Đoàn Trưởng Ở Trên Cao

Chương 34




Editor: Băng ngàn năm

Lúc này nghe Kỷ Lâm nói như thế mới phát giác mây đen cuồn cuộn trên bầu trời, không khí nặng nề, xem ra lập tức sẽ mưa to. Chỉ có thể đi xuống bậc thang, miễn cưỡng nhìn Kỷ Lâm cười một tiếng, “Làm phiền rồi.”

“Không phiền, không phiền….” Kỷ Lâm vội vàng chạy lại mở cửa xe cho Diệp Chi, vô cùng niềm nở nói. Nếu như mình cứ theo đuổi mạnh mẽ như vậy đoán chừng cô ấy sẽ dao động.

Chuyện tốt lành thì không có mà chuyện xấu thì nhiều, hai người mới đi được một nửa đường thì mưa to như trút nước.

Trong nháy mắt bầu trời tối đen như mực, tiếng sấm ầm ầm không dứt, những giọt mưa lớn như hạt đậu rơi trên mui xe phát ra âm thanh lộp bộp khiến người nghe kinh hãi. Tầm nhìn đã giảm xuống mức thấp nhất, thỉnh thoảng còn có tia chớp xẹt qua bầu trời, vô cùng kinh người.

Cần gạt nước phía trước không theo kịp tốc độ rơi của hạt mưa, đi tiếp nữa chỉ sợ sẽ gặp nguy hiểm.

Thời tiết quái quỷ này. Kỷ Lâm mắng trong lòng một câu, mở miệng nói với Diệp Chi: “Anh đi tìm một chỗ đậu xe, thời tiết này không có cách nào lái xe được.” Ánh mắt anh lại nhìn chằm chằm vào con đường phía trước, không dám lơi là giây phút nào cả.

“Ừ.” Diệp Chi đáp một tiếng, trong lòng thầm nghĩ, hôm nay may nhờ có anh ta tới, nếu không chỉ sợ mình ngay cả về nhà cũng không về được.

Vận khí của hai người cũng không tệ, vừa vặn bên đường có một sân rộng có thể dừng xe nhưng những chủ xe trên đường đều hướng về bên đó. Kỷ Lâm âm thầm đổi hướng khác, rốt cuộc tìm được một khoảng sân tương đối lớn, từ từ lái xe tiến vào.

Nhưng tiếp theo cũng không biết làm thế nào, mưa này không biết lúc nào có thể ngừng, cũng không thể ngồi mãi bên trong xe, phải tìm nơi nào trú mưa, sau đó sẽ nghĩ chuyện khác.

Nhưng làm thế nào đi ra ngoài? Tại sao vừa mới chạy được một đoạn đường lại mưa lớn như vậy? Anh thì không sao nhưng Diệp Chi thì có lẽ hơi khó nghĩ.

Nghĩ tới đây, Kỷ Lâm quay đầu nhìn Diệp Chi lại vừa vặn đối mặt với ánh mắt của cô.

“Tôi không sao.” Diệp Chi nhìn anh cười an ủi, nói một tiếng, “Ven đường có nhiều cửa hàng như vậy, chạy nhanh vào một chỗ trú mưa cũng không có vấn đề gì.”

Đã cuối tháng 8, mưa to cuốn đi bớt cái nóng, mang đến ít khí lạnh trong ngày hè oi ả, ánh mắt Kỷ Lâm nhìn thân thể gầy nhỏ của Diệp Chi một hồi. Trong lòng có chút không nỡ, cô gầy như vậy, dầm mưa một vòng có thể bị cảm hay không?

Quay đầu nhìn ghế ngồi sau xe, không có cái gì để che cho cô hoặc quần áo cho cô thay khi ướt. Trong lòng hơi bực mình, về sau nhất định phải để một bộ quần áo để phòng khi cần.

Kỷ Lâm thở dài, anh nhìn Diệp Chi rồi cởi áo khoác của mình ra nhét vào ngực cô, nói một câu, “Dùng để che đầu.” Rồi nhanh chóng xuống xe, đi vòng qua bên này mở cửa xe cho Diệp Chi, Diệp Chi còn chưa kịp phản ứng, anh chợt cúi xuống chỗ ngồi bế cô lên, đem áo khoác của mình che kín cho cô cực kỳ chặt chẽ, rồi mới chạy nhanh vào một cửa hàng nào đó.

“Khụ khụ….” Diệp Chi muốn nói với Kỷ Lâm vài câu, nhưng vừa mở miệng thì bị mưa như trút nước rơi vào miệng bị sặc ho khan vài cái, chỉ có thể im lặng ôm cổ của Kỷ Lâm thật chặt, vùi mặt vào bộ ngực của anh.

Tốc độ của Kỷ Lâm rất nhanh, mấy phút sau đã vào một hiệu may, vừa vặn chưa đến thời gian đóng cửa, trong cửa tiệm này rất đông người, tất cả đều là người vào tránh mưa.

Người bên ngoài chạy vô đều ướt sủng, rất may đây là cửa tiệm bán quần áo nên có quần áo khô để thay ngay.

Diệp Chi vừa được Kỷ Lâm đặt xuống từ trong lòng ngực, không đợi đứng vững, Kỷ Lâm đã chạy tới trước một giá treo lấy hai bộ quần áo, đưa một bộ kín đáo cho Diệp Chi, “Nhanh đi thay đồ ngay để khỏi bị cảm, anh đi trả tiền.”

“Nhưng......”

“Đừng do dự, người tới ngày càng nhiều, một lát đông quá phòng thử quần áo sẽ không đi vào được nữa.” Kỷ Lâm đẩy Diệp Chi ra, móc bóp từ trong túi ra trả tiền.

Vừa lúc đó, một nhân viên phục vụ đi tới, nhìn mấy bộ quần áo rồi nhanh chóng tính tiền, chỉ chỉ một phòng thử quần áo trống không cuối cùng “Anh chị mau đi thay đi, xíu nữa lại có một nhóm người tới nữa đó.”

Nói xong, một tay đẩy Kỷ Lâm, một cái tay khác đẩy Diệp Chi, bộ dáng kia dường như muốn đem hai người nhét vào chung một phòng thử quần áo.

“Này” Diệp Chi đã bước một chân vào phòng thử quần áo, nhìn phía sau Kỷ Lâm, mặt quẫn bách đỏ bừng lên “Chúng tôi không phải......”

Lời còn chưa nói hết, bỗng ‘Xoẹt’ một tiếng, cửa tiệm bị đẩy ra, có một đám người ướt sũng từ bên ngoài đi vào, Diệp Chi với Kỷ Lâm mới nghe âm thanh này, theo bản năng nhìn lại.

Nhân viên phục vụ kia thừa cơ hội này, đẩy mạnh hai người vào trong phòng thử đồ, ở bên ngoài dùng sức nói to vào bên trong: “Hai anh chị thật lề mề chậm chạp, bên ngoài còn có rất nhiều người xếp hàng, nhanh thay đi. Thay xong để người khác còn dùng nữa.”

Dừng một lát rồi nhỏ tiếng lẩm bẩm thêm, “Rõ ràng là vợ chồng, lúc này lại giả vờ thuần khiết, thật là….”

Diệp Chi với Kỷ Lâm cũng không nghe được cô nói thầm. Trong phòng thử quần áo nhỏ bé, hai người nghiêm mặt bắt đầu thay đồ nhưng không để cho thân thể của mình đụng phải đối phương. Ánh đèn sáng ngời ở trên đầu, trong phòng thử áo yên tĩnh chỉ còn lại âm thanh nước trên người không ngừng rơi xuống đất. Ánh mắt của Diệp Chi với Kỷ Lâm không cẩn thận đụng nhau trên không trung, đầu tiên là sững sờ, sau đó đỏ mặt nhếch nhác quay đầu ra chỗ khác.

Đúng lời hứa...Đây là chương mới của tuần này nha...  chưa beta nên có lỗi gì thì góp ý để mình hoàn thiện hơn nhé 

_________________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.