy? Cố Lan San cuối cùng cũng hiểu ra từ lần đó là lần nào.