Độ Xuân Sơn

Chương 53




Thẩm Thanh Thu ngã trên đất, hồi lâu mới chậm rãi bình tĩnh lại.

Y tự nhận mình chẳng phải người dễ khóc gì, nhưng giờ phút này, hình như trên mặt mình ướt đẫm nước nong nóng, còn chảy xuống lăn thành từng dòng, cực kỳ khó coi.

Thật lâu sau, Thẩm Thanh Thu hít sâu một hơi, nhấc tay áo, chuẩn bị lau mặt.

Y vừa động, Thượng Thanh Hoa ngồi bên cạnh y lập tức buông đôi tay đang dìu y ra, nhanh chóng che mặt.

“…” Thẩm Thanh Thu cạn lời: “Ngươi làm gì đấy?” Mở miệng giọng khàn khàn, đến mình cũng bị dọa sợ.

Thượng Thanh Hoa tiếp tục che mặt: “Thẩm đại đại, ta biết giờ lòng huynh rất khó chịu, có điều là người có văn hóa mà, phải giải quyết vấn đề văn minh chứ, suy nghĩ muốn đánh người rất không đúng nhé.”

Thẩm Thanh Thu trầm mặc hồi lâu, lảo đảo đứng lên, đứng bên bờ vực, nhặt Chính Dương kiếm. Thân kiếm vẫn sáng ngời như tuyết như sương, không dính một hạt bụi, chỉ có nơi chủ nhân cầm kiếm, đã loang lổ vết máu.

Dưới vực sâu là dòng suối róc rách, Vực Thẳm Vô Gian đã đóng lại hoàn toàn.

Thẩm Thanh Thu ngẩn ra một hồi, mới xoay người sang chỗ khác, nhận ra chung quanh dần nhiều người hơn, có kẻ không ngừng ngự kiếm đáp xuống, vây quanh thi thể Hắc Nguyệt Mãng Tê thổn thức bàn tán.

Người Thương Khung Sơn tới sớm nhất, đều trầm mặc đứng cách đó không xa, không ai lên tiếng, Thẩm Thanh Thu vừa quay lại, đã thấy ánh mắt nặng nề lại quan tâm của Nhạc Thanh Nguyên.

Nhạc Thanh Nguyên tiến lên một bước, nhìn sắc mặt y chằm chằm, cầm tay không giữ kiếm của y, một tay khác đặt lên vai y.

Cảm nhận được Nhạc Thanh Nguyên thăm dò linh mạch y, Thẩm Thanh Thu nói: “Chưởng môn sư huynh, ta không bị thương, không cần lo lắng.”

Nhạc Thanh Nguyên do dự một lát, giọng hạ xuống rất thấp: “Thanh Thu, Lạc Băng Hà hắn…”

Thẩm Thanh Thu giơ Chính Dương kiếm trong tay lên, chậm rãi nói: “Lạc Băng Hà vì bảo vệ mọi người trong tuyệt địa cốc an toàn, một mình giết Hắc Nguyệt Mãng Tê, thể lực không chống đỡ nổi, rơi xuống Vực Thẳm Vô Gian.”

Người Thương Khung Sơn không hẹn mà hít ngược một hơi, sắc mặt thay đổi.

Ninh Anh Anh vừa chen từ đám người ra, đã nghe được những lời này, lập tức bật ra tiếng nức nở, che mặt ngồi xổm xuống, vùi mặt vào khuỷu tay khóc lớn, vai không ngừng run lên.

Sắc mặt Minh Phàm trắng bệch, cũng ngồi xuống theo, vươn một tay ôm lấy nàng.

Liễu Thanh Ca đứng sau Nhạc Thanh Nguyên, mấy lần định tiến lên, muốn nói với y rồi lại thôi.

Thẩm Thanh Thu nói: “Liễu sư đệ, không sao đâu.”

Liễu Thanh Ca nói: “Vậy ngươi khóc cái gì?”

Thẩm Thanh Thu sửng sốt, hình như mình lau khô nước mắt rồi, nhưng mắt vẫn ửng đỏ, lộ ra dấu vết, không trách được mọi người dùng ánh mắt như thế nhìn mình, đúng là quá mất mặt.

Nhạc Thanh Nguyên nắm chặt lấy tay y, nghiêm túc nói: “Thanh Thu, mọi chuyện… Đều phải nghĩ thoáng ra. Lạc Băng Hà nhất định cũng không hy vọng, đệ vì hắn mà sa sút tinh thần không vực dậy nổi đâu.”

Thẩm Thanh Thu không đáp lại, Nhạc Thanh Nguyên dừng một chút, lại thấp giọng nói: “Vực Thẳm Vô Gian như quỷ vực hoang dã, cực kỳ hung hiểm, cũng rất khó để mở ra, Thanh Thu đệ nhất định phải tỉnh táo, nếu người đi vào, căn bản không có khả năng trở về…”

Thẩm Thanh Thu ngắt lời đáp: “Lạc Băng Hà sẽ trở về.”

Nhạc Thanh Nguyên thở dài một tiếng: “Thanh Thu.”

Thẩm Thanh Thu cười cười: “Chưởng môn sư huynh quá lo rồi, ta sẽ không vào đó. Chỉ mấy năm thôi mà, ta đợi hắn trở về.”

Sau Tiên Minh Đại Hội, Thẩm Thanh Thu ở trên Thanh Tĩnh Phong mấy ngày, toàn bộ ngọn núi đều im ắng, ngay cả mấy đệ tử hay đùa giỡn nói chuyện ngày thường kia, cũng nhiều ngày thấy y mà cẩn thận. Ai ngang qua trúc xá, cũng đều rón rén đi qua, tiếng nói chuyện cũng chỉ thì thà thì thầm, như sợ làm phiền y.

Sao cứ như y biến thành động vật quý hiếm phải bảo vệ thế này!

Nói thật, không có Lạc Băng Hà bên cạnh, đúng là cứ thiếu gì đó. Kết quả mọi người ngược lại đều vì thế mà không tới quấy rầy y, khiến cho lão già y có cảm giác chán muốn chết.

Nhớ tới Lạc Băng Hà, Thẩm Thanh Thu lại cảm thấy rầu rĩ đau lòng, như trong lòng tụ một đống máu đọng, hít sâu vào mãi mới miễn cưỡng áp xuống được.

Thẩm Thanh Thu ngả về sau, ngã vào giường, mở hệ thống ra, nhìn chỉ số hạng nhất xem xét.

Đang xem, hệ thống đột nhiên kêu “Tinh” một tiếng, hiện ra một khung thoại:

【Chúc mừng quý khách đã hoàn thành cốt truyện Vực Thẳm Vô Gian, độ sướng +1000. Có muốn đổi cơ hội nâng cấp hệ thống không?】

Thẩm Thanh Thu nghĩ nghĩ, nói: “Phiên bản 3.0 này của mày dùng cũng không tệ lắm, nói chứ cũng hơi tiếc. Thăng cấp lần nữa, có phải thành 4.0 không? Nâng đi nâng đi.”

Lúc tải tệp đổi mới xuống, Thẩm Thanh Thu tiếp tục xem số liệu, nhàm chán chẳng khác gì số liệu hình học không gian, đều chỉ cưỡi ngựa xem hoa lướt qua, chờ thấy giá trị độ sướng, ngạc nhiên phát hiện ra bên cạnh có thêm một mục nữa, click mở ra, trước mắt hiện biểu đồ giá trị độ sướng lên lên xuống xuống.

Mỗi một đoạn, đều là tâm trạng của Lạc Băng Hà.

Thẩm Thanh Thu nhìn đường lên lên xuống xuống kia chậm rãi nhớ lại, đột nhiên cảm thấy, hiểu biết của mình về Lạc Băng Hà, giờ mới nhận ra xưa nay chưa từng quá rõ.

Đang nhìn tới xuất thần, hệ thống lại nhảy ra một khung thoại: 【Hệ thống 4.0 hết sức trung thành phục vụ ngài. Phúc lợi hạng nhất dành cho ngài vẫn chưa được duyệt, xin hỏi có muốn xem lập tức không? 】

Thẩm Thanh Thu ngẫm nửa ngày, mới miễn cưỡng nhớ lại, lúc mình mới trọng sinh, hệ thống quả thực cho mình một phúc lợi. Nhưng sau khi trọng sinh có quá nhiều chuyện, thế mà vứt chuyện này ra sau đầu. Cho tới tận giờ được hệ thống mới nhắc nhở, mới nhớ ra còn có thứ như thế.

Thẩm Thanh Thu nói: “Vậy thì xem đi. Cơ mà phúc lợi hệ thống 2.0 cho, tao cũng chả hy vọng gì.”

Hệ thống kêu “Đinh” một tiếng mở một cửa sổ mới ra:

【 Người chơi VIP Thẩm Thanh Thu nhận được huân chương, đạt được thành tựu vinh dự cao, cân nhắc tới quan hệ yêu đương của quý khách với nhân vật chính Lạc Băng Hà, đồng thời mở khóa ký ức kiếp trước cho cả hai bên, hy vọng quý phương không ngừng cố gắng, nắm tay nhân vật chính cùng tiến lên! 】

Thẩm Thanh Thu cảm thấy xưa nay chưa từng mệt tâm như vậy.

Cũng may mà y có khả năng chấp nhận tốt, đã trải qua rất nhiều chuyện, lại thêm một bậc thang mới, lúc này, thế mà không mắng hệ thống điên cuồng, hoặc mang xúc động mãnh liệt viết mười ngàn chữ để khiếu nại.

Nhiều ngày qua y cứ ngồi phát ngốc trong trúc xá chưa từng ra ngoài, lúc này ngược lại muốn đi một chút, mới vừa mở cửa, đã thấy Minh Phàm đứng bên ngoài, tay giơ trước không trung chuẩn bị gõ cửa, hoảng sợ: “Sư, sư tôn!”

Thẩm Thanh Thu xoa xoa giữa mày: “Sao thế?”

Minh Phàm cẩn thận nói: “Sư tôn, Huyễn Hoa Cung cho người đưa linh thạch tới, sư tôn có muốn tự mình tiếp đón không?” Lại vội vàng nói: “Nếu sư tôn không muốn đi, đệ tử sẽ từ chối giúp sư tôn, bảo sư tôn giờ không ở trong phong.”

Đứa nhỏ này thật ra nhanh nhẹn hơn không ít.

Tiên Minh Đại Hội lần này, Lạc Băng Hà không hề chậm chạp luôn dẫn đầu, đặc biệt là sau khi ma vật bạo tẩu, số ngọc thu về càng tăng lên điên cuồng không ngừng, nghe nói các trưởng bối đứng xem bảng ngơ ngác mãi hồi lâu. Tới cuối cùng về con Hắc Nguyệt Mãng Tê kia, các tiền bối bàn bạc xong, mỗi người lại cho Lạc Băng Hà thêm mười viên ngọc. Cho nên cuối cùng, số ngọc Lạc Băng Hà lấy được thậm chí còn gấp hơn hai lần số ngọc của Công Nghi Tiêu, đoạt được danh hiệu đệ nhất bảng vàng Tiên Minh Đại Hội.

Huyễn Hoa Cung cũng là đại phái số một số hai trên đời, đương nhiên không nuốt lời với y, có điều tuy rằng cược thắng, lòng Thẩm Thanh Thu vẫn không ổn định được.

Huyễn Hoa Cung, thật sự lắm tiền tới làm người khác tức sôi máu!

Một vạn linh thạch, nói mang ra ngoài là mang ra ngoài, còn gom đủ trong mấy ngày, quả nhiên không thể so sánh với môn phái bình thường.

Thẩm Thanh Thu vào trong điện, đã có một thiếu niên bạch y ngồi đợi, thấy y đến, lập tức lộ một nụ cười, thi lễ với y, ánh mắt sáng ngời trong veo: “Thẩm tiền bối.”

Thẩm Thanh Thu hơi sửng sốt, ngay sau đó cười nói: “Đúng là không ngờ tới, một vạn linh thạch này, lại là Công Nghi công tử tự mình vận chuyển.”

Công Nghi Tiêu ngượng ngùng nói: “Là ta chủ động yêu cầu. Ta thua dưới tay Lạc sư huynh, chỗ linh thạch này cho tiền bối, vốn nên do ta mang tới.”

Nói tới đây, Công Nghi Tiêu dần thu nụ cười lại: “Ta nghe nói, Lạc sư huynh huynh ấy… Thẩm tiền bối, xin hãy nén bi thương.”

Tuy rằng mở miệng an ủi, biểu tình trên mặt Công Nghi Tiêu, lại không che giấu được nuối tiếc. Thẩm Thanh Thu nhìn vào đôi mắt hắn, đột nhiên cười: “Ta nhớ trước đây từng đồng ý với ngươi, nhất định sẽ mời ngươi tới Thanh Tĩnh Phong chơi.”

Công Nghi Tiêu sửng sốt, nói: “Chuyện mấy năm trước, Thẩm tiền bối thế mà vẫn để trong lòng ư?”

Thẩm Thanh Thu lay lay chiết phiến, bảo: “Đương nhiên không quên. Phong cảnh Thanh Tĩnh Phong rất đẹp, ta bảo các đệ tử đưa ngươi đi quanh ngắm chút, nếu chơi mệt rồi, có thể tới trúc xá uống trà.”

Công Nghi Tiêu nghe y nói xong, mặt kích động tới hơi đỏ lên, ánh mắt sáng ngời, nói: “Cung kính không bằng tuân mệnh.”

Mãi cho tới tận khi mặt trời lặn, Thẩm Thanh Thu mới tiễn Công Nghi Tiêu tới sơn môn Thanh Tĩnh Phong, hai người sóng vai đi trên đường núi.

Công Nghi Tiêu vẫn luôn do dự mãi, lúc tạm biệt, rốt cuộc mới mở miệng: “Thẩm tiền bối, Lạc sư huynh… Tuy không còn nữa, nhưng sau này tiền bối có gì phân phó, ta nhất định sẽ cố hết sức, nhất định không chối từ.”

Ánh mắt hắn chân thành, Thẩm Thanh Thu cười nhàn nhạt, nói: “Lời này của Công Nghi công tử, ta thật sự có chuyện cần nhờ. Gần đây có một chuyện, mong công tử giúp đỡ chút.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.