Định Mệnh Là Những Chiếc Giày

Chương 32: Go back and take away




Nguyễn Anh Quân

Tôi lao vào công việc bận bịu ở trường, có những hôm vì chấm bài thi của học sinh mà tôi thức một lèo tới sáng. Công việc là thứ duy nhất tôi có thể làm để không nghĩ về em. Đã hai tuần trôi qua, học sinh vẫn đến trường trong những ngày nắng dát vàng sân. Tôi nhớ cái cách em băng qua sân trường khi vừa thấy tôi vẫy tay gọi, nhớ cái cách em lì lợm gân cổ lên để cãi bướng, nhớ cả đôi mắt hay cười, đôi mắt em sẽ mở to hơn nếu được ngủ đủ giấc, bằng không thì lúc nào cũng híp tịt lại với nụ cười luôn thường trực trên môi để che đi vẻ mệt mỏi. Tôi ước gì mình đừng hiểu em nhiều đến thế, cũng ước mình đừng nhớ em nhiều đến thế.

Tôi thở dài rồi đứng dậy nở toang cửa sổ. 4h37′ sáng trời vẫn tối om và tôi thì vẫn chưa ngủ được, từng cơn gió ùa vào phòng. Tôi thở dài, lại một đêm nữa tôi không ngủ. Tôi tiến về phía giá sách của mình, định bụng sẽ chọn một cuốn gì đó nhiều nhiều chữ một chút để đọc cho dễ ngủ. Rốt cục chọn qua một hồi lại chẳng chọn được gì. Một mảnh giấy vo tròn lấp ló ở góc phòng thu hút sự chú ý của tôi. Tôi cúi xuống, nhặt mảnh giấy lên rồi mở ra xem. Dòng chữ nhỏ nhắn được viết bằng bút mực đỏ khiến tôi đứng hình, hàng chữ “em thích anh” như in hằn vào trong não tôi, hình trái tim nhỏ bé bên cạnh như một lời trách móc. Màn đêm vốn yên tĩnh nay lại càng tĩnh lặng, gió vẫn lùa vào phòng, trời thì ngày một sáng còn tôi thì vẫn ngẩn ngơ với tờ giấy nhớ màu vàng nhau nhúm. Hóa ra em cũng có tình cảm với tôi vậy mà tôi cứ nghĩ em thích thằng nhóc bạn kia chứ.

Kết quả của một đêm không ngủ là hôm sau tôi hoàn toàn chẳng còn chút sức lực nào để đến trường, lý do khiến tôi đi dạy đều đặn giờ đã bay sang Anh quốc mất rồi. Tôi mất từng ấy thời gian để suy nghĩ về mảnh giấy em để lại, tới khi trời sáng hẳn thì không chịu nổi mà phải đi ngủ. Kể cả khi tôi đã thiu thiu chìn dầm vào giấc ngủ thì trong đầu tôi vẫn vang lên một câu hỏi: mảnh giấy này nó đã nằm ở đó bao lâu rồi? Em đã ghi nó từ khi nào vậy? Tại sao lại vo tròn rồi ném nó xuống một góc như thế? Em không cần nó nữa sao? Nét chữ này là của Tú An, cái kiểu cách viết hoa chữ “e” của em không thể lẫn đi đâu được. Tôi cứ suy nghĩ rồi chìm vào giấc ngủ. Tôi đã ngủ suốt nửa ngày hôm đó cho tới khi điện thoại reo ầm ĩ để lại hàng chục cuộc gọi nhỡ.

– Gọi cái gì thế? – Tôi gắt ngủ qua điện thoại.

– Cậu chết ở đâu rồi hả? Cậu có biết tôi gọi cho cậu bao nhiêu cuộc rồi không? – Hoàng Phong gào lên trong điện thoại.

– Tôi đang ngủ, gọi lại sau nhé.

Tôi nói rồi vứt điện thoại vào một góc rồi úp mặt xuống gối. Ngẫm lại bản thân mình tôi thấy mình là một người khá là trau chuốt, một người bảnh bao như thế thật không ngờ lại có ngày bê tha như thế này. Tôi vừa yên ổn được một lúc thì cửa phòng bật mở, một “thế lực” nào đó xông vào phòng tôi, lật chăn kéo tôi dậy.

– Các cụ thân sinh nhà cậu chứ, định giở trò gì đấy hả. – Tôi mắt nhắm mắt mở lèm bèm chửi rủa cái gã vừa lao vào phòng mình.

– Khách quý về Việt Nam mà không nghênh đón còn ngồi đó càu với nhàu à. Dậy, dậy mau, mấy giờ rồi cậu có biết không? 3h chiều rồi mà còn nằm ườn ra đấy à.

– Cái mặt cậu mà khách quý? Đến nhà tôi còn đánh cho ý. Đi chỗ khác chơi yên cho tôi ngủ.

Nói rồi tôi lại từ từ đổ xuống giường. Hoàng Phong lại kéo tôi dậy, cậu ta cầm gối đập tôi một nhát tỉnh cả ngủ.

– Rốt cục thì cậu bị cái gì thế hả? Đêm qua tôi không ngủ, tôi muốn ngủ, cậu tha cho tôi không được hả.

– Không được. Cậu nghĩ tôi vừa bay cả một chuyến dài khủng khiếp để đến đây để ngắm cậu ngủ ấy hả? Quên đi nhé. Dậy ngay cho tôi. Bố mẹ cậu để yên chứ tôi thì đừng hòng. Dậy!!

– Cậu về Việt Nam chỉ để lôi tôi dậy thôi à? Rảnh quá hả? Lần sau đừng có về nữa nhé cho tôi nhờ.

Tôi cáu kỉnh lết xác đi đánh răng rửa mặt. Đây có lẽ là lần đầu tiên trong cuộc đời tôi đánh răng vào lúc 3 rưỡi chiều. Xong xuôi, quay ra tôi mới thấy vali quần áo của Hoàng Phong ở góc phòng còn cậu ta thì đang ngồi một cách điềm nhiên trên chiếc ghế lười màu đỏ mận, trong tay là bản kế hoạch của Estermir. Tôi đánh tiếng để thu hút sự chú ý của Phong rồi đá đá vào cái vali.

– Gì thế này?

– Cậu bao nhiêu tuổi đầu rồi mà còn không biết? Đấy là cái vali, bên trong là quần áo.

– Thế sao nó lại ở nhà tôi? À mà còn cậu nữa, sao cậu lại ở nhà tôi? Cậu không phải đang ở Úc sao?

– 6 tiếng trước thì đúng thế, còn bây giờ tôi ở Việt Nam rồi. Tôi về mấy hôm xong lại đi thôi, yên tâm.

– Tôi sợ câu nói đó của cậu.

– Mà bố mẹ cậu đâu rồi? Tôi đến chỉ thấy nhân viên phục vụ thôi, mà dạo này quán làm ăn thế nào?

– Làm ăn vẫn thế, đợt vừa rồi hơi lu bu một chút nhưng cố thì vẫn ổn. Còn các cụ thì về quê rồi. – Tôi giũ lại chăn gối nói tiếp. – Có phi vụ gì hay sao mà về đây?

– Tôi về đây ngoài cậu ra thì chả ai biết đâu. Về đây phần vì chuyện công ty, phần vì dạo này bị cuồng chân, muốn đi một chút.

– Cậu về không định báo cáo phụ huynh à?

– Nhị vị bô lão mà biết thì tôi khỏi đi đâu nữa luôn mà cậu thì biết tôi rồi đấy, tôi còn mục tiêu tìm kiếm của mình mà. – Phong nói giọng đầy ẩn ý rồi cầm tờ giấy vàng huơ huơ. – Của em nào đây?

Nhìn thấy tờ giấy ghi nhớ nhàu nhĩ trong tay Phong tôi lại cảm thấy buồn. Tôi nhanh chóng giật lại mảnh giấy nhưng Phong nhanh hơn một bước, cậu ta giấu tờ giấy ra sau lưng rồi vênh bản mặt đáng ghét lên nhìn tôi.

– Trả lời.

– Đưa cho tôi. – Tôi lo lắng nhìn mảnh giấy mong manh. Đó là thứ duy nhất vực tôi dậy vào lúc này, là lời thừa nhận về mối tình cảm của em. Tôi không biết mình sẽ thế nào nếu mảnh giấy đó bị rách hoặc tôi sẽ không tìm thấy nó nữa. Lúc đó chắc tôi sẽ phát điên.

– Chữ đẹp đấy, chữ cái viết hoa được cách điệu rất độc đáo. – Hoàng Phong gật gù trêu tức tôi.

– Đưa đây.

– Cả cái bức tường kia cũng rất ấn tượng.- Phong ám chỉ bức tường dán đầy mảnh giấy nhớ.

– Đưa – cho – tôi! Cậu biết tôi cáu giận thì sẽ thế nào mà.

Tôi gằn từng chữ, Phong thấy thế cũng không đùa giỡn nữa mà đưa cho tôi mảnh giấy. Tôi chợt hiểu lí do em vo nát tờ giấy đó là để tôi hiểu được tình cảm của em mong manh thế nào, chênh vênh thế nào và nếu tôi không cất giữ cẩn thận thì sẽ mất nó như chơi. Hoàng Phong im lặng nhìn tôi với vẻ chờ đợi. Tôi mặc kệ cậu ta rồi cất mảnh giấy nhớ vào một góc ví.

– Ít ra tôi cũng đã trả lại rồi, cậu nghĩ tôi cũng nên biết bạn thân của mình đang sống ra sao chứ? Mảnh giấy đó chỉ là mảnh giấy vụn, nhưng thông qua cách cậu giữ nó như Từ giữ ấn thì đủ hiểu chủ nhân của nó có sức quan trọng thế nào. Nói tôi nghe xem, lại là Bảo Khánh hay cái gì Khánh đó khiến cậu ngủ quên đời như thế?

Tôi lắc đầu rồi ngồi xuống với vẻ trầm tư, tôi kể lại cho Phong nghe về Tú An của tôi, về cái cách mà em chen chân vào cuộc đời tôi bằng một đôi giày và một chiếc dép tông táng vào đầu, kể về những gì trong suốt hai năm gặp em, kể về cách em dạy tôi mạnh mẽ vượt qua quá khứ, cách em khiến tôi quên đi Khánh, cách em mang âm nhạc mang piano trở lại với tâm hồn cằn cỗi của tôi. Và khiến tôi đau lòng nhất là việc tôi để lạc mất em như thế nào. Hoàng Phong thở dài vỗ vai tôi rồi nói.

– Tôi hiểu cảm giác này của cậu, cậu biết mà.

– Thế còn cậu?

Phong không nói gì mà chỉ cười nhún vai một cái, tôi có thể hiểu là chuyện của cậu vẫn vậy.

– Quân này, ở lại ngôi trường đó chỉ khiến cậu thêm nhớ về cô bé Tú An đó thôi. Về Estermir đi, không phải tôi đang lợi dụng để kéo cậu về công ty, tôi thực sự lo cho tình trạng này của cậu.

– Cậu yên tâm, trường cũng sắp cho học sinh nghỉ hè rồi, hết năm học này tôi sẽ về Estermir. – Tôi cười. – Estermir cũng có chút công lao của tôi, giao cho cậu tôi cũng hơi lo.

– Được. Vậy cậu về luôn trụ sở nhé, tôi sẽ điều cậu về trụ sở.

Và thế là tháng 6 năm ấy tôi chính thức ngưng lại cái công việc giảng dạy của mình, nó đã từng là một niềm say mê còn bây giờ say mê cũng chẳng làm gì được nỗi buồn đang mọc rễ trong lòng tôi. Bảo Khánh cũng đã chuyển vào Nam, em tự tìm cho mình một công việc phù hợp với khả năng và bằng cấp của bản thân. Mong rằng em sẽ tìm được ai đó khiến em yêu thương thật lòng.

Một ngày tháng 6, hôm nay sinh nhật một người mà tôi chẳng thể quên. Tôi lại chìm vào những tháng ngày bó buộc mình với những tách cafe nhưng là cafe nâu chứ không còn là mùi vị đắng chát như cafe đen. Nếu ngày trước Bảo Khánh ra đi để lại trong tôi một vết thương sâu hoắm thì Tú An lại để lại cho tôi sự tiếc nuối đến ngạt thở, em kéo tôi thoát khỏi những nỗi đau rồi sau đó lại buông tay để tôi lạc trong miền nhớ. Cả ngày hôm nay tôi chỉ xem đi xem lại những bức hình chụp trộm em từ những ngày nào đó xa xôi lắm, con mèo Nheo béo ị lười biếng nằm ườn xác trong lòng tôi mà ngủ, Hoàng Phong nói chỉ ở lại vài ngày, kết cục là đã gần nửa tháng mà hắn vẫn chưa có ý định quay về Úc. Tôi giam mình cả sáng trong phòng, làm đủ thứ việc vô nghĩa rồi lại thẫn thờ trước bức tường dán đầy giấy nhớ. Tôi lật lại những nét bút trên bức tường, cảm giác như thể tôi đang thấy nụ cười tươi tắn của em hiện lên trong từng nét chữ mềm mại tròn trịa ấy. Thấy tôi tâm trạng mọi hôm có vẻ tươi tỉnh mà hôm nay lại trầm lặng thì Phong không chịu nổi.

– Không ngờ thằng đàn ông như cậu cao ngạo là thế, lạnh lùng là thế mà hóa ra có lúc ủy mị như đàn bà. Nẫu. Thôi ra ngoài ra ngoài.

– Tôi còn việc. – Tôi chỉ tay vào đống kế hoạch nằm ngổn ngang.

– Việc thì mặc xác nó, cậu không giải quyết một ngày thì Estermir vẫn chưa bốc hơi được đâu. Nhưng cậu mà cứ thẩn thẩn thơ thơ thế này tôi nghĩ tôi lại phải tốn công đưa cậu đến gặp bác sĩ tâm thần mất.

Và thế là Phong kéo tôi đi cafe, là quán cafe “Go Back And Take Away”. Tôi gọi đồ rồi hào hứng kể lại trận bóng đá tối qua mà Hoàng Phong vì bận rộn mà bỏ lỡ. Đang kể thao thao bất tuyệt thì tôi im bặt, mắt hướng về bộ trò chơi rút gỗ nằm trên bàn, một mảnh gỗ trong số đó có tên “Nguyễn Anh Quân” và “Trịnh Tú An”, ở một mặt của khối gỗ là một nửa trái tim. Nét chữ này, kiểu viết này đủ để tôi khẳng định rằng đây chắc chắn là của Tú An. Tôi im lặng rồi nắm chặt khối gỗ trong tay rồi nhét nó vào túi áo. Lúc tôi quay ra thì bắt gặp Phong đang nhìn mình rồi nhếch môi.

– Kể ra cô bé này cũng dễ thương phết nhỉ.

– Anh Phong đấy à??

Một giọng nói vang lên, là cái cậu bạn thân của Tú An.

– Duy đấy hả. – Phong điềm nhiên đáp

– Tưởng ông anh ở Úc mà? – Thằng nhóc đó tiến về phía chúng tôi, nó hỏi Phong rồi quay sang tôi. – Hai người này quen nhau à??

– Thân là khác. – Phong giới thiệu. – Đây là Anh Quân, bạn thân của anh. Mà chuyện anh về đừng để bố mẹ anh biết đấy. Còn Quân, đây là Hoàng Duy, em họ tôi. Chả nhớ hai người gặp nhau chưa nhưng mà cứ giới thiệu cho chắc.

– Biết rồi. Mà anh Quân có biết gì chưa?

– Gì? – Tôi ngạc nhiên khi thấy Duy hỏi mình.

– Thì chuyện con An…

– Rồi. – Tôi mỉm cười gật đầu. Hóa ra đây là em họ của Hoàng Phong sao, thảo nào lúc gặp mặt nó tôi lại cảm thấy quen quen. Mà nó cũng biết chuyện em thích tôi sao?

– Nó đã nghĩ nhiều về chuyện đó, con dở hơi đấy. Thôi em phải đi rồi, đi trước nhé.

Nói xong Duy nhanh chóng quay người đi. Sau ngày hôm đó tôi còn gặp lại Duy khá nhiều lần, được nó kể về Tú An và cả những tâm sự khiến em mỏi mệt, Duy còn nói về nhiều thứ nhưng cái lí do khiến em quyết định ra đi thì cậu ta lại không rõ. Người em thích là tôi mà tại sao bạn bè em đều biết, đến Bảo Khánh cũng biết, còn tôi tại sao lại là người biết cuối cùng? Nếu như tôi biết sớm hơn một chút thì có lẽ tôi sẽ không để em đi dễ dàng như thế. Nhớ lại ngày em đi bầu trời Hà Nội mất đi cái vẻ trong xanh của nó, ngày hôm ấy tôi buồn và cả em cũng vậy. Tôi nghĩ em sẽ phải cô đơn lắm, sẽ tủi thân lắm khi mà người ta đi xa thì có bạn bè đưa tiễn, có những người thân yêu đi cùng và họ sẽ đứng đó cho tới khi em lên máy bay. Nhưng thực tế thì không, theo lời kể tôi được nghe lại thì hôm đó chỉ có mẹ và anh trai em đi cùng. Ra tới nơi em nói mọi người hãy về luôn không cần đợi cùng, em nói em sợ phải chia tay nên mẹ và anh trai hãy về trước. Tú An ngốc nghếch mãi mãi chẳng bao giờ lớn được. Mặc dù cô bé ngốc đó nói vậy nhưng tôi biết chứ, một thân một mình chờ đợi chuyến bay sắp cất cánh, xung quanh là cảnh người nhà chia tay tiễn biệt nhau hoặc cảnh người ta vui mừng đón nhau sau chuyến đi dài đằng đẵng, còn em thì sẽ chỉ lạc lõng ở đó, ngồi một mình nhìn ngắm cảnh u buồn của bầu trời Hà Nội, nhìn cảnh người ta có người nhà đón – tiễn. Đơn giản chỉ là em chỉ không muốn ai nhìn thấy mình khóc. Ngày hôm đó giá như tôi đến sớm hơn 2 phút, chỉ 2 phút thôi thì có lẽ mọi chuyện sẽ thay đổi. Ngày đó cách đây cũng ngót nghét 2 tháng. 2 tháng trong cuộc đời tôi cảm thấy trống vắng, nếu không nhờ Hoàng Phong khuyên giải thì tôi không biết mình sẽ trống trải đến đâu nữa. Có một lần cậu ấy hỏi tôi rằng nhớ thì sao không bay sang đó mà tìm. Tôi chỉ cười buồn rồi đáp.

– Tìm thấy rồi sao nữa? Tôi không quen nói những câu sến súa.

– Dở hơi, sĩ diện. Hỏi sao mà con nhà người ta chả chán rồi bỏ đi. Rõ ràng là nhớ như điên mà còn làm bộ làm tịch không sến súa. Tào lao.

Tôi lườm Phong một cái rồi chẳng nói gì. Tôi nhìn vào chiếc điện thoại đang cầm duới tay, đã lâu lắm rồi tôi không chơi cái trò candy crush nữa, phần vì bận, phần vì chẳng còn ai gửi vé qua cửa cho tôi chơi tiếp cả. Trong giây phút nào đó tôi lại nhớ đến Tú An, không biết giờ này em đang làm gì nhỉ. Từ khi em đi hình như nick facebook ấy chẳng bao giờ sáng đèn nữa. Đã nhiều lần tôi để ý chờ đợi nhưng kết cục lại chỉ là một sự chờ đợi vô ích. Nghe mẹ An nói rằng từ hồi đó tới giờ em chỉ gửi mail về đúng một lần khi vừa sang tới Anh, nói rằng mọi chuyện đều ổn, mẹ và anh trai ở nhà không cần lo lắng, chỉ có vậy thôi.

Mùa hè năm ấy trôi qua vội vã, những cơn mưa rào mà ai đó thích nhất cũng vội đến rồi vội đi, như thể em không có ở đây thì cũng chẳng ai có đủ sức để níu kéo những cơn mưa kia ở lại lâu thêm chút nữa. Hè trôi qua, cái nóng bức khiến cho người ta khó chịu cũng qua, nhường chỗ cho mùa thu tới. Hoàng Phong đã về lại Úc, tôi lại trở thành một kẻ cô độc giữa chốn Hà thành. Cảm giác đứng giữa cả biển người đông đúc nhưng trong lòng vẫn là một lỗ hổng, vẫn là một vết thương sâu hoắm không gì có thể bù đắp. Đối với một con người như tôi, với tình cảnh hiện tại, mùa thu chỉ khiến tôi thêm buồn. Cái gió heo may mang chút se lạnh đặc trưng của mùa thu Hà Nội, những con đường ngập trong những chiếc lá vàng, ngoài đường có thể nghe rõ tiếng mời chào của những người đi bán cốm, hương hoa sữa nồng nàn cả dãy phố… Mùa thu Hà Nội đẹp lắm. Tôi nhớ rằng em cũng rất thích mùa thu, thích cái cách chùm hoa sữa đung đưa trong gió, thích cái se lạnh lẫn trong gió heo may, thích cái bầu trời ảm đạm buồn bã, thích màu nắng yếu ớt đổ trên bậc cửa. Liệu em có nhớ Hà Nội không? Có biết mùa hè oi bức khiến em không ít lần phát cáu đã trôi qua rồi không? Có biết thu đã đến rồi không? Nếu biết, nếu nhớ tại sao lại không quay về?

Tôi dằn lòng mình thoát khỏi những nỗi nhớ rồi lại tự chôn mình vào với công việc. Công việc ở Estermir không nhiều nhưng đủ để tôi tạm thời quên đi tất cả. Thời gian chỉ là thứ khiến ta làm quen với nỗi cô đơn, làm quen với những mất mát và giúp ta hiểu được hơn giá trị của sự chờ đợi. Thoáng chốc đã gần 4 năm trôi qua. Công việc của tôi ở công ty gặp nhiều tiến triển tốt, thăng tiến nhanh. Tôi đã có lần định đóng cửa Back In Time nhưng bố mẹ tôi lại muốn giữ lại để còn có cái cho hai ông bà quản lý giết thời gian. Lão anh trai của Tú An hâm dở là thế bây giờ cũng lên chức bố lại trở nên đĩnh đạc hơn xưa, không còn những màn đối đáp điên điên khùng khùng như trước nữa. Đám nhóc học cùng với An hồi đó cũng đã thi đại học, hiện tại đứa thì đang học đại học năm thứ ba, đứa không thi đại học thì đi làm luôn, đứa năm trước thi không đỗ thì năm nay thi lại. Năm đó khi biết tôi không giảng dạy ở trường nghe nói mấy đứa kêu gào thảm thương lắm. Cô bé Linh Trang có lần hẹn gặp tôi có chuyện muốn nói nhưng rồi hình như con bé cũng quên mất, tôi cũng không nhắc lại. Còn Tú An, từ ngày đó em ra đi 4 năm và chưa một lần quay trở về. Du học sinh thường trở về nhà vào những kì nghỉ dài ngày nhưng em thì lại ở lì bên đó, nghỉ hè cũng không về, nghỉ tết cũng chẳng thấy đâu. Dường như từ khi sang bên đó là em cắt đứt mọi liên lạc với những người bên này vậy, chẳng ai liên lạc được với em mà em cũng chẳng chủ động liên lạc với một ai.

Tôi vẫn thỉnh thoảng liên lạc với những đồng nghiệp cũ ở trường, vẫn thường tụ tập đi cafe khi rảnh rỗi. Bên ngoài họ nói tôi sướng, công việc tốt, lương cao, cuộc sống đầy đủ nhưng trong lòng thì lại chẳng ai biết được tôi đang thiếu thốn như thế nào. Có một công việc tốt, lương cao, cuộc sống vật chất không cần suy nghĩ nhưng bù lại đó là sự cô đơn trống trải. Tôi không nghĩ mình lại yêu em nhiều như vậy. Đã có lần trong đầu tôi xuất hiện suy nghĩ rằng tôi chỉ là ấn tượng về một con bé bướng bỉnh, khéo tay và khá nhiều tài nên mới có cảm giác như thế. Nhưng khi thời gian trôi càng xa tôi lại càng nhận ra rằng tôi hoàn toàn chẳng quan tâm em khéo léo hay vụng về, bướng bỉnh hay ngoan ngoãn, tôi chỉ biết rằng mình muốn được nhìn thấy nụ cười tươi tắn vô tư ấy, muốn được thấy em luôn vui vẻ và hạnh phúc. Lúc này tôi mới thấy mình ngu ngốc, tình cảm của mình, mình biết rõ hơn ai hết vậy mà sao lại năm lần bảy lượt chối bỏ nó? Có phải là do tôi không đủ can đảm để thừa nhận mình đang yêu nên mới chẳng bao giờ có thể có được một hạnh phúc trọn vẹn?

Hoàng Phong vẫn hay về Việt Nam và mỗi lúc cậu ta về là lại cắm rễ ở nhà tôi, có những lần bận việc không về thì lại email hoặc nhắn tin hỏi thăm tình hình. Tuy Phong là thằng ác khẩu hay độc mồm độc miệng nhưng cậu ta cũng là người biết lo cho người khác. Tôi vừa lái xe về tới nhà đã nhận được tin nhắn của Phong, cậu ta nói rằng hiện tại có một đối tác làm ăn là công ty nước ngoài, muốn tôi qua bên đó môt chuyến để xem xét tình hình.

“Công ty gì? Mà ở đâu?” Tôi nhanh chóng soạn một tinn hắn rồi nhấn gửi.

“London, họ muốn hợp tác với chúng ta. Còn tên công ty và tài liệu liên quan lát nữa tôi mail cho” Hoàng Phong nhắn tin trả lời.

Tôi nhìn đau đáu vào hai chữ “London”, trong lòng có chút do dự. London là ở Anh quốc, Tú An cũng học ở đó, đi hay không đi đây?

– Về rồi sao còn chưa cất đồ lên ăn cơm nữa? – Mẹ thấy tôi tẩn ngẩn tần ngần thì thúc giục.

– Con lên ngay đây. – Tôi nhanh chóng cất đồ rồi chuẩn bị ăn cơm.

– Thế thằng Phong bao giờ nó mới lại về bên đây? – Bố tôi hỏi.

– Con cũng không biết, chắc đợt này nó đang bận nhiều việc nên không về đâu.

– Thế nó đã yêu đương gì chưa? – Mẹ tôi hỏi.

– Làm sao con biết được. Đến bố mẹ nó còn chẳng quản nổi việc đấy. – Tôi chun mũi trả lời, xem ra các cụ lại bắt đầu bài ca muôn thuở về việc yêu đương đây mà.

– Thế còn anh? Bao giờ anh mới chịu dẫn con dâu về cho mẹ đây? Cứ lông bông mãi thế thôi ấy hả?

– Ui giời. – Tôi lầm bầm trong miệng.

– Ba chục cái tuổi đầu rồi chứ ít à, rồi cả thằng Phong nữa. Chúng mày chơi với nhau thì phải bảo ban nhau chứ, cứ lông bông mãi như thế, bố mẹ ai là người không lo cho được. Nói ra thì lại bảo ông bà già này nói nhiều mà để cho chúng mày tự do tự tại mãi thì bao giờ ông bà già này mới có cháu bế? Cái đợt đấy cứ tưởng cái Khánh nó về là ổn thỏa rồi xong lại để con bé vào Nam. Chẳng hiểu nổi giới trẻ chúng mày bây giờ yêu đương kiểu gì nữa.

– Mẹ lo xathế làm gì. Thôi con ăn xong rồi, con lên trước ạ.

Nói rồi tôi chuồn thẳng lên phòng. Suốt mấy năm nay kể từ khi Bảo Khánh chyển đi mẹ tôi không lúc nào là không nhắc tới chuyện lập gia đình, kể cả công việc có thuận lợi hay không thuận lợi, tôi có thành đạt hay không mẹ tôi cũng chỉ quan tâm đến việc bao giờ thì tôi mới dẫn một cô nào đó về để ra mắt. Không những thế mẹ còn đem tôi đi so sánh với hết người này đến người nọ, nào thì anh A con nhà bác B mới lấy cô C nhà chú D, hoặc là chị X kia hẹn hò với cái anh y maasy năm liền xong rồi chia tay để đi theo cái anh Z. Mới đầu nghe mấy cái chuyện như thế khiến tôi phát mệt nhưng mà dần dần nghe riết rồi cũng thành quen, nghe nhiều tôi thành ra chai lì, chẳng còn thấy mệt hay khó chịu mỗi khi mẹ càu nhàu nữa. Mặc dù vậy nhưng mỗi khi nhắc đến vấn đề tình cảm hay yêu đương gì đó trong lòng tôi không tránh khỏi cảm giác buồn.

Ngay đầu tuần sau đó, mặc kệ tôi có nói gì hay ý kiến của tôi ra sao thì Hoàng Phong vẫn một mực bắt tôi đi Anh một chuyến. Không phải là tôi không hiểu ý cậu bạn thân của mình nhưng London rộng lớn, chắc gì tôi đã gặp được người tôi cần gặp? Mà kể cả có gặp thì biết phải nói gì với em đây? Tôi không phải người thích nói những cái sến sẩm ướt át và cũng không định nói mấy câu như thế. Đã được 4 năm trôi qua, nỗi nhớ trong tôi cũng đã dần theo quỹ đạo của riêng nó, tôi không muốn đào bới cái vết thương chưa lành của bản thân để mình lại tự đẩy mình vào những mệt mỏi của sự nhung nhớ. Nhưng nếu đây là cơ hội cho tôi dẹp bỏ nỗi nhớ ấy thì sao? 4 năm nay tôi luôn hình dung ra cái viễn cảnh ngày tôi gặp lại em, chẳng cần biết em sẽ phản ứng ra sao, còn tôi thì sẽ thổ lộ lòng mình. Nói thì dễ chứ làm mới khó, vả lại chắc gì tôi đã gặp lại em.

Gạt bỏ mọi lo toan đang khiến tôi mệt mỏi tôi tư lự tựa đầu vào ghế, dù có gặp em hay không gặp thì tôi cũng ngồi trên máy bay rồi. Chuyến đi lần này là vì công việc, là mỗi làm ăn lớn của công ty, dù có chuyện gì xảy ra tôi cũng sẽ không để nó ảnh hưởng đến Estermir. Máy bay bắt đầu cất cánh, tôi thả lỏng rồi để bản thân chìm vào giấc ngủ. Đây là một chuyến đi dài, tốt hơn hết tôi nên ngủ một giấc.

Sau nhiều giờ đồng hồ rốt cục tôi cũng đã có mặt tại xứ sở sương mù. Vừa đẩy hành lý đến cổng sân bay tôi đã nhìn thấy người của công ty tới đón, họ chạy tới giúp tôi di chuyển hành lý ra xe.

– Anh Hoàng Phong đã thu xếp khách sạn cho anh, lịch trình công việc và lịch gặp đối tác lát nữa em sẽ cho người mang đến cho anh. Bây giờ anh muốn đi đâu ạ? – Cậu trợ lý vừa đi vừa cầm một tập giấy, miệng nói liến thoắng.

– Về khách sạn đi. – Tôi nói nhanh.

Tôi nhanh chóng rời khỏi sân bay, trong đầu chợt xuất hiện một ý nghĩ kì lạ. Tôi vừa mới xuống máy bay mà đã có người tới đón rồi còn chuẩn bị cho hàng tỉ thứ việc, còn em, khi em đến đây thì sao? Tôi xốc lại áo vest rồi lên thẳng xe về khách sạn.

Ba ngày đầu tiên từ khi sang đây tôi chỉ loanh quanh với công việc, sáng thức dậy đã phải xem qua hàng chục loại giấy tờ, chiều đến thì gặp đối tác, tôi đến tham dự buổi chiêu đãi của công ty bạn. Sang tới buổi chiều của ngày thứ tư tôi mới được rảnh rỗi một lát. Tầm xế chiều tôi lái xe đi một vòng London, đầu tiên là thăm ngôi trường cũ của tôi. Ngày đó tôi chỉ có học, làm thêm và học, cuộc sống lúc đó thật sự rất nhàm chán. Tôi còn nhớ mình đã vô tình bắt gặp Bảo Khánh ở trước cửa một tiệm pizza, em mỉm cười rồi lướt qua tôi nhẹ nhàng, còn tôi lúc đó thực sự ngỡ ngàng. Thôi không nhắc chuyện quá khứ, tôi hẹn gặp một vài người bạn cũ ở London, một vài người trong số họ là người Việt đang sinh sống và làm việc ở London, một vài người là người London chính gốc. Chúng tôi chuyện trò cho đến tối, ai về nhà người nấy còn tôi thì lại một mình lái xe đi lung tung. Điểm dừng tiếp theo của tôi là ở một quán cafe dành cho hội học sinh du học. Quán cafe này thường là nơi tụ tập lý tưởng để các bạn du học sinh lui tới. Tôi nhớ hồi còn đi học ở bên này tôi thường đến đây chơi nhạc hoặc nhâm nhi đồ uống ở đây sau mỗi giờ học nặng nề. Tôi tắt máy, mở cửa xuống xe rồi bước vào bên trong. Quán bày trí đơn giản nhưng mang lại cho người ta cảm giác ấm áp như khi trở về với gia đình của mình. London tôi yêu nhất là nơi này bởi có lẽ đây là nơi duy nhất ở London mang lại cho người ta cảm giác ấm cúng thân thương. Tôi chọn cho mình một chỗ ngồi khuất, gọi đồ uống và bắt đầu nhìn quanh đánh giá. Mọi thứ thay đổi khá nhiều, từ đồ đạc cho đến người chủ đều lạ lẫm đối với tôi nhưng cảm giác gần gũi thân quen thì vẫn còn nguyên đó. Đồ uống được bưng lên một cách nhanh chóng, phía bàn sau lưng tôi là một nhóm người Việt, ngồi cùng họ có một cô gái tóc vàng và cô ấy nói được cả tiếng Việt. Bọn họ đang trò chuyện gì đó rồi cười đùa rất vui vẻ. Cảnh một đám con gái ngồi nói chuyện ríu rít rồi bất ngờ cười ầm lên có vẻ rất quen thuộc với tôi, hình ảnh hiện tại cũng vậy, nó gợi tôi nhớ đến khoảng thời gian 4 năm về trước.

Tôi thì cứ suy nghĩ mông lung cho đến khi tiếng đàn phía trên kia vang lên một bản nhạc quen thuộc. Từng nốt nhạc trầm bổng khiến tôi dừng khựng lại, từng âm điệu quen thuộc nhảy nhót trong đầu tôi, nó quen thuộc tới mức tôi có thể đoán trước được tiếp theo sau nốt nhạc vừa vang lên sẽ là nốt gì. Tay tôi chợt tê cứng, đầu óc thì lộn xộn, trống tim đập liên hồi. Tôi cứ giữ nguyên như vậy cho tới khi bản nhạc kia kết thúc. Đám người đằng sau vỗ tay rất lớn, người vừa chơi bản nhạc vừa rồi có vẻ là bạn của họ. Kéo theo sau những tiếng vỗ tay ấy là những lời tán thưởng.

– Trời ạ phải công nhận là nghe bao nhiêu lần tôi vẫn thấy bản nhạc này hay. – Cô gái tóc vàng lên tiếng.

– Thấy chưa tôi đã nói cô ấy có tài mà. – Một giọng nói khác vang lên.

– Quá khen, mọi người quá khen rồi. – Giọng nói mà có lẽ thuộc về người vừa chơi đàn vang lên, giọng nói này khiến tôi không dám tin vào tai mình.

– Ann này, bao giờ chúng ta thử kết hợp giữa piano của cậu và bộ trống của tôi đi. – Một người khác chợt nghĩ ra ý tưởng điên rồ.

– Thôi đi, tôi nghĩ piano của Ann kết hợp với violong của Lucia là hợp nhất, và cả guitar của anh bạn của Ann nữa.

Tôi cứ ngồi ở đó làm một kẻ bất lịch sự tiếp tục lắng tai nghe cuộc trò chuyện của họ. Cho tới khi tất cả đều ra về thì tôi vẫn là kẻ duy nhất còn ngồi ở đó. Người vừa chơi đàn, bản nhạc mà cô ấy vừa chơi, cái tên mà bạn bè vừa dùng để gọi cô ấy mặc dù âm điệu có khác đi một chút đều nhắc tôi nhớ đến một người. Tôi không dám tin đây là sự thật cho đến khi đám người đó lướt qua bàn tôi rồi đi ra thẳng cửa. Cái dáng người cao ráo, đôi mắt sáng, nụ cười rạng rỡ, mái tóc đen bồng bềnh, Tú An có vẻ rất ổn khi ở đây với những người bạn mới. Liệu em có còn nhớ đến tôi không nhỉ. Kệ chứ ai mà biết được, tôi chỉ biết là tôi muốn gặp lại em một lần nữa, muốn được nghe em chơi lại bản nhạc mà tôi dành tặng riêng cho em. Tôi trả tiền nước rồi tiện thể hỏi thăm mấy người phục vụ về nhóm người rời đi ban nãy. An có vẻ tăng cân một chút, em trưởng thành hơn rất nhiều. Nghĩ lại thì cũng đã 4 năm trôi qua, cô bé ngốc nghếch ngày nào bây giờ cũng đã 20 tuổi. Thời gian trôi qua lặng lẽ nhưng khiến người ta phải giật mình.

Mấy ngày tiếp theo sau khi hoàn thành xong công việc là tôi lại một mình lái xe đến quán cafe ấy, chọn cho mình một góc khuất rồi lặng lẽ nhìn em say sưa bên chiếc piano đã cũ. Chính tại vị trí đó của 10 năm về trước, tôi cũng chơi đàn say mê như vậy. Từ khi vô tình gặp được em ở quán cafe này tính đến hôm nay mới được hai ngày trôi qua. An thường đến đây tầm xế chiều cho tới tối, khi mà người ta ngồi quây quần cùng gia đình bên mâm cơm thì em lại ở đây chơi đàn, có khi thì đi mọt mình, khi thì rủ thêm bạn. Bạn của em cũng biết chơi nhạc, qua lời kể của cậu phục vụ tôi biết được em và bạn của mình thường xuyên tới đâ. Ban đầu chỉ là khách tới đây để thưởng thức cafe, đôi khi nhàn rỗi thì xin phép chủ quán đánh mấy bản nhạc cho vui, lâu dần thì thành khách quen, bà chủ quán cũng thích nghe nhạc thế là An thường chơi đàn ở đây mỗi lúc rảnh, đó cũng gần như trở thành công việc làm thêm của em. Ngoài An ra còn hai người nữa, một người thì biết kéo violong, một người lại biết đánh guitar. Họ hay cùng nhau chơi nhạc vào tối thứ bảy hàng tuần. Hôm nay cũng là một tối thứ bảy nữa, tôi đến từ khá sớm. Công việc của tôi ở London đã hoàn thành, có nghĩa là thời gian ở lại đây của tôi cũng sắp hết. Tôi đang phân vân về việc gặp em vào buổi tối nay, con bé ngốc đó sẽ phản ứng như thế nào nhỉ, nhất là sau khi tôi nói hết với em em sẽ phản ứng thế nào nhỉ.

Đúng 7 giờ An bước vào. Hôm nay em mặc một chiếc áo màu trắng, bên ngoài là áo len ngắn tay màu đen. Đi cùng em là cô gái tóc vàng tên Lucia, cô ấy cầm theo cây violong của mình, cười nói với An một cách vô cùng tự nhiên.

– Cậu có muốn hát không? Giống như hôm nọ chúng ta đã thử ở phòng của Hân ấy. – Lucia nhấc cây violong khỏi túi đựng và nói bằng một giọng vô cùng hào hứng.

– Nhưng hôm nay Hân bận rồi. – An mỉm cười rồi nhìn xung quanh, tôi quay đi nhanh để tránh cái nhìn của em.

– Vậy An hát thay Hân.

– Được không vậy. – An lưỡng lự.

– Sao lại không chứ. Oh come on girl. – Lucia đẩy An ngồi xuống đàn piano. Em bối rối nhưng sau đó nở một nụ cười rồi hít một hơi thật sâu.

” Loving him is like driving a new Maserati down a dead end street

Faster than the wind

Passionate as sin, ended so suddenly

Loving him is like trying to change your mind

Once you’re already flying through the free fall

Like the colors in autumn

So bright just before they lose it all

Losing him was blue like I’d never known

Missing him was dark grey all alone

Forgetting him was like trying to know somebody you’ve never met

But loving him was red

Loving him was red

Touching him is like realizing all you ever wanted was right there in front of you

Memorizing him was as easy as knowing all the words to your old favorite song

Fighting with him was like trying to solve a crossword and realizing there’s no right answer

Regretting him was like wishing you never found out love could be that strong

[…]

Remembering him comes in flashbacks and echoes

Tell myself it’s time now, gotta let go

But moving on from him is impossible

When I still see it all in my head

Oh, losing him was blue like I’d never known

Missing him was dark grey all alone

Forgetting him was like trying to know somebody you’ve never met

Cause loving him was red yeah yeah red

We’re burning red

And that’s why he’s spinning round in my head

Comes back to me burning red

Cause love was like driving a new Maserati down a dead end street …”

Tôi chăm chú lắng nghe từ đầu tới cuối, cảm giác như những ca từ trong bài hát ấy là những lời tâm tư của em vậy. Bài hát kết thúc, mọi người vỗ tay, riêng có một người thì lại mạnh dạn tiến lên đó. Em thấy người kia bước đến thì mỉm cười rồi từ tốn đứng dậy. Hắn ta đặt cây guitar xuống và hôn lên má em. An chỉ cau mày ngượng ngùng rồi đánh hắn một cái. Ba người họ nói với nhau gì đó rồi tất cả trở về vị trí, một piano, một violong, một guitar. Đó chẳng phải Duy Khang học sinh cũ của trường sao? Trái đất này đúng thật rất là tròn.

Âm nhạc lại vang lên nhưng tôi thì không còn tâm trí nào mà nghe nữa. Đặt lại tiền cùng với mảnh giấy ghi nhớ nhau nhúm tôi đứng dậy và rời đi ngay sau đó. Lái xe về thẳng khách sạn thu dọn đồ sau đó tôi đi thẳng ra sân bay mua vé về Việt Nam. Cảm giác hiện tại giống như khi một đứa trẻ tin rằng chính ông già Noel có bộ râu rậm màu bạch kim, mặc bộ đồ màu đỏ với cái bụng lớn cùng gương mặt phúc hậu là người đã đặt quà ở đầu giường cho nó vào đêm hôm trước rồi bỗng một ngày kia nó nhìn thấy bố nó mặc bộ đồ ngủ kẻ caro đang nhón gót bước từng bước thật khẽ, trong tay là hộp quà to sụ bước vào phòng nó và ông thậm chí còn chẳng hề có râu. Cảm giác thất vọng và hụt hẫng nó như thế đấy.

Việt Nam đón tôi bằng những tia nắng đầu tiên của ngày mới còn tôi đáp lại lời chào mừng đó bằng một cái ngáp ngủ. Tôi bắt taxi và về thẳng nhà. Hôm nay là chủ nhật nhưng tôi lại không sở hữu tâm trạng của một người đang trong ngày chủ nhật. Tâm trạng tôi là một bức tranh màu xám, hình như tôi vừa đánh mất cả bảng màu của mình đi đâu mất nên chẳng thể nào sửa lại màu của tâm trạng tôi.

Sáng thứ hai, sau khi rời khỏi phòng họp tôi lại về phòng mình, dặn dò thư kí không để ai vào phòng khi chưa có sự cho phép của tôi. Tôi nới lỏng cà vạt rồi bất cần ngồi phịch xuống ghế. Uống hết cả cốc nước mà tôi vẫn không thể tìm thấy cho mình sự dễ chịu hơn. Tiến độ công việc bị đình trệ, hàng loạt mẫu áo cưới vừa được đem ra duyệt trước hội đồng công ty lại vướng mắc phải một số vấn đề ở mấy bà thiết kế. Tại sao cứ phải làm rùm beng lên trong khi các mẫu váy mới đều đã được phê duyệt chỉ còn chờ đem xuống xưởng là xong. Tâm trạng vốn không tốt lại còn bị mấy bà đòi gặp phản ánh cái này chê bai cái nọ khiến tôi phát mệt. Từ chuyện tiến độ bị chậm ảnh hưởng đến các bộ phận khác của công ty, chỉ cần nghĩ tới đây thôi là tôi đã muốn cho mấy con mẹ ích kỉ đó thôi việc.

Cửa phòng lạch xạch mở tôi vội vàng ngồi thẳng dậy, miệng còn không quên mà làu bàu.

– Tôi đã nói là không ai làm phiền cơ mà?

– Là tôi. – Hoàng Phong lên tiếng. Tôi lại nằm phịch ra ghế. Phong tiếp lời. – Sao cậu bô nhếch thế?

– Cậu hỏi nhân viên của cậu ý.

– Tôi có nghe qua. Mà thôi, dẹp sang bên đã. Nhờ có chuyến đi công tác mấy ngày của cậu mà chúng ta có mối làm ăn lớn đó.

– Ờ.

– Bất cần vậy? Cô bé đó cũng ở London cơ mà nhỉ?

– Có hay không cũng chẳng quan trọng nữa.

– Sao à?

Tôi kể lại cho Phong nghe. Nghe xong cậu ta chỉ hỏi tôi.

– Thế con bé có biết cậu đến đó không?

Tôi lắc đầu.

– Thế cậu đã nói gì chưa?

– Nói được gì nữa?

– Sao tôi ghét cậu thế nhỉ. Thế cậu không định làm gì à? Phải tìm hiểu chứ.

Tôi làm ngơ.

– Cậu làm ơn dẹp mẹ cái lòng tự tôn của cậu sang một bên cho tôi nhờ. Ngứa cả mắt. Hỏi sao cậu chẳng bao giờ yêu đương được cho tử tế. Lúc nào cũng chết dí chết dị vì cái tôi của bản thân, cậu có vui với nó không hả?

Phong mắng tôi một hồi rồi ra khỏi phòng. Tôi cười gàn một tiếng. Tôi có vui vẻ không ư? Nếu thế này gọi là vui vẻ thì tôi đã vui đủ một đời rồi.

________________________________________

Tôi mỉm cười tiếp tục ngồi vào đàn. Bản nhạc tiếp theo vang lên còn chưa hết khúc đầu thì một người đàn ông đã đứng dậy và rời khỏi quán, điều này khiến tôi hết sức bất ngờ. Kể từ khi tôi chơi đàn ở đây chẳng có vị khách nào bỏ về giữa chừng như vậy cả. Đa số mọi người đều nán lại cho tới khi tôi đánh hết bản nhạc đó, lúc ấy họ mới mỉm cười bước ra phía ngoài cửa. Việc xảy ra hôm nay khiến tôi phiền lòng hết sức.

Bài hát hôm nay tôi hát, ca từ của nó như thể đang nói hết suy nghĩ của tôi vậy, điều đó khiến tôi lại nhớ đến một người. Anh ấy có một bóng lưng rộng lớn, đôi mắt đẹp và lòng tự tôn thì cao ngút. Đã rất lâu rồi tôi không liên lạc với anh, chắc giờ này anh đang hạnh phúc bên mối tình đầu của mình, cô ấy tên Bảo Khánh, chắc anh sẽ chẳng nhớ đến tôi. Bốn năm trôi qua tôi đã không còn là con bé ngốc nghếch của ngày nào đó, giờ tôi đã 20 tuổi. Xin chào, tôi là Trịnh Tú An, năm nay tôi 20 tuổi, hiện tại đang là sinh viên năm cuối của trường mỹ thuật danh tiếng tại London. Bốn năm trước tôi lựa chọn con đường du học là vì muốn quên đi một số chuyện. Có vẻ tôi đã thành công bởi trong những năm tháng chật vật đó, ở một nơi đất khách như thế này, tôi đã không còn nhớ quá nhiều đến anh. Tôi hiện đang làm nhân viên thực tập cho một công ty thiết kế nội thất và làm nhạc công bán thời gian ở một quán cafe. Công việc ở công ty thiết kế nội thất là công việc bắt buộc, đáng lẽ tôi là sinh viên năm tư nhưng tôi học dồn chương trình và công việc đó là điều kiện để tôi có thể tốt nghiệp sớm một năm. Công việc bán thời gian ở quán cafe là niềm vui mỗi ngày của tôi. Tôi rất tự tin về khả năng chơi đàn của mình. Tôi thích piano có lẽ là vì một người nào đó.

Tôi học đại học so với mọi người là sớm hơn một năm. Năm đầu tiên tôi chỉ biết lao đầu vào học, tôi học ngày học đêm để bản thân mệt mỏi tới mức không muốn nghĩ đến ai nữa, cũng không còn sức để buồn hay suy nghĩ linh tinh. Năm đầu đại học tôi chẳng khác nào bọn mọt sách đầu to mắt cận, sống như một cái máy được lập trình sẵn vô cùng nhàm chán. Vào các dịp lễ tết nhìn chúng bạn háo hức người thì đặt vé máy bay người thì liên tục skype về nhà với gia đình còn tôi thì tuyệt đối nói không với những thứ đó. Tôi cắt đứt liên lạc với mọi người vì tôi không muốn nghe ai đó nhắc đến cái tên mà đến buổi đêm ngủ mơ tôi cũng lẩm nhẩm trong cuống họng. Tôi sợ ai đó sẽ nói rằng anh vừa kết hôn và đang rất hạnh phúc hoặc cái gì đó đại loại thế. Tôi tự nhủ mình phải mạnh mẽ để bước tiếp. Hè năm đó tôi rất nhớ nhà, cảm giác muốn chạy về ôm chầm lấy mẹ, muốn được lười biếng trong vòng tay yêu thương của gia đình nhưng rồi cảm giác bịn rịn lúc chia tay lại làm tôi chùng xuống. Thay vì bay về Việt Nam để nghỉ hè thì tôi lại tiếp tục xin học tiếp chương trình. Cứ như vậy tôi học dồn chương trình và trở thành một trong top 10 sinh viên xuất sắc nhất trường. Sang năm thứ hai tôi nhận được tin anh chị tôi có em bé, là một thằng nhóc bụ bẫm còn đỏ hỏn. Anh tôi đặt tên cho thằng bé là Lâm, Trịnh Tùng Lâm. Sau cái ngày tôi nhận được tin mình lên chức cô thì cũng là ngày tôi gặp người quen, là một người mà tôi ngỡ rằng sẽ chẳng bao giờ gặp lại anh nữa, đó là Duy Khang. Khang giúp đỡ tôi rất nhiều và tôi cũng bớt đi cảm giác nhớ nhà. Duy Khang khiến tôi cảm thấy cuộc đời này đáng sống hơn một chút. Tôi dần dần gỡ bỏ cái cuộc sống tẻ nhạt trước đây và kết giao thêm nhiều bạn bè. Tôi quen với Lucia và Hân. Lucia là con lai nên cô ấy có thể nói cả tiếng Việt, ngoài ra Lucia còn chơi vĩ cầm rất hay. Hân hơn tôi một tuổi và là một cô nàng phá cách với bộ trống của mình. Người ta cho rằng trống hợp với con trai hơn nhưng điều đó hoàn toàn vô nghĩa đối với Hân, cô ấy còn sở hữu một chất giọng khỏe và dày. Ba đứa chúng tôi, cùng với guitar của Duy Khang đủ khả năng để tạo nên một ban nhạc độc đáo. Từ ngày quen Lucia và Hân tôi chuyển đến ở cùng họ, cuộc sống vũng bớt nhàm chán và kí ức về một người đàn ông đã từng làm tôi điêu đứng một thời cũng nhạt dần theo thời gian. Tuy nhiên lại nảy sinh một vấn đề khác nữa đó là tôi cảm thấy Duy Khang vẫn còn gì đó với mình và Lucia thì lại cảm nắng Duy Khang. Chính vì cái sự phức tạp này mà tôi đã không ít lần cảm thấy khó xử. Lucia không trách tôi nhưng tôi biết cô ấy rất buồn.

“Thế cậu có thích Khang không? ”

Đó là câu hỏi của Lucia trong một lần chúng tôi ngồi tâm sự, tôi thì lem luốc toàn màu với màu, Lucia thì lại điềm nhiên kéo vĩ cầm. Bấy giờ tôi mới nhận ra con tim mình đã không còn đập nhanh như ngày nào đó nữa, hiện tại nó đang thoi thóp đập từng mạch chậm chạp giúp tôi còn có thể thở. Cuộc sống không chỉ đơn thuần được ăn no ngủ kĩ, những thứ phù du đó chỉ giúp ta tồn tại. Cuộc sống là được yêu thương, là trao đi và nhận lại những cảm xúc nhỏ nhặt nhưng chứa đựng tình yêu thương to lớn. Suốt thời gian qua tôi cứ ngỡ mình rất hạnh phúc rất vui vẻ nhưng hóa ra đó chỉ là ảo ảnh do những cảm xúc nơi con tim chết dần chết mòn . Tình cảm cho một mối quan hệ không rõ ràng giờ là một nỗi đau, một vết cắt dài in sâu trong tâm khảm. Hóa ra vết thương đó trong lòng tôi sẽ chẳng bao giờ trở lại lành lặn như trước nữa. Mái tóc phất phơ cùng với bóng hình cô đơn của Anh Quân của một buổi chiều ở cánh đồng hoa lại tràn về trong kí ức. Anh không quay người lại, thứ tôi thấy trong quá khứ, hiện tại hay cho dù là tương lai đi chăng nữa vẫn chỉ là bóng lưng cao lớn đem lại cảm giác muốn được dựa dẫm. Anh nói gì đó mà tôi không thể nghe. Chiếc cọ vẽ trên tay tôi rơi xuống đất rạo nên những vệt màu loang lổ chảy dài. Vệt màu ấy chảy cả vào giấc mơ của tôi, chúng nối tiếp rồi trộn lẫm vào nhau tạo nên những vân màu lạ mắt rồi tiếp theo đó là một màu đen sì.

Tôi giật mình trở lại với thực tại. Duy Khang nhìn tôi lo lắng.

– Em không sao chứ?

Tôi mỉm cười yếu ớt rồi lắc đầu. Anh ra hiệu cho Lucia nghỉ một lát rồi sau đó hai người họ đi lấy đồ uống. Tôi day day hai bên thái dương. Lạ thật, đã lâu lắm rồi tôi không nghĩ đến anh vậy mà hôm nay lại để chuyện cũ làm cho mất tập trung, làm ảnh hưởng đến người khác. Có lẽ tại mấy ngày hôm nay có một vị khách lạ đến quán, tôi nghe anh phục vụ nói rằng người đó hỏi thăm về chúng tôi sau lần tôi chơi bản nhạc “Aye”. Anh ta hay ngồi ở góc khuất của quán nên tôi không thể nhìn rõ mặt nhưng màu áo mà anh ta mặc lại khiến tôi chú ý. Sắc xanh ấy mở ra trước mắt tôi bầu trời trong xanh cao vút không một gợn mây. Tôi như trở về với cánh đồng hoa năm nào, bầu trời cũng nhẹ tênh như màu áo ấy, ánh nắng nhẹ nhàng nhuộm vàng mọi thứ, anh ở phía xa xa dõi theo từng bước tôi đi và nở một nụ cười ấm áp. Một cơn gió đi ngang qua khiến những cánh bồ công anh bay lên lấp đầy cả bầu trời. Tôi thở dài đứng dậy nhìn ra phía cửa. Chắc tại hôm nay mất tập trung nên tiếng piano không đủ để níu chân vị khách vừa bỏ đi đó. Tôi nhìn về phía bàn anh ta vừa ngồi, người phục vụ vừa dọn đi ly cafe, tiền và còn có một mảnh giấy vàng quen mắt.

– Cái gì vậy Jonh? – Tôi lên tiếng, ánh mắt chăm chú vào mảnh giấy.

– Của một vị khách bỏ lại đó mà.

– Rác à? Không phiền nếu đưa An xem thử chứ?

– Ồ tất nhiên là không rồi. Đây.

Jonh đưa cho tôi mảnh giấy rồi đi về phía bếp. Tôi nhìn mảnh giấy màu vàng nhăn nhúm với vài dòng chữ quen thuộc. Tôi điếng người. Bốn năm về trước tôi đứng trong căn phòng của Anh Quân, trong lòng là bao cảm xúc mà chỉ vỏn vẹn có ba từ đã diễn tả được cái mớ bòng bong đó. Tôi bạo gan viết ba chữ đó ra giấy rồi lại thấy không quen mắt rồi vo tròn nó lại vứt đại vào một góc nào đó. Mảnh giấy dù bị tôi vo cho nát bét nhưng vẫn nhận ra nét chữ. Nhìn vết hằn trên giấy tôi đoán người nào đó đã cố gắng để vuốt cho nó phẳng lại. Có lẽ là người đó???

– Chúng ta tiếp tục chứ? – Lucia cười.

Tôi vội vàng nhét mảnh giấy vào túi rồi mỉm cười tiếp tục công việc dang dở. Trong đầu vẫn là những khoảng kí ức rời rạc.

Mấy ngày sau đó tôi cứ đợi người khách kia quay trở lại quán. Tôi muốn biết anh ta là ai nhưng anh ta lại lặn mất tăm. Chắc chắn đó là Anh Quân, tôi chắc chắn. Tôi nhìn mảnh giấy rồi tự hỏi lòng, mày vẫn còn vương vấn sao. Tôi vẫn vương vấn sao? Tôi cũng không biết nữa, con tim tôi cũng không có câu trả lời. Những câu chuyện xưa ấy, có những thứ mơ hồ nhớ nhớ quên quên, cũng có những thứ đã trót hòa tan vào giấc mơ cũ kĩ nào đó. Liệu cảm giác muốn đứng cạnh anh liệu đã mất hay chưa?! Mà kể cả vậy khoảng cách tuổi tác vẫn là khoảng cách quá lớn, tôi thì quá rụt rè còn anh thì lại quá cao ngạo. Tốt nhất là không nên nghĩ ngợi gì nhiều.

Chiều hôm ấy sau khi kết thúc nhiệm vụ của một thực tập sinh tôi vội vàng trở về nhà. Hôm nay Hân hẹn tôi về sớm để chúng tôi có thể bắt đầu xem một bộ phim mà Lucia mới tìm được. Vừa ra khỏi cửa công ty tôi đã gặp một người, anh ta có vẻ lạnh lùng và khá cao ngạo. Suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu tôi chỉ có hai từ: dở hơi. Chẳng hiểu sao tôi lại nghĩ vậy nhưng cách anh ta nói chuyện với tôi chỉ khiến tôi đập cho anh ta vài cái vì cái vẻ ngạo mạn đó.

– Xin chào, tôi là Hoàng Phong. Còn cô chắc hẳn là Trịnh Tú An?

Tôi đần mặt gật gật vài cái.

– Tôi là bạn của Anh Quân và tôi có chuyện muốn nói.



Sau cuộc trò chuyện với Hoàng Phong tai tôi cứ ù đi. Tất cả đọng lại trong đầu tôi chỉ còn là tiếng gió thổi xen lẫn vài câu nói của Hoàng Phong.

– Những gì tôi học được từ quá khứ, không xem nó như gì đó quá tồi tệ, đã giúp tôi sống tự lập, đứng trên đôi chân của mình, không phụ thuộc vào người khác và đấu tranh cho những gì mình tin. Chỉ cần cô tin thì những thứ khác ngoài lề đều trở thành vô nghĩa.

Tôi về đến nhà muộn hơn cả tiếng đồng hồ. Lucia và Hân đã yên vị ở ghế sopha phòng khách xem phim. Tôi cũng không muốn làm phiền rồi lên thẳng phòng. Tôi hiểu Hoàng Phong muốn nói gì nhưng thứ tôi không chắc đó là tình cảm của mình. Tôi đã từng có thời từng chờ đợi và hy vọng rất nhiều. Nhiều khi chờ đợi lâu quá tôi quên mất mình đang chờ đợi điều gì. Liệu thứ còn sót lại trong tôi là một thứ tình cảm trọn vẹn hay chỉ là một ảo giác do quá khứ tạo ra? Còn anh thì sao? Mọi thứ trong tôi đang dần hình thành quỹ đạo thì bỗng nhiên lại bị đảo lộn tất cả khiến tôi hoài nghi tình cảm của chính bản thân mình. Không phải là tôi không biết cảm giác yêu như thế nào, tôi biết nhưng đủ lâu để không còn nhớ nữa. Mảnh giấy nhớ phất phơ trước mắt như mời gọi. Tôi mở điện thoại nhờ một người bạn đặt vé về Việt Nam. Một cơn gió thoáng qua. Tôi đang ở cách nhà của mình nửa vòng trái đất. Sẽ lại là một chuyến bay dài đây…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.