Dịu Dàng Một Chút Đi Mà Daddy

Quyển 3 - Chương 67




Mặc dù nói, Phượng Lại không có ý định tham dự vào chuyện tình của Ma giới, nhưng lần này, Ma giới nhờ vào lần này, việc săn bắn thiên sứ, kế hoạch toàn thắng, lại sắp cùng Thiên giới thương lượng hiệp ước, cho nên phải tới dự đại tiệc tối, chẳng những vua của các tộc đều tới, mà ngay cả thiên sứ của Thiên giới, đều xuất hiện.

Cái tin này, đã làm tư tưởng của Phượng Lại Tà bị kích thích mạnh, thiên sứ? Thượng Đế? Thế giới này thêm ai! Thiên sứ chưa từng xuất hiện ở trước mặt mọi người, thế nhưng trong chiến dịch ký kết hòa bình của Thiên giới cùng Ma giới lại xuất hiện, đây quả thực là chuyện trăm năm, không, ngàn năm, vạn năm khó gặp, vừa nghe được tin này, cái đầu nhỏ của Phượng Lại Tà liền rục rịch chuyển động.

Đáy mắt lóe lên ánh sáng kích động, khóe môi cô nâng lên mộ cách vui vẻ, tiến tới bên cạnh Phượng Lại, cái đầu nhỏ tựa vào trên bờ ngực rộng của hắn, đôi mắt to chớp liên hồi.

"Lại, anh không định đi sao?" Trong tay nắm lấy thiếp mời, Phượng Lại Tà hỏi.

Phượng Lại vuốt vuốt tóc cô, nhẹ giọng nói: "Không đi." Hắn cũng định rút lui khỏi mọi chuyện của Ma giới, lời mời lần này đối với hắn mà nói, hắn không hề có hứng thú.

"Nhưng, Thượng Đế sẽ đi cùng ai?" Được rồi, cô thừa nhận động cơ của cô không trong sáng, cô chỉ là muốn thấy vị Thượng Đế trong truyền thuyết kia. Người có thể bình tĩnh đối mặt với sự bại trận của Thiên giới, cũng không muốn ra tay, rốt cuộc là dạng người gì?

"Vậy thì sao?" Thản nhiên nói, Thượng Đế và hắn có quan hệ gì đâu, người của Ma giới cũng không tin vào Thượng Đế.

"Nhưng, người ta muốn đi xem." Mắt thấy Phượng Lại một chút hứng thú cũng không có, Phượng Lại Tà lập tức thay đổi chiến lược, đôi mắt to ngập nước chớp chớp, bộ dạng như sắp khóc làm người khác nhìn thấy mà không khỏi đau lòng.

Phượng Lại khẽ thở dài, cũng biết tính tình của cô, không thể bình tĩnh nổi.

"Nếu như em muốn đi, vậy thì hãy đi đi." Chợt trong đầu vụt qua một tia sáng, đáy lòng của Phượng Lại, đang tính toán điều gì đó.

Ý tưởng của Tiểu Tà, là một đề nghị không tệ, mặc dù hắn cũng không tin tưởng Thượng Đế, nhưng, dù sao người kia cũng là Thượng Đế không phải sao?

Có lẽ, lúc cần thiết, có thể sẽ dùng đến.

"Thật sao?" Cô cực kỳ vui mừng nhìn Phượng Lại, con ngươi dao động qua lại liên tục, rất sợ hắn thu lại lời nói vừa rồi.

Gật đầu một cái, Phượng Lại nhìn ánh sáng từ đáy mắt lấp lánh của cô, thật là mê người.

Không kìm được, Phượng Lại cúi đầu, hôn lên bờ môi mềm mại của cô.

"A." Hơi sững sờ, ngay sau đó nụ cười đã tràn đầy nơi đáy mắt, cô chủ động vòng tay ra sau cổ của hắn, hôn một cách cuồng nhiệt.

Vương Cung của Đông Phương Ma tộc ở Ma giới.

Do đại tiệc liên minh lần này là do Đông Phương Ma tộc thứ nhất tổ chứa, cho nên, sau Lễ Chúc Mừng, sẽ được cử hành ở nơi này. Vốn nên khai mạc Lễ Chúc Mừng ngay sau thắng lợi, vì do chưa có Thiên giới tham gia để đàm tọa, nên vẫn bị dời lại cho đến hôm nay.

Rốt cuộc, ngày đó Thiên giới đã chấp nhận thỏa hiệp, đồng ý yêu cầu của Ma giới, hơn nữa là đồng ý tự mình ra mặt để đặt bút ký khế ước, Lễ Chúc Mừng cùng với ngày ký khế ước, tổ chức trong cùng một ngày.

Đại điện xa hoa, âm nhạc du dương, vua, hội hoàng gia đều hội tụ ở đây, cùng nhau cười nói, đây thật sự là một sự kiện trăm năm khó gặp.

Sóc Cách đứng ở trong góc, liên tục uống rượu, cho tới khi Phượng Ca bí mật quan sát hắn không nhịn được nữa, tiến đến đoạt lấy ly rượu trong tay hắn.

Sóc Cách cả kinh, nội tâm bị đè nén thúc đẩy hắn không vui ngẩng đầu lên, muốn nhìn một chút xem kẻ nào ngăn cản hắn uống rượu.

Ngẩng đầu, nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Phượng Ca.

Người này, là anh trai của Phượng Tê. Nét tức giận trên mặt biến mất, Sóc Cách xé miễn cưỡng nở nụ cười.

"Phượng Ca bệ hạ có chuyện gì sao?"

"Sóc Cách bệ hạ uống liên tục như vậy, cũng không phải là chuyện tốt, khế ước chưa ký kết, vua của các tộc tốt nhất nên giữ vững sự tỉnh táo của mình." Phượng Ca giao lại ly rượu cho người hầu bàn đứng một bên, vỗ vỗ vào bả vai của Sóc Cách.

"Thay vì ở nơi này uống rượu, ngài nên theo ta ra vườn hoa đi dạo một chút đi, nơi này buồn tẻ quá." Mang trên mặt vẻ không thú vị, Phượng Ca đưa ra lời mời.

Lời cự tuyệt chuẩn bị bật ra, Sóc Cách lại nuốt xuống, yên lặng đứng lên, gật đầu một cái.

Phượng Ca cười kéo bả vai của Sóc Cách, hai người đi về phía vườn hoa.

"Ngươi có thấy anh ta đâu không?" Sóc Ẩn tới trễ vừa vào tới đại sảnh lại không thấy bóng dáng của Sóc Cách đâu, trong lòng không khỏi có chút lo lắng, bởi vì chuyện giảng hòa với Phượng Tê, tâm tình của anh cả bây giờ có thể nói là tệ đến cực điểm, hắn vô cùng lo lắng với trạng thái tinh thần hết sức không tốt thì Sóc Cách sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

"Ta thấy hắn đi ra ngoài với Phượng Ca." Phi Vũ mỉm cười nói.

"Phượng Ca?" Sóc Ẩn như nghĩ tới điều gì đó, thở phào nhẹ nhõm nhận lấy một ly rượu từ khay của người hầu bàn đứng bên cạnh, một hơi uống cạn.

Nếu là Phượng Ca nói, có lẽ sẽ có biện pháp thôi.

"Đúng rồi, ngươi rất xuất sắc sao?" Sóc ẩn nhìn Phi Vũ hỏi.

Phi Vũ lắc đầu một cái.

"Tiểu Tà nhờ ta chuyển lời tới ngươi, ngươi đã biết, tại sao còn…." Sóc Ẩn có chút không hiểu, khẽ cau mày, hắn lúc đầu thành lập khế ước với Tiểu Tà là do bị ép, hắn cho là hắn có thể hủy bỏ khế ước cho mình.

"Không nên nóng nảy." Phi Vũ cười nhạt một tiếng. "Hôm nay Tiểu Tà và bá tước Phượng Lại cũng sẽ tham gia, ngươi không biết sao?"

"Cái gì? Không phải nói không đến sao?" Sóc ẩn cảm thấycó chút kinh ngạc, ánh mắt tối sầm lại, khẽ nhếch môi, không nói gì nữa.

"Mặc dù nói thế nhưng kế hoạch luôn luôn biến hóa khó lường." Đáy mắt Phi Vũ nhìn xuống vẻ mặt mất tự nhiên của Sóc Ẩn, trong lòng không khỏi thở dài, thế nhưng, thời điểm hắn chuẩn bị bưng ly rượu lên, chợt sau lưng bị người nào đó dùng lực đẩy, cả người không có chút phòng bị đụng ngã vào bàn rượu.

"A!" Toàn bộ bàn rượu toàn bộ ngã xuống trên người của Phi Vũ, Phi Vũ bị chuyện xảy ra trước mắt làm cho chấn động ngồi yên tại chỗ, nhìn rượu theo quần áo của mình tí tách rơi xuống.

"Ta nói này, Phi Vũ điện hạ, sao ngươi không cẩn thận như vậy chứ." Giọng nói trêu chọc truyền đến từ sau lưng Phi Vũ, Phi Vũ ngay lập tức xoay người lại, trừng mắt nhìn về kẻ khởi xướng ra chuyện này, lại phát hiện ra, người kia không phải là ai khác, chính là người từ sau khi đại chiến kết thúc không thấy xuất hiện Hỏa Đế.

Vẻ mặt của Hỏa Đế không hề có chút thành ý tiếc nuối cười, nhìn bộ dạng chật vật không chịu nổi của Phi Vũ, vẻ kinh dị trong con ngươi hiện ra nét cợt nhả.

"Ngươi!" Phi Vũ lúc này tức giận đến nỗi cắn răng nghiến lợi, hắn thề, hắn ta tuyệt đối là cố ý.

"Có ai không, mau dẫn Phi Vũ điện hạ đi thay quần áo." Cắt ngang lời nói chưa kịp phát ra của Phi Vũ, Hỏa Đế cố ra vẻ tốt bụng kêu người hầu bàn đưa Phi Vũ tức giận sắp bốc khói đi.

Phi vũ ôm thân thể bị rượu thấm ướt, trừng mắt liếc Hỏa Đế, trong lòng âm thầm ghi nhớ mối hận này.

Sóc Ẩn bị sự việc xảy ra trước mắt làm cho sững sờ, trò đùa dai của Hỏa Đế, làm cho hắn theo bản năng nghĩ đến một người.

Hỏa Đế nhìn ánh mắt như muốn thiêu cháy hắn của Phi Vũ lúc bị đưa đi, trong lòng rất thoải mái, mang theo nụ cười thỏa mãn, hắn trở lại bên cạnh Xưng Quân.

Xưng Quân nhìn vẻ mặt sảng khoái của Hỏa Đế, bất đắc dĩ lắc đầu một cái, thời điểm mấu chốt như vậy, hắn lại dám làm loạn, nếu như hắn không có nhớ lầm trong lời nói, vị hoàng tử Phi Vũ kia vẫn luôn đuổi theo Hỏa Đế kêu đánh kêu giết, người ta lần này khó khăn làm ngơ sự tồn tại của Hỏa Đế, Hỏa Đế không chịu nổi xông tới dành cho Phi Vũ một bất ngờ.

Thói quen này, thật sự đã thay đổi rồi.

"Ngươi suy nghĩ cẩn thận chưa?" Xưng Quân nhìn Hỏa Đế tự giam mình ở trong phòng, hôm nay là lần đầu tiên hắn bước ra gian phòng của mình, do vừa rồi hắn mới trêu cợt Phi Vũ, xem ra hắn đã nghĩ thông suốt.

"Có một số việc, không miễn cưỡng được." Hỏa Đế hướng về phía Xưng Quân để lộ ra khuôn mặt tươi cười thư thái, bất kể là dụng ý gì, người kia, cuối cùng vẫn không phải là hắn. Thay vì canh cánh trong lòng, không bằng sớm buông tay ra, dù sao hắn cũng đã cam kết, đương nhiên phải làm đến cùng.

Xưng Quân thoả mãn gật gật đầu, xem ra đệ tử của hắn vẫn có thể coi là có đầu óc, mặc dù Phượng Lại Tà thật sự rất tốt bụng, nhưng cô lại thuộc về một người đàn ông ưu tú khác.

Phượng Lại, là một sự tồn tại trong Ma giới không có ai có thể vượt qua được.

Bây giờ đối với Phượng Lại mà nói, số người ủng hộ hắn chỉ thua Lucifer.

"Anh cả tại sao không tới?" Quét một vòng ở trong đại sảnh, không hề phát hiện thấy bóng dáng của Minh Hoàng, Hỏa Đế thuận miệng hỏi.

"Ngươi nghĩ rằng, Ma giới đàm phán cùng Thiên giới, anhh cả thân là vua của Minh giới, lại thích hợp để xuất hiện ở đây?" Xưng quân cười thầm sự ngu dốt của Hỏa Đế.

"Ta quên mất." Hỏa Đế xin lỗi vuốt vuốt tóc, anh cả thân là vua của Minh giới, đại diện cũng không phải chỉ là một mình hắn, mà là cả Minh giới, mà ở Ma giới và Thiên giới phân biệt rõ rệt như vậy, hắn quả thật không thích hợp để ra mặt.

"Thế nhưng Phượng Lại tối nay sẽ đến." Xưng Quân cười nói.

"Hắn không phải là…." Hỏa Đế rất kinh ngạc, nói như vậy thì Tiểu Tà chắc cũng sẽ đến đây.

"Ha ha, đợi đến chừng nào ngươi có thể bình tĩnh ở trước mặt Phượng Lại Tà, ta nghĩ, ngươi đã thật sự thành công." Vỗ vỗ bả vai của Hỏa Đế, Phượng Lại xuất hiện cùng Tiểu Tà chưa chắc đã không phải là một chuyện tốt, thông minh như Xưng Quân, như thế nào lại không biết, trong đại sảnh này, để ý tới Phượng Lại Tà cũng không phải chỉ có một mình Hỏa Đế, chỉ là, chỉ cần Phượng Lại Tà ở bên cạnh Phượng Lại, thì những người khác, vĩnh viễn không thể có cơ hội.

Muốn dứt là dứt.

Người yêu của Phượng Lại, cũng không phải là dạng mà người bình thường có thể đụng tới.

Trong lúc hai người đang nói chuyện, trong đại sảnh huyên náo, đột nhiên im lặng, Hỏa Đế và Xưng Quân giương mắt lên nhìn, liền thấy cảnh đẹp xuất hiện ở trước mặt bọn họ. Phượng Lại Tà mặc bộ đầm màu đỏ, kéo cánh tay Phượng Lại đi tới, trên gương mặt nhỏ xinh xắn, mang theo nụ cười hạnh phúc mà ngọt ngào. Mà Phượng Lại, khuôn mặt tuấn mỹ, tao nhã mà lạnh nhạt, dáng người cao gầy, khí chất tôn quý, làm cho mọi người được mở mang tầm mắt.

Hai bóng người tuyệt mỹ đứng chung một chỗ, giống như một bức tranh, đẹp đến độ làm cho người ta phát sợ.

Hai người xứng đôi vừa lứa như vậy, như thể bọn họ sinh ra là để dành cho nhau.

"Chị Tiểu Tà!" Bóng dáng nhỏ nhắn nhào vào trong ngực của Phượng Lại Tà, khuôn mặt nhỏ nhắn của Ly Mạt nâng lên, nhìn Phượng Lại Tà đẹp như một tiên nữ.

"A, em cũng tới rồi?" Phượng Lại Tà đưa tay lên siết chặt gương mặt béo mập của Ly Mạt, cười híp mắt nói.

"Ừ." Ly Mạt khéo léo gật đầu một cái, gương mặt tràn đầy sự ngưỡng mộ nhìn Phượng Lại Tà, mái tóc màu đen làm cô càng thêm động lòng người, chị Tiểu Tà của cô, quả nhiên là người xinh đẹp nhất trên thế gian này.

"Phượng Lại, thật vui mừng, ngươi có thể…." Michael đi tới trước mặt của Phượng Lại, thật lòng mở miệng nói.

Phượng Lại gật đầu một cái, thái độ cũng được coi là nhu hòa.

Phượng Lại và Tiểu Tà xuất hiện, làm cho Lễ Chúc Mừng được đẩy lên cao trào, mọi người hoan hô liên tiếp, ánh mắt đầy mơ ước hướng về hai người bọn họ, sau đại chiến, Phượng Lại chưa hề xuất hiện.

Trong đại sảnh tiếng người huyên náo vang lên lần nữa.

Lần này, không ngờ Phượng Lại Tà không hề chạy loạn khắp nơi, ngoan ngoãn ở bên cạnh Phượng Lại như một bức tượng.

Mỉm cười, mỉm cười, mỉm cười đến cứng đờ cả mặt.

Tại sao?

Bởi vì cô đã đồng ý với Lại lần này phải ngoan ngoãn, nếu không về sau này cô muốn đi đâu, hắn đều coi như không nghe thấy. Lại nói, mặc dù nói như vậy, nhưng mà đối với tính cách bướng bỉnh của Tiểu Tà mà nói, cô căn bản không coi đó là chuyện to tát, nhưng Phượng Lại lại biết rõ tính tình của cô, trước khi tới đây, bỏ lại một câu rất có sức uy hiếp: "Nếu như em cảm thấy nhàm chán, chúng ta ngay lập tức rời đi."

Lời của hắn, có thể lý giải là: "Nếu như em cảm thấy nhàm chán, chạy loạn khắp nơi, anh sẽ ngay lập tức đưa em về.

Ngay lập tức, câu nói đó đã bỏ đi tất cả ý định của cô.

Theo bản năng cười đến ê ẩm của cô, lần đầu tiên cô cảm thấy nhân dân Ma giới rất nhiệt tình, người này người kia lần lượt chạy tới chào hỏi Phượng Lại, nói lòng kính trọng của hắn đối với Lại dài như nước sông Hoàng Hà.

Phượng Lại một mặt ứng phó đám người không quen biết, một mặt ngăn chặn những ánh mắt xem thường Phượng Lại Tà, trong lòng cười khẽ, hắn nhanh chóng thoát thân, đưa cô vào trong góc, tìm một nơi im lặng.

"Uống chút nước đi." Đưa nước uống tới tay của cô, Phượng Lại cười nhạt nói.

"Ưmh, Thượng Đế, lúc nào thì xuất hiện?" Chào hỏi một vòng xong, không cần Lại nói, chính cô muốn đi về ngay lập tức.

"Rất nhanh thôi." Phượng Lại híp mắt nhìn cửa vào của đại điện, lúc hắn vừa nói xong thì ở lối vào của đại sảnh, một chùm ánh sáng chói mắt hiện lên.

Đột nhiên, một bóng dáng như tuyết trắng xuất hiện ở trước tầm mắt của mọi người.

"Oh my god! Em đã gặp được Thượng Đế!" Phượng Lại Tà kinh hãi tuôn ra một câu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.