Đoàn Dự Đích Ngạc Mộng Nhân Sinh

Chương 48




Đoàn Dự thở phì phì bước nhanh tới trước, tùy tay nhặt lên một nhánh cây quất đám cỏ dại ven đường.

“Tiểu vương gia”. Chu Đan Thần thấy Đoàn Dự tức giận đến phình má, cười an ủi,

“Cớ sao phải vì một chuyện nhỏ mà sinh khí”.

“Ai nói ta sinh khí”. Đoàn Dự cũng không quay đầu lại mà bác bỏ,

“Hắn sống hay chết đâu có liên quan gì tới ta, ta mới không tức giận vì chuyện của hắn”.

Chu Đan Thần và Phó Tư Quy nhìn nhau cười, trong lòng biết Đoàn Dự khẩu thị tâm phi nói trái với lương tâm, nhưng cũng không phản bác lại hắn, chỉ vui vẻ đi theo sau hắn.

Đi được một đoạn đường, tâm tình Đoàn Dự dần dần bình phục, lúc này mới nhớ ra mình đã bỏ Hư Trúc một mình ở Lôi Cổ sơn. Nếu kế tiếp mình không ở bên cạnh hắn thì sao cùng hắn có phúc cùng hưởng có họa cùng chia rồi kết bái thành huynh đệ?

Nghĩ đến đây, Đoàn Dự vội xoay người chạy về chỗ chơi cờ lúc nãy.

Chu Đan Thần và Phó Tư Quy mặc dù hơi nghi hoặc, nhưng cũng không hỏi nhiều, chỉ cước bộ đi theo tiểu chủ tử.

Đợi đến khi Đoàn Dự đuổi tới đó, đám người vây trước nhà gỗ đã sớm giải tán, trong không khí tản ra một cỗ áp lực trầm thấp.

Đoàn Dự đến gần nhà gỗ, chợt thấy Hư Trúc từ bên cạnh đi ra, vội mừng rỡ tiến lên nắm lấy tay hắn,

“Hư Trúc, ngươi nguyên lai vẫn còn ở đây!”.

Thần sắc Hư Trúc đầy vẻ ảm đạm, con ngươi chất chứa bi thương,

“Đoàn huynh đệ, ta… sư thúc của ta bọn họ đều chết hết…”.

Nội tâm Hư Trúc lúc này rất bối rối, đối việc đám người Huyền Nạn đã chết trong lúc nhất thời không có chủ ý gì, chỉ biết hung thủ giết bọn họ tuyệt không phải mình, có thể các sư huynh đệ sẽ không tin, nhưng hiện giờ phải mang thi thể của các sư thúc quay về Thiếu Lâm tự tìm phương trượng chủ trì công đạo.

Hư Trúc buồn bực, nội tâm thì bị đả thương thảm thiết, thấy Đoàn Dự quay lại, liền như kẻ sắp chết đuối vớ được phao cứu nạn, vội hỏi,

“Đoàn huynh đệ, việc này phải làm như thế nào a?”.

Đoàn Dự hơi trầm ngâm, sau đó ngẩng đầu nhìn Hư Trúc nói,

“Không bằng ta và ngươi cùng nhau quay về Thiếu Lâm tự, ta thay ngươi làm nhân chứng, chứng minh ngươi không phải hung thủ sát hại Huyền Nạn đại sư. Ta tốt xấu cũng là Thế tử Đại Lý Trấn Nam Vương, lời nói ra phương trượng đại sư sẽ không thể không tin”.

Hư Trúc vừa nghe xong, lẽ nào không đồng ý, vội gật đầu không ngừng cảm tạ Đoàn Dự,

“Việc này rất tốt, đa tạ Đoàn huynh đệ trượng nghĩa tương trợ”.

Đoàn Dự thuận thế chụp lên đầu vai Hư Trúc, cười hì hì nói,

“Không cần cảm tạ, ta và ngươi mới quen thân, tiểu sư phụ ngươi tính cách tốt như vậy, không bằng chúng ta kết bái huynh đệ, về sau có phúc cùng hưởng, thế nào?”.

Hư Trúc nghe vậy rất cảm động, trong lòng đã đồng ý hơn phân nửa, nhưng ngoài mặt lại chần chờ,

“Việc này… Đoàn huynh đệ chính là nhân trung long phượng, có thể nguyện cùng tiểu tăng kết bái huynh đệ sao?”.

“Đương nhiên”. Đoàn Dự mạnh mẽ vỗ vỗ đầu vai Hư Trúc, tươi cười sáng lạn,

“Huynh đệ kết nghĩa không nề hà quan hệ, hơn nữa, ta rất biết nhìn người, không lâu sau ngươi sẽ giống ta, thăng tiến thành long phượng”.

Đoàn Dự sau một phen hảo hảo khuyên bảo, Hư Trúc cuối cùng cũng đáp ứng kết bái.

Hư Trúc vốn có hảo cảm với Đoàn Dự, lại rất cảm kích hắn đã ra tay giúp đỡ khi mình gặp rủi ro, lập tức đối với việc kết bái cũng không nửa câu cự tuyệt.

Hai người mặt hướng Thương Sơn quỳ xuống, Đoàn Dự lên tiếng nói,

“Hư Trúc huynh đệ, ta trước kia có một đại ca kết bái tên là Kiều Phong, nguyên lai là bang chủ Cái Bang, hắn thái độ làm người trượng nghĩa, ta và ngươi lúc này kết bái, hẳn phải tính thêm hắn một phần mới đúng”.

Hư Trúc nghe danh ‘Bắc Kiều Phong Nam Mộ Dung’ đã lâu, hiện giờ nghe Đoàn Dự nói có kết bái huynh trưởng ‘Bắc Kiều Phong’ tiếng tăm lừng lẫy, trong lòng không khỏi vừa kinh hãi vừa ca thán, làm sao có thể không đáp ứng,

“Thì ra là như vậy”.

Hai người quỳ xuống đất, sau khi đem lời thề kết bái nhất nhất nói ra, lúc này mới giúp nhau đứng dậy, Hư Trúc cười cười thân thủ túm lấy cánh tay Đoàn Dự, cao hứng gọi,

“Tam đệ”.

“Nhị ca”. Đoàn Dự trong lòng vui mừng, thật giống như trong ngày hè nóng bức được uống một ly trà ướp lạnh, từ da thịt bên ngoài thoải mái đến tận trong máu.

Hai người sau khi kết bái xong, Đoàn Dự trở lại nói với Chu Đan Thần và Phó Tư Quy,

“Phó Tam ca, Chu Tứ ca, hai người các ngươi cứ trở về trước! Ta và nhị ca đến Thiếu Lâm tự xong sẽ quay về Đại Lý”.

Chu Đan Thần và Phó Tư Quy sau khi thấy Đoàn Dự vừa rồi thi triển Lăng Ba Vi Bộ và Lục Mạch Thần Kiếm với Mộ Dung Phục, cũng không lo lắng nhiều, hai người dặn dò Đoàn Dự cẩn thận mọi chuyện linh tinh gì đó, vừa mới xoay người đi vài bước, Đoàn Dự đã đuổi theo thấp giọng hỏi,

“Hai vị ca ca, ta còn có chuyện này muốn hỏi”.

Hai người dừng bước quay đầu lại nghe, Đoàn Dự mở miệng nói tiếp,

“Các ngươi trực tiếp từ Tiểu Kính Hồ đến phải không? Có gặp đại ca Kiều Phong của ta không? Bên cạnh hắn có nữ tử nào tên là A Chu đi theo không?”.

Chu Đan Thần mỉm cười trả lời,

“Kiều Phong nguyên là tìm đến giết cừu nhân, Vương gia sau khi cùng hắn nói rõ ràng ngọn nguồn, hắn cùng với tiểu cô nương kia đã rời đi mấy ngày trước”

Đoàn Dự vui mừng quá đỗi, con ngươi nháy mắt hiện lên một tia sáng thần kỳ,

“Nói như vậy, A Chu không chết, cha ta cũng không có việc gì?”.

Chu Đan Thần mỉm cười gật đầu,

“Không có việc gì”.

Đoàn Dự thở dài một hơi, cuối cùng cũng yên lòng. Sau khi Chu Đan Thần và Phó Tư Quy cất bước, Đoàn Dự, Hư Trúc dọc theo con đường nhỏ đi xuống núi.

Hai người vừa đi vừa nói chuyện phiếm, không để ý gì đến thời gian.

Đảo mắt mặt trời đã ngã về tây, chân trời mây bay nhuộm một tầng hào quang đỏ tía.

Hai người đi xuống Lôi Cổ sơn, tiến vào một cánh rừng rậm, tính toán đi đường tắt cho nhanh.

Thái dương dần dần biến mất sau đỉnh núi, gió mát ngân lên giai điệu duyên dáng, trong núi không khí thanh tân hòa lẫn với mùi thơm của lá cây, Đoàn Dự hít sâu một hơi, cười nói,

“Cái chỗ này thật không sai, thiên nhiên xanh ngát tinh khiết, không chứa hóa học ô nhiễm nào”.

Hư Trúc hỏi hắn thế nào là ‘hóa học ô nhiễm’, Đoàn Dự đang giải thích cho hắn, chợt nghe thấy trong đám cây cối phía trước truyền đến thanh âm nói chuyện với nhau.

Đoàn Dự túm lấy Hư Trúc chậm rãi tiến lên, ẩn sau một lùm cây nhìn trộm, chỉ thấy ước chừng hai mươi võ lâm nhân sĩ đốt đuốc vây quanh một chỗ nói gì đó, bởi vì khoảng cách khá xa nên nghe không được rõ ràng, chỉ có vài chữ mơ hồ truyền vào trong tai hai người,

“Giết nàng… Dù sao chỉ là một tiểu nữ oa giữ lại cũng vô dụng… Rốt cuộc là thủ hạ của Thiên Sơn Đồng Mỗ… Lấy nàng đi trao đổi…”.

Hư Trúc nghe trong lời nói của bọn họ nồng đậm sát ý, vội tiến tới gần hơn thăm dò, chỉ thấy đám người kia mở một cái túi, lôi một nữ hài nhìn chỉ hơn mười tuổi ra. Một người trong đó chĩa đại đao vào chóp mũi nữ hài,

“Tiểu oa nhi, đừng trách chúng ta tâm ngoan thủ lạt… Muốn trách thì trách Thiên Sơn Đồng Mỗ…”.

Hư Trúc thấy người nọ dường như muốn giết nữ hài kia, vội trở lại túm lấy tay Đoàn Dự nói,

“Tam đệ, chúng ta phải cứu tiểu cô nương kia. Lát nữa ta đi ra dẫn dụ những người đó rời đi, ngươi cứu tiểu cô nương kia, được chứ?”.

Đoàn Dự biết, thời khắc mấu chốt cá chép vượt Long Môn của Hư Trúc đã đến, một tay kéo hắn lại, hạ thấp giọng,

“Ta đi dẫn dụ bọn họ cũng được, ta có Lăng Ba Vi Bộ nên không sợ. Ngươi đi cứu tiểu cô nương kia, một lời đã định”.

Đoàn Dự tùy tay nhặt lên mấy cục đá thi triển Lăng Ba Vi Bộ bôn tẩu qua lại trong rừng, tạo ra không khí của nhiều người, lại vươn tay ném một hòn đá ra ngoài, chọi vào người bọn họ, hắn thành công thu hút được sự chú ý cùng với sát ý của bọn họ.

Đoàn Dự chạy sâu vào rừng rậm, sau khoảng thời gian một nén nhang, cảm thấy khoảng cách của hắn cùng bọn họ đã khá xa, lại nghĩ Hư Trúc hẳn đã cứu được Thiên Sơn Đồng Mỗ, lúc này hắn mới dựa vào thân cây nghỉ ngơi một lát, đang định cất bước, Mộ Dung Phục từ phía sau một cây đại thụ bước ra.

Thì ra sau khi Mộ Dung Phục xuống núi thì thấy phần đông anh hùng của ba mươi sáu động bảy mươi hai đảo lúc này đang thương nghị cách bắt cóc Thiên Sơn Đồng Mỗ mà làm thế nào để đem tiểu cô nương này xử lý sạch sẽ. Mộ Dung Phục vì nghiệp lớn phục quốc của mình nên mượn sức người khác, chẳng những không có tiến lên ngăn cản, càng hy vọng nhưng võ lâm nhân sĩ này có thể khống chế được Thiên Sơn Đồng Mỗ, nếu đã thành rắn mất đầu thì sẽ đến phiên y ra tay, dẫn đường bọn họ đưa về dưới trướng Mộ Dung gia.

Thích thú bôn tẩu đi theo đám người Ô Lão Đại, mắt thấy đã thành công non nửa, ai ngờ trên đường đột nhiên xuất hiện Đoàn Dự và Hư Trúc làm nhiễu loạn toàn bộ kế hoạch của y, Mộ Dung Phục không thể không hiện thân ra ngăn cản.

Đoàn Dự vừa thấy Mộ Dung Phục, trong lòng lặng yên nổi lên một cảm giác vui sướng, nhưng khi thấy con ngươi băng lãnh của Mộ Dung Phục, bọt khí nháy mắt bốc hơi vô ảnh.

“Có rắm thì phóng”. Đoàn Dự dựa vào thân cây, lười biếng nói.

“Chuyện Thiên Sơn Đồng Mỗ ngươi đừng nhúng tay”. Mộ Dung Phục ngắn gọn hạ lệnh.

Đoàn Dự nhếch môi lạnh lùng châm biếm, con mắt cũng không nhìn Mộ Dung Phục,

“Ta muốn làm gì đến phiên ngươi tới hỏi sao? Ngươi cho ngươi là ai? Ngươi chính là Nam Mộ Dung đỉnh đỉnh nổi danh trên giang hồ, nhưng việc đó thì có liên quan gì đến ta? Chúng ta nước giếng không phạm nước sông, ngươi muốn giết người, ta xem ngươi có bản lĩnh hay không”.

Sắc mặt Mộ Dung Phục càng âm trầm, thấy Đoàn Dự một bộ xa cách đối với mình, nội tâm bực mình khó nhẫn, chỉ muốn ra tay giáo huấn hắn một phen.

Ý niệm chợt lóe lên nhưng lại biến mất ngay lập tức, Mộ Dung Phục cưỡng chế dục vọng muốn hung hăng bóp cổ Đoàn Dự, sắc mặt tái nhợt xoay người bước đi.

Đoàn Dự thấy y nói đi là đi, cũng không thèm mở miệng, lửa giận bùng lên, hướng bóng lưng của y hô lớn,

“Ngươi phải chạy nhanh cút ra xa một chút, về sau tốt nhất đừng xuất hiện trước mắt ta, bằng không ta thấy ngươi một lần liền giết ngươi một lần”.

Mộ Dung Phục bước nhanh không dừng một giây. Đoàn Dự khí cực, theo con đường nhỏ phía trước ra khỏi rừng.

Đi được một đoạn không xa, nửa đường thấy đám người Ô Lão Đại đi tới hỏi thăm hắn có nhìn thấy một người không tầm thường lui tới hay không, Đoàn Dự cười trộm, trên mặt mờ mịt luống cuống nói,

“Không có a! Nơi này làm gì có người không tầm thường nào? Chẳng lẽ là quỷ… các ngươi đừng dọa ta a!”.

Ô Lão Đại vốn đã phiền lòng, cũng không nguyện ý nhiều lời với Đoàn Dự, thuận miệng hỏi hắn vài câu liền cho đi.

Bên này Mộ Dung Phục sau khi rời khỏi liền đến hội hợp cùng đám người Bao Bất Đồng, ra lệnh cho Bao Bất Đồng và Phong Ba Ác mang Vương Ngữ Yên về Mạn Đà sơn trang, chính mình thì lấy lý do phải hành động một mình đến Tây Hạ Nhất Phẩm Đường.

Vương Ngữ Yên lòng có chút không muốn, ánh mắt rưng rưng nhưng không lay chuyển được quyết định của Mộ Dung Phục, đành phải đi theo Bao Bất Đồng và Phong Ba Ác quay về.

Mộ Dung Phục chờ thân ảnh ba người biến mất nơi cuối đường, lúc đó mới xoay người trở về hướng Đoàn Dự.

Tuy có chút tức giận với Đoàn Dự, nhưng rốt cuộc vẫn là lo lắng nhiều hơn. Mộ Dung Phục theo đường cũ trở về, trên đường nghe thấy Ô Lão Đại cũng không biết từ đâu biết được, Đoàn Dự chính là người đã giả thần giả quỷ dẫn dụ người của bọn họ rời đi, vì thế bàn bạc phải bắt giữ hắn, sau đó hảo hảo giáo huấn một phen.

Mộ Dung Phục thầm hoảng hốt, định dùng khinh công đến trước bảo hộ Đoàn Dự, dưới chân chợt dừng lại, thầm nghĩ hắn gặp nguy hiểm, vì sao ta phải đứng ngồi không yên, nóng vội khó nhịn như vậy?

Dự cảm bất hảo dâng lên trong lòng Mộ Dung Phục, y đột nhiên cảm thấy, tình cảm của mình không biết khi nào đã biến hóa —— đối với người nọ, vô hình có một sự vướng bận bao trùm.

Ý thức mình có thể đã động tâm với người nọ, Mộ Dung Phục lần đầu đại loạn, vốn muốn ngăn cản bọn người Ô Lão Đại nhưng cước bộ không khỏi chậm lại.

Âm thầm đi theo đám người kia, con ngươi đen láy của Mộ Dung Phục phảng phất lạnh lẽo như vạn năm hàn băng không một tia ấm ấp.

Không bằng… để cho bọn họ giết hắn…

Trái tim Mộ Dung Phục đột nhiên co rút lại, không hiểu đau đớn từ đâu tràn ngập khắp đáy lòng.

Để cho bọn họ giết hắn! Chỉ có như vậy, ta mới có thể… vô khiên vô quải (không vướng bận) mà hoàn thành sự nghiệp phục quốc…

Mộ Dung Phục chậm rãi xiết chặt cái tay đang cầm chiếc phiến, trong lòng cứ một mực suy nghĩ như vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.