Đồ Chơi Của Tổng Tài (Đồ Chơi Của Tổng Giám Đốc)

Chương 40




Khi chiếc xe hoa lệ cao cấp của Đỗ Thiên Trạch dừng ở một nhà ăn yên lặng vô danh bên vệ đường, sẽ là một phong cảnh như thế nào a? Ha, thật không hợp nhau, phi thường không được tự nhiên, Đỗ Thiên Trạch từ trong xe đi xuống chớp mắt, cả người đều ở trạng thái kinh ngạc, đáy lòng đang âm thầm nói, không thể nào!

Hạ Cảnh Điềm hiển nhiên cùng ông chủ rất quen thuộc, vừa cười vừa chào hỏi, vừa đón Đỗ Thiên Trạch vào, đây thật ra là một nhà ăn nhỏ quen thuộc của Hạ Cảnh Điềm, ở đây nổi tiếng các món ăn thôn quê đơn giản nhưng ngon miệng, so với các món cao lương mỹ vị dinh dưỡng không hề kém.

Hạ Cảnh Điềm đại khái không biết Đỗ Thiên Trạch từ nhỏ đã có tính rất sạch sẽ, đối với chỗ vệ sinh không thật tốt với hắn mà nói chính là địa ngục, từ nhỏ đến lớn sợ là đây là lần đầu tiên đi vào loại địa phương này, nhìn vách tường ố vàng, sàn nhà dơ dáy bẩn thỉu, còn có giấy tường dính chất dơ bẩn, hắn cái gì cũng ăn không nổi rồi, đang lúc Hạ Cảnh Điềm muốn ngồi xuống hắn liền kéo nàng lên, không nói hai lời liền đi ra ngoài.

“Này uy. . .Anh làm gì vậy ?” Hạ Cảnh Điềm khẽ gọi, rất không hiểu hành vi bạo lực của hắn.

Kéo Hạ Cảnh Điềm đến bên cạnh xe, hắn tức giận chặn hai tay quanh eo nàng!”Cô cũng quá không biết tôn trọng người, dẫn tôi tới loại chỗ này ăn cơm? Cô đang đùa tôi sao?”

“Loại chỗ này làm sao? Người bình thường tôi còn chưa dẫn đến !” Hạ Cảnh Điềm rất không hiểu kêu to, càng chán ghét biểu lộ cao cao tại thượng của hắn, kỳ thật, nhà ăn cũng không đến nổi như Đỗ Thiên Trạch nói, hắn từ nhỏ sống an nhàn sung sướng, trong nhà điều kiện tốt quen ở nơi như thiên đường, đi vào nhà dân nhất định sẽ không quen .

Nhà ăn này lắp đặt thiết bị tuy có kém một chút, nhưng cũng không ảnh hưởng khẩu vị của món ăn, ông chủ cũng nhiệt tình hiếu khách, phương diện vệ sinh rất đúng chuẩn, chỉ là Đỗ Thiên Trạch không quen nhìn mà thôi.

Từ Đỗ Thiên Trạch nhìn ra, đem hắn đưa đến chỗ này hoàn toàn là Hạ Cảnh Điềm đang trêu cợt hắn, đang báo thù hắn, cho nên tức giận nhất thời không nói ra lời, hắn híp lại mắt, thỏa hiệp nói, “Đổi chỗ khác.”

“Đổi chỗ nào? Tôi nói rồi, chỗ quá đắt tôi mời không nổi.” Hạ Cảnh Điềm quyết liệt!

Đỗ Thiên Trạch nhướng nhướng mày, tay bắt lấy bả vai Hạ Cảnh Điềm liền đem nàng đẩy vào trong xe, vừa lên tiếng nói!”Đi theo tôi.”

Hạ Cảnh Điềm lắp bắp kinh hãi, chỉ phải nhìn ra cùng ông chủ nói một tiếng thật có lỗi, rồi quay đầu lại liếc Đỗ Thiên Trạch, chỉ thấy hắn nhấn ga xe lập tức chạy nhanh lên đường, hướng chỗ khác đi đến.

“Này, anh muốn dẫn tôi đi đâu?” Hạ Cảnh Điềm sững sờ hỏi.

“Đi ăn cơm.” Đỗ Thiên Trạch cơn giận còn chưa tan, bực mình lên tiếng.

“Tôi nói rồi chỗ đắt tôi không mời nổi.” Hạ Cảnh Điềm lần nữa cường điệu.

Lại nghe hắn biểu lộ như hiểu không rõ lên tiếng, “Lần này tôi mời, lần sau cô mời lại.”

Hạ Cảnh Điềm ngăn không được cười ra tiếng, nàng đột nhiên phát hiện, tên quái gở này vẫn còn tâm tình trẻ con, thật là một người kỳ quái.

Trong văn phòng Kỷ thị, người trong bộ tiêu thụ đã đi hết, chỉ còn lại Lý Lan đang tăng ca cùng Ngô Viễn Khang với vẻ mặt tâm sự nặng nề.

“Ngô quản lí, anh có tâm sự sao?” Lý Lan ngẩng đầu quan tâm hỏi, nhưng đáy lòng lại không hiểu kích động, bởi vì nàng thích cùng hắn ở riêng như vậy, yên tĩnh đến có thể nghe được tiếng hô hấp của hắn.

“Em còn chưa nghỉ sao?” Ngô Viễn Khang mím môi hỏi.

“Còn có chút việc, nên làm hết rồi mới đi.” Lý Lan cười, nụ cười tinh khiết tự dưng chấn động tâm tĩnh mịch của Ngô Viễn Khang.

Xế chiều hôm nay một màn kia giống như một cây đao đâm vào trái tim của hắn, cảm giác đắng ngắt như vậy rõ ràng, bạn gái của hắn sau lưng hắn cùng người đàn ông khác dùng cơm, đổi lại dù là ai cũng không cách nào bình tĩnh tiếp nhận! Hắn tự giễu cười, đối diện Lý Lan ánh mắt lại đưa tình, gương mặt tú lệ tràn đầy hấp dẫn.

Lý Lan bị Ngô Viễn Khang nhìn đến có chút thẹn thùng, nàng không khỏi cúi đầu nở nụ cười dịu dàng, thanh âm của Ngô Viễn Khang đột nhiên vang lên càng làm cho tim nàng đập rộn lên.

“Lý Lan, em có muốn cùng anh uống một chén không?”

Cái này là cái gì? Mời sao? Lý Lan trong lòng tuy mừng thầm, nhưng trên mặt lại duy trì vẻ e lệ, “Được!”

Đêm trong thành thị luôn đặc biệt mập mờ nhất là tại quán bar.

Ngô Viễn Khang tâm tình buồn bực, một ly rồi lại một ly rượu mạnh, làm Lý Lan càng hoảng sợ, trực giác nói cho nàng biết, Ngô Viễn Khang cùng Hạ Cảnh Điềm có xảy ra vấn đề gì.

“Ngô quản lí, đừng uống nhiều như vậy, chú ý thân thể.” Lý Lan ở một bên khuyên.

Nhưng Ngô Viễn Khang sẽ nghe sao, đêm nay hắn muốn uống rượu, muốn quên mất hết thảy sự tình, Hạ Cảnh Điềm, hay là Kỷ Dịch Hạo, hay là xế chiều hôm nay nhìn thấy Đỗ Thiên Trạch và. . .

Cũng trong lúc đó, trong một nhà hàng cao cấp, Hạ Cảnh Điềm bị Đỗ Thiên Trạch dẫn vào, đi tìm một vị trí ngồi xuống, chỗ này không phải lần đầu tiên tới, Hạ Cảnh Điềm có vẻ không câu nệ đi theo Đỗ Thiên Trạch ngồi vào một vị trí, liền bắt đầu gọi món ăn, nàng nghĩ nhanh lên chấm dứt bữa ăn phiền lòng này.

“Muốn uống chút rượu không?” Đỗ Thiên Trạch cười hỏi nàng.

“Không uống, anh cũng đừng uống.” Hạ Cảnh Điềm có vẻ có chút bá đạo, nàng biết rõ say rượu sẽ mất lý trí, cùng người này cùng một chỗ nàng muốn hai người đều thanh tỉnh.

“Như thế nào? Cô sợ tôi uống rượu sẽ đối với cô làm ra cái gì sao?” Đỗ Thiên Trạch cười nhạo lên tiếng, hắn lấy nụ cười giễu nhìn dáng người Hạ Cảnh Điềm, không chút khách khí nói!”Cũng không nhìn lại mình một chút, tôi dù có uống rượu say, cũng phân biệt được đẹp xấu, phụ nữ như cô sao có cơ hội?”

“Tôi như thế nào không giống?” Hạ Cảnh Điềm ương bướng, người này cũng quá xem thường người a!

“Cô có một mét sáu!” Đỗ Thiên Trạch mang theo ánh mắt hoài nghi dò xét nàng.

“Tôi một mét sáu mươi ba.” Hạ Cảnh Điềm liếc mắt.

“Có sao? Như thế nào nhìn cũng giống cô bé chưa lớn nhỉ?” Đỗ Thiên Trạch ranh mãnh nói!

Hạ Cảnh Điềm mặc kệ hắn, dứt khoát quay đầu đi lẳng lặng uống trà, Đỗ Thiên Trạch tự đòi mất mặt ho nhẹ một tiếng, một mình nói lãng, “Không uống rượu thì không uống rượu, dù sao cùng cô uống rượu, tôi cũng vậy không dậy nổi hứng thú.”

Đợi một hồi, món ăn còn chưa có đem lên, Hạ Cảnh Điềm không ngần ngại nhìn bên ngoài thở ra một hơi rất là buồn bực, đối diện Đỗ Thiên Trạch ánh mắt quét nàngc, nhìn thấu tâm tư của nàng, môi mỏng xốc một vòng cười tà, nhìn nàng có vẻ tức giận, hắn rất là cao hứng.

“Mười phút nữa không có món ăn, tôi sẽ đi.” Hạ Cảnh Điềm không nể mặt nói.

“Cần phải có thời gian, cô kiên nhẫn chờ một chút a!” Đối diện, Đỗ Thiên Trạch biểu lộ nghiêm trang nói!

Nhìn thời giờ đã sắp tám giờ tối, Hạ Cảnh Điềm đợi không được, Ngô Viễn Khang khẳng định đã về nhà, vừa rồi nếu không phải hắn cố ý mang nàng đi vòng quanh, nàng cũng sẽ không khiến cho muộn như vậy mới ăn cơm, thật sự là đáng giận.

Mười phút sau, món ăn quả nhiên đem lên, Hạ Cảnh Điềm thanh thật ăn cơm, không mấy miếng đã no rồi, thật sự là lãng phí một bàn đồ ăn ngon, Hạ Cảnh Điềm tự mình cũng cảm giác đáng tiếc.

“Ăn no?” Đỗ Thiên Trạch nhìn nàng, hắn có thể ăn cực kỳ chậm rãi.

“Ừ.” Hạ Cảnh Điềm lên tiếng, vốn định nói do hắn ăn chậm, nàng đi trước, nhưng nghĩ như vậy lại không lịch sự, nên chỉ phải nhẫn nại đợi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.