Do Ký Phỉ Nhiên: Phong Lưu

Chương 9: Trung thu




Gặp hoàng thượng xong, Du Tín trở lại phủ học sĩ, quản gia nói có khách tới thăm, đi vào nhìn, là Lăng Bỉnh Chủ. Thấy Du Tín, Lăng Bỉnh Chủ chắp tay, cười tới da đầu tê dại: “Du đại nhân, hân hạnh.” Du Tín mỉm cười, chỉ vào trong phòng: “Lăng đại nhân, mời vào.” Lăng Bỉnh Chủ phất tay, nói: “Hạ quan chỉ tới chuyển một câu.”

Du Tín gật đầu, đã hiểu. Lăng Bỉnh Chủ nói: “Trung Đường đại nhân nói, nếu tất cả đã cùng ngồi trên một yên ngựa, thì không cần đề phòng nữa.” Du Tín mỉm cười, vẫn không nói gì. Lăng Bỉnh Chủ suy tư hồi lâu, nói: “Đầu tháng chín là đại thọ sáu mươi tuổi của Thường đại nhân.” Du Tín nói: “Tử Vọng sẽ phái người đưa lễ mọn tới.”

“Quả nhiên Thường đại nhân nói đúng, Du đại nhân sẽ không đi. Dù sao triều đình lắm người nhiều miệng, dễ sinh lời đồn, Thường đại nhân có thể hiểu.” Lăng Bỉnh Chủ tiến tới gần, thấp giọng nói bên tai Du Tín: “Du đại nhân quả là người sáng suốt, không chọn nhầm người.” Du Tín cười nói: “Đa tạ Lăng đại nhân tán thưởng.” Lăng Bỉnh Chủ nhìn thoáng qua Du Tín, cười rất có thâm ý. Du Tín gật đầu, nói: “Tào quản gia, tiễn khách.”

Lăng Bỉnh Chủ rời đi, Du Tín quay lại phòng khách ngồi, trầm tư. Quản gia đi tới nói: “Chủ tử, lão cho rằng trong triều ngoài ngài ra chẳng mấy ai đẹp mắt, không nghĩ Lăng đại nhân cũng vô cùng tuấn tú, lại còn cao ngạo hơn.” Du Tín hình như không nghe, bưng trà lên uống.

Quản gia cười híp mắt, nói: “Có điều đẹp nhất vẫn là vị đến chúc ngài lên chức mà đứng cửa không vào.” Du Tín lúc này mới hồi phục tinh thần, ngẩng đầu nhìn ông: “Ông nói Quý Phỉ Nhiên?” Quản gia liên tục gật đầu: “Đúng đúng, là Quý đại nhân.”

Du Tín dùng nắp hất hất lá trà trong chén, không tự chủ được mà mỉm cười: “Phỉ Nhiên rất đẹp.”

Quản gia ngẩn ra, liếc nhìn Du Tín, thấy hắn không phát hiện, trực tiếp nhìn chằm chằm. Du Tín chỉ lo xoay xoay chén trà, chẳng để ý tới ánh mắt quản gia. Lâu sau mới đứng dậy, cởi triều phục ra: “Lão Tào, bảo Tiểu Tĩnh chuẩn bị cho ta một bộ y phục sạch sẽ, ta muốn ra ngoài.” Đang nói chợt dừng lại, sửng sốt nhìn quản gia đang cười âm âm. (được rồi, tưởng tượng nụ cười của bạn khi thấy otp của mình…)

Quản gia hắng giọng, xoay người phân phó nha hoàn, rồi quy củ đứng cạnh Du Tín, chắp tay sau lưng.

Du Tín nghĩ ngợi, thử hỏi dò xét: “Lão Tào, thân thể khó chịu sao?”

Quản gia cười rất có thâm ý: “Chủ tử, Quý đại nhân là quan gì thế?”

Du Tín nói: “Học sĩ nội các.” Muốn hỏi lại thôi. 

Quản gia bừng tỉnh đại ngộ: “À, chủ tử muốn đi nội các.”

Du Tín thoáng kinh ngạc, hỏi: “Sao ông biết?”

Quản gia khoát khoát tay: “Không có gì, chủ tử đi mau, đừng để Quý đại nhân đợi lâu.”

Du Tín thoáng thấy thật sợ: “Lão Tào, ta nghĩ ông hiểu lầm rồi…”

Quản gia cười nói: “Hôm nay chủ tử thật khác thường, bắt đầu quan tâm nô tài nghĩ gì rồi.”

Du Tín có chút nóng ngảy: “Không phải, ta và Quý đại nhân không…”

Quản gia ngẩng đầu nhìn trời: “Chủ tử nhớ Phỉ Nhiên, chủ tử đỏ mặt.”

Du Tín nghiêm giọng: “Lão Tào!”

Quản gia vặn vặn cổ, chân đạp chân đưa, lặng lẽ chuồn đi.

Du Tín đứng tại chỗ, tiến thoái lưỡng nan, xấu hổ không kể sao cho hết. Nhận lấy y phục Tiểu Tĩnh đưa cho, thay cũng không thấy yên, do dự một lát, vẫn đi ra ngoài.

Không khí ở Điển Tịch thính rất không thích hợp, như là đầu ai cũng đội mây đen. Chỉ có Quý Phỉ Nhiên rạng rỡ ngồi bên họa án. Du Tín vừa đặt chân vào, một điển tịch xung phong liều chết lao tới trước mặt hắn, nổi giận đùng đùng nói: “ “Du đại nhân, hạ quan thực sự không thể chịu đựng được Quý Phỉ Nhiên, hạ quan xin sang Hộ bộ!”

Du Tín nhìn Quý Phỉ Nhiên, Quý Phỉ Nhiên cười tủm tỉm huýt sáo với hắn, lại tiếp tục lật tới lật lui tấu chương trong tay. Du Tín kéo điển tịch ra cửa, hỏi rõ xem chuyện gì đã xảy ra.

Mấy ngày trước, học sĩ nội các Trần đại nhân phát hiện trong triều có quan lại tham ô, khiến khố tàng trống rỗng, thế là dâng tấu xin hoàng thượng vạch trần. Hoàng thượng chuẩn tấu, Thường Cập đề nghị để Trần đại nhân tới các nơi tiến hình tổng điều tra xem kho nào thiếu hụt, kết quả không kho nào thiếu, xét Trần đại nhân tội vọng ngon mà cách chức làm chủ sự.

Đại thần nội các trong lòng đều biết Thường Cập phái tâm phúc đi giám thị quá trình điều tra. Trần đại nhân tới đâu, tâm phúc luôn tìm cách hoãn lại, không cho tra, đợi đến khi bạc đầy kho mới để Trần đại nhân đối chiếu.

Trần đại nhân bị oan, Quý đại nhân lại nói, rất nên.

Nghe điển tịch kể xong, Du Tín đi vào, trong phòng vẫn mây đen phủ đầy. Quý Phỉ Nhiên hai chăn bắt chéo trên ghế, tấu chương trong tay vẫn là quyển vừa này.

Du Tín nói với điển tịch: “Ta sẽ tận lực nói thay cho Trần đại nhân trước mặt hoàng thượng. Ngươi cũng đừng đi, Quý đại nhân ở đây là vì Trần đại nhân không tới được.” Tất cả mọi người liếc Quý Phỉ Nhiên đầy hoài nghi, lại liếc Du Tín, điển tịch hỏi: “Du đại nhân đang nói giúp Quý Phỉ Nhiên?”

“Nói gì thế, ta và Du đại nhân làm gì đã nói với nhau được mấy lời.” Quý Phỉ Nhiên gấp tấu chương lại, đứng dậy đi ra ngoài. Du Tín nghe thế, cau mày, cười cười với điển tịch: “Lưu đại nhân không ở đây sao?” Điển tịch nói: “Lưu đại nhân đang ở chỗ hoàng thượng.” Du Tín gật đầu: “Đa tạ.” Dứt lời cũng rời đi.

Du Tín đi thật nhanh đuổi kịp Quý Phỉ Nhiên, hỏi: “Người Trần đại nhân vạch trần là Lăng Bỉnh Chủ?”

Quý Phỉ Nhiên ngoài cười nhưng trong không cười: “Du đại nhân thật thông minh. Nếu không có Du đại nhân hỗ trợ, sao Trần đại nhân có thể bị cách chức.”

Du Tín nói: “Lăng Bỉnh Chủ sẽ không tính kế chủ mình.” 

Quý Phỉ Nhiên nói: “Vì chủ tử của Lăng Bỉnh Chủ cũng là chủ tử của ngươi.”

Du Tín nói: “Tin tặng lễ cho phiên bang cũng đã truyền đi, người người đều biết đó là ý của Thường đại nhân, hoàng thượng cũng đáp ứng rồi.”

Quý Phỉ Nhiên nói: “Ta đâu có ngốc tới mức cả điều này cũng không biết.” Dứt lời lại bước đi, Du Tín đã cản y lại: “Ngươi vẫn đang giận.” Quý Phỉ Nhiên không nói, vẻ mặt cũng không biểu lộ gì.

Du Tín nói: “Thực tế chẳng đưa đi vật quý nào cả.”

Quý Phỉ Nhiên chậm rãi ngước mắt nhìn hắn: “Hoàng thượng gọi ngươi là nói chuyện này à?”

Du Tín cười nói: “Không, là tiền trảm hậu tấu thôi.”

Quý Phỉ Nhiên nghẹn họng, hoàn toàn không nghĩ tới hắn cũng dùng chiêu này.

Du Tín bỗng nắm lấy tay y: “Ta không làm chuyện bất lợi cho ngươi.” Quý Phỉ Nhiên chỉ cảm thấy ngón tay mình thật lạnh, cười thật mệt mỏi: “Du đại nhân thật tốt bụng.” Du Tín nắm lấy vai y, kéo y tới gần. Cảm giác được người trong ngực cứng ngắc, nhẹ nhàng vuốt lưng y: “Phỉ Nhiên, nếu ta nói ta làm thế để bảo vệ ngươi, ngươi có tin không?”

Sắc mặt Quý Phỉ Nhiên ngày càng tái nhợt, rốt cuộc cười cũng không cười được.

Hình như Du Tín cũng nhìn ra gì đó, đang muốn nói chuyện, Quý Phỉ Nhiên đã mỉm cười nói: “Hoàng quyền là cái hang dễ bẩn bao nhiêu, đi thẳng vào không chết đuối bên trong thì cũng đen bẩn mà bò ra. Du đại nhân làm bù nhìn cứu hỏa một mình chán rồi thì muốn vấy lên cả Phỉ Nhiên sao?”

Du Tín thở dài: “Không phải đã giải thích rồi sao.”

Quý Phỉ Nhiên dứt khoát lùi lại mấy bước, cách xa hắn một chút: “Ta còn có việc, không thể nói nhiều, cáo từ.”

Du Tín cũng không giữ y lại, để mặc y đi, còn mình quay lại Điển Tịch thính lật xem tấu chương, khó khăn lắm mới tập trung phê được vài quyển, đầu óc lại nghĩ nhiều hơn bình thường. Cuối cùng tâm phiền ý loạn, buông tấu chương, phân phó việc cho hạ quan rồi chạy vội về phủ đệ.

Tiết trung thu tới gần, nhiều ngày nay trong triều ai nấy đều mặt mày hồng hào, tinh thần sáng sủa. Quý Phỉ Nhiên liên tục xin nghỉ bệnh mấy ngày, hình như bệnh không nhẹ, người không biết chẳng mấy người, người an ủi cũng chẳng bao nhiêu. Du Tín vẫn mang vẻ mặt mê người tiêu chuẩn, hơn nữa số lần cười và thời gian cười còn hơn cả trước đây, hoàn toàn là vẻ mặt không giật chết người thề không thôi.

Thế là lời đồn trong triều liền sinh ra một phiên bản mới: Lần trước làm trò trước mặt thiên tử, Du Tử Vọng không cho Quý Hiền lối thoát, kéo hoàng thượng về phía mình, tiếp đó thẳng tay cắn đứt quan hệ, đường ai nấy đi. Nhưng Quý Hiền nhớ tình bạn cũ, cầm tay nói muốn làm hòa, Du Tử Vọng quả xứng thanh con ba bà già, vô tình cự tuyệt, phất tay bỏ đi. Hiền vì thế mắc bệnh nặng, mãi chưa dậy nổi.

Lúc Quy Hành Khải vội vàng kể chuyện này cho Du Tín, Du Tín đã nghe người khác nói nhiều lắm rồi, vẫn nặn ra ‘nụ cười sát thủ đặc quyền Tử Vọng’: “Nếu việc này là thật, Tử Vọng e là mình đang mơ cũng sẽ cười tỉnh giấc.” Xoay người, dáng cười biến mất trong nháy mắt, rời đi. Quy Hành Khải không hiểu, chỉ thấp giọng nói: “Du đại nhân, mấy lời này rất không dễ nghe, ngài đúng là quá tuyệt.”

Du Tín dở khóc dở cười, chỉ đành gật đầu.

“Cửu vương gia thích Quý đại nhân, chuyện này cả triều đều biết. Nhưng Quý đại nhân biết tâm tư của hắn thì lập tức trốn tránh.” Quy Hành Khải cẩn thận chọn lời, “Quý đại nhân nhìn qua như không biết kiềm chế, nhưng rất tốt bụng. Ai… ai… Du đại nhân, ngài không biết chứ, y và Tề đại tướng quân…”

Du Tín ngắt lời: “Tử Vọng có nghe nói về Tề Tộ, nhưng hôm nay thân thể không khỏe, ngày khác nói sau.” Quy Hành Khải kinh ngạc nói: “Cả Du đại nhân cũng bệnh? Ta tưởng có mỗi Quý đại nhân.”

Du Tín cười tới không có độ ấm nào: “Thân thể Quý đại nhân xấu đi thật đúng lúc.”

Quy Hành Khải than thở: “Đâu thể trách y, sau khi Tề đại tướng quân quyên sinh, Quý đại nhân ngày ngày mượn rượu tiêu sầu, mưa to còn tử thủ Huyền Vũ môn, y phục chưa khô đã uống, cả người sinh bênh. Mấy hôm trước ta gặp y còn thấy sắc mặt y trắng hơn giấy, đúng là sợ chết người.”

Hai mắt Du Tín mở lớn: “Ngươi nói gì? Y… bệnh thật à?”

Quy Hành Khải nói: “Chẳng lẽ là giả? Quý lão phu nhân nói y bệnh cũ tái phát, lại còn chạy đi uống rượu. Mấy hôm nay đang đổi mùa, đêm hôm khuya khoắt, nhiễm lạnh, trúng phong hàn, còn bị phong thấp, không nằm trên giường mới có chuyện.”

Sau đó còn nói gì nữa, Du Tín không nhớ rõ. Tính thời gian, hôm sau là tiết Trung thu, chạy về nhà, thay y phục, mang theo bánh trung thu, đi vội tới phủ thượng thư.

Lúc đến thì sắc trời đã tối. Đại học sĩ tới nhà thăm hỏi, Quý lão phu phụ thụ sủng nhược kinh. Khách sáo vài câu, Du Tín y theo lời họ, tới hậu viện tìm Quý Phỉ Nhiên.

Rượu mới ủ, cúc tỏa hương. Trăng tròn buốt giá, tiểu viện lành lạnh. Trên bàn đá có một đĩa cá sạo, một đĩa cua, một đĩa bánh trung thu, một vò hoàng tửu. Quý Phỉ Nhiên ngồi yên một chỗ, áo choàng không thắt lưng, lê lê đôi giày, bên trái trống không.

Du Tín đi tới, chắp tay nói: “Quý đại nhân.”

Quý Phỉ Nhiên giật mình, quay đầu lại cười nói: “Du đại nhân, mời ngồi.” Dứt lời chỉ vào chỗ trống bên trái, gương mặt đúng là tái nhợt không chút máu, tinh thần lại không tồi. Du Tín sửa lại góc áo, rất có cấp bậc lễ nghĩa ngồi xuống: “Mấy ngày trước nghe nói Quý đại nhân không khỏe, nhưng triều vụ nặng nề chưa thể tới thăm, giờ mới tới được, mong đại nhân thông cảm.”

Quý Phỉ Nhiên uống rượu, chén vẫn không buông, mỉm cười: “Không phải ta đã tốt rồi sao.” Du Tín nói: “Phẩm hoa ngắm trăng, nâng cốc ăn cua, Quý đại nhân trông tốt thật.” Quý Phỉ Nhiên nhấc nhấc y phục như muốn rơi ra, gỡ gạch cua cho Du Tín: “Mùi vị không tệ, lòng nhiều vị ngậy, ăn thử không?”

Du Tín mỉm cười xua tay.

Quý Phỉ Nhiên nhún vai, bỏ gạch cua vào miệng. Nhai một lúc, lại uống rượu, tư thế càng ngày càng tùy ý. Du Tín liếc nhìn đĩa cá. Quý Phỉ Nhiên cũng nhìn thấy, vừa rót rượu vừa cười nói: “Nhân sinh đắc ý người, cần gì cưỡi ngựa mấy ngàn dặm vì danh tước? Không bằng từ quan trở về.”

Du Tín vẫn nhìn y, không nhúc nhích, đôi mắt vừa đen vừa sáng: “Chỉ nhớ người, không nhớ nhà.”

Rượu chảy từ miệng bình ra bàn. Quý Phỉ Nhiên để vò rượu sang bên, thờ ơ uống một ngụm, cổ họng có vẻ bị nghẹn rượu. Đằng hắng mấy cái, lại nói: “Tử, không, Du đại nhân đúng là người trọng tình, Phỉ Nhiên bái phục.” Du Tín nói: “Quý đại nhân, tránh được mùng một, không thoát được hôm rằm.”

Quý Phỉ Nhiên tiếp lời. “Du đại nhân nói rất phải. Phục sự triều đình, nói một nghìn, nói một vạn, vẫn phải quỳ trước. Ta đây nghỉ nhiều ngày lắm rồi.” Đúng là ông nói gà bà nói vịt.

Du Tín dời ghế lên trước, để ngồi gần y hơn: “Hình như chuyện tại hạ và Quý đại nhân nói không giống nhau.”

Quý Phỉ Nhiên bỗng thấy hoảng hốt, khớp xương đau nhức. Có lẽ phong thấp lại nặng thêm rồi. Du Tín thấy sắc mặt y xấu đi, cho là y muốn rời đi, lập tức cầm lấy tay y, nhẹ giọng nói: “Phỉ Nhiên, ngươi biết ta không phải nói việc đó.”

Tim Quý Phỉ Nhiên đập càng lúc càng nhanh, trán rịn mồ hôi, cảm thấy rất phiền lòng, giọng nói cũng trở nên băng lãnh: “Vậy ngươi muốn gì?” Du Tín sửng sốt, thu lại tay, trầm giọng: “Thất lễ, đã đắc tội.” Quý Phỉ Nhiên cười lạnh nói: “Nếu Du đại nhân muốn hạ quan bồi ngủ, hạ quan nhất định không chối từ.”

Du Tín bỗng ngẩng đầu nhìn y, buồn bực nói: “Đừng nói lời như thế.”

Quý Phỉ Nhiên bình thản uống rượu, mắt lạnh như băng, không nhìn Du Tín: “Muốn thì cứ nói thẳng, ta không ngại.” Dứt lời nhìn Du Tín, trong mắt phủ tầng men say: “Nhâm quân thải hiệt (mặc người đùa cợt).” Vừa dứt lời, cổ tay bị nắm lấy, chén rượu rơi keng trên mặt đất, nát ra, bắn đi tung tóe. Thân thể đã bị người lôi dậy, kéo vào trong phòng.

Còn chưa kịp lên tiếng đã thấy cửa phòng đóng lại. Trong phòng tối đen, ánh trăng rót vào từ khe cửa, chiếu một vệt sáng lên mặt Du Tín, thoáng thấy đôi mắt sáng như sao.

Giọng của Du Tín bị đè nén tới rất thấp: “Ngươi đừng mong dùng cách đối phó Phong Nghiêu để đối phó ta.” Quý Phỉ Nhiên phát hiện có điều gì không ổn, còn chưa đáp lời, Du Tín đã híp mắt nói: “Mặc ta đùa cợt? Lời là do ngươi nói, đừng có hối hận.” Hoàn toàn lơ đi phản kháng của Quý Phỉ Nhiên, kéo y vào trong ngực, đôi môi nặng nề dán lên môi y.

Vừa hôn vừa đè Quý Phỉ Nhiên lên giường, kéo màn, mình cũng đè lên.

Trong lòng rất hiểu làm việc này phải ôn nhu, nhưng dù sao Du Tín cũng mới lần đầu, đến lúc mấu chốt không thể nào ôn nhu được. Quá kích động, suýt thì không kiềm chế được, khiến hắn vô cùng buồn bực.  Buồn bực hơn cả là bệnh Quý Phỉ Nhiên lại nặng thêm. Buồn bực nhất, thì là từ đó, Quý Phỉ Nhiên không thèm nói lời nào với hắn.

Nhưng Du Tín thật không hiểu nổi, Quý Phỉ Nhiên vẫn mang danh ‘nằm dưới’ phóng đãng không kiềm chế nổi, gặp việc này đáng ra phải như cá gặp nước chứ? Sao đêm nay lại khẩn trương tới toàn thân phát run, đến thời khắc mấu chốt còn sợ sệt hơn cả hoàng hoa khuê nữ?

Xoa xoa cái lưng bị cào khắp cả, Du Tín mãi vẫn không hiểu nổi ảo diệu trong đó.

Sáng sớm tiết Trung thu, Du đại học sĩ bị đuổi ra khỏi nhà.

Du Tín vẫn mặc tiết phục (áo ngủ), vài nha hoàn đi qua đỏ mặt xấu hổ chạy đi. Du Tín gõ cửa, bên trong yên lặng. Cúi đầu nhìn vệt ướt khô cạn trên người mình, Du Tín kéo kéo y phục: “Phỉ Nhiên, mở cửa đi, ta còn chưa mặc y phục.” Quý Phỉ Nhiên mặt không đổi sắc xoay người, thoải mái duỗi thân, ngủ tiếp.

Không lâu sau, cửa phòng bị người đạp ra. Quý Phỉ Nhiên không quay đầu lại: “Du đại nhân thật biết lễ, không mời mà tới.” Giọng nói ngoài cửa rất lạnh lùng: “Ta đúng là không mời mà tới, nhưng ta không họ Du.” Quý Phỉ Nhiên ngây ra, còn chưa kịp nói người nọ đã thêm một câu: “Đứng lên, ta… ta quất chết nghiệp chướng nhà ngươi!”

Quý Phỉ Nhiên nuốt nước bọt, chà chà lòng bàn tay ướt đẫm lên đệm, chậm rãi ngồi dậy, chột dạ liếc mắt nhìn ra, quả nhiên là Quý Thiên Sách. Trong tay còn cầm chổi lông gà, mặt đầy hung quang.

Người đứng thẳng đằng sau Quý Thiên Sách, là tên Du Tử Vọng trời đánh.

Quý Phỉ Nhiên nhất thời hiểu ra, lập tức lấy chăn che lại giường sau chuyện phòng the, kéo lại xiêm y nửa mở của mình, hắng giọng: “Du đại nhân, hôm nay nhà ta sát khí rất nặng, không nên ở lâu.”

Du Tín nhìn thoáng qua, thấy Quý Phỉ Nhiên nửa che nửa hở, có chút lúng túng quay đầu đi.

Quý Thiên Sách đi tới kéo tai Quý Phỉ Nhiên, lấy chổi lông gà gõ đầu y: “Tiểu tử ngươi dạng gì ta còn chưa thấy qua? Che gì mà che? Hôm nay không nói rõ chuyện này, đừng hòng ta cho ngươi vào triều!”

Quý Phỉ Nhiên cười nói: “Vậy phiền ngài giúp hài nhi xin nghỉ, cảm ơn cha.”

Quý Thiên Sách rốt cuộc bạo phát. “Mau xin lỗi Du đại nhân! Chốc nữa ta trị ngươi!”

Lời này vừa nói ra, Du Tín và Quý Phỉ Nhiên đồng thời ngây người. Quý Phỉ Nhiên nói: “Vì sao con phải xin lỗi.” Quý Thiên Sách cầm chổi lông gà đánh y: “Cái tên nghiệp chướng không biết kiềm chế!” Quý Phỉ Nhiên ủy khuất nói: “Cha, hắn cưỡng bức hài nhi.” Vừa nói vừa kéo chăn lau mặt, đúng chuẩn dáng vẻ tiểu tức phụ.

Du Tín trợn mắt há mồm, Quý Thiên Sách nhìn mãi thành quen: “Ngươi mà cũng có người cưỡng bức sao, trừ phi mặt trời gặp đằng đông, núi sông chảy ngược! Xin lỗi Du đại nhân mau, bằng không hôm nay ta đánh chết tên tiểu sát tài du thủ du thực nhà ngươi!”

Du Tín có chút mất tự nhiên, nói: “Quý đại nhân, một cây làm chẳng nên non. Nếu thật muốn trách tội, Tử Vọng cũng nên gánh chịu một phần trách nhiệm.” Quý Thiên Sách câm nín không nói được gì. Quý Phỉ Nhiên ngoài cười nhưng trong không cười. Du Tín quay sang y, mỉm cười: “Tại hạ muốn nói chuyện với lệnh lang, mong Quý đại nhân cho một cơ hội.”

Quý Thiên Sách vừa bước đi, Quý Phỉ Nhiên đã nằm xuống chợp mắt.

Du Tín ngồi lại bên giường, thực ra còn lúng túng gấp mười lần. Quý Phỉ Nhiên quay mặt vào tường, không rõ vẻ mặt. Du Tín gọi tên y, y không để ý. Nằm bên cạnh y, lại không dám dùng sức, tay lục lọi trong chăn, tìm được tay Quý Phỉ Nhiên thì khẽ nắm lấy: “Phỉ Nhiên, còn đau không?”

Mặt Quý Phỉ Nhiên khi đỏ khi trắng, đương nhiên, Du Tín không thấy.

Người khác sau một đêm chăm sóc thì đều như keo như sơn dính lấy nhau, Quý Phỉ Nhiên cười vào, mặt dài ra như người khác nợ y mấy ngàn lượng vậy. Tới lúc lâm triều rồi mà gọi mãi vẫn không thấy y phản ứng, Du Tín chỉ đành bỏ cuộc. Vươn người hôn y một cái, đắp chăn lại cho y, nói: “Ta xin nghỉ cho ngươi, ngươi nghỉ ngơi cho tốt, hạ triều ta quay lại.”

Quý Phỉ Nhiên hừ ra hai chữ, hình như là ‘Không cần’. Du Tín làm như không nghe, bước ra cửa phòng.

Chờ hắn đi xa rồi, Quý Phỉ Nhiên mới từ từ ngồi dậy, vươn tay ấn phía sau, kêu thảm một tiếng. Vén chăn nhìn lên, mặt đỏ bừng như bát máu heo. Cẩn thận giơ chân xuống giường, đau tới nhe răng trợn mắt. Cuối cùng chỉ đành bỏ cuộc, nằm lên giường giả làm thi thể, giả vờ ngủ.

Hoàng hôn buông xuống Quý Phỉ Nhiên mới tỉnh lại, gọi nha hoàn, bảo nàng thay giường, tiện thể hỏi thăm hạ triều thì phụ thân ở đâu, Quy đại nhân ở chỗ nào, Du đại nhân đi đâu rồi. Hỏi nha hoàn, nha hoàn đương nhiên không biết, thế là Du Tín lập tức thành con vịt chết bầm.

Tối đó, Quý Thiên Sách trở về kèm theo một tin tức truyền cho từ trên xuống dưới phủ thượng thư: Hoàng thượng tứ hôn cho Du Tín, đối tượng là Tương công chúa.

Quý Phỉ Nhiên đang làm ổ trong sân ăn uống, nghe tin này xong cảm thấy như sét đánh giữa trời quang, mưa đá rơi xuống đầu. Đại não chết lặng trong chốc lát, gắp nhiều thức ăn hơn, tống hết vào trong miệng, chẳng biết vị gì. Cuối cùng ăn không vô, buông bát đũa, một mình quay lại phòng vùi đầu ngủ. Sau đó mơ hồ nghe được có người nói Du đại nhân tới, Quý Phỉ Nhiên phất tay, ngủ tiếp.

Mấy ngày sau, Qus Phỉ Nhiên vẫn lấy lí do bệnh cũ tái phát xin nghỉ. Du Tín mỗi ngày đều tới thăm, đuổi thẳng.

Quý Thiên Sách thương thảo Quý phu nhân chuyện con mình, Quý phu nhân vỗ hai bàn tay, than: “Con ta được cứu rồi!” Quý Thiên Sách hỏi tại sao. Quý phu nhân ngàn lần vạn lần cảm khái: “Mặc dù bất công với Tề đại tướng quân, nhưng hạnh phúc của con là quan trọng nhất. Du đại nhân là người tốt, có hắn rồi, Phỉ Nhiên nhà ta không sợ bị người bắt nạt!”

Quý Thiên Sách cười nhạo nói: “Trong triều có người dám chọc nó sao.” Quý phu nhân kiêu ngạo nói: “Cũng đúng, con chúng ta lợi hại mà, ai dám bắt nạt nó.” Quý Thiên Sách run giọng nói: “Quên đi, nó… nó giống bà điểm này nên mới bị người ghé!”

Mấy ngày sau, Quý Phỉ Nhiên mới thực sự hiểu được cái gì là chim trong lồng, cá trong chậu.

Tránh được khoảng mười ngày, cuối cùng bị Du Tín tóm ở kỹ viện.

Đúng lúc Quý Phỉ Nhiên đang vô cùng vui vẻ trêu ghẹo một tiểu quan, phía sau vang lên tiếng ai khẽ gọi “Phỉ Nhiên.” Quý Phỉ Nhiên sợ run cả người, phát hiện người chung quanh đều nhìn hai người họ, lập tức quyến rũ nhìn khắp nơi, nhìn tới nỗi người khác không dám liếc nữa, mới quay đầu lại lắc lắc quạt: “Vẻ mặt Du đại nhân không tệ, gần đây rất tốt sao?”

Du Tín nghiêm túc nhìn y: “Không tốt lắm.”

Quý Phỉ Nhiên sửa lại y phục, vắt chân chữ ngũ. Du Tín cũng ngồi xuống, đoan chính ưu nhã. Quý Phỉ Nhiên gập cây quạt lại, chống cằm: “Gần đây Du đại nhân là hoa đào gặp xuân tháng ba, hẳn nên hài lòng mới đúng.” Du Tín nói: “Tử Vọng ngu muội.”

Quý Phỉ Nhiên tránh mắt hắn, nhìn ra cửa sổ: “Sự nghiệp thành công, kiều thê vào cửa, nhân sinh cũng chỉ theo đuổi mấy thứ này thôi.”

Du Tín cười nói: “Ngươi không phải vẫn nói, người sống tự tại mới hơn sao.”

Quý Phỉ Nhiên nói: “Lúc ngươi sinh ra, ngươi khóc, người xunh quanh cười; lúc ngươi chết đi, ngươi cười, người xunh quanh khóc. Sinh ra mà khóc là vì cô đơn, mất đi thì cười vì không cô đơn nữa, nhân sinh nếu gặp tri kỉ, hư danh lập tức ném ra sau đầu. Phỉ Nhiên nghĩ thế đó, khác với Du đại nhân.”

Du Tín nói: “Làm sao ngươi biết chúng ta khác nhau?”

Quý Phỉ Nhiên như rơi xuống nước đá, chỉ thấy tên kia mỉm cười. Lúc sau mới hỏi: “Gần đây tâm tình Du đại nhân rất tốt?” Du Tín nói: “Rất tốt.” Quý Phỉ Nhiên nói: “Du đại nhân nói chuyện thật có ý. Nay ba mai bốn.” Du Tín nói: “Một câu giống nhau hỏi hai lần, không phải là muốn Tử Vọng trả lời khác nhau sao.”

Quý Phỉ Nhiên nói: “Du đại nhân ăn cũng nhiều mà mãi không lớn.” Du Tín nói: “Phỉ Nhiên.” Quý Phỉ Nhiên lấy lại tinh thần nhìn hắn. Du Tín đã lại gần hơn, cười nói: “Hôn ước hủy bỏ.” Quý Phỉ Nhiên nắm chặt chuôi quạt, tâm tình như đường trắng trộn khổ qua, thanh âm giảm đi mấy điệu: “Vậy thì tiếc quá, chẳng qua không liên quan tới ta.”

Ý cười trên mặt Du Tín càng rõ: “Hoàng thượng trừ ta bổng lộc bốn tháng, ngươi nói tâm tình ta có tốt được không.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.