Đoàn Trưởng Ở Trên Cao

Chương 40




Editor: Băng ngàn năm

Khi ánh mắt của anh quét qua Kỷ Lâm đang áp sát vào người Diệp Chi thì bỗng dưng trở nên lạnh lẽo hung ác, giống như con sói cô độc đứng trên vách núi trong đêm trăng vô cùng tàn nhẫn làm người ta kinh hãi.

“Anh…Anh…. Không phải như anh nghĩ đâu.” Diệp Chi vội vàng đẩy Kỷ Lâm ra cuống quít chạy tới bên cạnh Diệp Khung giải thích, “Em với Kỷ Lâm đúng là… Đúng là chỉ có nói chuyện thôi.”

“Nói chuyện nói đến trên giường rồi hả?” Diệp khung hừ một tiếng, bộ mặt u ám.

Anh vừa vào cửa đã phát hiện trên giá giày có nhiều thêm một đôi giày, anh đoán là Mạnh Trường Thụy. Dù sao anh cũng chứng kiến Mạnh Trường Thụy theo đuổi em gái của mình khổ sở ba năm, nhưng ý nghĩ của Diệp Khung rất nhanh đã sụp đổ.

Mạnh Trường Thụy tuyệt đối sẽ không ngủ lại nhà anh, không cần nghĩ cũng biết anh ta không thể qua được cửa ải của Hoàn Tử. Mấy năm nay Hoàn Tử càng ngày càng bài xích Mạnh Trường Thụy, ngay cả nhìn thấy Diệp Chi và Mạnh Trường Thụy ở chung một chỗ cũng không chịu nổi, huống chi là để Mạnh Trường Thụy qua đêm ở nhà mình.

Chẳng lẽ đôi giày đó là của thằng tiểu tử làm lính kia sao? Trong lòng Diệp Khung căng thẳng, vội vàng chạy vào phòng ngủ của Diệp Chi, không ngờ lại phát hiện không chỉ có đèn phòng ngủ còn sáng mà cẩn thận nghe còn nghe được giọng nói nho nhỏ bên trong.

Diệp Khung nhất thời dâng trào lửa giận, không suy nghĩ vội gõ cửa phòng Diệp Chi, liếc mắt thấy được tư thế thân mật của hai người.

“Em câm miệng.” Diệp Khung đưa tay đẩy Diệp Chi ra, giọng nói lạnh lùng cơ hồ có thể đóng thành băng “Em nhiều năm ăn học đã vứt đi đâu hết rồi hả? Em xem em bây giờ là cái dạng gì? Thế nhưng lại mang một người đàn ông về nhà lên giường.”

Diệp Khung dừng một lát, giọng nói không lớn nhưng sắc bén như dao, từng câu từng chữ hung hăng đâm vào trong lòng Diệp Chi “Diệp Chi, giáo dục của em đi đâu rồi? Em như vậy sao ngày đó có thể giữ lại Diệp Cảnh Thâm? ”

Sắc mặt của Diệp Chi trắng xanh rồi đổi thành trắng bệch, há miệng nhưng một lời giải thích cũng không phun ra được. Thân thể của cô lắc lư không chịu nổi gánh nặng đặt mông ngồi xuống giường cắn chặt môi, nước mắt từng giọt lớn lăn xuống trên gò má.

Chưa kết hôn mà có con, cô đã là sỉ nhục của cả nhà, những thứ này cô đều biết. Nhưng lúc cô phát hiện thì cũng đã mang thai bốn tháng rồi, thai nhi trong bụng cũng đã thành hình, cô đi siêu âm màu đã thấy được bảo bảo của cô, sinh mạng nho nhỏ ở trong bụng cô đang từ từ lớn lên, vô cùng kỳ diệu làm người ta kích động.

Cô đi bệnh viện vô số lần, thậm chí có lần đã lên bàn mổ rồi nhưng cuối cùng vẫn chạy ra. Cô không đành lòng, thật sự không đành lòng. Đó là cốt nhục của cô. Một sinh mệnh nhỏ bé như vậy cô sao có thể tự tay bóp chết quyền lợi ra đời của bé cơ chứ.

“Đủ rồi.” Kỷ Lâm từ trên giường đứng lên, ngăn trước mặt Diệp Chi, trong con ngươi hẹp dài tỏa ra ánh sáng lấp lánh lạnh lùng “Tôi với Chi Chi không có làm việc gì, là tôi đang ép cô ấy đồng ý làm bạn gái của tôi, anh đừng nói thái quá.”

Tính tình của Kỷ Lâm không thể nhịn được sự tức giận, ngược lại anh từ trước đến giờ đều làm theo cảm tính, có thù tất báo. Nếu không phải Diệp Khung là anh của Diệp Chi thì anh cho một cước đá ra ngoài rồi.

Có trời mới biết thấy nước mắt của Diệp Chi thì anh đã muốn đánh người đàn ông này một trận. Đánh đến khi anh ta không thể nói nữa mới thôi.

“Tôi nhớ tôi đã nói với cậu rồi mà. Cậu và Diệp Chi không thích hợp.” Mặt Diệp Khung âm trầm, chân mày chau chặt lại “Về sau cậu cũng không cần tới đây nữa.”

“Có tới hay không cũng không phải anh nói là được.” Kỷ Lâm chớp mắt nắm chặt quả đấm đi tới trước mặt Diệp Khung, khẽ cúi đầu, ghé sát bên lỗ tai anh, dùng âm thanh lạnh lùng chỉ hai người có thể nghe được nói: “Anh vợ, anh đừng ép buộc tôi, anh đã ra ngoài lăn lộn nhiều năm như vậy cũng đã làm những chuyện gì, nếu tôi muốn biết không ai có thể dám thay anh che giấu.”

Dừng một lát, ánh mắt liếc Diệp Chi, thoáng qua trong mắt có một chút đau lòng “Hôm nay tôi sẽ nói cho anh biết, Diệp Chi tôi chắc chắn phải có được.”

Con ngươi của Diệp Khung co rút lại, ánh mắt nhìn Kỷ Lâm nhất thời tỏa ra sát khí bốn phía.

Kỷ Lâm không hề lơ đễnh, chỉ tiếp tục nhẹ giọng nói: “Anh không vui? Tùy anh, tôi muốn cùng với Diệp Chi trôi qua những tháng ngày thật tốt, anh có thể làm gì tôi.”

Sống lưng anh thẳng tắp, khí thế cả người càng tỏa ra mãnh liệt hơn, giống như một thanh trường kiếm vừa thoát ra khỏi vỏ, tinh thần cao ngất. Ánh mắt như muốn giết người nhìn Diệp Khung cười nhạt “Anh tức giận? Muốn đánh tôi? Vậy cũng phải có thực lực đó. Anh không vui cũng không muốn Diệp Chi và tôi lui tới? Không thành vấn đề, tùy anh nhưng nếu như mà tôi mất hứng thì……”

Kỷ Lâm dừng một lát, giọng nói giống như sấm nổ bỗng dưng bùng phát ở bên tai Diệp Khung “Lão tử phải đi đào vét nơi ở của anh vậy.”

Nói xong câu đó, anh không để ý Diệp Khung nữa mà đi tới trước mặt Diệp Chi ngồi xổm xuống dịu dàng dụ dỗ nói: “Chi Chi, anh về, nghe lời, đừng khóc nữa.”

“Này, đã trễ thế này anh đi như thế nào. Không được.” Diệp Chi nghe được lời nói của Kỷ Lâm thì lập tức lau khô nước mắt, lắc đầu kiên quyết phản đối “Quá nguy hiểm, cũng không có xe nên anh không thể đi.”

Cô ngẩng đầu liếc nhìn Diệp Khung. Lúc nãy bị lời nói của anh trai náo loạn, bây giờ đại não cũng đã từ từ khôi phục lại sự tỉnh táo “Anh, em và Kỷ Lâm thật sự không có cái gì. Em sẽ giải thích với anh sau, nhưng tối nay anh ta thật sự không thể đi.”

Dừng một lát, lại tăng thêm một câu “Còn nữa, anh, em không muốn nghe anh nói lại chuyện của Hoàn Tử nữa.”

Nói xong cô quay sang Kỷ Lâm, thái độ cực kỳ kiên quyết, lại có chút thân mật nói “Không cho đi. Tôi không để cho anh đi.”

Khóe môi Kỷ Lâm hơi nhếch lên, trong mắt còn chứa đựng nụ cười làm nổi bật khuôn mặt tuấn mỹ “Không có gì, sau này có thời gian sẽ ngủ với em.” Thấy Diệp Chi đỏ mặt, Kỷ Lâm ôm cổ của cô ngay trước mặt Diệp Khung rồi hôn lên mặt cô một cái “Anh về đến nhà sẽ gọi điện thoại cho em.”

Nói xong một câu anh liền đứng lên bước thẳng ra khỏi cửa phòng, lúc đi ngang qua Diệp Khung, không nặng cũng không nhẹ để lại một câu nói, “Anh vợ, chúng ta còn gặp nhau dài dài.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.