Đồ Khốn! Sao Để Tôi Nhớ Cậu?

Chương 22




- Na ơi Na! Na! _ cậu đứng ngoài cổng gọi.

- Ra liền ra liền! _ cô chạy ra mở cổng.

- Xong chưa đi với tui luôn?

- Her… hôm nay trời có giông tố hay bão lốc gì không đấy? Tốt nhẩy? Rủ tui đi học cơ đấy?

- Thì… bạn bè rủ nhau đi học là chuyện hết xức bình thường mờ! Xong rồi thì lên lẹ đi.

- Ờ đợi xí lấy cặp đã. _ cô chạy lẹ vào nhà lấy cặp rồi lại chạy ra.

- Let’s go! _ cô dang tay, hét lớn có vẻ rất vui.

……

- Chào cả nhà! _ cậu đưa tay chào.

- Chúc buổi sáng tốt lành! _ cô tiếp.

- Xấu hoắc chứ ở đó mà tốt lành gì! _ một đứa nói.

- Hai bọn mày cứ tí ta tí tởn ấy nhở? Mới đánh quả lẻ hay sao mà vui như hội vậy? _ Như Quỳnh đá đểu.

- No no! tao lúc nào chả vui thế, hề _ cô đưa một ngón tay lên lắc lắc.

- Mày vẫn còn tâm trí mà cười được hả? Đồ vô tâm! _ Kì Lâm không biết ở đâu ra chửi nó xối xả.

Cô đần mặt không hiểu mô tê cái chi chi.

- Mày… mày sao vậy?… Mà này, mắt mày… mày mới khóc phải không? Đứa nào giám bắt nạt mày? Nói tao nghe để tao cạo đầu nó coi. _ cô ôm mặt Kì Lâm nói.

- Không cần! _ Kì Lâm hất tay cô ra.

- Hôm qua tôi với bả đi học về gặp thầy Khánh trên đường. _ Hoàng Lâm nói.

- Thầy sao rồi? _ cậu rối rít.

Bọn nó nghe được cũng xúm lại hết.

- Rồi sao? Thầy có nói gì với bọn mày không? _ một đứa hỏi.

Hoàng Lâm lắc đầu, ngồi xuống ghế.

- Bọn tao chỉ im lặng đi theo thầy thôi.

- Kết quả sao? _ cô nhảy vào hỏi.

- Gia đình thầy hoàn cảnh lắm!

Kì Lâm bắt đầu thút thít, Hoàng Lâm chyển mắt qua Kì Lâm rồi kể tiếp:

- Con thầy bị bệnh phải nằm viện, bao nhiêu năm nay có bao nhiêu tiền đều đổ vào tiền thuốc cho con thầy. Mới đây vì không có tiền trả lãi nên căn nhà tạm cũng bị người ta xiết nợ luôn.

- Thầy có con sao? _ đứa nào cũng sững người.

- Ưhm! _ Hoàng Lâm trả lời.

- Vậy còn vợ thầy? Cô đâu? _ cô hỏi.

- Haizzz _ Hoàng Lâm thở dài. – Vì không chịu nổi cảnh túng thiếu khốn cùng nên… đã bỏ đi theo một tay chơi nào đó.

Đứa nào cũng như chết lặng, Kì Lâm bật nấc khóc thành tiếng.

- Sao mày biết những chuyện ấy? _ Kiên hỏi.

- Bọn tao hỏi mấy người hàng xóm cũ của thầy.

- Cũ? Ý mày là… _ cậu nói bỏ lửng.

- Ưhm! Thầy chuyển đi rồi, hôm qua đúng vào ngày thầy chuyển đi. Bọn tao định ra phụ thầy nhưng sợ thầy nghĩ ngợi nên không giám ra chỉ giám dõi theo thôi.

- Vậy ông có biết thầy đi đâu không? _ Quỳnh hỏi.

- Thầy…

- Nói đi! _ bọn nó giục.

- Thầy… thầy ngủ tạm trong bệnh viện. _ Hoàng Lâm cúi mặt.

- Trời…! _ đứa nào cũng nghẹn ngào.

- Giờ còn mất việc, tiền đâu thuốc men, trang trải cuộc sống đây? Thương thầy quá! _ Quỳnh thút thít.

- Chả lẽ ngồi yên nhìn thầy thế sao? _ Kiên đấm xuống bàn.

- Sao lại ngồi yên. _ cô bật dậy.

- Vậy biết làm sao đây? _ cái Hiền mít ướt.

- Tao có cách rồi! _ cô nói.

- Cách gì? _ bọn nó nín thở chờ cô.

- Nhưng trước khi nói tao muốn hỏi bọn mày một câu!

Gật gật

- Bọn mày thật lòng muốn giúp thầy chứ? Tao cần câu nói thật lòng!

- ĐÚNG!!! _ cả lớp đồng thanh hô to.

- Tốt! Vậy tao sẽ nói.

- Hầy… _ cậu đẩy vai cô nhắc khéo về kế hoạch giữa hai người.

- Biết mà! _ cô gật đầu. – Tao tính thế này được không nhé?

- Nói đi! _ bọn nó giục.

- Chiều tan trường lập tức ai về nhà nấy để chuẩn bị, tao biết ngoài Kì Lâm và tao ah quên cả Bảo ra thì lớp mình toàn những tiểu thư công tử nhà có điều kiện hết nên mỗi người hãy bớt ra để lập nên một khoản. Dù tao không có thật nhưng tao cũng là một thành viên nên sẽ không thiếu phần đâu, hề… ok?

- YES! _ cả lớp lại đồng thanh hô.

- Thứ hai, về vấn đề nhà ở…

- Cái đó cứ giao cho tao! _ thằng Phát Xêkô vỗ ngực.

Đứa nào cũng tròn mắt.

- Phải không đấy? Xêkô ki bo khét tiếng là anh mà! _ Vy đá đểu.

- Anh ki bo nhưng là một người ki bo có trình độ và tốt bụng đấy nhé! _ Phát lại vỗ ngực.

Hết nói nổi, đứa nào cũng bật cười.

- Vậy là tạm ổn, chiều nay đúng 4h30’ gặp ở quán nước mía đầu đường nhé! Thiếu đứa nào thì đừng nhìn mặt bản cô nương, tới lúc đó tao sẽ phổ biến tiếp kế hoạch, OK???

- YESSSS!!! _ bọn nó hô còn hơn cả loa phóng thanh nữa.

(Điều đó cho thấy sự đoàn kết của lớp cô rất mạnh mẽ, mà đúng hơn là của những thanh niên trẻ trung năng động, đúng với hai chữ “nhiệt huyết”. Chishi nghĩ điều này giới trẻ chúng ta đang cần và nên học tập. “Sống là để cho đâu chỉ nhận riêng mình! – Hãy cho đi và sẽ được nhận lại!” đúng không mọi người… @_?)

- Nhỏ! Cậu gom tiền bọn nó làm gì mà hùng hồn vậy? _ cậu hỏi nhỏ.

- Ngốc! _ cô gõ vào trán cậu. – Chiều rồi biết, cậu cũng phải đóng % rõ ràng đấy nhé!

- Vâng ạaaaaaa!

- Mà này! Vụ ấy vẫn theo kế hoạch chứ? _ cô hỏi.

- Tất nhiên, chuẩn bị tốt tinh thần nha… vợ! Hahahaha… _ cậu cười như điên như dại.

- Ô kế! Quyết định vậy ha… chồnggggggg…!_ cô trợn mắt, nghiến rằn ken két, dùng hết sức cấu mạnh vào hông cậu.

- AAAAAAAAAAA… ha… tôi đùa mà!

o——…——o

Đúng 4h30’

“hiu huýttt” _ cô huýt sáo theo tín hiệu riêng của lớp cô.

- Tập hợp, điểm danh! _ Kiên hô to.

- Có

- Có

- Có

- …

Từng đứa điểm danh xong, kiên nói:

- Giờ thì phần việc còn lại nhường cho HLV trưởng đồng chí Trần Na Na!

- Tèn ten ten ten tèn tén tèn ten… _ bọn nó làm nhạc miệng.

- E hèm… thời gian không còn nhiều tôi sẽ phổ biến kế hoạch cụ thể luôn nhé. Bây giờ mình chia thành 2 nhóm. Nhóm 1 gồm tổ 1 và tổ 2 do Bảo đảm nhận, nhóm hai gồm tổ 2 và tổ 3 do tao chịu trách nhiệm. Nhóm 1 theo Phát để tới nhà mới của thầy dọn dẹp sạch sẽ, lên danh sách những thứ cần mua và thực đơn bữa tối. Nhóm 2 mình sẽ đến bệnh viện, đúng 7h gặp lại tại nhà mới của thầy Khánh, OK?

- YES!!! _ cả lớp cô đồng thanh.

- Xí xí, no yes no yes, bọn tao biết gì mà mua, ăn gì mà nấu? Bọn tao trước giờ có đụng tới mấy thứ đó đâu. _ Vy nói.

- Yên tâm đi, tao sắp xếp hết rồi, chuyện nhà cửa giao cho Kì Lâm còn chuyện bữa tối thì đã có Bảo lo, bọn mày chỉ cần giúp họ là xong.

- Nhất trí luôn! _ Phát nhảy cẫng lên.

- Ok let’s go! _ cậu hô.

Bọn nó chia ra làm việc răm rắp như kế hoạch, nhóm 1 theo chân Phát Xêkô về nhà mới dọn dẹp. Nhà cửa dưới sự chỉ đạo của Kì Lâm loáng cái đã được bọn nó lo tươm tất, cậu thì lo phần bếp núc. Danh sách đồ nhà bếp cần mua của cậu lẫn đồ dùng sinh hoạt của Kì Lâm đã có đầy đủ, bọn nó kéo nhau ra siêu thị mua đồ.

…o…

“Cốc cốc cốc” _ cô gõ cửa.

“Cạch”

- Mấy đứa…

- Chúng em chào thầy!

- Ờ… các em vào đi!

- Anh/chị chào em! _ bọn cô đến bên giường con thầy.

- Bọn anh có quà cho em nak! _ Hoàng Lâm giơ túi quà lên khoe.

- Em chào anh chị! Em cám ơn ạ! _ cô bé có vẻ rất vui nói.

- Em tên gì? _ cô hỏi.

- Dạ anh chị có thể gọi em là Ti ạ!

Bọn nó bu quanh giường bệnh của bé Ti-một cô bé dễ thương, nhanh nhảu nhưng bất hạnh. Trong lúc đó, cô và Kiên nách ra ngồi xuống cùng thầy Khánh.

Mới hai hôm mà tóc thầy đã bạc đi nhiều, vết chân chim trên mắt rõ hơn, râu cũng dài hơn nhiều.

- Sao mấy đứa biết mà tới vậy?

- Điều đó không quan trọng, tại sao thầy lại dấu bọn em về việc đó? _ cô không tiện nói ra.

- Thầy xin lỗi!

- Bọn em không chấp nhận lời xin lỗi đó vì lỗi không phải của thầy. _ cô nhíu mày.

Cô nhét chiếc phong bì vào tay thầy.

- Cái gì đây? _ thầy Khánh hỏi lại.

- Bọn em không có nhiều nhưng bọn em muốn phụ thầy, thầy nhận cho bọn em đỡ áy náy, suy cho cùng thì cũng tại bọn em khiến thầy…

- Thầy không nhận đâu, còn việc thầy nghỉ việc là do thầy chứ không liên quan gì đến mấy đứa hết.

- Thầy phải nhận, thầy không nghĩ cho mình cũng phải nghĩ cho bé Ti chứ, em ấy cần được chăm sóc chu đáo mà! _ Kiên nói.

- Nhưng thầy…

- Thầy nhận cho chúng em vui đi mà! Thầy như tía bọn em vậy, con cái giúp tía là điều đáng phải làm mà tía!

*Tía sao?* _ thầy rưng rưng.

- Thầy cám ơn các em! thầy mà có những đứa con thế này thì thật tốt.

- Thì bọn con mãi là con tía mà, tía có đuổi bọn con cũng bám chân không chịu đi đâu. Hì _ cô nói.

- Vậy là ổn rồi, tối nay tía xin bác sĩ cho bé Ti về nhà ăn bữa cơm nha tía! _ Kiên nói.

- Nhà…? Nhà thầy… _ thầy Khánh lấp lửng.

- Bọn nó chắc đang dài cổ ở nhà đợi tía con mình về đó, mình lên đường luôn đi tía! _ Quỳnh đề nghị.

- Ưhm _ thầy Khánh gật đầu đồng ý.

…v…

Chúng nó đã đợi sẵn ở cổng, thấy thầy về đứa nào cũng réo ầm lên.

- Thầy vào nhà đi thầy!

Bọn nó kéo thầy vào nhà.

- Tía! Tía thấy nhà mới được không ạ? _ cô hỏi.

- TÍA? _ cả đám ngơ ngác.

- Chính xác! Tía, tía, nghe hay chứ? Nhỏ Quỳnh khởi xướng ấy! _ cô trả lời.

- Thầy… ah tía thấy căn nhà được không? Nhìn nó vậy thôi chứ điện đóm nước nôi tía không phải lo lắng đâu, cứ xài mái thoải tía ạ!

- Bữa tối bọn con đã chuẩn bị xong hết rồi, tía với em ăn ngon miệng nha! _ cậu nói.

- Vậy mấy đứa về luôn hả? Sao không ở lại ăn cơm luôn? _ thầy xúc động nãy giờ chưa nói được câu nào, nghe cậu nói, thầy giữ lại.

- Được cái vườn trái cây sau nhà sai trái quá bọn con ăn căng rốn hết trơn rồi, hì. _ Kì Lâm xoa bụng.

- Ba ơi tía là gì ạ? Sao mấy anh chị cũng xưng với ba là “con”? _ bé Ti ngồi trên xe lăn giật tay áo thầy Khánh hỏi.

Đứa nào cũng phì cười bởi câu hỏi ngô nghê của Ti.

- Anh chị gọi tía cũng giống em gọi ba vậy đó! Hiểu không cô bé? _ cậu xoa đầu Ti.

- … A em hiểu rồi ạ! Vậy tức là từ giờ em sẽ có 1 2 3 … 40 anh chị, sướng quá em là út. _ bé Ti vỗ tay.

Thầy Khánh nhìn Ti vui vẻ cũng an ủi được phần nào.

- Giờ cũng tối rồi, chắc ba mẹ bọn em đang ngóng ở nhà, bọn em phải về không ba mẹ lại lo lắng thầy ơi.

- Ờ mấy đứa về cẩn thận nha, thầy không biết nói gì… cám ơn mấy đứa nhiều!

- Không phải thầy mà là tía không phải em hay mấy đứa mà là con, các con mới đúng chứ tía!

Đứa nào cũng tặc lưỡi trước câu nói tỉnh queo của bé Ti.

- Hay! Hay!… Anh thích em rồi đấy cô bé! *chụt* _ Bảo hôn lên má Ti.

Mặt Ti ửng đỏ cả lên.

- Haha hahaha… mặt em ấy ửng lên cả rồi kìa, đáng yêu chưa. _ bọn nó cười ngắc ngư.

- Em cũng thích anh! *chụt* _ Ti kéo cậu xuống hôn lên môi cậu.

Cậu có bao nhiêu máu chắc giờ đều tập trung tại mặt hết, đến tận tai cũng đổi sang màu tía.

Không còn lời nào diễn đạt ngoài từ sock, đứa nào cũng mắt chữ O mồm chữ A, “ực” bọn nó nuốt khan + cứng họng.

- Ghê chưa? Em chuẩn là em anh đấy, gen của anh để lại mạnh thật! hahaha… ai bảo con nít khờ chứ? Nhút nhát nữa chứ? _ Hoàng Lâm nói.

- Thôi, về! chào thầy ah quên chào tía con về! _ cô bỏ đi trước, có vẻ hơi tức tối.

- Haha kiểu này Bảo phải ngàn lần kiên nhẫn nhé! Coi chừng bé Na từ mày luôn đấy! _ Kiên nói.

- Mày… chỉ được cái nói đúng! Haha _ Hoàng Lâm tiếp.

- Về thôi! Bọn con chào tía, chào bé Ti nghen! _ Kì Lâm nói.

- Bọn mày về trước đi hen tao có tí việc. _ nói xong cậu bỏ chạy theo cô.

- Haizzz Bảo nhà mình dính chưởng ái tình của Lý Mạc Sầu roài! Chậc chậc thuốc giải hơi khó kiếm đây! Hehe _ Quỳnh nói. – Thôi ta về nào anh em!

- Nhỏ! Đợi tôi với coi.

Cô vẫn đi

- Này! Tôi đang gọi đấy. _ cậu kéo tay cô lại.

- Hứ…

- Tôi làm gì đâu mà cậu dỗi chứ?

*Đồ ngốc! Cậu còn hỏi được nữa hả?* _ cô nhíu mày. – Không có gì, mắc mớ gì tôi phải giận người như cậu.

- Vậy thì tốt, đi thôi. _ cậu đút tay vào túi đi hiên ngang.

Cô vẫn đứng

- Nhanh lên, qua giờ hoàng đạo bây giờ.

Nhớ lại có kế hoạch đang chờ cô mới chịu cất bước.



- Từ giờ mình là vợ chồng đấy, biểu hiện cho giống chút đi! _ cậu đề nghị.

- Biết rồi!

“Cạp cạp cạp” _ tin nhắn tới điện thoại cậu.

“…”

- Đi thôi, cá sắp cắn câu rồi! _ cậu đọc xong tin nhắn, nắm tay cô vào khách sạn.

- Mà khoan đã. _ cô khựng lại.

- Gì vậy?

- Nhìn mình đàng hoàng quá.

- Thì sao?

- Bình thường có đôi nam nữ nào vào đây để đàng hoàng không? Vào những chỗ này mà tỏ ra bình thường thì mình bị coi là bất bình thường hiểu không? _ cô nói.

- Hớ.. cậu rành quá nhỉ!

- Xoàng thôi. _ cô nhướn mày.

- Ok, tưởng gì ghê lắm, đơn giản.

Cậu tháo kính ra, vuốt tóc dựng dựng lên theo mốt bây giờ, tháo một nút áo trên cổ để lộ ngực, xắn tay áo lên khỷu tay.

- Thấy sao? Ok chứ? _ cậu nháy mắt.

Khổ thân cô, chiều cao khập khiễng nên tầm nhìn ngang của cô chỉ tới chiếc nút áo cậu vừa cởi kia. Cậu xoay người lại khiến tầm mắt cô đụng trúng phần ngực lộ ra ấy, tim cô bỗng đập loạn xạ.

- Ờm…hờm… tạm ổn. _ cô thoáng đỏ mặt *Mày sao vậy Na?*.

- Rồi, nhóc đã xong giờ đến nhỏ. _ cậu hất mặt về cô.

Cô nhìn lại mình rồi bắt đầu tân trang, cô cũng tháo cặp kính, kéo áo lệch sang một vai, gỡ cột tóc xuống tạo thành mái tóc bồng bềnh suông mượt tự nhiên.

- Thế này đã ổn chưa? _ cô quay sang cậu.

Lại đến lượt cậu choáng *Mắt nhỏ long lanh vậy sao giờ mình mới biết nhỉ? Cả bờ môi cong mềm mại này, chỉ muốn…*

- Bảo! _ thấy cậu ngây ra cô liền gọi.

- Ah… ổn! Đi nào honey! _ cậu vòng tay qua eo cô, ôm cô sát vào mình rồi đẩy cửa vào khách sạn.

Cô ngả đầu vào vai cậu, bước đi chệch choạng như mấy em tiếp viên cô thường thấy trên phim cùng phối hợp theo cậu.

Đến quầy lễ tân cậu vờ hỏi chuyện dành cơ hội cho việc quan sát của cô. Công nhận cô vào vai khớp hết ý luôn, lấy ngón tay xoăn xoăn nọn tọc kiểu cách lả lơi nhìn xung quanh từ mọi ngóc ngách *A cú mèo đã bắt đầu tìm mồi kia rồi!*

- Hây ya… xong chưa honey! Em chờ mà đứng muốn rụng chân òi nak, giận. _ cô nói điệu chảy nước.

Dẫu biết đang diễn nhưng nhìn cô cậu không nhìn được cười *Nhỏ này cũng có khiếu đấy! hahaha *

- Ok xong rồi nak, đừng giận anh nữa mà *chụt* _ cậu hôn nhẹ lên má cô. – Mình đi thôi kưng! _ cậu lại ôm eo cô cùng sải bước.

- Cậu muốn chết hả? _ cô nghiến răng ken két, gằn lên.

- Em yêu, mình đang vào khách sạn mà em! _ cậu thản nhiên đáp.

- Cậu…

- Trong chỗ này một tấc cũng có camera đấy.

- …

- Honey có mệt hông? _ đứng trước thang máy cô vờ chỉnh lại cổ áo cho cậu, lén hất mặt sang một old man bên cạnh.

Cậu khẽ nhếch mép cười.

- Chỉ cần lát nữa là hết liền mà kưng! _ cậu phối hợp.

Vào thang máy hai người không bấm số mà để người đàn ông kia bấm.

Không muốn bị lộ mặt nên cậu đẩy cô vào góc rồi quay lưng về phía người đàn ông kia, vờ ân cần với cô. Được cái chiều cao + body chuẩn đã che cô khỏi chiếc camera trên đầu lẫn ánh mắt của old man bên cạnh. Cô vòng tay ôm cổ cậu, cậu cúi mặt xuống vờ như cả hai đang kiss; giả thôi nhưng sao tim của hai người đang muốn bật tung khỏi lồng ngực lên đây “thình thịch thình thịch…” tiếng ấy mỗi lúc một nhanh.

“Tinh” _ đã đến tầng 10-nơi old man muốn tới

Dĩ nhiên là hai người theo chân liền.

Cậu cầm chìa khóa mở phòng còn cô lén nhìn theo old qua mái tóc. Lúc hai người vào phòng cũng là lúc old man đó vào phòng của ông ta.

- Sao cậu biết lão ấy ở phòng bên mà đặt phòng này. _ cô đóng cửa lại liền hỏi.

- Đó là việc của tôi, yên tâm hoàn thành nhiệm vụ đi. _ cậu nằm đổ người xuống giường.

Có được phòng này thật ra là do anh Huy đã đặt sẵn, còn những việc tiếp theo là của hai người.

- Giỏ mini đâu đưa đây lẹ lên! _ cậu bật dậy hỏi cô chiếc giỏ lúc nãy cậu đưa cho cô.

- Đây.

Cậu mở giỏ, lấy ra một ống nghe (ống nghe bác sĩ hay dùng) gắn vào tai rồi chạy lại đặt lên tường, bắt đầu lắng nghe.

“@#$%&@#$%…”

- Sao rồi? cho tôi nghe với nào. _ cô đòi.

Nhưng cậu không cho.

- Nhanh lên, cơ hội tới rồi. Bước 1 bắt đầu. _ cậu vứt ống nghe lên giường, kéo cô ra cửa.

Khẽ mở cửa thò đầu ra ngoài khảo sát tình hình dân tình, kia rồi có hai anh chàng phục vụ đang đi tới.

- Sẵn sàng chưa? _ cậu hỏi nhỏ.

- Ô kế! _ cô đưa tay làm dấu ok.

1 2 3 _ cậu giơ từng ngón tay.

“Bịch” _ hai anh chàng phục vụ đã gục.

Cô cậu kéo hai tên đó cùng xe thức ăn vào phòng và đóng cửa lại.

Lúc sau bước ra lại hai người phục vụ cùng xe thức ăn.

“Cốc cốc”

“Cạch” _ là old man lúc nãy mở cửa.

- Sao lâu vậy? Vào đi. _ old man cằn nhằn.

- Dạ!

Hai người phục vụ đẩy xe vào, đặt thức ăn lên bàn.

(Đúng, hai người phục vụ ấy chính là cô và cậu. Cô cậu đã trói hai tên phục vụ kia lại, lột hết quần áo đồng phục khách sạn trên người hai tên đó và mặc vào.)

Cậu liếc qua cô, cô gật nhẹ đầu; hai người đẩy xe ra ngoài và về phòng. Mặc lại đồ cho hai tên phục vụ kia rồi cô cậu kéo họ ra cầu thang để cùng xe thức ăn.

- Xong! Yeah _ hai người đập tay ăn mừng.

- Về thôi! _ cậu ngoắc tay.

- Hô lê! _ cô vỗ tay.

- Suỵt! _ cậu bịt miệng cô lại. – Be bé cái mồm, chưa ra khỏi đây thì chưa hết là tình nhân đâu đấy!

Gật gật

- Thế vẫn phải ôm eo tôi ra khỏi đây ak? _ cô hỏi.

- Chứ sao? Cậu muốn bị tóm hả?

- Hớ… đáng ghét. _ cô khoanh tay trước ngực.

- Đừng có tỏ thái độ nghe cô nương… aaaaaa _ cậu hét lên nhưng không giám hét to.

- Gì vậy? cậu mới chửi tôi be bé cái mồm mà.

- Cam cam… camera, nãy giờ không để ý! _ cậu nói lắp.

- Xời… tưởng gì, bản cô nương mã hóa tạm thời hết rồi. Yên tâm đi! _ cô xua tay.

- Hả? hồi nào?

- Lúc ấy, cái lúc tôi làm. Hỏi nhiều.

- Sao cậu làm được vậy?

- Nghề tôi mà.

- Nghề ak? _ cậu tròn mắt.

- Suỵt! Có người. _ nghe có tiếng bước chân cô kéo cậu vào góc khuất nhỏ cạnh cầu thang.

Tiếng bước chân ngày càng gần, cô nín thở nép sát người vào cậu.

- Người đâu? Có ai ở đây không giúp tôi với, có người bị ngất. _ một old lady la lên.

Cậu xoay người lại quay lưng ra ngoài chắn cho cô-có lẽ bản lĩnh của người đàn ông đã trỗi dậy. trong bóng tối lập lòe nhưng hai người vẫn có thể nhìn vào mắt nhau và cảm nhận được nhịp đập từ trái tim của đối phương.

“Ực” _ cả hai đều nuốt khan, lưng áo bắt đầu vã mồ hôi.

Cậu từ từ ghé sát mặt cô, hai tay chống lên tường. Cô nhìn thẳng vào ánh mắt cậu nhờ chút tia sáng bên ngoài-ánh mắt đen láy, xoáy sâu vô hạn. Lần đầu tiên cô bắt gặp ánh mắt ấy, tuy ánh sáng lập lòe nhưng cô có thể cảm nhận được có sức mạnh cùng nỗi niềm nào đó ẩn sâu trong ánh mắt cậu.

Khuôn mặt cậu mỗi lúc một gần cô, chỉ còn cách 5 phân nữa thôi… 3 phân… 2…

“Cạp cạp cạp” _ điện thoại cậu có tin nhắn.

- Ai đó! Trộm, trộm… _ old lady la lớn.

“Hự” _ cô đánh vào gáy khiến bà ta nất tỉnh.

- Chạy! _ cô kéo tay cậu chạy thục mạng.

Chạy được một đoạn dãy hành lang thì…

- Làm gì mà gấp vậy hai nhóc? _ một tên bảo vệ ah không là vệ sĩ, hắn có bộ râu quai nón, dáng to cao rắn chắc, đôi mắt… y khiến người ta dựng tóc gáy. Hắn đứng khoanh tay trước ngực đợi sẵn hai người.

- Tên này chắc chắn không dễ xơi đâu. _ cậu nói.

- Sao? Định xơi hắn hả? _ cô chống nạnh nói.

- Không được ah?

- Nổi không?

- Huyền đai đã nổi chưa? _ cậu quẹt mũi như Lý Tiểu Long.

- Bây giờ hai kưng muốn thế nào? Có cần ta cho chút thời gian tâm tình cuối cùng không? _ thêm một tên vệ sĩ nữa, hắn ngạo mạn.

- Tên này phải để tôi xơi cùng thì mới hết được! _ cô hất mặt sang cậu.

- Thít thì nhít, you are ready? _ cậu hỏi.

- Yes! _ cô trả lời.

- Yaaaaaaaaaaaa… _ hai người cùng xông lên rồi chia ra mỗi người xử một tên.

“Huỵch… hự… A… hạ… bốp… chát… ui ya… AAA… hực…” _ bao nhiêu thứ âm thanh vang lên, không biết kết quả thế nào. Cũng may là cô đã mã hóa một số camera gần đó nếu không thì viện trợ của hai tên vệ sĩ tới chắc cô cậu nát xương mất.



- Yaaaaa…hậy

“Rầm… rầm” _ hai tên vệ sĩ gục hẳn, thương tích đầy mình.

Nhưng hai người cũng đâu kém, mồ hôi nhễ nhại, quần áo xộc xệch, đầu tóc rối tung.

- Sửa soạn lại nhanh lên! _ cậu giục cô rồi vuốt sơ lại tóc, chỉnh lại quần áo của mình.

- Đi thôi! _ cô nói.

Hai người lại giả vờ làm đồi tình nhân nhưng rảo bước nhanh hơn lúc mới vào. Ra khỏi khách sạn hai người dốc hết sức để chạy, đến một trạm xe buýt thì mệt quá không tiếp được nữa đành dừng lại nghỉ.

- Phù… cuối cùng cũng thoát. _ cô thở phào. – Cậu cũng khá đấy! _ cô khen

- …

- Cậu không sao chứ?

- … _ cậu vẫn không trả lời.

- Hợ… cậu… máu? _ cô quay lại hoảng hồn khi thấy vết thương trên tay cậu đang chảy máu khá nhiều.

- Không sao! _ cậu thều thào, lấy tay cô ra.

- Máu chảy thế kia mà còn nói không sao hả, ngồi đây đợi tôi. _ noia rồi cô chạy đi.

Thấy cô lo cho mình cậu thấy mình bị thương cũng đáng, cảm giác đau không còn nữa vì nó đã được đắp thuốc từ trái tim rồi.

Chốc sau, cô chạy về tay cầm bông băng với chai thuốc sát trùng.

Cô sát trùng vết thương nhẹ nhàng hết sức có thể nhưng động tác không kém phần thành thục.

Cậu chỉ im lặng nhìn kỹ khuôn mặt cô-khuôn mặt cậu nhìn không bao giờ chán.

- Xong rồi nek, hên cho cậu là có tôi đó! _ cô nói.

- … _ cậu vẫn nhìn cô.

- Sao? Mặt tôi dính gì ah? _ cô hỏi khi thấy cậu cứ nhìn mình.

Cậu lắc đầu

- Cám ơn! _ cậu nói.

Hey baby, when we are together, doing things that we love.

Everytime you’re near I feel like I’m in heaven, feeling high

I don’t want to let go, girl.

I just need you to know girl…

Điện thoại cậu đổ chuông, là anh Huy gọi.

- Alo

“Hai đứa làm tốt lắm! Hình ảnh rất rõ nét. Có sự cố gì không? Hai đứa vẫn ổn chứ?”

- Vâng!

“Được rồi, hai đứa vất vả rồi nghỉ sớm đi nhé!”

- Vâng!

“Bảo! Có chắc là em ổn chứ? Anh thấy giọng em không ổn chút nào.”

- Em vẫn ổn mà! Mai em sẽ qua nhà thu hoạch cho công sức hôm nay.

“Ưhm! Thôi nghỉ sớm đi!”

- Vâng.

Cậu đút điện thoại trở lại vào túi.

- Kết quả rất tốt, mai tôi về thu hoạch thành quả rồi tiến hành bước cuối cùng nữa là the end. _ cậu nói.

- Hay quá! Vậy là tía sắp được quay lại làm việc rồi. _ cô nhẩy lên.

Cậu dường như đã sức cùng lực kiệt, chỉ khẽ cười bởi hành động của cô rồi lại im bặt.

- Mà tôi thấy cậu không ổn chút nào, đi tôi đưa cậu đi bệnh viện xem sao.

- Tôi không sao mà, ngồi chút là đỡ thôi. _ cậu kéo tay cô lại.

- Bây giờ mà rông bộ về nhà cũng hơi phê để lát có xe rồi về luôn ha? Đằng nào tuyến này cũng cùng đường về nhà. _ cô nói.

Cậu gật đầu đồng ý.

Lát sau có chiếc bus đến và hai người lên xe như đã định.



- Cậu… _ cô với chút bực bội đẩy đầu cậu ra khi đầu cậu chạm vai cô.

Nhưng hễ cô đẩy lên thì cậu lại gục xuống, đẩy lên lại gục xuống… cô đành thôi cho cậu mượn tạm bờ vai.

Cô nhìn xuống mặt cậu, phát hiện một đường cong trên môi cậu, có lẽ cậu đang cười chăng. Và cô cũng cười.

……

Sáng sớm hôm sau, tại biệt thự Hoàng Gia

- Em ngồi đi! _ anh Huy nói.

- Cuộn băng đâu?

- Đây! _ Huy nói rồi đẩy qua cho cậu một chiếc hộp.

- Sao lại có cái này? _ cậu ngạc nhiên khi thấy có thêm một máy ghi âm.

- Anh nghĩ với cái đó của em không thì không thể uy hiếp được ông ta vì hắn còn hơn cả một con cáo già. Hôm qua anh đã nói chuyện với ông ta và ghi âm được đoạn hội thoại đó, hy vọng sẽ nên việc.

- Anh cũng đâu kém ông ta, nhưng may mắn IQ của anh dùng để cứu người. _ cậu cười.

- Cám ơn em quá khen!

- Thôi em đi kẻo trễ.

- Ưhm! Goog luck!

- Em không cần may mắn vì nhất định em sẽ chiến thắng!

- Tốt lắm, anh đợi tin tốt từ em.

Cậu bước đi quyết tâm.

Nhà nội

- Bé Na! Dậy đi có Quốc đến kìa! _ nội gọi.

Không trả lời

- Bé Na!

- Oáp… haizzz cho con ngủ đi mà. _ cô ngái ngủ, mắt không kéo lên nổi, toàn thân ê ẩm.

Cũng dễ hiểu thôi, đã lâu mới có cơ hội “giãn gân cốt” lại còn phải thức khuya nên cô mệt cũng phải.

- Chậc, cái con bé này lớn rồi mà như con nít ấy. _ nội lắc đầu.

- Dễ thương mà nội_ Quốc cười hiền.

- Chỉ có con mới thấy nó dễ thương thôi, phải rồi yêu người yêu cả đường đi lối về mà. _ nội chọc.

- Dạ… hì _ Quốc gãi đầu. – thôi để con lên xem bé Na thế nào!

- Ưhm… mà này cẩn thận nó ngủ mớ rồi đạp con dính tường đó nghen! Nội mình đầy thương tích nhiều lần rồi con, riết rồi giờ không bao giờ giám vào phong lúc nó ngủ luôn.

- Dạ vâng! _ Quốc bật cười.

“Cạch” _ Quốc mở cửa.

- Dậy đi cô bé! _ Quốc kéo rèm để những tia nắng soi lên mắt cô.

- Gì vậy… _ cô hậm hực quay sang hướng khác, mắt vẫn nhắm nghiền.

- Cái cô bé này. _ Quốc đi sang hướng đó.

Quốc cầm chăn định kéo ra thì…

- Yaaaaaaa _ cô la lên đồng thời tung chân đạp.

Nhưng không sao, Quốc đã bắt được chân cô.

- Ai? Kẻ nào giám phá giấc ngủ của ta? _ cô vùng dậy đánh tới tấp.

- Anh đây mà!

- Anh nào? Đồ biến thái! _ cô vẫn đánh.

- Anh này… AAAAAA _ Quốc bỏ tay đang đỡ đòn xuống mong cô thấy mặt mình thì… cô đã tặng anh chàng một quả ổi để lót dạ vào sáng sớm.

Máu mũi Quốc bắt đầu chảy.

- AAAAAAA anh Quốc! Em em xin lỗi, anh không sao chứ?

- Em đúng là… mới sáng sớm định cho anh rửa mặt bằng máu hả em?

- Em… em… mà ai biểu anh lên phá giấc ngủ ngon của em chi? _ cô bỉu môi.

- Haizz anh chịu em luôn.

- Đây anh lau đi! _ cô đưa cho Quốc ít giấy. – Em xin lỗi mà, em không cố ý đâu!

- Thôi được rồi, anh không sao. Đi rửa mặt đi! _ Quốc xoa đầu cô, cười hiền.

- Ờ anh đợi em xí hen!

Cô chạy vào WC đóng xầm cửa lại.

Quốc được cơ hội “nghia” phòng cô, dù đã mấy năm giờ mới vào lại căn phòng này nhưng nó vẫn không khác xưa tí nào. Vẫn giấy gián tường màu xanh hoa nước biển, vẫn còn đây những tấm ảnh từ hồi trẻ trâu cô cùng anh Tuấn và Quốc chụp chung, cả bộ vợt treo trên tường, còn sợi dây nơi cửa sổ *Chắc em vẫn còn tật trèo nóc nhà ngắm sao thổi sáo đây!* _ Quốc nghĩ.

Nhưng… với một cô gái ở lứa tuổi teen như cô thì không bình thường chút nào. Đây là phòng của một cô gái tuổi 17 ư? Không bàn trang điểm, không phấn son, chỉ có 2 đôi dày và tủ quần áo nhỏ xíu, chẳng gấu bông mà chỉ có con búp bê từ rất lâu rồi nhưng trông không được nguyên vẹn cho lắm, không hoa hòe mà chỉ một chậu cảnh nhỏ ở bệ cửa sổ.

- Anh đợi em lâu không? _ cô bước ra từ WC, tay còn lau tóc.

- Lâu, lâu đến nỗi cổ như hươu cao cổ rồi nek.

- Đâu? Dài đến đâu? Đưa em kéo lại cho.

- Máy sấy đâu sấy tóc khô đi, mới sáng sớm đã gội đầu rồi, ốm ra đấy thì…

- Em làm gì có điều kiện mà có máy sấy, hề. Mà thế này thích hơn, tại tối qua em thức muộn nên sáng oải quá gội đầu cho tỉnh táo đi học cho khỏi buồn ngủ ak mà. Hì _ cô cười trừ.

- Có tác dụng không?

- Rất hiệu quả với em.

- Vậy đi thôi!

- Giờ ạ?

- Anh cho em 5’ nữa, nhanh nhé! _ Quốc nói rồi ra ngoài đóng cửa lại.

5’ sau

Cô cừa chạy xuống cầu thang vừa cột tóc.

- Em đúng giờ đấy! Lại ăn sáng rồi đi học.

- Dạ? _ cô ngơ ngác.

- Nãy anh làm cơm gà ăn rồi nhớ tới em nên mang qua đây cho em với nội luôn, lại ăn lẹ rồi cho anh tản bộ nữa. _ Quốc nháy mắt tinh nghịch.

- Oh _ cô nghe lời.

*Ngốc ạ! Anh làm cho riêng em đó, ăn nhiều vào nhé cô bé!* _ Quốc đứng cạnh nhìn cô ăn.



- Xong roài, hề cám ơn anh! Nhờ anh mà em đc bữa sáng dinh dưỡng ngon quá.

- Có gì đâu, nếu em thích mỗi sáng anh sẽ làm cho em.

- Sao em giám làm phiền ông anh bận rộn chứ, gạch đá chịu sao nổi. Hì _ cô nhướn mày.

- Ai chứ em thì anh cho làm phiền mái thoải.

- Em xong hết rồi, anh em mình đi đi, còn 1 tiếng để hai anh em mình tản bộ đấy.

- Ưhm!

Đi dọc theo con đường dưới hàng cây vẫn thường đi nhưng có gì đó khác hơn, niềm vui như được nhân hai, tất cả đều được nhân hai. Hai người vừa đi vừa nói chuyện về một thời trẻ trâu đã qua về cả tương lai sắp đến và bộn bề của hiện tại.

- Hừ cái con người kia… hừ hừ… được lắm… hừ _ cậu rít qua kẽ răng, rên lên tức giận.

Từ phía sau cậu nhìn theo hai người đang đùa giỡn thân thiết với nhau tức muốn xặc máu ứ chịu được.

- Hay lắm! _ cậu mấm môi muốn bật máu. – Không chờ ta đi học mà lại đi với lão ấy, thật là… đáng ghét quá đi mà.

“Vù” _ cậu tức điên, đạp xe với tốc độ hỏa tiễn vụt qua mặt cô và Quốc.

- Bảo! Bảo! Bảo! _ cô thấy cậu liền gọi lại.

“Kíttttt”_ cậu thắng gấp.

Đang tức điên nhưng cậu không thể kìm lòng được khi nghe cô gọi tên mình. Cậu không giám để lộ cảm xúc “ lâng lâng” vìdòng máu dâng trào nên cố nặn một nụ cười đẹppppp nhất duyênnnnn nhất ra trưng.

- Hè… gọi tôi hả?

- Chứ còn ai vào đây, làm gì mà lủi như cút vậy? Đạp gì mà lá bụi tung lên hết nek. _ cô hất mặt xuống đường.

- Chào cậu! _ vừa lúc đó Quốc và cô dừng lại nơi cậu. Quốc nở nụ cười chào hỏi.

- Không giám, chào anh! _ cậu thái độ.

- Cái cậu này nói gì kì vậy. _ cô khẽ nhíu mày. – Anh trai tôi đấy, ngoan ngoãn lễ phép đê!

*Còn bênh vực lão nữa chứ! Hứ… * _ cậu rủa thầm.

Nhưng có người còn buồn hơn cậu gấp nhiều lần *Anh trai sao Na? Chỉ là anh trai…*

- Tôi đi đây! Cứ từ từ ngao du đi bộ sau hen. _ cậu nói rồi quay đầu xe bỏ đi.

- Đợi đã! _ cô gọi lại.

Cậu dừng xe, quay đầu lại nhìn cô.

- Em có tí việc với nhóc này nên phải đi trước nha! Bữa khác anh em mình tản bộ tiếp ha.

- Ưhm! Em đi đi kẻo lỡ việc, hẹn gặp lại.

- Bye anh! _ cô vẫy tay chào Quốc.

Cô chạy lại chỗ cậu rồi leo lên xe, phút chốc đã biến mất. Quãng đường giờ còn lại mình Quốc, mọi thứ vừa được nhân đôi bỗng giờ lại phải chia đôi. *Tệ thật… * _ Quốc thở dài.

- Có lẽ anh ra đi là sai, đáng lí trước đây anh phải nhận ra điều này lúc quyết định ra đi mới đúng. Nhưng anh không hối hận Na ah và anh cũng sẽ không bỏ cuộc trên đường đua tình cảm của mình đâu Na! Nhất định anh phải đua đến khi không còn hơi thở. Vì em anh sẽ làm tất cả. _ Quốc nắm chặt hai tay quyết tâm.

o——–o

- Kết quả sao? Tốt chứ? _ cô ngồi sau xe cậu hỏi.

- Hên xui! _ cậu trả lời cộc lốc.

- Sao lại hên xui? May mắn tui ít ỏi lắm ah, cậu nói rõ tôi nghe xem nào.

- Chuyện còn lại là việc của tôi, may mắn của tôi, tôi cần chứ không phải cậu. _ cậu vẫn cộc lốc.

- Tại sao? _ cô đánh vào lưng cậu.

- Vì có việc khác cho cậu lo rồi. _ cậu nói tránh.

- Việc gì?

- Lát tôi làm việc cô mã hóa dùm tôi chiếc camera chỗ trước cửa phòng ông ta cho tôi, ok?

- Đơn giản, cứ yên tâm! _ cô vỗ ngực.

Thực ra cậu đâu muốn thế với cô, chỉ vì không muốn cô dính dáng thêm tới vụ này lại đeo thêm rắc rối nên cậu quyết định tự đối mặt với ông ta. Nếu biết cô có phần trong việc này chắc chắn cô sẽ bị thôi học, cậu đâu còn cơ hội gặp cô nữa chứ. Dù sao cậu cũng là người có tiếng nói nên ông ta sẽ không bao giờ giám làm điều ngu xuẩn với cậu.

I—–v—–I

Bước cuối cùng của kế hoạch cuối cùng cũng được súc tiến.

Cô đã đến văn phòng với cớ gặp giáo viên Anh và mã hóa chiếc camera ấy, đối với cô chỉ cần tích tắc là xong việc, cô nhận là nghề cũng không sai.

“Tùng tùng tùng” _ tiếng trống báo hiệu vào lớp đã tới… và cũng là tín hiệu của một việc phải bắt đầu (một “anh hùng” xuất hiện chăng…? Khìkhì)

“Cốc cốc” _ cậu gõ cửa phòng ông ta.

- Ai đó? _ ông ta hỏi.

Không trả lời

“Cốc cốc”

- Ai? Ai ngoài đó?

Không trả lời

Ông đứng dậy khỏi ghế bước đến mở cửa.

“Cạch”

Trước mắt ông hiện ra một cậu thanh niên, trông có vẻ ngổ ngáo, ánh mắt mạnh mẽ mãnh liệt. Cậu đút tay vào túi, đầu hơi nghiêng nhìn ông với ánh mắt đầy sát khí.

- Cậu là ai? _ ông ta nhìn cậu một lượt rồi tiếp: – Chắc là học sinh, sao lại ở đây vào giờ này? Cậu có muốn phạt không?

Cậu không nói gì ngang nhiên bước thẳng vào phòng, ngồi xuống xôfa cậu ngả lưng ra sau, một tay bắt lên thành ghế một tay bỏ lên đùi, chân bắt hình chữ ngũ.

- Hỗn xược, cậu có biết tôi là ai không? Cút ra ngoài ngay lập tức cho tôi.

- Đóng cửa lại! _ cậu không thèm đếm xỉa đến câu nói của ông, còn ra lệnh cho ông nữa.

- Người đâu! _ ông gọi.

- Chắc nhiều người muốn biết chuyện hay tối qua lắm đây.

Người ta nói có tật thì rục rịch chớ có sai, nghe tới câu “tối qua” dù chưa biết chuyện gì nhưng ông ta đã thấy ruột gan cồn cào.

- Chuyện gì? Tối qua tôi có làm gì đâu mà phải sợ cậu uy hiếp, cút ra ngoài cho tôi.

- ấyyyy tôi có nói tối qua có việc liên quan đến ông sao? Tôi nói lần cuối đóng cửa. _ cậu nghiêm giọng.

cuối cùng ông ta cũng ngoan ngoãn đóng cửa lại theo ý cậu, bước lại ngồi đối diện với cậu, ông cầm hai viên bi âm dương đảo qua lại trong tay.

Nhìn hành động của ông ta cậu phì cười-nụ cười nửa miệng khinh bỉ.

- Ông đang lo lắng?

- Her… tại sao? Với một thằng nhãi ranh như cậu ư? _ ông đảo viên bi trong tay nhanh hơn.

- Ông hiểu ý tôi nói gì mà, cần gì phải giả nai. Trong phòng này chỉ có tôi và ông nên chân thật một chút đi! _ cậu nói.

- Tôi có gì để không chân thật chứ?

- Tay ông đang phản chủ đấy, chúng nói ông có. _ cậu nhướn mày.

Ông liền dừng tay lại, đặt hai viên bi lên bàn.

- Tốt _ cậu gật đầu, nhướn mày châm chọc.

- Cậu muốn gì?

- Trước khi tôi muốn gì thì tôi tặng ông một món quà “ra mắt” đây! _ cậu nói rồi lấy trong túi ra chiếc Galaxy S4 ra ấn nút mở video chạy rồi đặt lên bàn cho ông ta xem.

Là đoạn phim tối qua-thành quả của cậu và và cô mạo hiểm cài camera mini điều khiển từ xa vào phòng ông ta. Nhưng như dự đoán ông ta không phản ứng gì trước clip đó, bằng chứng là cái nhếch mép và thái độ dửng dưng như chả có gì của lão lúc này.

- Cậu định lấy cái này để uy hiếp tôi sao? _ lão thản nhiên nói

- No no!Tôi nghĩ chắc chắn gia đình vợ ông se rất thích khi xem clip này đấy. _ cậu nhếch mép.

“Bốp” _ chiếc Galaxy bay lên tường rồi hạ cánh xuống đất vỡ tan tành bởi công lực thâm hậu của ông.

- Không sao, còn nhiều đoạn như thế lắm, nếu thích tôi có thể gửi thêm cho ông vài clip xem chơi cho đỡ buồn. _ cậu cười khảy.

- Cậu tưởng có thể uy hiếp được tôi bằng thứ vớ vẩn đấy ah? Cậu còn non lắm nhóc ạ.

- Vẫn còn cái này. _ cậu cầm bộ hồ sơ trên tay huơ huơ trước mặt ông ta rồi vất xuống bàn.

Lão nhìn cậu dò xét rồi cuối cùng cũng mở bộ hồ sơ, mới vài dong đầu mà ông ta đã tím tái, ông ta bóp chặt bộ hồ sơ đến nhàu nát trong tay. Lão đứng bật dậy, run rẩy tháo kính, đứng loạng choạng đến nỗi phải vịn vào thành ghế.

Cậu nhìn bộ dạng lão đáng thương mà khinh thường, bình thường hắn là một con cáo già vậy mà giờ lại trở nên ngu xuẩn đến thế.

- Mày là ai? Mày muốn gì? _ ông ta rít qua kẽ răng.

- Tôi là ai không quan trọng.

- Vậy rốt cuộc cậu muốn gì? Nói!

- Đừng ra lệnh cho tôi, cái tôi cần đơn giản lắm.

- …

- Tôi muốn một người.

- Ai?

- Trần Duy Khánh.

- Ý mày…

- Thầy Khánh, người đã bị ông bắt thôi việc. Tôi muốn thầy quay lại làm việc, còn nữa ông phải trả cho thầy mức lương xứng với một tiến sĩ và tiền thưởng cuối năm xứng đáng, cũng như đối với các giáo viên khác tại trường này.

- Đó là ông ta tự nghỉ không phải do tao.

- Có điều đó sao?

Ông ta cố gom chút bình tĩnh còn sót lại đứng dậy lại bàn làm việc, lấy trong tủ ra một phong bì đưa cho cậu.

- Nhìn rõ đi, chính ông ta đã nộp đơn xin nghỉ việc.

Cậu cưởi khảy, cầm lá đơn đứng dậy, mặt lạnh xé lá đơn trước mặt lão thành nhiều mảnh rồi tung lên không trung.

- Hết! _ cậu đút tay vào túi quần nói. – tôi không muốn nhắc lại nhiều, nhớ lời tôi nói đấy. Nếu không hậu quả chắc ông cũng biết chào ông. _ cậu quay lưng bước đi. – Ah quên, ông nhớ trả lại tôi chiếc phone kia nhé, tôi rất cần nó để coi phim. Tôi nghiền phim mà. _ cậu nhắc khéo.

Cậu bước ra ngoài đóng cửa lại khẽ thở phào *Công nhận mình có khiếu làm diễn viên. Mà cũng may là mình mang theo bộ hồ sơ này, haizzz. Em xin lỗi anh hai! Đã phụ công anh rồi nhưng em không thể kéo anh vào rắc rối này, đoạn ghi âm ấy không thể đưa ra anh ah.*

- Khốn nạn! _ còn lại mình ông ta trong phòng, ông ta gạt đổ hết tất cả mọi thứ trên bàn làm việc, toàn thân run bần bật rên lên vì tức giận.

(Vỏ quýt dày có móng tay nhọn-câu đó quả không sai)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.