Ngày thứ ba, sau khi Sở Thiên cho Vương Đại Phát địa chỉ quán bar trên thủ đô, Vương Đại Phát cùng ba người thủ hạ cầm theo mười hai vạn tiền mặt đi tới. Khi Sở Thiên gọi điện thông báo cho Hồ Bưu, Hồ Bưu rất vui mừng, có thêm vài hảo thủ được Sở Thiên tin tưởng, lại tăng lượng tiền rót vào, quán bar kinh doanh ngày càng phát triển. Quán bar kiếm được nhiều tiền nhưng chuyện phiền toái không ít, không có mấy cao thủ tin cậy làm chỗ dựa, thật khó để duy trì hoạt động.
Sở Thiên mấy ngày nay đều ở nhà Mị Nương, hết sức thoải mái. Mỗi ngày đúng giờ thức dậy, làm vệ sinh cá nhân xong, sau đó mặc quần áo Mị Nương đã sớm chuẩn bị. Ăn sáng xong, hai người lại cùng nhau đi dạo, nếu như không phải hai người thường xuyên xưng hô chị em, ai cũng nghĩ rằng đây là đôi uyên ương.
Buổi trưa, Mị Nương nấu một nồi cháo gà, hương thơm ngào ngạt. Hai người vừa ăn vừa cười đùa nói chuyện, chợt nghe có tiếng gõ cửa. Mị Nương dừng ăn nói:
- Chị dặt biển nghỉ bán ba ngày, sao lại còn có người gõ cửa? Em ăn trước đi, chị xuống lầu mở cửa xem là ai.
Sở Thiên gật đầu, cắn thịt gà, nghĩ Mị Nương ngày trước chọn địa điểm mở quán tốn không ít công sức. Nhà hai tầng, dưới là quán, trên là nơi ở, bất kỳ việc gì đều có thể chiếu ứng lẫn nhau, trách không được Mị Nương có thể hoạt động được nhiều năm như vậy.
Mị Nương xuống dưới một lúc, Sở Thiên nghe thấy âm thanh vui mừng của Mị Nương:
- Là anh!
Sở Thiên trong lòng kỳ quái, bưng cháo đi xuống đại sảnh quán, không ngờ nhìn thấy Lâm Ngọc Thanh đang đứng ngoài cửa, mặt mũi tràn đầy lo lắng, nhưng nói rất bình thản với Mị Nương:
- Mị Mị, là anh, nhiều năm như vậy khiến em chịu khổ, về sau anh xin lỗi em. Sở Thiên có ở đấy không? Anh có việc gấp tìm cậu ấy.
Sở Thiên trong lòng chấn động, Lâm Ngọc Thanh hốt hoảng quá, thậm chí nhìn thấy Mị Mương cũng không kịp ôn chuyện, khẳng định có chuyện lớn phát sinh, vì vậy nuốt cháo trong miệng, nói:
- Chú Thanh, cháu ở chỗ này, có chuyện gì không ạ?
Lâm Ngọc Thanh áy náy nhìn Mị Nương, sau đó bước lại gần Sở Thiên nói:
- Ngọc Đình bị bắt cóc!
Sở Thiên trong lòng trầm xuống, nhanh chóng kéo ghế cho Lâm Ngọc Thanh ngồi xuống, an ủi Lâm Ngọc Thanh:
- Chú Thanh, làm sao vậy? Đến tột cùng chuyện gì xảy ra tình, chú từ từ kể. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Lâm Ngọc Thanh lo lắng đem chuyện nói rõ . Buổi sáng, Lâm Ngọc Đình đi tìm Sở Thiên, Lâm Ngọc Thanh nhìn thấy, cười cười để Lâm Ngọc Đình đi. Đến giữa trưa Lâm Ngọc Đình cũng chưa thấy về ăn cơm, lúc đầu, Lâm Ngọc Thanh cho rằng Ngọc Đình cùng Sở Thiên cùng đi ăn cơm, cũng không thèm để ý, về sau, Lâm Ngọc Đình đột nhiên gọi điện thoại về, hét lên "cha". Lâm Ngọc Thanh nghe thấy tiêng điện thọa của Lâm Ngọc Đình bị môt người đàn ông giật lấy nói với ông: Ngọc Đình ở trên tay hắn, muốn cứu cô, Lâm Ngọc Thanh phải báo cho Sở Thiên, bảy giờ tối hắn sẽ gọi điện thoai lại đưa ra địa điểm trao đổi cô với Sở Thiên, nếu không hắn sẽ giết Ngọc Đình .
Sở Thiên trong nội tâm lo lắng, suy nghĩ một lát, đoán chắc 100% là do Ngưu Côn làm, hơn nữa bọn này không biết Ngọc Đình là con gái của Thiết diện Bao Công Lâm Ngọc Thanh, nếu không có cho tiền bọn chúng cũng không dám động đến cô. Nếu Lâm Ngọc Đình cùng Lâm Ngọc Thanh xảy ra chuyện, dư luận sẽ cho rằng mấy tên quan tham ô tham nhũng trả thù Thiết mặt Bao Công Lâm Ngọc Thanh nổi danh cả nước; truy tìm hung thủ. Kể cả trung ương vì áp lực dư luận mà làm mạnh tay khiến khối kẻ sống không nổi cho nên không có người nào dám động Lâm Ngọc Thanh. Dù là cha Lí Kiếm Lý Tử Phong cũng không dám đối phó Lâm Ngọc Thanh, bất luận kẻ nào rắp tâm hại Lâm Ngọc Thanh, dân chúng cùng chính phủ nhất định sẽ truy tra hung phạm đến cùng.
Sở Thiên suy nghĩ một lúc rồi nói với Lâm Ngọc Thanh:
- Chú Thanh, cháu biết là ai làm chuyện này rồi, là Ngưu Côn, chú đã từng nghe qua cái tên này?
- Chú có nghe nói về hắn, hắn vốn là kiến trúc sư, sau đó trở thành xã hội đen, tuy đã vào tù vài lần, nhưng chưa từng nghe qua hắn dám phạm đại án, nếu thật là hắn dám bắt con gái ta, ta cho hắn tù mọt gông.
Lâm Ngọc Thanh cũng là người thường, tâm lý chung của người làm cha làm mẹ, nghĩ đến Ngọc Đình bị bắt cóc trong lòng tức giận sôi trào.
Sở Thiên kể lại việc mình cùng Lâm Ngọc Đình tại sao kết thù với đám Ngưu Côn. Lâm Ngọc Thanh càng nghe càng phẫn nộ, cuối cùng hoàn toàn quên chuyện Ngọc Đình, vỗ bàn hô:
- Tên Trương Đồn trưởng đáng chết, lợi dụng chức quyền làm xằng làm bậy, muốn làm gì thì làm, ta há có thể cho phép hắn? Sở Thiên viết lại cho ta, hôm nào chú Thanh đem hắn quật ngã.
Lâm Ngọc Thanh đối với mấy tên xã hội đen vốn đã oán hận, lại nghe nói cảnh sát làm bậy, lại càng tức giận.
Sở Thiên trong lòng thầm khen một câu, chú Thanh trong mắt tất cả như nhau, thật sự là Bao Công trên đời. Càng như vậy, mình phải cứu Ngọc Đình bình an, nếu không như sẽ phụ lòng Lâm Ngọc Thanh.
Kỳ thật Sở Thiên đã giấu không ít chuyện, nếu như nói cho Lâm Ngọc Thanh biết Ngưu Côn trong ngục đã chiêu binh mãi mã không ít nhân thủ, theo tính cách thiết diện vô tư của Lâm Ngọc Thanh, ông hắn càng căm phẫn lặp tức gọi người đi bắt Cục trưởng Công an Lý Tử Phong. Như thế mọi chuyện sẽ vỡ lở, rất dễ khiến Lý Tử Phong chó cùng rứt giậu, gây nên càng nhiều chuyện xấu. Cho nên Sở Thiên chỉ có thể đi từng bước, trước tiên đối phó tên Ngưu béo, cứu Ngọc Đình ra, để cho Lâm Ngọc Thanh từng bước một điều tra vấn đề của Ngưu Côn, tiến tới tìm ra Lý Tử Phong, đó mới là cách làm chu toàn ổn thỏa.
Sở Thiên suy nghĩ kỹ, lựa lời nói:
- Chú Thanh, theo cháu nghĩ, chú tạm thời không báo cảnh sát vì cháu sợ rằng cảnh sát có tay chân của Ngưu Côn, sẽ đánh rắn động cỏ; cũng không nên ra mặt, một khi Ngưu Côn biết bắt con gái chú, hắn mặc dù hối hận, nhưng nghĩ đến chú nổi danh thiết diện vô tư, biết rõ dù thả hay không thả Ngọc Đình, hắn đều vào ngục giam, như vậy hắn sẽ vào đường cùng, dứt khoát hoặc là không làm, đã làm thì cho xong, rat ay đối với Ngọc Đình.
Lâm Ngọc Thanh suy tư một lúc, Sở Thiên nói không sai, nhưng làm sao để cứu được Ngọ Đình?
- Nếu như không báo cảnh sát cũng không ra mặt, chú làm sao cứu được Ngọc Đình?
Sở Thiên cười cười, sờ sờ mũi:
- Chú Thanh, nếu như chú tin cháu, để cháu làm chủ chuyện này. Chú an tâm, Ngưu Côn muốn đối phó chính là cháu. Ngọc Đình cũng là bạn tốt nhất của cháu, cho nên, cháu nhất định cứu Ngọc Đình bình an trở về. nếu như Ngưu Côn muốn làm thương tổn Ngọc Đình, trừ phi hắn bước qua thân thể cháu. Sở Thiên trong mắt lòe ra một tia tinh quang, nóng bỏng mà điên cuồng.
Sở Thiên nhìn thoáng qua Lâm Ngọc Thanh, tiếp tục:
- Mặt khác, nếu như chú Thanh thật sự muốn muốn có hành động, chú có thể tìm một số người tin cậy, nhưng không cần nói cho họ lý do, tùy thời chuẩn bị hành động, khi cháu cứu được Ngọc Đình, cháu sẽ tìm cách liên lạc mọi người xuất kích. Trên tay Ngưu Côn có thể có không ít chứng cớ liên quan tới các quan chức cấp cao, tin tưởng sẽ mang lại cho chú Thanh một niềm vui.
Lâm Ngọc Thanh chăm chú nhìn Sở Thiên, trọn vẹn một phút đồng hồ, muốn từ trong mắt Sở Thiên đoán xem có biện pháp gì cứu Ngọc Đình, nhưng cái gì cũng không phát hiện ra cuối cùng thở dài:
- Tốt, Sở Thiên, ta tin tưởng cháu!
Mị Nương đã rót một chén nước ấm, nhẹ nhàng đưa cho Lâm Ngọc Thanh:
- Ngọc Thanh, yên tâm đi, em trai em nhất định có thể cứu Ngọc Đình.
Lâm Ngọc Thanh cảm kích nhận lấy ly nước, đụng phải ngón tay mềm mại như không có xương của Mị Nương, trong lòng run lên, cảm giác ngày xưa hiện về, ngẩng đầu nhìn thẳng đôi mắt Mị Nương, phát hiện không có bất kỳ oán hận, chỉ có sự quan tâm. Ông thở dài một hơi, chính mình thiếu nợ cô gái này thật sự nhiều lắm, tuổi thanh xuân, đầy lòng hoài niệm.
Lúc này Sở Thiên đã mặc thêm một cái áo khoác, cầm lấy điện thoại của Lâm Ngọc Thanh cười cười:
- Chú Thanh, buổi chiều chú cùng chị ôn chuyện nha, đêm nay cháu nhất định cứu được Ngọc Đình ra. Chú chờ điện thoại của cháu nhé.
Sau đó hắn đi ra cửa quán.
Lâm Ngọc Thanh nhìn bóng Sở Thiên dần xa, thở dài một hơi, tựa hồ nói với chính mình, cũng tựa ồ với Mị Nương:
- Ta thật sự có thể tin tưởng cậu ấy?
Mị Nương cười cười, vô cùng kiêu hãnh nói:
- Em tin cậu ấy, không gì không làm được.