Dịu Dàng Một Chút Đi Mà Daddy

Quyển 1 - Chương 33: Nhân ngư




“Chi chi! Chi chi!”

Tiếng kêu nho nhỏ lộ vẻ lo lắng vang lên bên tai Phượng Lại Tà. Lông mày từ từ giãn ra, Phượng Lại Tà mở mắt, không ngờ lại nhìn thấy hồ nước màu tím đang ở phía trên mình.

“Oa!” Bật dậy, Phượng Lại Tà phát hiện mình cũng không nằm ở trong nước mà được bao vây bởi một lớp bảo vệ trong suốt, xung quanh là không khí khô ráo.

“Chi!” Tiểu tuyết cầu thấy Phượng Lại Tà cuối cùng đã tỉnh lại, thân thể nhỏ bé hài lòng cọ cọ vào người nó.

Phượng Lại Tà không tiếp tục chơi đùa với tiểu tuyết cầu, ngơ ngác nhìn quanh, sau đó bắt gặp mỹ nhân ngư đang ngủ trong một cái vỏ sò thật lớn. Lúc trước, nó chỉ nhìn thấy loài sinh vật tuyệt đẹp này trong những câu chuyện cổ tích, vậy mà hôm nay, mỹ nhân ngư bằng xương bằng thịt lại xuất hiện trước mặt nó.

Một mái tóc màu lam thật dài rũ xuống bao lấy thân người, một cái đuôi màu lục nhạt, Phượng Lại Tà nhìn đến mê mẩn.

Không biết…

Daddy có đồng ý cho nó nuôi thêm một con “cá” hay không? Đam mê nuôi thú cưng của Phượng Lại Tà một lần nữa lại nổi lên.

“Ủa, cái vật này không biết là gì nữa.” Phượng Lại Tà đưa tay đẩy đẩy dưỡng khí cầu đang bao vây lấy nó. Dưỡng khí cầu liền lăn đi, khiến cho Phượng Lại Tà cùng tiểu tuyết cầu lúc này vẫn chưa có chuẩn bị gì ngã ở bên trong.

“Oa! A! A!” Nhìn dưỡng khí cầu càng ngày càng lại gần nhân ngư đang ngủ say, Phượng Lại Tà thật muốn đưa tay vuốt ve cái đuôi mỹ lệ của nó.

Kết quả, tay còn chưa vươn ra, mỹ nhân ngư liền đột ngột mở mắt, nhìn về phía Phượng Lại Tà.

Vô tội chớp chớp mắt, Phượng Lại Tà cười hì hì, thu tay lại.

Phượng Lại Tà không còn gì để nói, chẳng lẽ nói rằng: “Ta nhìn trộm cái đuôi của ngươi đã lâu, muốn sờ một chút xem sao?”. Câu này mà nói ra, có khi nó sẽ bị cái đuôi đó đánh bay đi mất.

“Ngươi có sao không?” Mỹ nhân ngư nhếch miệng cười ngọt ngào, bơi tới bên cạnh dưỡng khí cầu, vờn quanh một vòng rồi hỏi.

“Không sao, là ngươi đã cứu ta? Cảm ơn nha.” Phượng Lại Tà gật đầu, lễ phép nói cảm ơn. Nó cũng là một “thục nữ” có gia giáo nha, tuy rằng hình tượng “thục nữ” này cho tới hôm nay mới xuất hiện.

“Ngươi bị Vũ Linh công kích?” Mỹ nhân ngư nhẹ nhàng lắc đầu, dường như cũng không cần nó cảm ơn.

“Ngươi là nói ‘điểu nhân’ đại thúc hả?” Phượng Lại Tà chớp chớp mắt, vừa nghĩ tới đại thúc tính tình rất thối kia, liền nhịn không được mặt mày nhăn nhó.

Dường như cá tính của các “đại thúc” đều không tốt, Mục Đồ đại thúc so với Điểu nhân đại thúc còn tệ hơn.

Mỹ nhân ngư nghe thấy Phượng Lại Tà cư nhiên gọi bộ tộc Vũ Linh là “điểu nhân” thì ngẩn ra.

“Mỹ nhân, ngươi là nam hay là nữ?” Phượng Lại Tà ngắm nhân ngư từ trên xuống dưới một lần, kết quả phát hiện tiêu chuẩn thông thường của mình không thể dùng được ở trong Ma giới. Mỹ nhân ngư trước mắt đây, da thịt trước ngực đã bị mái tóc thật dài che đậy, phần đuôi bên dưới lại càng không nhìn ra “bộ phận đặc thù.”

“Ta là giống đực.” Mỹ nhân ngư cũng không cảm thấy bất ngờ trước câu hỏi của nó, rất phóng khoáng hất mái tóc trước ngực ra, lồng ngực trắng trẻo thình lình xuất hiện trước mặt Phượng Lại Tà.

“Đàn ông ở Ma giới có phải đều xinh đẹp đến mức làm người khác á khẩu không?” Phượng Lại Tà nhỏ giọng thì thầm. Đầu tiên là daddy đại nhân, sau đó là nhân ngư, chẳng lẽ khí hậu ở Ma giới rất tốt cho nên có tác dụng nuôi dưỡng nhan sắc?

Đương nhiên là so với daddy đại nhân thì ngoại hình của nhân ngư cũng chỉ có thể gọi là khá tuấn tú mà thôi.

“Ngươi nói cái gì?” Mỹ nhân ngư nghi hoặc, cười hỏi, nụ cười đẹp như san hô dưới đáy biển, xinh đẹp và rực rỡ. Nhưng Phượng Lại Tà đã được “rèn đúc” nhiều kinh nghiệm khi đứng trước cái đẹp, lúc này cũng không còn cảm thấy kinh ngạc nữa.

“Không có.”

“Ngươi ở đây chỉ có một mình?” Mỹ nhân ngư cười hỏi.

Phượng Lại Tà nhìn tiểu tuyết cầu trong lòng, lập tức gật đầu.

Mỹ nhân ngư cười tươi, vẻ mặt vui vẻ, tiếp tục nói: “Ta có thể mời ngươi ở lại không?”

“A?” Phượng Lại Tà kinh ngạc nhìn nhân ngư, có phải nó đang nghe lầm không? Ở lại? Ở lại làm cái gì?

“Từ trước tới giờ, cái hồ này chỉ có mỗi mình ta sinh sống, ta rất mong có một người cùng ta bầu bạn.” Hơi nheo mắt lại, nhân ngư để lộ ra vẻ ưu thương và cô đơn.

Ây da, như vậy thì nó có thể từ chối không? Tuy rằng nó rất thích bơi lội, nhưng cũng không muốn sống luôn ở trong nước. Lúc này, nó rất muốn đề nghị người cá tiên sinh đi lên cùng “điểu nhân” đại thúc kia giao lưu một chút, tốt hơn hết là tạo ra luôn một câu chuyện tình cảm kinh thiên động địa giữa “cá” và “chim”.

Tuy rằng…

Bề ngoài của “điểu nhân” đại thúc hơi xấu một chút, nhưng nó tin tưởng, trong gương mặt xấu xí kia nhất định là một tâm hồn dịu dàng.

Cũng giống như lời bài hát vậy – ta xấu thế nhưng ta rất dịu dàng…

“Có thể không? Ở lại, làm tân nương của ta?” Thấy Phượng Lại Tà không mở miệng, nhân ngư lại tiến thêm một bước.

Sao cơ?

Phượng Lại Tà quả thật muốn vỗ tay tán thưởng, vị nhân ngư tiên sinh này quả thật có năng khiếu dọa người khác hết hồn. Tuy rằng nó rất cảm kích ơn cứu mạng của nhân ngư, nhưng nó không muốn hứa hẹn suốt đời chung sống gì hết, hơn nữa, nó cũng không có hứng thú với các loại yêu đương cùng thú vật.

Được rồi, tuy rằng hắn ta có một nửa là hình người, nhưng mà bộ phận quan trọng nhất thì mang hình dạng cá, không phải sao?

“Không cần, người ta cảm thấy hơi sợ cái hồ nước này.” So ra, nó vẫn thích hồ nước màu xanh lam hơn là màu tím quỷ dị này.

Việc Phượng Lại Tà cự tuyệt không chút do dự làm cho mỹ nhân ngư có chút kinh ngạc, hắn vẫn tưởng rằng Phượng Lại Tà sẽ ở lại. Sự tự tin vào ngoại hình của hắn hiển nhiên đã phải chịu một cú đả kích.

“Ngươi cứ suy nghĩ một lát đi.” Nhân ngư lại mở miệng lần nữa, hi vọng sẽ có sự chuyển biến.

“Không cần suy nghĩ. Ta rất cảm kích ngươi đã cứu ta, ta đang đi tìm daddy, tìm thấy rồi ta sẽ mang đến cho ngươi rất nhiều cá tôm nhỏ để bầu bạn.” Ân tình này – dĩ nhiên nó sẽ hồi báo, nhưng chắc chắn nó sẽ không dùng thân báo đáp.

Khuôn mặt của nhân ngư xẹt qua một tia cô đơn rồi bơi đi.

Đang lúc Phượng Lại Tà thở ra một hơi, nhân ngư bỗng nhiên quay đầu lại, vẻ xinh đẹp trên mặt đã bị sự dữ tợn thay thế, răng nanh trong miệng vươn ra.

Hai mắt Phượng Lại Tà mở to nhìn sự biến hóa của nhân ngư.

Người của Ma giới đều là Tranformers?

“Mặc kệ ngươi có đồng ý hay không, ngươi đều phải ở lại.” Gào thét, nhân ngư nhằm hướng Phượng Lại Tà đánh tới.

Phượng Lại Tà chấn động. Không phải chứ? Lại nữa rồi. Nó không muốn bị ăn mà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.