Đoàn Trưởng Ở Trên Cao

Chương 76: Hoài nghi




“Con gái, đi xuống dưới mua một thùng sữa tươi, nếu không sáng sớm ngày mai Hoàn Tử không sữa uống.”. Ăn xong bữa ăn tối, ba Diệp đưa mẹ Diệp vào phòng ngủ rồi mới lại trở lại phòng bếp nhìn Diệp Chi đang rửa bát nói.

“Dạ, con sẽ xuống mua ngay.” Diệp Chi rửa sạch bọt xà bông cái chén cuối cùng rồi quay lại đáp.

“Con gái. Con đừng trách ba nhiều chuyện.” Ba Diệp nhìn cằm con gái gầy hơi nhọn, do dự một lát nhưng vẫn mở miệng nói: “Mấy ngày này sao Kỷ Lâm lại không đến hả? Hai đứa cãi nhau sao?”

Diệp Chi nghe vậy tay run lên thiếu chút nữa bắt không được cái chén trong tay, cô miễn cưỡng nhìn ba Diệp cười cười, giả bộ như không có chuyện gì xảy ra nói: “Không có việc gì, không hợp nên chia tay thôi.”

Cô đã gửi tin nhắn chính thức nói chia tay với anh, thật ra thì kéo dài cũng không có gì, ngay cả mặt đối mặt anh cũng không muốn chào hỏi một tiếng còn nói gì đến yêu thương, còn có lý do gì mà không nói chia tay.

Thật ra thì anh cũng không làm sai, nhà họ Kỷ là gia đình làm quân đội, mà nhà mình cũng chỉ là gia đình thường dân. Không, thậm chí vì chuyện của anh trai cô nên gia đình thường dân bình thường còn hơn nhà cô. Xảy ra chuyện như vậy, anh muốn kiêng dè là chuyện hợp tình hợp lý, là chuyện thường tình thôi.

Nhưng cô lại cảm thấy vô cùng thất vọng và đau khổ, dù anh chỉ an ủi cô mấy câu, nói cho cô biết bọn họ tạm thời không gặp mặt, cô cũng có thể vì thế mà cố gắng gắng gượng yêu thương anh.

Nhưng anh không có, anh cảm thấy cô làm anh mất mặt, cảm thấy cô sẽ bôi nhọ tên tuổi của anh cho nên anh không cần cô nữa, người đàn ông như vậy, dù anh là ba của Hoàn Tử thì cô cũng không cần.

Nhưng mà chỉ mới thất tình một lần, không có gì lớn. Cô đã sống gần ba mươi năm, cái lần đầu tiên nào cũng giao cho anh. Hôm nay lại lần đầu tiên thất tình cũng coi như là gom đủ.

“Chi Chi, con cũng đã lớn, ba không muốn nhiều lời nhưng ba cảm thấy Kỷ Lâm là người không tệ.” Ba Diệp yêu thương vỗ vỗ trên mu bàn tay của con gái, mái tóc hoa râm khẽ run “Cả đời này ba không có tiền đồ, cũng sẽ không dạy dỗ tốt con cái, anh con...... Aizzz không đề cập tới anh con nữa.”

Ba Diệp thở dài thật sâu một cái rồi xoay mặt đi, hốc mắt ửng đỏ, qua thật lâu mới tìm được giọng của mình “Bây giờ ba không có nguyện vọng gì khác, chỉ hy vọng con và Hoàn Tử có thể sống thật tốt. Chính con cũng nên suy nghĩ thật kỹ, nếu cậu ta chỉ là bất đắc dĩ thì cũng thôi, ba bất tài không thể giúp gì cho con.”

“Ba, con hiểu mà.” Diệp Chi hít hít mũi, trong mắt tràn lên hơi nước, cô cúi đầu lau khóe mắt “Ba yên tâm, dù bất kỳ lúc nào con cũng sẽ không để bản thân phải uất ức.”

Lúc này ba Diệp mới vui vẻ cười, xoay người ra khỏi phòng bếp. Diệp Chi đột nhiên phát hiện tóc của cha bỗng nhiên trở nên trắng phau, lưng vốn luôn ưỡn thẳng bây giờ đã khẽ cong giống như bởi vì gánh nặng áp lực cuộc sống đã làm oằn lưng của ông.

Mũi cô xót xa thiếu chút nữa không nhịn được lại rớt lệ. Anh trai mất tích nửa tháng, mặc dù thoạt nhìn ba mẹ như đã đón nhận thực tế nhưng Diệp Chi biết vướng mắc trong lòng bọn họ vĩnh viễn không cởi được.

Lúc này không khí trong nhà căng cứng như dây đàn, không biết lúc nào khẽ động sẽ đứt đoạn ra.

Miệng Diệp Chi đắng ngắt như đang nuốt sống hoàng liên (*một loại thuốc bắc rất đắng), cô nắm thật chặt một góc của bồn rửa mặt để giữ cơ thể lảo đảo như muốn ngã, nước mắt từng hạt một rơi xuống..Anh trai, vì sao anh vẫn chưa trở về?

Cửa hàng tiện lợi 24h dưới lầu, Diệp Chi vác một thùng sữa tươi từ trong cửa hàng ra ngoài, đi qua đường nhỏ quen thuộc không kiềm được nhớ lại lần đầu tiên gặp mặt, anh ngây ngốc nhìn phía sau lưng cô nói: “Người đẹp, cô té chảy máu.”

Khóe môi không tự chủ khẽ nhếch lên, mắt lại dần dần ướt. Chia tay là chia tay, nhưng dấu vết anh lưu lại vẫn còn ở nơi đây. Thậm chí việc Hoàn Tử tồn tại cũng luôn nhắc nhở cô, người kia đã từng dùng tất cả phương pháp bá đạo chen vào cuộc sống của cô và ngay lúc cô rơi vào cái bẫy đó thì anh lại rời đi.

Diệp Chi tự giễu bản thân cười một tiếng, dùng sức lắc đầu đem hình ảnh Kỷ Lâm vứt ra sau đầu quẹo qua khúc quanh. Vốn đang đi một mình thì sau lưng lại đột nhiên truyền đến một nguồn sức mạnh, lúc Diệp Chi còn chưa kịp phản ứng đã dùng sức che miệng của cô lại, kéo cô vào một công viên nhỏ dưới lầu.

Diệp Chi hoảng sợ trợn to hai mắt, dùng cả tay chân liều mạng giãy giụa nhưng lúc thân thể xoay lại thì chợt ngừng tất cả động tác.

Dưới ánh đèn, khuôn mặt xinh đẹp của Kỷ Lâm càng chói mắt, đôi mắt nhỏ dài khẽ hếch lên, ánh mắt tham lam ngắm nghía mặt cô, mê hoặc lòng người.

Trái tim Diệp Chi vì sợ hãi mà đập ‘Thình thịch’, thiếu chút nữa cho là mình bị bắt cóc, bình tĩnh nhìn chằm chằm Kỷ Lâm thật lâu mới phục hồi tinh thần lại, đưa tay đẩy anh “Buông ra. Anh không phải là......”

Lời còn chưa nói hết đã bị người đó bắt được môi, môi của anh nóng bỏng như lửa nóng, bắt được môi của cô lại ra sức cắn rồi lại gặm như muốn đem cô ăn hết vào trong bụng, Diệp Chi bị đau nên nghiêng đầu không phối hợp, lại bị Kỷ Lâm hung hăng kéo vào trong ngực, làm thế nào cũng tránh không thoát, chỉ có thể ngửa cổ mặc anh muốn làm gì thì làm.

Hồi lâu anh mới buông cô ra, môi Diệp Chi đã sưng đỏ ửng, phía trên còn có mấy dấu răng.

Lúc bị anh cưỡng hôn, nhịp tim Diệp Chi đập rất nhanh, ‘Thình thịch’ giống như trong lồng ngực cất giấu một con thỏ, nhưng dần dần theo nụ hôn càng ngày càng phát lửa nóng của anh, cô lại giống như bình tĩnh một cách kỳ lạ.

Không có tức giận, chẳng qua là một cái hôn, chuyện tình thân mật hơn cũng đã làm, cô còn để ý điều này sao? Huống chi...... Mắt Diệp Chi rũ xuống, xoa xoa khóe môi đọng nước, đây là lần cuối cùng.

Cô không ngẩng đầu nhìn anh, chỉ yên lặng cúi người xuống nhặt thùng sữa tươi rơi trên mặt đất lên, xoay người đi vào trong trong nhà.

“Diệp Chi.” Anh cực kỳ tức giận, giọng nói giống như tiếng sấm nổ vang lên ở phía sau, Diệp Chi mắt điếc tai ngơ thản nhiên đi về phía trước.

“Em đứng lại.” Anh đuổi theo giữ cổ tay của cô thật chặt, lực tay vô cùng lớn “Anh không chia tay. Chết cũng không chia tay.”

“Anh nhớ Hoàn Tử rồi sao? Ngày mai quay lại đi, nó ngủ rồi.” Diệp Chi không trả lời câu của anh, ngược lại chuyển đề tài qua Hoàn Tử.

“Diệp Chi.” Kỷ Lâm vừa giận vừa sợ, bị cô lạnh lùng đến phát điên. Không nhịn được gọi tên đầy đủ của cô,. tiến lên một bước nắm chặt bả vai của cô “Không cho phép em nói sang chuyện khác, anh nói anh không chia tay. Em đừng mơ tưởng bỏ rơi anh.”

Cô bỏ anh? Rõ ràng là anh vứt bỏ cô, nhưng bây giờ bày ra bộ dáng bị uất ức giống như người thay lòng trước là cô vậy, vậy là sao?

“Kỷ Lâm, anh theo đuổi tôi...tôi đồng ý...anh muốn kiêng dè, tôi cũng thành toàn cho anh...anh còn muốn như thế nào nữa?”

“Anh không có. Phải.....” Bật thốt ra lời nói nhưng đột nhiên lại dừng lại, Kỷ Lâm cắn răng nuốt xuống lời giải thích đã ra đến mép, cố gắng vòng vo câu chuyện “Tóm lại, dù như thế nào cũng không cho chia tay.”

Bây giờ anh không thể nói cho Diệp Chi biết bất cứ điều gì, thứ nhất nhà họ Lý chưa rơi đài thì Diệp Khung tuyệt đối không thể lộ diện,. thứ hai...... Kỷ Lâm cắn răng dường như không nhịn được ý tưởng không ngừng trào dâng trong lòng.

Diệp Chi rốt cuộc thích anh hay là vì không chịu nổi anh dây dưa cho nên mới đồng ý anh? Nếu không tại sao nói chia tay nhẹ nhàng như vậy?

Cái ý niệm này giống như nhiều đốm lửa trên thảo nguyên, chỉ cần một chút gió thì lửa sẽ cháy hừng hực, đốt cháy lục phủ ngũ tạng của anh làm cho tê liệt đau đớn.

Một người đàn ông như anh, đối mặt với người yêu hiểu lầm anh và lạnh nhạt với anh cũng làm anh không khống chế được tâm tình của mình,. nhưng Diệp Chi sao đây? Anh chưa hề thấy cô vì anh rơi một giọt nước mắt, dù chia tay cũng nói thật dễ dàng. Như thể cầm lên được thì cũng thả xuống được, Kỷ Lâm quả thật không nhịn được vì cô mà nói một tiếng ‘Được’.

Không đứng trước mặt cô, anh dường như không nhịn được muốn đem tất cả mọi chuyện nói cho cô biết. Nhưng bây giờ, Kỷ Lâm lại do dự, anh phải nói cho cô như thế nào đây? Là anh cứu anh trai của cô, sau đó thuận lợi hàn gắn quan hệ của bọn họ sao?

Khi đó, tình cảm của cô đối với anh là như thế nào? Là tình yêu hay là cảm kích?

“Không chia tay thì muốn thế nào?” Diệp Chi cười lạnh “Tiếp tục kiêng dè, sau đó có một bạn trai trên danh nghĩa?”

“Không phải, chờ một thời gian nữa thôi......”

Diệp Chi đưa tay đè môi anh lại, động tác vô cùng mập mờ, nhưng trong mắt lại lạnh lùng như mùa đông lạnh lẽo “Thôi đi.”. Ánh mắt của cô yên tĩnh như gió mát, bình tĩnh không thấy một chút gợn sóng “Như vậy anh không thấy mệt mỏi sao? Anh có thể yên tâm, bất luận quan hệ sau này của chúng ta như thế nào, tôi đều không ngăn cản anh tới thăm Hoàn Tử.”

“Em xem anh là người như vậy sao?” Kỷ Lâm tức giận nhìn chằm chằm mặt của Diệp Chi “Anh là vì Hoàn Tử mới tới tìm em? Vì Hoàn Tử mới không muốn chia tay với em?” Anh càng nói càng giận, bóp bả vai Diệp Chi cũng càng ngày càng mạnh như muốn bóp vỡ xương cốt của cô.

Diệp Chi cắn răng không nói tiếng nào, chỉ quật cường ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh, không chịu yếu thế dù chỉ một bước.

“Diệp Chi, em thật ác độc.” Hồi lâu, Kỷ Lâm mới dời ánh mắt đi, giọng nói thật thấp, giống như tất cả hơi sức trong cơ thể trong nháy mắt đều bị rút sạch. “Sao em không thể hiểu cho anh một chút?. Anh...... bình thường anh đối với em như thế nào em cũng không hề cảm nhận được sao?”

Có gì đó chợt lóe lên trong não rồi lại thoáng biến mất, Diệp Chi rũ mắt xuống “Đúng, tôi không hiểu được anh.. Anh không phải cũng chỉ mới hiểu tôi thôi sao?” Cô dừng một lát, thậm chí còn có tâm tình cười giỡn “Cho nên mới nói thời gian quen biết quá ngắn không thể nói yêu thương, chúng ta đã gặp nhau thì cũng có lúc chia tay thôi.”

“Em đừng mơ tưởng.” Kỷ Lâm tức giận rống to, cúi đầu giống như hả giận hung hăng cắn một cái ở trên cổ của cô, cắn xong còn không rời đi mà ngậm một phần da nhỏ dùng răng nghiến,. ý tứ uy hiếp rõ ràng “Một ngày là người đàn bà của anh, sau này vĩnh viễn đều là của anh. Về sau chúng ta sẽ có nhiều thời gian để từ từ hiểu rõ nhau hơn.”

Diệp Chi đau đớn, cảm giác đau tan biến thì đã nghe lời nói ác độc này của Kỷ Lâm, nhất thời cười nhạo “Theo anh nói như vậy, không phải anh có một hậu cung đông đảo sao? Nào là bạn gái trước, bạn gái trước nữa.” Hừ một tiếng “Nói không chừng còn có bạn giường.” Giọng nói rất thấp, còn mang theo mùi vị ghen tuông mà ngay cả cô cũng không nhận ra được.

“Không có người khác.” Kỷ Lâm nhẹ nhàng liếm liếm dấu răng trên cổ cô, đôi mắt nhỏ dài vô cùng quyến luyến “Trừ em ra không có người khác.”

Trong đầu của Diệp Chi run lên, máu chảy xuôi trong nháy mắt càng tăng nhanh, ngay cả cơ thể cũng từ từ nóng lên nhưng vẫn nhớ lúc anh tuyệt tình với cô không cách nào quên được. 

Không nhịn được dùng lời nói kích thích anh “Nói chuyện này thì có ích lợi gì, thật ra thì tôi cảm thấy Trường Thụy cũng không tồi, tối thiểu......”

“Đừng cho anh thấy em ở cạnh Mạnh Trường Thụy.” Anh ngắt lời cô, trong mắt lộ vẻ lo lắng, đèn đường chiếu xuống càng lộ vẻ lạnh lẽo tĩnh mịch “Cách xa anh ta một chút. Nếu không anh điên lên thì em cũng không cản được đâu.”

Giọng của anh không lớn, thậm chí nhẹ giống như là đang lẩm bẩm ở bên tai nhưng Diệp Chi chợt rùng mình, ngay cả tóc gáy cũng bị dựng lên.

“Em ngoan ngoãn, ở nhà chờ anh trở lại.” Anh thừa dịp cô sững sờ, nhanh chóng hôn trộm một cái ở trên môi cô “Còn thằng nhóc con đó nữa”. Giọng nói hơi uất ức còn có chút oán giận “Về sau sẽ không mua KFC cho nó nữa.”

Nói xong, anh không do dự buông Diệp Chi ra, bước nhanh chân rời đi.

“Kỷ Lâm.” Lúc bóng lưng anh dần biến mắt, Diệp Chi rốt cuộc đã phản ứng, nhìn bóng lưng của anh gọi to “Anh có chuyện gạt em sao?”

Cô không ngốc, Kỷ Lâm xuất hiện làm cho ý nghĩ không tin anh của cô buông lỏng, không phải vì tức giận mà không có lý trí, đầu óc Diệp Chi bắt đầu từ từ linh hoạt dần dần.

Kỷ Lâm biến hóa quá đột ngột, từ lúc bắt đầu dây dưa không ngớt rồi đột nhiên nói muốn kiêng dè, rồi bây giờ chạy đến trước mặt cô nói một đống lời nói bá đạo lại ngây thơ, còn có câu cuối cùng là chờ anh nữa. Quả thật là quá kỳ lạ.

Hơn nữa nói gần nói xa, trừ bởi vì cô nói chia tay mà tức giận, còn có...... Mấy phần ủy khuất không dễ dàng phát giác.

Anh có cái gì uất ức? Rõ ràng người nói muốn tránh hiềm nghi là anh. Diệp Chi cau mày suy nghĩ hồi lâu cảm giác có chỗ nào đó không đúng.

Nghe vậy, bước chân của Kỷ Lâm dừng một lát, nhưng cũng không nói gì chỉ nhìn cô phất phất tay, bóng dáng cao lớn rắn rỏi rất nhanh đã biến mất trong bóng đêm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.