Đoàn Dự Đích Ngạc Mộng Nhân Sinh

Chương 27




Ngày hôm sau, ba người lại lên đường, Cưu Ma Trí mượn cớ ly khai Mộ Dung Phục, bức Đoàn Dự viết kiếm phổ Lục Mạch Thần Kiếm ra. Ai ngờ Đoàn Dự không chịu, Cưu Ma Trí sau nhiều lần nhẹ nhàng nói chuyện, rốt cục lộ ra mặt thật, một chưởng chụp lên bả vai Đoàn Dự, lại bị hắn dùng Bắc Minh Thần Công hút đi không ít nội lực, Cưu Ma Trí vô cùng tức giận, hỏi hắn có phải đã dùng Hóa Công Đại Pháp của Tinh Tú phái hay không, Đoàn Dự nghĩ người này tâm thuật bất chính, cũng không trả lời. Đang hết sức ép hỏi, Mộ Dung Phục trở về, Cưu Ma Trí đành phải nhẫn khí từ bỏ.

Ba người lên đường đi về hướng đông, sau nửa tháng trôi qua, rốt cục cũng tới thành Tô Châu. Sau khi vào thành, Cưu Ma Trí liền nhường đường cho Mộ Dung Phục đi trước, còn mình giữ Đoàn Dự ở phía sau. Ba người mới vừa đi tới bờ Thái Hồ, chỉ thấy trên mặt hồ có một chiếc thuyền lượn tới, một cô gái mặc lục y tay chèo thuyền, miệng lanh lảnh ngâm xướng Giang Nam.

Đoàn Dự vừa thấy đã biết người nọ là A Bích, quay đầu nhìn Mộ Dung Phục, chỉ thấy y tự tiếu phi tiếu, con ngươi đen như mực nhộn nhạo, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.

Ba người chờ một lát, A Bích chèo thuyền tới gần, nhìn Cưu Ma Trí ở trước mắt, lại nhìn sang Đoàn Dự, cuối cùng khi ánh mắt dừng trên người Mộ Dung Phục, đôi mắt bỗng nhiên vui sướng, đang muốn mở miệng, Mộ Dung Phục từng bước tiến lên cầm kiếm chắp tay nói,

“Cô nương, tại hạ và lệnh phủ Mộ Dung công tử trước đó ước hẹn, không biết Mộ Dung công tử bây giờ đang ở đâu?”. Khi nói chuyện, khóe mắt y tràn đầy ý cười ấm áp.

A Bích sửng sốt, lập tức hoàn hồn cười khách khí,

“Vị công tử này, thật không may, Mộ Dung công tử vừa mới xuất môn, công tử nếu đến sớm ba ngày thì đã gặp được công tử gia”.

Khi A Bích nói chuyện, mang theo phương ngôn của Tô Châu, còn pha lẫn một chút tiếng phổ thông, Đoàn Dự nghe mà như lọt vào sương mù, mất nửa ngày mới hiểu được hàm nghĩa trong lời nói đó.

Không đợi Mộ Dung Phục mở miệng, Cưu Ma Trí liền tiến lên phía trước nói,

“Tiểu cô nương, tiểu tăng là bạn tri kỷ của Mộ Dung tiên sinh, đặc biệt đến tế mộ lão hữu, mong rằng Tiểu cô nương dẫn đường”.

A Bích không dấu vết liếc mắt nhìn sang Mộ Dung Phục đang ở bên cạnh, lại nhìn nhìn Đoàn Dự, lúc này mới cười tủm tỉm nói,

“Công tử gia hiện giờ không ở đây, ta chỉ là một nha đầu đánh đàn hầu hạ, không dám quá phận. Không bằng thỉnh đại sư phụ tới Cầm Vận tiểu trúc của ta uống một chén nước trà, để ta thay mặt đại sư phụ truyền lời, như thế nào?”.

A Bích vẻ mặt ôn nhu cười, giống như xuân phong tháng ba động lòng người, khiến người khác không thể cự tuyệt.

Cưu Ma Trí nghĩ, nếu Mộ Dung công tử không ở đây, nàng là một tiểu nha đầu mặc dù không làm chủ được, cũng nên trực tiếp đưa hắn đến Yến Tử Oa mới phải, sao có thể bảo hắn hạ mình đến chỗ ở của hạ nhân dùng trà.

Trong lòng nghĩ vậy, nhưng thấy A Bích thủy chung cười nhu hòa, không thấy nửa điểm bất kính hoặc gây khó dễ, lại nghĩ tiểu nha đầu chưa từng thấy qua hắn, không hiểu một chút lễ tiết, hắn đường đường một đại thánh tăng tôn nghiêm, sao lại cùng nàng so đo? Hắn gật đầu cười khách khí,

“Như vậy, làm phiền tiểu cô nương”.

Ba người nhảy lên thuyền, A Bích nhẹ lay động mái chèo, chiếc thuyền từ từ lượn ra giữa hồ.

Ba người phân công nhau ngồi, Cưu Ma Trí mang theo Đoàn Dự ngồi phía sau A Bích, Mộ Dung Phục một mình ngồi ở mũi thuyền. Y xuyên qua tay cầm mái chèo đong đưa của A Bích nhìn Đoàn Dự, chỉ thấy hắn vẻ mặt buồn bực, một tay chống cằm xuất thần nhìn xuống mặt hồ, nước gợn chiếu vào con ngươi sáng như thủy tinh của hắn, nổi lên ánh sáng tầng tầng liễm diễm.

Mộ Dung Phục cong môi cười khẽ, thu hồi tầm mắt thì vừa lúc gặp phải ánh mắt của A Bích. Mộ Dung Phục giương mắt nhìn nhìn Cưu Ma Trí ở đuôi thuyền, khẽ gật đầu với A Bích.

Ước chừng một lúc lâu, chiếc thuyền xuyên qua con đường nhỏ giữa hồ, quẹo trái rẻ phải, còn chưa qua hết mặt hồ đầy củ ấu, lại xuyên qua đám cỏ lau và giao bạch (củ non của cây niễng dùng làm thức ăn). Phóng mắt nhìn lại, mặt hồ dập dờn bồng bềnh, tràn đầy lá sen, cỏ lau. Gió khẽ lướt qua, xanh trắng lần lượt thay đổi, thoải mái phập phồng, mặt hồ biến ảo đủ kiểu, khó có thể nhớ đường đến. Nhưng A Bích lại như trước cười như xuân phong đong đưa mái chèo, chiếc thuyền vững vàng lướt đi, thản nhiên xuyên qua thủy đạo xanh trắng liên tục thay đổi kia.

Quanh co hơn hai canh giờ, thuyền nhỏ cuối cùng cũng dừng lại trước Cầm Vận tiểu trúc.

A Bích lên bờ dẫn đường, vừa đi vừa nói,

“Các vị ở chỗ này chờ một lát, ta đi mời A Chu tỷ tỷ đi ra”.

Cưu Ma Trí còn chưa kịp hỏi, A Bích đã cười cười đi vào nội đường. Ba người chờ ngoài sảnh, không bao lâu một nam phó đưa trà bánh lên, Đoàn Dự và Mộ Dung Phục đều uống ngay vài hớp trà, chỉ có Cưu Ma Trí thấy hương trà rất thơm, lá trà như châu ngọc, trong lòng nghi ngờ có độc, không hề nhấp môi lấy một lần.

Làm cho Đoàn Dự cảm thấy đáng tiếc chính là, do Mộ Dung Phục tự mình đến đây nên A Chu lấy nguyên trạng đi ra chào, không cải trang thành ông cụ, lão thái thái giống như trong nguyên tác để đến trêu đùa Cưu Ma Trí.

Phỏng chừng nàng nghĩ, nếu trêu đùa Cưu Ma Trí, cũng chính là gộp cả Mộ Dung Phục vào, mà Thiếu chủ tử nhà nàng lại ngàn vạn lần không thể khinh nhờn, sau một hồi trái lo phải nghĩ, vẫn là quyết định lấy mặt thật ra gặp.

Cưu Ma Trí đợi một lúc lâu, thấy người nọ chỉ là một nữ tử tướng mạo thanh tú, ý cười giữa chân mày vui vẻ linh động, trong nội tâm hắn tràn đầy bực bội, nhưng lại không nên phát tác với một nữ tử hậu bối, đành phải đứng dậy chào, lặp lại những lời đã nói với A Bích lúc nãy.

A Chu cũng không nhìn Mộ Dung Phục, chỉ hướng Cưu Ma Trí mỉm cười hành lễ,

“Công tử gia đã xuất môn. Yến Tử Oa cách đây gần một ngày thủy trình, muốn chuyển lời cũng phải đợi đến ngày mai. Không bằng thỉnh đại sư phụ cùng hai vị công tử ủy khuất ở tạm một đêm, ngày mai ta cùng A Bích muội muội tự mình đưa ba vị đến Yến Tử Oa, thế nào?”.

Cưu Ma Trí nguyên bản không muốn đáp ứng, nhưng thấy giọng nói A Chu mềm mại nhỏ nhẹ, hơn nữa lại rất khẩn thiết, Đoàn Dự và Mộ Dung Phục cũng không có ý phản đối, huống hồ sắc trời cũng gần tối, suy nghĩ một hồi, hắn đành phải gật đầu đáp ứng.

A Chu sau khi hướng Cưu Ma Trí gật đầu hoàn lễ liền phân phó A Bích mang chút điểm tâm trà quả lên, mời ba người Cưu Ma Trí ngồi xuống. Đoàn Dự thấy điểm tâm khéo léo tinh xảo, so với thức ăn ở Đại Lý không thua kém chút nào, ăn một chút cũng chẳng hại gì, liền cầm lấy một miếng trong đó nếm thử, lại thấy Cưu Ma Trí ngồi một bên không chịu động thủ, nhân tiện nói,

“Đại hòa thượng, ngươi cũng ăn một chút đi, mùi vị không tệ nha”.

Cưu Ma Trí chỉ cười nhạt, không nói lời nào cũng không thèm ăn điểm tâm.

Mộ Dung Phục biết hắn nghĩ trong điểm tâm có độc, cũng không cưỡng bức hắn, chỉ đi vào hậu đường cách một bình phong, hướng A Chu gật đầu cười nói,

“Cô nương, lần trước tới đây, Mộ Dung công tử đã để một bức mẫu đơn ở chỗ này, không biết cô nương có thể lấy ra để tại hạ mang đi không?”

A Chu cười khẽ,

“Đương nhiên có thể, công tử chờ một lát”. Nói xong liền xoay người đi vào nội thất, một lát sau mang hai cuốn tranh đi ra, một bức mở ra để trên bàn, cách bình phong hô với Đoàn Dự,

“Tiểu công tử bên kia, cũng đưa ngươi một bức họa được chứ?”.

Đoàn Dự đang nghĩ ngợi, tình cảnh này kém nguyên tác khá xa, đáng lý hắn nên nghĩ cách thoát thân như thế nào mới tốt, nhưng lại nghe thấy tiếng hô mềm mại của A Chu phía đối diện, vội đứng dậy đi qua. Cưu Ma Trí cong môi cười lạnh, lời nói lại phá lệ nhu hòa,

“Bức tranh này là của Mộ Dung công tử sao? Lấy một bức nữa để tiểu tăng giám định thưởng thức một chút”.

A Chu cười nói,

“Đại sư phụ cũng thích, thật tốt. Ta đây sẽ lấy một bức. Tiểu công tử, ngươi lại đây nhìn một cái, có thích bức tranh này không? Hay để ta thay ngươi đổi bức khác”.

Đoàn Dự gượng cười, nói với Cưu Ma Trí,

“Vậy ta đi qua đó xem”.

Cưu Ma Trí liếc mắt một cái đi bên cạnh Đoàn Dự, thầm nghĩ, nơi này tứ phía bị nước bao quanh, tuy rằng ở đây có bốn người, nhưng trong đó có hai nha đầu không biết võ công, một tiểu tử nội lực không cách nào khống chế, chỉ có công tử họ Dung có vài phần thân thủ, nhưng cũng không thể một mình cứu ba người nọ.

Nghĩ đến đây, Cưu Ma Trí cũng yên lòng, tùy ý Đoàn Dự đi đến nội đường.

Đoàn Dự vài bước đi tới bình phong, thấy trên bàn quả nhiên là một bức mẫu đơn, Đoàn Dự tiến lên nhìn một lúc lâu, vẻ mặt xấu hổ cười nói,

“Bức tranh này không tồi, bất quá ta không biết thưởng thức…”. Nói mới được một nửa, chỉ thấy Mộ Dung Phục đột nhiên bắt lấy thắt lưng hắn, ôm chặt hắn vào ngực.

Đoàn Dự lời còn chưa nói xong nhất thời ngạnh ở nơi cổ họng, vừa định tránh ra, Mộ Dung Phục liền cúi người ghé vào lỗ tai hắn thấp giọng nói,

“Đi thôi”.

“A?”. Đoàn Dự ngây người quay đầu nhìn con ngươi đen như ngọc của Mộ Dung Phục, chỉ cảm thấy thân mình chấn động một cái, người nọ ôm hắn đáp xuống, mũi chân vừa chấm đất đã đứng trên một chiếc thuyền.

Bị Mộ Dung Phục giữ trong ngực, Đoàn Dự hạ xuống cũng không bị va chạm gì, chỉ là lúc đứng lại, đầu có hơi choáng váng.

Mộ Dung Phục phất tay phải chém một chưởng, chiếc thuyền phảng phất như bị người khác đẩy một phen, cấp tốc tiến ra giữa hồ.

Động tĩnh của nội đường làm Cưu Ma Trí quay đầu lại, thấy đám người Mộ Dung Phục đã đưa thuyền nhỏ ra xa mấy trượng, lửa giận bùng cháy mãnh liệt, tùy tay ném một cây gỗ về hướng chiếc thuyền đang rời đi, nhưng lại bị Mộ Dung Phục đỡ được.

Một lát sau, chiếc thuyền đã biến mất ở phía chân trời, Cầm Vận tiểu trúc dần không thấy bóng dáng.

Chờ thuyền đã đi xa, A Chu, A Bích lúc này mới nhất tề đi đến đầu thuyền hướng Mộ Dung Phục hành lễ, cười khanh khách nói,

“Công tử và đại hòa thượng kia cùng một chỗ, thật làm chúng ta hoảng sợ”.

Đoàn Dự lúc này mới hoàn hồn nhận ra mình còn đang bị Mộ Dung Phục ôm vào ngực, khuôn mặt thoáng chốc đỏ lên, cuống quít đẩy y ra, tức giận nói,

“Thuyền đã chạy đến Đại Tây Dương còn không mau buông tay!”.

Mộ Dung Phục cũng không quản có hai tỳ nữ ở đây, thân thủ lại nhéo thắt lưng Đoàn Dự một cái, con ngươi trong bóng tối sáng long lanh,

“Tại hạ sợ buông lỏng tay, Đoàn thế tử lại trở mặt”.

Lại bị Mộ Dung Phục nhéo một cái trên thắt lưng, Đoàn Dự như muốn đem mọi thứ ném về phía người bên cạnh, phản xạ tính nhìn về phía A Chu, A Bích, thấy các nàng xấu hổ quay đầu nhìn về phía khác, vệt hồng trên mặt Đoàn Dự lan sang cả bên tai, mà ngay cả cổ cũng có cảm giác khô nóng.

“Đừng có thân thân với ta”. Đoàn Dự cả người không được tự nhiên thối lui một bước dài, hung tợn trừng mắt nhìn y,

“Cho dù không có ngươi, ta cũng có thể thoát khỏi tay Cưu Ma Trí a”. Nhiều nhất chỉ làm A Chu mệt nhọc một chút, giống như trong nguyên tác, trêu chọc Cưu Ma trí rồi cùng nhau đào tẩu.

“Nói như vậy, việc tại hạ làm là vô ích sao?”. Khóe miệng Mộ Dung Phục hơi hơi nhếch lên, ý cười ôn hòa trong mắt lại bắn ra một tia trêu tức khó nhận thấy,

“Không bằng, ta đưa ngươi trở về, thế nào?”.

Nói xong, không đợi Đoàn Dự phản ứng, Mộ Dung Phục liền vung tay lên, chiếc thuyền giống như có người đang điều khiển, tự động quay lại hướng Cầm Vận.

A Chu, A Bích cũng không biết Mộ Dung Phục đến tột cùng là diễn cái gì, hai người hai mặt nhìn nhau, đáy mắt đều hiện lên tia nghi vấn, rồi lại ngại thân phận nên không dám tùy ý hỏi.

“Này! Này!”. Đoàn Dự thấy y làm thật, sắc mặt đại biến, tiến lên định cầm lấy mái chèo, lại bị Mộ Dung Phục một phen túm trở về. Đoàn Dự mắt thấy chiếc thuyền hăng hái tiến tới trước, bóng dáng Cầm Vận tiểu trúc ở phía xa xa như ẩn như hiện, trong lòng quýnh lên vội hô,

“Mau quay đầu, ngươi điên rồi! Mới vừa trốn đi mà lại trở về. Ngươi muốn chết, nhưng ta còn chưa muốn chết a!”.

Mộ Dung Phục oanh cười, không chút hoang mang nói,

“Không phải nói ta và ngươi không có quan hệ gì sao? Vì sao ta phải nghe lời ngươi?”

Cầm Vận tiểu trúc đã hiện ra trong đáy mắt, Đoàn Dự gấp đến độ cái trán toát ra một tầng mồ hôi, hắn bắt lấy tay áo Mộ Dung Phục nói,

“Có quan hệ, có quan hệ! Ngươi trước tiên đem thuyền quay lại rồi nói sau!”.

“Có quan hệ?”. Ánh sáng trong mắt Mộ Dung Phục chợt lóe, chậm rãi hỏi,

“Quan hệ gì?”.

Thấy bóng dáng ngày càng rõ ràng, Đoàn Dự như trông thấy Cưu Ma Trí đứng ở đó vẻ mặt đằng đằng sát khí, lập tức trong lòng hoảng hốt, cũng không thèm suy nghĩ mà nói lung tung,

“Quan hệ gì cũng được, ngươi quay thuyền lại đi, chúng ta thương lượng sau!”.

Mộ Dung Phục nhướng mày cười, làm chiếc thuyền quay đầu lại, một tay khoác lên vai Đoàn Dự, ép hắn vào ngực, ôn nhu nói,

“Đây chính là ngươi nói a, quan hệ gì cũng được!”.

“Ngươi!”. Đoàn Dự biết rõ mình bị Mộ Dung Phục trêu đùa, nhưng hắn không có biện pháp gì, chỉ có thể trừng trừng hai mắt nhìn y, đôi con ngươi đen bóng do tức giận mà càng thêm lấp lánh.

Đáy mắt hiện lên gương mặt đỏ bừng của Đoàn Dự, con ngươi như ánh sao nhẹ nhàng lóe sáng, tia sáng nơi mắt Mộ Dung Phục nhất thời ngưng tụ, giống như có cái gì đó chậm rãi lắng đọng, rồi lại có một thứ gì khác không biết tên dâng lên.

“Đừng nóng giận”. Mộ Dung Phục vỗ nhẹ vai Đoàn Dự, khẩu khí rất thân thiện,

“Chờ trở lại Yến Tử Oa, chúng ta sẽ hảo hảo định ‘quan hệ’ sau”.

Thấy Mộ Dung Phục nói ra những lời này, một luồng khí trong ngực Đoàn Dự dâng lên. Đang muốn mở miệng mắng y vô sỉ, chỉ thấy Mộ Dung Phục đột nhiên cúi đầu cắn lên vành tai Đoàn Dự, hắn cả kinh, cả người chấn động, toàn thân giống như bị hoá đá hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn.

Đoàn Dự trợn mắt há hốc mồm nhìn khuôn mặt tuấn tú đang cười hết sức vô tội của Mộ Dung Phục, tựa như sóng thần gào thét cuồn cuộn dưới đáy lòng.

Ai tới nói cho ta biết đây là mộng a! Ai tới cho ta một quyền, làm cho ta xuyên không một lần nữa đi! Chẳng lẽ Mộ Dung Phục dưới cái ngòi bút vàng kia, lại có thêm đặc thù ham mê người khác? Như thế nào trước kia xem nguyên tác, đều cho y là đồ thối nát, nhưng lại không thấy cái phương diện này của y chứ?

Thế giới này… đến tột cùng có còn bình thường nữa hay không a…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.