Độ Xuân Sơn

Chương 17




Lại nhặt được miếng ngọc này lần nữa, lòng Thẩm Thanh Thu có đủ mọi cảm xúc. Ngón tay vuốt ve một hồi, Thẩm Thanh Thu hít sâu vào một hơi, đang lúc cảm xúc trăm mối ngổn ngang, đột nhiên nghe thấy một giọng nói nhẹ nhàng quen thuộc truyền tới, cả kinh thiếu chút nữa quăng thứ trong tay đi.

“Sư tôn.”

Đù đù đù đù đù đù đù——

Lòng Thẩm Thanh Thu dấy lên sóng to gió lớn, chậm rãi xoay người lại. Lạc Băng Hà đứng cách y một khoảng, đang nhìn y chằm chằm.

Thẩm Thanh Thu: …

Đối diện nhau không nói gì hồi lâu, Lạc Băng Hà cúi đầu, lặng lẽ mở bàn tay phải siết chặt ra cho y xem. Thẩm Thanh Thu nhìn thử, nằm bên trong, là mấy phiến lá xanh đậm.

Thẩm Thanh Thu hít sâu một hơi, làm bộ như chẳng có chuyện gì, “Băng Hà…”

“Sư tôn!” Lạc Băng Hà đột nhiên ngẩng đầu lên, “Đệ tử biết lỗi rồi!”

Đến gần mới thấy, gương mặt trắng như tuyết của Lạc Băng Hà đỏ bừng, thiêu đỏ tới tận tai, ánh mắt cũng né tránh.

Thẩm Thanh Thu nói, “Vi sư…”

Lạc Băng Hà: “Ẩu đả đánh nhau với đồng môn, chuyện xảy ra trên Thanh Tĩnh Phong, mong sư tôn trách…”

Chữ “phạt” còn chưa ra khỏi miệng, Thẩm Thanh Thu không thể nhịn nổi nữa, trở tay gập chiết phiến không nặng không nhẹ gõ một cái, “Ai nói muốn phạt ngươi, hử?”

Lạc Băng Hà bị gõ, ánh mắt sáng ngời, do dự nói, “Đệ tử vốn nên đi ngay từ đầu, hoặc là không để ý tới nhóm Minh Phàm sư huynh, lại còn đánh nhau với bọn họ, làm phiền thanh tịnh của sư tôn. Cũng không muốn để họ cảm thấy, ta là do sư tôn dạy, lại coi thường nguyên tắc, không có giáo dưỡng…”

Không không không ngươi ngàn vạn lần đừng nói thế!

Ngươi tu dưỡng thật sự rất giỏi rồi!

Có thể nhịn tới lúc nãy mới động thủ, không hổ là nam chính đại đại!

Thẩm Thanh Thu nói, “Ngươi làm cũng không sai. Nếu không phải ngươi xuống tay lưu tình, sao bọn nó có thể không xước một sợi tóc? Đều do vi sư ngày thường dung túng Minh Phàm quá mức.”

Lạc Băng Hà vẫn lắc đầu, “Không liên quan tới sư tôn.”

Thẩm Thanh Thu khe khẽ thở dài, ra hiệu cho Lạc Băng Hà tới gần, đeo lại miếng ngọc kia lên cổ hắn lần nữa.

Đạo cụ mấu chốt sau này, tiếc quá tiếc quá đi—— nhưng mà dù tiếc, cũng phải giao ra thôi!

Lạc Băng Hà nhẹ nhàng cầm miếng ngọc mang hơi ấm trong tay, thần sắc khẽ động, Thẩm Thanh Thu thấy trong mắt hắn ẩn ẩn có ánh nước, an ủi nói, “Tuy ngọc là giả, nhưng chuyện mẫu thân đối xử với ngươi, cũng không phải là giả đâu.”

Lạc Băng Hà sửng sốt, “Sao sư tôn lại biết, đây là mẫu thân cho ta?”

“…” Thẩm Thanh Thu nói, “Vi sư đoán. Có lòng đưa cho trẻ nhỏ Ngọc Quan Âm, hơn phân nửa đó là cha mẹ.”

Dừng một chút, Thẩm Thanh Thu hỏi, “Khi nào thì ngươi biết, ta ở đây?”

Lạc Băng Hà mở lòng bàn tay ra, lộ ra hai mảnh lá trúc xanh bên trong, “Đệ tử cảm thấy, dùng Trích Diệp Phi Hoa làm vũ khí, trên Thanh Tĩnh Phong cũng chỉ có mình sư tôn có thể.”

Cũng đúng. Y thiếu chút nữa quên mất trình độ hiểu biết về y của Lạc Băng Hà ở đời này, sao có thể không nhìn ra. Nếu y lén lút rình coi ở nơi gần hơn chút nữa, Lạc Băng Hà có lẽ sẽ cảm nhận ra được hơi thở của y luôn.

Không biết vì sao, tuy rằng chuyện rình xem bị lật tẩy, nhưng Thẩm Thanh Thu lại cảm thấy… có chút vui vẻ.

Lạc Băng Hà nhìn chằm chằm khuôn mặt mang ý cười của Thẩm Thanh Thu, chậm rãi liếm liếm môi.

Thẩm Thanh Thu sực tỉnh, Lạc Băng Hà thế mà đã tới ngay trước mặt y. Lòng Thẩm Thanh Thu còn chưa kịp rít gào, bên hông đã nặng trịch, bị Lạc Băng Hà ôm chặt lấy.

Đầu Thẩm Thanh Thu có một giây trống rỗng, Lạc Băng Hà vùi đầu vào y phục của y, giọng rầu rĩ nói, “Sư tôn đối xử với đệ tử, thật sự tốt.”

Nghe giọng, thế mà còn mang chút nghẹn ngào.

Thiếu niên mười bốn tuổi thân hình cao lên không ít, lực cũng không yếu, tuy rằng mấy năm nay bị Lạc Băng Hà quấn lấy, nhưng hôm nay đột nhiên bị ôm, thế mà lại khiến Thẩm Thanh Thu có ảo giác thấy bóng dáng ma tôn năm đó ấm ức lại bá đạo.

Lạc Băng Hà thấy Thẩm Thanh Thu hơi tránh đi một chút, vội vàng ôm siết lấy càng chặt, “Mấy năm nay sư tôn dốc lòng dạy dỗ ta, âm thầm bảo vệ ta cũng là sư tôn, cho dù đệ tử ra sao, sư tôn cũng đứng về phía ta, nghĩ cho ta, đệ tử mỗi ngày nghĩ tới chuyện này, trong lòng thật sự rất vui vẻ…”

Thẩm Thanh Thu không tự chủ được vươn tay ra, xoa xoa cái đầu thấp hơn mình một chút, sờ sờ lại xoa xoa.

Kỳ thật y vẫn có chút chột dạ. Dù sao Lạc Băng Hà cũng không nhỏ, giữa ban ngày ban mặt hai tên đực rựa ôm chặt lấy nhau, trong đó một tên mềm mềm dính dính không chịu nổi, bị người khác thấy thì làm sao giải thích được!

Thẩm Thanh Thu ôn nhu nói, “Vi sư biết rồi. Băng Hà ngươi… Buông tay trước đã.”

Lạc Băng Hà nói, “Không buông nổi.”

Còn ăn vạ!

Thẩm Thanh Thu vỗ vỗ lưng hắn, “Đứng dậy. Hôm nay vi sư lại dạy ngươi thêm một chiêu.”

Lạc Băng Hà lưu luyến buông tay, vẫn nhìn Thẩm Thanh Thu chằm chằm không chớp mắt.

Thẩm Thu Thu bị hắn nhìn dựng cả lông tơ, trên mặt lại rất bình tĩnh, tùy tay ngắt một phiến lá, truyền linh lực vào, sau đó nhẹ nhàng vung cổ tay.

Cách đó không xa vang lên một đoạn trúc bị cắt đứt.

Thẩm Thanh Thu nói, “Trích Diệp Phi Hoa không tính là cao thâm, nhiều nhất chỉ là trò xiếc thôi, nếu muốn học, cũng rất nhanh.”

Y đưa thử một chiếc lá cho Lạc Băng Hà, “Thử xem?”

Lạc Băng Hà nhận lấy, ánh mắt sáng lấp lánh, “Sư tôn thật sự muốn dạy cho ta?”

Không biết tại sao, Thẩm Thanh Thu cảm thấy biểu tình Lạc Băng Hà có chút kích động lạ thường.

Vi sư không phải truyền cho ngươi bí tịch thiên hạ Tu Chân Vương Bá nào đâu Băng Ca!

Thật sự, thứ này ngoại trừ đẹp ra, vô dụng cực kỳ!

Thẩm Thanh Thu cười nhàn nhạt, nửa đùa nửa thật, “Vi sư nghĩ, nếu là cô nương nhà người ta, có lẽ sẽ thích?”

Nhớ năm đó theo khẩu vị của Đâm Máy Bay Lên Trời, thế mà có thể nghĩ ra cốt truyện phong nhã để Lạc Băng Hà dùng Trích Diệp Phi Hoa tán tỉnh n vị nữ nhân nhào vào lòng, khiến Thẩm Thanh Thu hay chỉ trích cũng phải than dài một tiếng hiếm có.

Tóm lại chính là, Trích Diệp Phi Hoa, là hành trang để tán tỉnh mấy em gái, ngươi nên có được!

Lời y nói, vốn tính trêu đùa Lạc Băng Hà, không ngờ đối phương nghe xong, lại cúi đầu yên lặng không nói.

Thẩm Thanh Thu: “Sao thế?”

Lạc Băng Hà nói, “Đệ tử tuyệt đối chưa từng có suy nghĩ như vậy. Thật đấy, sư tôn.”

Thấy hắn nói nghiêm túc, nhìn vào trong mắt hắn thế mà còn mang mấy phần ấm ức, Thẩm Thanh Thu thầm thấy hổ thẹn, chỉnh vẻ nghiêm túc, “Ngưng thần.”

Thẩm Thanh Thu làm mẫu, ngón tay phóng một mảnh lá đã mang linh lực, hơi động, chợt bay ra. Vòng quay hai người tạo gió bay một vòng, chậm rãi rơi trên đất.

Y nói, “Ngươi thử xem.”

Lạc Băng Hà học theo dáng vẻ Thẩm Thanh Thu, thử truyền linh lực, nhưng lại không thành công, phiến lá yếu ớt nháy mắt chia năm xẻ bảy.

Thẩm Thanh Thu tỉ mỉ nói trọng điểm với hắn lần nữa, “Không sao, làm lại đi. Chú ý không chế lực chút.”

Lặp lại mấy lần, vẫn không nắm được trọng điểm, Lạc Băng Hà cúi đầu nhỏ giọng nói, “Đều tại đệ tử quá ngu ngốc.”

Thẩm Thanh Thu an ủi hắn, “Trích Diệp Phi Hoa tuy rằng là trò xiếc nhỏ, nhưng cũng cần chút khéo léo, luyện từ từ là được. Dù luyện tốt, cũng chẳng làm nên trò trống gì đâu mà.”

Quá nên trò trống ấy chứ. Năm đó đánh một trận với “Lạc Băng Hà” từ không gian thế giới song song, cũng dựa vào Trích Diệp Phi Hoa, mới hiểm hiểm chế trụ được người đó.

Nhớ lại chuyện cũ loang lổ, Thẩm Thanh Thu có chút dở khóc dở cười, cũng có chút phiền muộn. Nhất thời lơ đãng chợt lộ một ý cười, bị người đối diện thu vào trong mắt.

Lạc Băng Hà không tự chủ được tiến lên hai bước, nín thở hỏi, “Sư tôn nghĩ gì vậy?”

Thẩm Thanh Thu hoàn hồn, “Không có gì. Chẳng qua nhớ lại chút chuyện cũ.”

Lạc Băng Hà nói, “Vậy sao… Sư tôn từng dùng Trích Diệp Phi Hoa này, làm chuyện gì khó quên ư?”

Thẩm Thanh Thu thấy sắc mặt hắn hơi tối lại, sợ muốn bám riết không tha, thầm nghĩ đứa nhỏ này sao càng lớn càng giống thiếu nữ não tàn thế này, vừa chuyển đề tài, thu chiết phiến gõ lên đầu hắn, “Lúc nãy nói trọng điểm, nhắc lại lần nữa.”

Lạc Băng Hà có chút không cam lòng, vẫn thành thành thật thật nói những lời khi nãy của Thẩm Thanh Thu lại một lần.

Thẩm Thanh Thu vốn cũng rảnh rỗi, hoàn toàn coi như giết thời gian, ngày ấy kiên nhẫn luyện tập rất lâu với Lạc Băng Hà.

Rừng trúc xanh rờn, bóng lay động, lá xanh bay loạn, cũng rất có ý tức cảnh sinh tình.

Sau hôm ấy, Thẩm Thanh Thu nhớ tới cảm xúc của Minh Phàm lúc ấy có vẻ không ổn định, trong lòng có hơi lo lắng, muốn gọi người tới thử đi dò hỏi Minh Phàm, đúng lúc gặp Nhạc Thanh Nguyên đến Thanh Tĩnh Phong thăm y.

Nhớ lại đời trước, tựa hồ cũng là thời gian này, Nhạc Thanh Nguyên tới thăm y một lần. Lần đó, là vì lo lắng hỏi han sức khỏe của y, tiện thể giao nhiệm vụ, lúc này mình nhảy nhót tung tăng, có lẽ Nhạc Thanh Nguyên tới, chỉ để giao nhiệm vụ thôi.

Lòng Thẩm Thanh Thu biết rõ, cũng không gấp.

Hệ thống đời này an phận hơn nhiều, có lẽ vì theo khách lâu năm, nên các quy tắc gì đó đều coi nhẹ, không có thỉnh thoảng lại nhảy ra tạo cảm giác tồn tại nữa, ngoại trừ thi thoảng nhắc nhở mấy mục hiếm hoi, cùng lắm là cuối tháng tính chút độ sướng, cũng chẳng còn gì.

Kỳ thật Nhạc Thanh Nguyên không tới, Thẩm Thanh Thu cũng biết hắn muốn nói gì. Hơn nửa tháng trước hệ thống đã nhắc nhở y, nhắc về nhiệm vụ ở Song Hồ Thành.

Đã trải qua ở đời trước, Thẩm Thanh Thu cũng không có áp lực lớn, lập tức đi tới trước Nhạc Thanh Nguyên đang cầm ly trà, “Chưởng môn sư huynh tới, là vì chuyện gì?”

Nhạc Thanh Nguyên nói rõ lý do, quả nhiên là chuyện Song Hồ Thành. Hắn nói: “Thanh Thu, ta giúp đệ sắp xếp cơ hội cho đệ tử rèn luyện, ta thấy chuyện Song Hồ Thành rất phù hợp, nên tới hỏi đệ một tiếng, có nhận được không.”

Thẩm Thanh Thu gật đầu, “Chưởng môn sư huynh lo lắng rồi, Thanh Thu ít ngày nữa sẽ đi liền.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.