Định Mệnh Là Những Chiếc Giày

Chương 24: Mưa đầu mùa




Tôi mang mèo con về nhà trong sự im lặng, chẳng ai biết rằng trong nhà đã có thêm một nhóc con nghịch ngợm (là con mèo) cho đến buổi trưa hôm đó khi tôi đi học về. Mẹ tôi rất ít khi vào phòng vệ sinh trên tầng 2 nhưng hôm nay thế nào mẹ tôi lại lên đó để lấy lọ dầu gội. Cửa mở va vào cái hộp mà tôi đã cố gắng xếp gọn vào tít trong, một tiếng kêu “meo”… Và thế là mẹ tôi đã phát hiện ra em mèo đang nằm ngoan ngoãn trong hộp.

– Giỏi nhỉ. Mèo miếc ở đâu ra thế này? – Mẹ tôi đẩy cái hộp mèo về phía tôi.

– Thì tôi hôm qua con thấy nó bị vứt ngoài kia, trời thì mưa, vừa mưa vừa lạnh mà nó thì còn bé quá, nên… – Tôi vân vê gấu áo, hết nhìn trần nhà rồi nhìn cái tủ lạnh, ấp úng trả lời mẹ.

– Thế giờ cứ con gì bị vứt ngoài đường thì cô tha về cho tôi hầu hả cô?

– Đâu ạ. – Tôi xị mặt. – Với lại…

Giọng tôi nhỏ dần nhỏ dần rồi im tịt. Tôi vốn định lôi cả Anh Quân vào vụ này để có thể “sống sót” trước cơn giận của mẹ nhưng rồi nghĩ dù có lôi thêm anh vào thì cũng chẳng giúp được gì nên tôi lại im lặng nghe mẹ mắng. Tôi thì bị mắng còn em mèo thì vẫn nằm cuộn tròn ngủ như không hề có chuyện gì xảy ra, trông nó hồn nhiên mà phát ghét.

– Làm gì thì làm nhưng mẹ không đồng ý nuôi mèo đâu nhé. Cả nhà đi suốt, để nó ở nhà làm sao được. Thôi tìm cách mà giải quyết đi nhé.

Và đó là cách mẹ vứt con mèo lại cho tôi rồi quay lưng đi thẳng. Lúc này con mèo mới chịu mở mắt, nó vươn vai kêu “ngoeo” một tiếng rồi lượn quanh quanh cái hộp rồi lại đặt mông xuống, cuộn tròn thành cục bông rồi ngủ tiếp. =’= Đây mà là mèo à, đây là con lợn mới đúng. Tôi gãi đầu gãi tai một lúc rồi mới rút điện thoại ra gọi cho một người có cái tên được lưu là “Anh Thầy”. Vừa rồi gặp ở trên lớp anh cũng không còn lơ tôi như trước nhưng tôi vẫn thấy không được tự nhiên cho lắm.

Tiếng tút tút ngân lên rồi anh nhấc máy.

– Gọi gì thế?

– À… thầy ạ, mẹ em không cho giữ mèo.

– Vậy hả, thế thì mang nó qua đây đi. Dù sao thì cũng tốt, nuôi mèo cho mấy con chuột nó sợ.

Tôi mang mèo con sang nhà Anh Quân, cảm giác lâu rồi tôi mới lại đến đây, nếu không nhờ có mèo con thì tôi cũng không nghĩ là mình sẽ còn đến đây. Quả thật con mèo này đáng lẽ nên là con lợn mới đúng, suốt cả quãng đường từ nhà tôi đến nhà anh, đi qua bao nhiêu cái ổ gà mà nó vẫn có thể ngủ một cách ngon lành như thể chẳng có gì xảy ra vậy.

Bước hết bậc thang, mở cửa bước vào, quán cafe vẫn vậy, ngoài việc anh thay đổi cách bài trí của một số bàn thì mọi thứ vẫn vậy. Tôi ôm cái hộp có con mèo đang ngủ bước vào, trên sân khấu nơi có chiếc piano là một cô bạn đang chơi đàn, là bài “Forever” của Stratovarius. Tôi dừng lại một lúc nhìn về phía từng nốt nhạc phát ra, cũng đã lâu rồi tôi không đụng tới piano, tôi tự hỏi mình có tiếc không khi mà quyết định như thế?

– Tú An đấy hả. – Bác Lâm chẳng biết từ đâu bước đến sau lưng tôi. – Sao mấy hôm nay không thấy cháu qua nữa hả? Chê cái quán này rồi hả?

– Đâu có ạ tại dạo này cháu bận quá ạ hihihi

– Ừ, thế cố gắng học cho tốt con nhé. Có gì không hiểu cứ hỏi anh Quân nhé, nhờ anh ý giảng cho. Thằng Quân nhà bác nhìn vô dụng thế thôi chứ cũng có ích ra phết đấy haha. Mà ôm cái hộp gì thế kia?

– Dạ không có gì ạ chỉ là con mèo con thôi ạ. Mẹ con không cho nuôi nên con mang sang đây. Tại con nghĩ là nhà mình nướng bánh có bột biếc gì thì nuôi mèo để chuột đỡ vào bác ạ.

– Ờ rồi bác cảm ơn, con mang lên chỗ phòng tầng hai cho bác nhé.

Bác vỗ vai tôi, nở một nụ cười hiền hậu rồi quay người chuẩn bị bước đi. Tôi chợt nhớ ra điều gì đó vội gọi bác lại.

– À bác ơi bác ơi, thầy Quân…

– Hả? Mà bác bảo này, lần sau ý, ở trường thì chúng mày gọi nhau là gì bác không quan tâm nhưng về nhà thì xưng hô khác đi hộ bác nhé. Chúng mày cứ bắt nạt nhau rồi thầy thầy em em mệt cả đầu. Mà cái này bác nhớ là nói đi nói lại bao nhiêu lần rồi chứ có phải một hai lần gì đâu nhỉ.

– Dạ hì hì vâng ạ. Cháu muốn hỏi là th..à..anh Quân có nhà không ạ?

– Nó trên tầng thượng ấy.

– Dạ vâng con cám ơn bác ^^

Bác Lâm đi khỏi thì tôi cũng leo tót lên cầu thang. Đúng là đâu không phải là lần đầu tiên tôi bị nhắc nhở về cái chuyện xưng hô với Anh Quân như thế nào. Ở trường đang gọi quen miệng, giờ về nhà lại bắt gọi khác tôi thấy cứ sao sao, chẳng quen miệng chút nào. Mà kể ra cũng không công bằng, tôi mà nói chuyện thì vẫn cứ phải thầy – em hoặc anh – em còn Anh Quân nói chuyện với tôi thì chỉ cần tôi – em là xong, chẳng phân biệt được anh – em hay thầy – em. Và thế là đương nhiên người lớn mắng là sẽ mắng tôi rồi. Bất công thật.

Tôi tạt qua tầng 2 đặt mèo con vào góc phòng định đi lên tiếp nhưng nhìn cái hộp lạc lõng trong căn phòng rộng tôi lại không nỡ, đành vác tiếp cái con “heo” đó lên tầng. Chưa lên đến nơi nhưng tôi vẫn nghe thấy tiếng piano từ tầng 4 vọng ra. Anh Quân ngồi đó, những ngón tay thon dài lướt nhanh trên phím đàn. Đây không phải là lần đầu tiên tôi nghe hay nhìn anh chơi đàn nhưng dù là lần thứ bao nhiêu thì tôi cũng vẫn rất thích cảnh tượng ấy, chẳng biết làm gì ngoài đứng như trời trồng. Con mèo lười nhác của tôi đang ngủ yên lành trong hộp chợt vươn mình một cái, loanh quanh loanh quanh nhảy tót ra ngoài, chạy một mạch đến chỗ Anh Quân đang ngồi rồi lăn kềnh ra. Cái mũi hồng hồng của nó cọ cọ vào bàn đạp piano khiến Anh Quân chú ý. Anh nhận ra sự xuất hiện của “vật thể lạ” thì ngừng đàn, cúi xuống bế mèo con đặt lên lòng mình khẽ vuốt vẽ rồi nhìn về phía tôi đang đứng ngoài cửa. Con mèo chết tiệt, tôi dám cá nó là mèo cái vì chỉ khi nhìn thấy “giống đực” là hoa hết cả mắt lên, không ngủ nữa mà lao ngay vào.

– Đến rồi sao không vào? – Anh cưng nựng mèo con rồi nói vọng ra.

Tôi luống cuống đẩy cửa thò đầu vào.

– Dạ.

– Dạ dẫm cái gì, đừng có bảo là em định mang mèo sang đây vứt rồi chuồn về luôn không nói một câu đấy nhé.

– Đâu làm gì có. – Tôi cười khì một cái rồi dè dặt bước vào (Thực ra là em định làm thế đấy)

– Về nó có nghịch không? – Anh Quân vẫn vuốt ve mèo con rồi hỏi.

– Dạ không. – Tôi lơ đãng.

– Mèo con ăn chưa?

– Rồi ạ.

– Ngủ nhiều không?

– Như lợn ạ.

– Cái gì?

– À không, à ngủ, có có ạ, ngủ nhiều ngủ nhiều =))

– Em đặt tên cho nó chưa?

Tôi lắc lắc đầu.

– Thế em định đặt tên cho mèo con này là gì?

– Lợn ạ.

– Em đùa tôi đấy à? – Anh Quân lừ mắt

– Thật mà nó ngủ như lợn, ăn như heo, mập như hợi. Quá hợp với tên em đặt còn gì.

– Có mà cái tên đấy để đặt cho em ý. – Anh tiện tay gõ lên trán tôi một cái. – Nó là mèo ai lại đặt tên là lợn bao giờ.

Tôi xị mặt xoa xoa cái trán đáng thương của mình. Con mèo thấy tôi bị đánh thì có vẻ vui lắm, nó kêu “ngoeo” một tiếng rồi liếm liếm ngón tay trỏ của Anh Quân. Cái đồ mèo phản chủ, tao nuôi mày đó con mèo béo kia.

– Gọi nhóc là gì bây giờ.

Anh Quân vẫn tiếp tục cưng nựng con mèo béo đó hết sức ân cần. Chưa bao giờ tôi thấy anh dịu dàng và ấm áp đến thế. Có lẽ cũng đã từng có một thời anh ấm áp và dịu dàng, có lẽ thời đó cách đây khoảng hơn 5 hay 6 năm gì đó va con người may mắn được nhận sự chăm sóc của anh chắc chỉ có thể là Bảo Khánh. Trong đầu tôi chợt xuất hiện một ý nghĩ ngu xuẩn, tôi muốn mình là con mèo đó, dù hơi béo một chút, giống heo một chút nhưng lại được anh cưng nựng, được sà vào lòng anh một cách êm ái mà chẳng sợ gì hết. Tôi đưa tay ra gãi gãi cằm mèo con, nó nhắm hết cả mắt cả mũi rồi dụi dụi đầu vào lòng bàn tay tôi. Bộ lông trắng muốt mềm mại cọ cọ vào lòng bàn tay đem lại cho tôi cảm giác thích thú, tôi nói như bị thôi miên.

– Hay đặt tên là Nheo?

– Gì cơ?

– Nó hay kêu nheo nheo. Nghe rất hay mà. Nếu em được giữ con mèo lại em sẽ đặt tên nó là Nheo.

– Nhăn nheo á?

– Nheo thôi. Có anh nhăn nheo ý.

Tôi nói mà chẳng nghĩ, chỉ tập trung trêu con mèo.

– Em vừa gọi tôi là gì cơ?

– A… – Tôi “à” lên một tiếng. – Tại bác bắt em phải thay đổi cách gọi. Em quen mồm hế hế. Để em sửa lại.

– Thôi tùy em. – Anh cắt lời.

– Tùy em ạ? Thế em gọi là “chị” có được không ạ? – Tôi được đà làm tới.

– Cũng được nếu như em đồng ý để tôi gọi em là “Lợn” – Anh tỏ vẻ suy tư nghĩ ngợi rồi trả lời một câu làm tôi cứng hàm.

Sau một hồi tranh cãi thì con mèo béo đó đã có tên, là Nheo, nghe cũng khá ổn nếu không muốn nói là cũng dễ thương. Tôi tựa người vào chân ghế ngồi chơi với Nheo còn Anh Quân thì ngồi trên ghế nhìn xuống chỗ tôi.

– Em có tiếc không?

– Dạ? – Tôi nghe thấy câu hỏi của anh thì bâng quơ trả lời.

– Vì sao em lại từ bỏ chơi đàn thế? Do tôi à?

Tôi giật mình, thật sự thì có chết tôi cũng không nghĩ anh sẽ hỏi câu đó.

– Em không trả lời cũng không sao. Chỉ là tôi không biết có phải do bị bắt nạt nên em mới bỏ piano hay không, hay vì tôi bỏ bê các buổi học khiến em chán nản không muốn học nữa. Hôm nọ tôi có nghe nói em đi học vẽ, có phải vì thế mà em thôi piano?

– Em… thực ra chỉ là em không tham gia câu lạc bộ nữa thôi chứ không phải là em sẽ bỏ piano. Em muốn dành thời gian để tập trung theo đuổi đam mê thực sự của mình.

Anh gật gật rồi xoay người lại, ngồi nghiêm chỉnh, ngón tay dài lại lướt nhẹ nhàng uyển chuyển trên phím đàn. Một giai điệu quen thuộc ngân lên, tôi không biết tên của bài hát đó nhưng tôi nhớ rằng anh đã từng có lần chơi bản nhạc ấy, chỉ có điều cảm xúc của hai lần đó là khác nhau.

Ngồi thêm một lúc tôi sực nhớ mình còn một đống bài tập chất đống ở nhà tôi vội vã đứng dậy đưa mèo cho anh rồi ra về. Anh bình thản ôm Nheo vào lòng rồi ngẩng lên nhìn tôi, chậm rãi nói.

– Tôi đang định bài trí lại quán cafe, hôm này em nhớ qua nhé.

– Vâng.

– À mà…

– Dạ?

– Thôi, không có gì đâu. Về cẩn thận.

Tôi chần chừ quay ra phía cửa, khi tôi đóng cửa lại thì nghe thấy một tiếng thầm thì tựa tiếng gió ngang qua.

“Tôi không giận em, mà tôi sợ…”.



Cuộc sống của tôi sau một số lựa chọn, sau một số chao đảo thì rốt cục cũng trở lại với quỹ đạo quay của nó. Tôi vẫn đi học đều, vẫn gặp anh, vẫn tới lớp và thay vào thời gian tập đàn tôi thường đến lớp học vẽ. Lớp học vẽ bình thường như thế nào tôi không biết nhưng cái lớp mà tôi theo học thì nó thực sự là…xuất hiện rất ít sự bình thường.

Lớp-học-vẽ của tôi ở trên tầng 5 của một khu chung cư cách khá xa nhà tôi, để tới đó tôi mất nửa tiếng đi xe. Buổi đầu tiên chân ướt chân ráo tới lớp mọi người cháo đón tôi bằng những ánh mắt hiếu kì của cả người lớn và cả lũ trẻ con. Lớp học vẽ của tôi được chia làm hai, một nửa dành cho bọn trẻ con và nửa còn lại thì dành cho những đứa như tôi. Học cùng với tôi có hai người: một người bằng tuổi, người còn lại thì hơn tôi một tuổi và cả hai cùng là nữ. Cô bạn bằng tuổi tôi tên là Hạ. Nghe cái tên thì có vẻ nữ tính hay tiểu thư gì gì đó nhưng thực tế thì không, hoàn toàn không. Ấn tượng lần đầu gặp của tôi về Hạ, ngoài việc mang giới tính nữ và đeo niềng răng ra thì Hạ khiến tôi liên tưởng đến nhân vậy bác Hagrid trong bộ phim Harry Potter với bộ tóc xù ngắn ngang vai và dáng người đậm. Hạ là một người có tính cách khá nghệ sĩ, nghĩa là phóng khoáng, bay bổng, không thích phải tuân thủ theo bất kì quy tắc nào cả và làm việc rất theo cảm hứng. Hạ thích sáng tạo, thích vẽ và muốn được vẽ. Ngoài vẽ ra niềm đam mê khác của cô bạn này đó là Nhật Bản, mọi thứ về đất nước này dường như khiến Hạ phát cuồng, nhất là các thể loại truyện Manga và Hạ rất có thể nổi điên lên vì chúng. Người khác có thể cho rằng Hạ là đứa con gái thô kệch với vẻ ngoài quá cỡ và quái đản lập dị với cái tính cách chẳng giống ai nhưng tôi lại thấy thích Hạ, một cô gái phá cách, sống thật với đam mê và bản chất của mình. Nếu như câu “Tui đẹp tui có quyền” thì đối với Hạ lại là “Tui thích tui có quyền”. Tôi thực sự thích cái ngông ngông mà dễ gần của cậu ấy. Người thứ hai học chung với tôi là Trúc, một cái tên rất hiếm gặp ở miền Bắc, tôi nghĩ là vậy. Chị Trúc năm nay học lớp 12, Trúc có mái tóc ngang lưng và rất mượt. Nếu Hạ sôi nổi và phá cách hì Trúc lại là một người khá trầm tính, chị ít nói và chỉ chăm chú vào bài vẽ của mình. Còn chị Bích, sinh viên năm 3, là trợ giảng cho cô và đảm nhận nhiệm vụ hướng dẫn cho tất cả chúng tôi phòng khi cô bận. Lũ trẻ con là một lũ quỷ sứ mồm to nói nhiều, chúng nó hỏi đủ các thứ rồi nói đủ các thể loại chuyện, hết chuyện để nói thì quay ra chọc ghẹo nhau. Hôm nay là buổi tôi đến sớm và thế là ngẫu nhiên được “tham gia” vào mấy câu chuyện bệnh hoạn của chúng nó. Ngồi nghe một lũ nhóc tầm tiểu học và một bà chị sinh viên đại học năm 3 tám chuyện với nhau về những chuyện thật là hết sức không bình thường. Sau khi nghe tôi kể lại thì Hạ phá lên cười còn chị Trúc thì vỗ vỗ vai tôi bảo rằng hãy cố gắng thích nghi rồi cũng lôi bảng màu ra và bắt đầu với công việc của mình. Tôi chẹp miệng vài cái rồi cũng quay vào với bài vẽ của mình.

Hôm nay chúng tôi học màu, như thường lệ bọn trẻ con lại cười nói trêu đùa om sòm. Bình thường thì tất cả chúng tôi ai cũng quen với điều này rồi nhưng hôm nay Hạ có vẻ khó ở và một khi nó khó ở thì nó sẽ không ngại ngùng gì mà nhảy vào đấm cho bạn vài cái nếu bạn cố tình chọc điên nó và ở đây đối tượng khiến nó trở thành “bạo chúa” chính là lũ trẻ tưởng chừng ngây thơ kia. Ở gian ngoài chúng nó tranh nhau vốc từng vốc hạt hướng dương trong cái hộp tròn trên nóc tủ, đứa nọ tị nạnh đứa kia, tranh nhau vốc rồi tranh nhau gào thét cãi vã. Còn Hạ thì thức trắng cả đêm hôm qua để kịp vẽ tranh cho khách, hôm nay là deadline của nó. Chính vì thức cả đêm nên đầu nó đau như búa bổ, nó cần ngủ hoặc chí ít là một chút tĩnh lặng để vẽ xong bài hôm nay nhưng cái bọn trẻ xấu số kia lại làm ầm cả gian nhà. Hạ ban đầu còn thều thào.

– Tất cả trật tự chút đi, hôm nay chị hơi mệt.

Chúng nó nghe Hạ nói thế thì cũng biết điều im lặng được vài ba phút nhưng sau đó thì chúng nó còn ầm hơn cả lúc trước. Hạ cố gắng nói to để chúng nó có thể nghe và làm theo nhưng tiếng gào thét của 6 – 7 đứa trả con lại át hết tiếng thều thào của Hạ. Máu nó dồn lên não, khuôn mặt đen xì thiếu sức sống trở thành mặt của quỷ sa tăng trong vòng 2 giây, nó gào lên, to đến mức mà tôi nghĩ ở dưới tầng 1 cũng có thể nghe thấy giọng nó.

– CHÙNG MÀY CÓ IM HẾT ĐI KHÔNG HẢ? TAO MÀ RA LÀ TAO VẢ CHO MỖI ĐỨA MỘT CÁI VÀO MỒM ĐẤY NHÉ!!

Và thế là lớp lại im phăng phắc, đứa nào đứa đấy cặm cụi tô tô vẽ vẽ. Tôi đeo tai nghe thong dong hoàn thành bài vẽ của mình, miệng còn không quên lẩm nhẩm theo mấy câu hát coi như không có gì xảy ra. Chị Bích nhìn lũ trẻ con rồi chép miệng.

– Chúng mày thấy chúng mày ngu chưa, để cái Hạ nó điên lên thì mới chịu được à.

Trúc đang pha màu mà cũng phì cười. Tôi cắn môi rồi ngắm nghía bài màu của mình. Màu trên bài vẽ của tôi vừa khô cũng là lúc có người gọi điện tới, là số lạ. Cả Trúc và Hạ theo phản xạ đều quay ra nhìn tôi.

– Alô?

– Xong chưa?

– Ai đấy ạ?

– Học xong thì xuống ngay nhé tôi chờ.

Nói dứt câu người ở đầu máy bên kia vội dập máy bỏ lại tôi còn ngơ ngẩn nhìn chăm chăm vào số máy mới gọi đên. Thấy tôi ngồi thần ra thì Trúc hỏi.

– Ai gọi cho bà mà thần ra thế? Anh nào à?

– Chịu. Số lạ, chắc nhầm máy.

Tôi nhún vai rồi vứt điện thoại vào một góc đem bài vẽ của mình đi nộp. Cô chỉnh sửa rồi hướng dẫn tôi những phần còn thiếu sót sau đó tôi xách cặp ra về. Tôi bước xuống từng bậc cầu thang của khu tập thể. Trời hôm nay tuy có nắng nhưng cũng không ấm hơn là bao, một cơn gió khẽ thổi qua khi tôi xuống đến tầng 1. Gió thổi qua khiến một cơ số bụi bay vào mắt, tôi đưa tay lên dụi dụi. Lúc hạ tay xuống thì cũng là lúc một dáng người có bóng lưng quen thuộc đang đứng trước mặt tôi. Tôi chợt nhận ra một điều rằng bóng lưng ấy đối với tôi chưa bao giờ là gần cả, như thể luôn có một khoảng không vời vợi ngăn cách. Anh từ từ quay lại nhìn tôi rồi nheo mày.

– Lâu thế.

– Ơ…th..

– Tưởng em sẽ gọi tôi là ‘anh’?

– À.. – Tôi ngượng ngùng cười cười, tôi thật sự không quen với cách xưng hô kiểu đó.

– Không nói chuyện đó nữa. Mẹ em nhờ tôi đón em nên nhanh lên về thôi. Hôm nay tết dương lịch nên bố mẹ tôi mời bác gái sang cho vui.

Tôi ậm ờ luống cuống trèo lên xe anh. Đã bao nhiêu lâu rồi tôi không ngồi đằng sau anh như thế này? Tôi nhìn bầu trời xanh, nhìn vạt nắng yếu ớt cố bấu víu từng cơn gió thổi ngang qua, nhìn cả những cành cây lao xao lay động. Anh khi gần mà cũng xa quá. Tôi thật không hiểu nổi anh, một mặt thì luôn phủ nhận tình cảm với Bảo Khánh còn một mặt thì tôi luôn thấy anh có vẻ vẫn còn gì dó với Bảo Khánh. Nhưng trước đó tôi nghĩ tôi không hiểu nổi mình, không hiểu nổi tại sao giữa lí trí và tình cảm thì tình cảm lúc nào cũng giành chiến thắng? Tình cảm của tôi chỉ là ngốc xít, vĩ đại mới là tình yêu của anh kìa, tôi chẳng là gì so với Bảo Khánh…

Những suy nghĩ cứ dần tự nhuộm cho mình những gam màu xám xịt, đôi giày đỏ quà tặng của ai đó cũng chẳng thể tươi cho nổi. Tôi lén nhìn anh qua gương chiếu hậu rồi khẽ thở dài.

” Em là cô gái mang hài đỏ,

Bỏ thế giới nhỏ, để yêu anh.

Bỏ hết tuổi xanh người con gái,

Vượt ngàn tự trọng, chỉ cần anh.

Anh là chàng trai mang giày xanh,

Gương mặt lạnh tanh, chẳng ân cần.

Đôi lúc tưởng gần, lại xa lắm.

Thỉnh thoảng tay nắm mà như buông.

Cô ấy là người mặc váy suông,

Là người anh thương, khiến em buồn.

Là người đến trước ngày em đến.

Là người có hết được cả anh.”

[Trích “Giày đỏ váy suông”]

Mối tình đầu bao giờ cũng đẹp nhất…

Học trò cuối cùng cũng sẽ vẫn chỉ là học trò…

Người nhớ ai cản được người nhớ?

Em yêu ai trách được em yêu?

Anh cứ mãi lạc trong thế giới của anh đi tìm về miền xa ấy

Còn em mãi chỉ là em, một “em” ngốc nghếch, một “em” yếu đuối, một “em” bướng bỉnh.

Ngốc nghếch tin vào những điều anh nói, yếu đuối khi nhìn thấy anh và người ấy nhưng vẫn bướng bỉnh yêu và chờ đợi.

Một em ngờ nghệch chờ đợi một anh lạc lối, dù ở gần nhau nhưng suy nghĩ mỗi người một ngả, đi lòng vòng có gặp được nhau?

_____________________________________________________________________________

Con đường cứ trải dài mãi dài mãi, hôm nay là một ngày nào đó của tháng một và nó đang ở chỗ anh. Hôm qua Bảo Khánh lại tìm đến làm phiền anh, sáng nay cô vẫn còn cố gọi điện nhưng anh không bắt máy. Không phải Anh Quân sợ gặp Bảo Khánh, đương nhiên rồi, bởi nếu anh vẫn còn bị những ngọt ngào trong quá khứ làm đau thì có nghĩa là anh vẫn còn yêu Bảo Khánh nhưng tiếc rằng cái chuyện đó lại không bao giờ có thể xảy ra, cho dù có đôi khi anh thừa nhận rằng anh vẫn còn cảm xúc khi đứng trước người con gái ấy nhưng anh hiểu rằng cảm giác đó cũng chỉ giống như khi bạn uống một tách trà thì luôn còn một dư vị đọng lại, phảng phất trong vòm miệng. Anh không muốn gặp Bảo Khánh vì cô hay cố tỏ ra như kiểu anh và cô đang-có-gì-đó vậy. Vì Bảo Khánh mà anh đã để Tú An phải chờ đợi, vì những điều Bảo Khánh nói khiến anh phải suy nghĩ nhiều, vì Bảo Khánh đã làm khơi dậy nỗi sợ trong anh, tóm lại là Bảo Khánh khiến anh phải đau đầu nhất là hôm nay khi anh đón Tú An từ chỗ học vẽ về. Vừa cất xe xuống hầm, anh đang đi lên tầng cùng Tú An thì gặp Bảo Khánh và Mai Chi, anh mặt lạnh không nói gì còn Tú An thì giật thót một cái, nó nắm chặt lấy hộp màu vẽ, anh nhận thấy nó đang cố gắng giữ bình tĩnh nhưng anh không hiểu tại sao nó phải căng thẳng đến vậy.

– Ơ Tú An. – Mai Chi ngạc nhiên thấy Tú An đi cạnh Anh Quân.

Tú An cũng giật mình không kém khi thấy cô bạn thân gọi tên mình. Anh thích thú nhìn vẻ mặt căng thẳng của nó mà quên mất cả Bảo Khánh đang đứng gần đó. Tú An nhìn thấy Mai Chi thì cũng nở một nụ cười theo thói quen.

– Chi..Chi à.

– Ố mày à? Ơ thầy Quân em chào thầy ạ.

Anh Quân mỉm cười gật đầu đáp lai câu chào của Mai Chi nhưng không nói gì, ánh mắt anh chuyển hướng về Bảo Khánh. Ánh mắt, nụ cười và cả cử chỉ ấy đều cho thấy rằng buổi gặp mặt ngày hôm nay hoàn toàn không phải là tình cờ. Anh nhét tay vào túi áo rồi lên tiếng.

– Hai chị em đi đâu thế này?

– Em với chị Khánh định đi chơi một lát định vào đây uống nước ạ, chị nhỉ. – Chi nói rồi quay sang Bảo Khánh đứng phía sau.

– Ừ. – Bảo Khánh cười hiền.

– Thầy cũng định vào đây ạ? – Mai Chi tiếp lời.

– Ừ. Nghe nói chỗ này cũng được. – Anh thản nhiên.

– Tao vừa đến đang chuẩn bị vào. – Tú An cũng vội hòa mình vào câu chuyện. – Chỗ này hồi lớp 9 tao hay đến ý. Mày quên rồi à?

– À ừ nhỉ, bảo sao thấy quen quen. Tại chị Khánh bảo là hôm nay chị sẽ cho tao gặp bạn trai cũ của chị ý, cái anh mà trong quyển nhật ký ấy. Đang đi thì chị bảo khát nên rủ vào đây uống nước rồi đi tiếp. Háo hức ghê.

Anh Quân nghe thấy Mai Chi nói thế thì cười khẩy, nụ cười ấy dập tắt nụ cười trên gương mặt xinh xắn của Bảo Khánh. Mai Chi còn mải nói chuyện với Tú An nên cũng không để ý đến điệu bộ vừa rồi của Anh Quân, Tú An cũng bận trả lời cô bạn nên cũng không để ý gì đến hai người kia, mà thật sự thì nó cũng không muốn để ý làm gì cho thêm buồn lòng.

– Em định lôi cả em gái mình vào à? – Anh Quân nói nhỏ nhưng dung lượng đủ để Bảo Khánh nghe thấy. – Em không thấy hơi ngớ ngẩn sao? Lôi con bé Mai Chi vào thì giúp được gì?

– Vậy là anh thừa nhận anh thích con bé An? Nếu thật là như thế thì anh nghĩ sao, Chi và An là hai đứa bạn thân, hơn nữa chắc anh cũng biết là chúng nó chơi với nhau từ hồi nhỏ, từ hồi chúng ta còn ở bên nhau cơ. Chúng nó đọc trộm nhật ký của em. Anh thử nghĩ xem Tú An của anh nó có biết về chuyện giữa em và anh ngày trước không? Nó học lớp 11, cũng đủ để biết mình nên làm gì và không nên làm gì. Nhất là khi Mai Chi và nó lại là bạn thân, nhất là khi ngày trước mấy cô nhóc này lại có xu hướng “thần tượng” chuyện tình cảm của em và anh.

Đắng! Đó là từ duy nhất anh cảm nhận được lúc này. Thử hỏi có chuyện nào hư cấu hơn chuyện của anh không. Anh cảm thầy tức giận, bao nhiêu ngôn từ trong đầu anh chợt bay biến đi đâu mất chỉ còn đọng lại có vài ba từ để nói với Bảo Khánh.

– Mặt em dày vậy?

Cô giật mình nhìn anh. Câu nói này thật sự đụng chạm đến lòng tự ái của cô. Tức tối, xấu hổ, Bảo Khánh gọi Mai Chi đang đứng tán phét với Tú An, cô nói rằng cô có việc bận và phải quay về. Tú An ngơ ngác nhìn biểu cảm trên khuôn mặt của Bảo Khánh và Anh Quân, một đằng thì mang đầy vẻ căm uất còn một đằng thì xám xịt lại. Nó không dám hỏi gì hết mà chỉ lặng lẽ ôm hộp màu đi lên trước bỏ lại Anh Quân đứng một mình trước cửa. Kinh nghiệm xương máu mà nó rút ra là khi Anh Quân mặt mày xám ngoét, tốt nhất là nên tránh xa.

Anh Quân đương nhiên là không vui rồi. Anh đang suy nghĩ về Bảo Khánh, tại sao hồi đó cô đột ngột nói chia tay rồi bây giờ bất giác quay lại nói những lời yêu đương này với anh? Không lẽ tình cảm của cô có thể gắn công tắc, khi bật thì yêu còn khi tắt thì có thể nói lời chia tay một cách bình thản? Đừng nực cười vậy chứ. Anh cũng có cảm xúc kia mà, hành động của Bảo Khánh chỉ làm anh cảm thấy khó có thể chấp nhận được. Người con gái anh đã yêu chân thành bây giờ lại quay ra dùng thủ đoạn để có được tình cảm của anh. Định mệnh sao lại trớ trêu thế, trớ trêu tới mức anh lại thích học trò của mình thay vì người con gái ấy. Chưa bao giờ anh nghĩ chuyện này sẽ xảy ra bởi anh luôn nghĩ mình sẽ chỉ có thể yêu Bảo Khánh chứ không phải ai khác, nhưng hiện tại thì có vẻ như cái điều đó là không thể rồi, anh yêu Tú An.

Ngay sau khi con bé vừa lên nhà anh cũng bước theo nó. Nó nói rất ít, suốt cả buổi hầu như chẳng nói câu nào mà chỉ toàn chăm chăm ăn cho nhanh, ăn xong nó mang bát ra bồn rửa rồi xin phép xuống dưới nhà. Anh kéo nó lên gác bằng cách lôi Nheo ra dụ dỗ. Tú An vừa nhìn thấy con mèo thì nở một nụ cười rồi cúi xuống bế mèo con. Nó quay lại nhìn anh, đôi mắt ráo hoảnh, cái miệng xinh lại bắt đầu làm trò cưng nựng con mèo.

– Em bế Nheo lên gác nhé?

Anh nhìn nó rồi gật đầu mỉm cười. Tú An hớn hở bế Nhiu lên sân thượng, nó ngồi ở thềm cửa nhìn ra sân vườn của anh còn anh thì ngồi trong phòng piano nhìn ra chỗ nó. Nó đặt con mèo béo vào lòng rồi tựa mình vào tường. Những ngón tay thon dài vuốt ve mèo con, bóng dáng nhỏ bé ngồi gọn một bên cửa, ánh mắt mơ màng nhìn lên phía bầu trời rộng lớn. Nó hay cười nhưng nụ cười của nó bao nhiêu phần trăm là thật?

“Em là cô gái hay cười

Giữ nguyên trong mắt khoảng trời buồn tênh…”

Nắng tháng một mong manh quá, cái màu vàng mong manh ấy không thể xua hết đi sự buốt giá trong từng cơn gió thổi, cũng không thể sưởi ấm đáy mắt nó. Anh thấy nó rùng mình khi mỗi lần cây lá ngoài trời rung rinh, thấy ánh mắt nó sâu hơn những nỗi buồn. Anh muốn gọi nó vào nhà nhưng lại không muốn phá bĩnh thế giới yên bình của nó. Anh hiểu rằng hiện tại, đối với nó thế giới chỉ có nó, con mèo béo ị, khoảng sân vườn ấy và bầu trời phía trên cao. Anh cũng muốn trở thành một phần trong thế giới đó nhưng anh sợ, anh sợ mỗi bước chân của mình vào thế giới đó anh sẽ lại làm đôi mắt đó buồn thêm một chút. An vui vẻ là thế, lạc quan là thế nhưng lại cũng có phút đắm mình với những suy tư.

“Này cô bé, em buồn gì mà nhiều thế?”

Anh đã muốn hỏi nó câu hỏi ấy nhưng nghĩ rồi lại thôi. Lòng tự cao của anh nó thực sự rất đáng ghét, nó khiến anh làm những điều-không-nên-làm và để tuột mất cơ hội để làm những điều-nên-làm. Anh lôi điện thoại ra và “tách” một cái, hình ảnh này đã được ai đó cất gọn gàng vào trong mục ảnh của máy điện thoại.

Hiện tại, nó ngồi một chỗ nhìn về phía bầu trời của nó còn anh ngồi một góc nhìn về phía nó. Cả nó và anh, cả hai cùng suy nghĩ về những điều chẳng liên quan đến nhau. Với khoảng cách như vậy anh cảm thấy sợ, chênh vênh và trống trải hơn bao giờ hết. Anh sợ nó sẽ xa anh, sợ một ngày nào đó khi Tú An trưởng thành, khi suy nghĩ của nó chệch sang một hướng khác, nó sẽ rời xa anh. Dù biết là thế nhưng anh lại chẳng biết phải làm thế nào, mọi việc đã vượt quá xa khỏi tưởng tượng của anh và anh chẳng biết phải làm thế nào.

Quay vào với những phím đàn piano , anh muốn tạm thời quên đi những âu lo đang hiện hữu, anh muốn tạm thời cất đi hình bóng bé nhỏ đang ngồi ôm một con mèo béo ngồi ngoài kia. Một lần nữa căn phòng piano lại ngập tràn những nốt nhạc…

“Tôi thì thế nào cũng được nhưng tôi muốn em hãy luôn là em, nhởn nhơ, bướng bỉnh. Sống với mục đích của mình, sống với niềm đam mê và biến những giấc mơ của em trở thành hiện thực….”

Lúc anh mải mê với thế giới của mình thì cũng là lúc Tú An bế Nheo béo bước vào phòng. Thực ra nó đang mải suy nghĩ vớ vẩn về những chuyện không đâu. Nào là Nheo béo như thế này thì ôm thích lắm, nó nặng thế này thì là do lông hay do nó béo nhỉ, con mèo này có “ị đùn” không, trời hôm nay lạnh quá, có nắng nhưng vẫn lạnh… Trước những khi xuất hiện những suy nghĩ dở hơi ấy nó đã nghĩ về Anh Quân. Nó nghĩ về cái cảm giác ngốc xít của nó, nghĩ về anh, nghĩ về Bảo Khánh, nghĩ về Mai Chi, nghĩ về Linh Trang và tất cả bạn bè của nó, chúng nó sẽ phản ứng thế nào nếu như biết rằng nó thích Anh Quân? Rồi thì hôm nay nó cũng rất cuống khi bắt gặp Mai Chi, nó sẽ phải giải thích thế nào đây? Tú An không muốn nói dối nhưng nếu không nói khác đi thì người khác sẽ nhìn nó như thế nào đây? Rồi cả anh nữa, nếu anh biết nó thích anh thì anh sẽ nhìn nó như thế nào đây?

Tú An lại tự làm khó mình bằng những câu hỏi không có lời giải đáp. Rốt cục cũng vẫn là tự quay lại làm khó mình. Nó thở dài, Nheo béo liếm liếm đầu ngón tay nó như để an ủi rằng mọi chuyện sẽ ổn thôi. Tú An mỉm cười ôm chặt mèo con tội nghiệp. Một cơn gió lại thổi ngang qua khiến nó rùng mình. Nó nghe thấy tiếng đàn piano vang lên ở gian phòng trong. Tú An ôm mèo con đứng dậy rồi nhón chân đi vào phòng piano, Anh Quân ngồi đó, đôi bàn tay lướt nhanh trên mặt đàn. Thấy anh đang say sưa nó cũng không nỡ cắt đứt dòng cảm hứng. Tú An bế Nheo đứng gọn vào một góc nghe Anh Quân đàn còn anh thì vẫn mải mê cho đến nốt nhạc cuối cùng.

– Nhìn gì thế? – Anh Quân giật mình nhận ra Tú An đã vào phòng từ lúc nào.

– À.. không. Tại em thấy nghe cũng…ổn nên chăm chú quá thôi. Bài này là bài gì ạ?

– Tôi tự nghĩ đấy.

Tú An à một tiếng rồi cũng không nói gì. Anh cũng không nhận ra là mình lại vô tình viết thêm một bản nhạc nữa. Chỉ là mỗi một phút trôi qua thì trong đầu anh lại là một giai điệu khác nhau, đó có thể là những bản nhạc mà anh đã từng nghe qua hoặc những giai điệu quen thuộc mà anh mơ hồ nghe thấy khi đang ngủ, anh lắp ráp chúng lại với nhau và tạo thành một bài nhạc mới. Người đầu tiên nghe nó là Tú An.

– Hay. – Con bé ôm con mèo tẩn ngẩn một lúc rồi mới thốt được một câu. – Bài này tên gì thế ạ?

– Tôi cũng chưa biết. Aye thì sao?

– Aye? Mãi mãi ý ạ? Sao không đặt là forever ạ? Forever cũng có nghĩa là mãi mãi.

– Nhưng có bài tên Forever rồi, tôi không thích bị trùng.

– As Ever cũng được mà?

– Bài nhạc của tôi hay của em?

– Dạ của thầy ạ.

– Thế ai đặt tên?

– Em chỉ gợi ý thôi mà. Tại em thấy nếu đặt là “Aye” thì nó cụt lủn sao sao.

– Kệ tôi.

– Vâng kệ thầy.

Mặt Tú An tỏ vẻ bất lực khiến anh bật cười. Thực ra anh cũng phải công nhận cái tên “Aye” nó cụt lủn thật nhưng cái lí do anh đặt tên như thế cũng liên quan tới hoàn cảnh anh viết xong bài nhạc này lắm chứ. Vì hình ảnh nhỏ bé của con nhóc nào đó cứ lởn vởn trong đầu anh lúc anh cố gắng tập trung, hơn nữa con bé đó cũng là ngươi đầu tiên nghe bản nhạc này, cũng chính là người mà anh muốn tặng bản nhạc này. Nó dây mơ rễ má thế đấy. Còn nữa, cái tên “Aye” hiểu theo nghĩa tiếng anh thì là “mãi mãi” nhưng nếu theo tiếng Việt thì sẽ là chữ viết tắt của ba chữ “anh yêu em”, cũng ý nghĩa phết. Đó là lí do tại sao anh lại nhất quyết lấy tên bài nhạc này cụt lủn như thế nhưng mà cô ngốc kia quá tự ti về bản thân để có thể nhận ra được ý nghĩa sâu xa của cái tên ấy mà với lại “ngốc” mà, ngốc thì sao mà hiểu được chứ.

Anh bắt nó lấy giấy bút ra để chép lại bản nhạc ấy, nó tròn mắt nhìn anh nhưng rồi cũng đặt Nheo xuống đất rồi đi tìm giấy bút. Nó ngồi cạnh anh, cặm cụi chép từng nốt nhạc lên khuông đã có sẵn. Sau mỗi lần chép được một khuông thì anh lại dạy nó chơi một đoạn, chẳng mấy chốc mà nó đánh hoàn chỉnh được cả bài.

Căn phòng rộng chỉ có một cái piano, có hai con người ngồi cùng nhau trên một chiếc ghế, họ chơi cùng một bản nhạc, suy nghĩ về cùng một bài nhạc. Bằng cách nào đó mà hai thế giới của hai con người khác nhau cũng hòa vào một bản nhạc. Thế giới của Tú An có chính nó, con mèo béo, sân vườn và bầu trời xanh giờ lại có thêm những giai điệu lôi cuốn cùng một người con trai xuất hiện. Người đó có một đôi mắt nâu trong veo khiến nó phải ghen tị, người đó có một bờ vai mà nó muốn được tựa vào. Còn thế giới của Anh Quân không chỉ đơn thuần là anh và những nốt nhạc, thế giới của anh giờ có thêm một “nó” ngồi bên cạnh, có cả vạt nắng mong manh ngoài sân, có cả bầu trời cao vút. Còn con mèo béo thì leo được lên nóc đàn rồi nằm phơi bụng ở đó, đôi mắt lim dim, sợi râu khẽ rung rung, đôi lúc lại kêu “nheo” một tiếng như muốn góp phần vào bản nhạc đó. Mèo béo ạ, mày không chen vào được đâu!



Tối nay Anh Quân được nghỉ nên anh muốn đưa Tú An đi chơi, anh muốn bù cho nó hôm Noel và bù lại cả những buổi anh vô tình bắt nó phải chờ đợi. Anh đến nhà Tú An với lí do là mẹ sai mang đồ sang cho bác gái. Mẹ nó tươi cười mời anh vào chơi nhưng anh chỉ cười rồi xin phép về luôn. Trước khi về anh còn không quên xin phép bác gái cho Tú An sang nhà anh buổi tối hôm nay, anh định sửa sang lại quán cafe và anh muốn tham khảo ý kiến của nó.

3h chiều, những giọt mưa bắt đầu rơi. Tú An ngồi trong thư viện cũng bắt đầu chịu nhấc mình khỏi cái ghế, nó ôm cả chồng sách mà nó vừa mượn cách đây 2 tiếng đồng hồ trở lại giá sách, đặt từng quyển lại đúng vị trí. Việc ngồi ì một chỗ nhiều tiếng đồng hồ liền khiến cho người nó mỏi rã rời, bình thường thì nó sẽ còn đi la cà nhiều nơi nhưng hôm nay với cái vai mỏi chân đau này thì nó chỉ muốn về nhà, ăn cơm tối, tắm nước nóng rồi lăn ra ngủ sớm cho khỏe. Cuối cùng sau một hồi đi lòng vòng nó đã sẵn sàng để rời khỏi thư viện, nó nhìn lên đồng hồ rồi nhìn ra phía ngoài trời. Mưa tháng một trời vừa lạnh vừa buốt. Anh Quân chẳng mất nhiều thời gian để nhìn thấy bóng hình gầy gò đang co ro nép trong lớp áo dày để tránh cái lạnh cắt da cắt thịt. Còn Tú An nhìn thấy Anh Quân xuất hiện thì hết sức kinh ngạc. Anh nhìn nó, rồi nhìn thấy trên tay nó là đôi găng tay anh tặng thì dường như anh chẳng còn thấy lạnh nhiều như trước nữa.

– Lạnh không? – Anh tiến đến trước mặt con bé đang đứng như trời trồng nhìn anh.

Nó gật gật, vẫn mắt chữ o mồm chữ a nhìn anh ngạc nhiên không thốt nên lời.

– Tối nay đi chơi không? Tôi đang rảnh.

– Em không rảnh lắm. – Nó hơi ỉu xìu.

– Bận gì à?

– Em bận ngủ.

– Từ khi nào em ham ngủ hơn ham chơi thế?

Tú An không nói gì chỉ nhành mép cười.

– Thế là không đi chứ gì? Buồn thế, đang có chỗ này hay mà không đi, tiếc thật – Anh quay lưng về phía nó, giọng bâng quơ.

Tú An cúi đầu cắn cắn móng tay lưỡng lự.

– Thế có đi không? – Anh hỏi lại.

Tú An nhìn anh dè chừng rồi gật gật. Nó cười toe rồi chạy nhanh lên phía trước, vừa đi vừa hít hà ra những làn khói mỏng. Anh đưa nó đi ăn, cứ thấy cái gì lạ lạ mắt là con bé dở hơi đó đòi thử cho bằng được. Đến khi ních một bụng đầy thức ăn nó mới chịu đi chậm lại. Anh lại đưa nó đến trung tâm giải trí của thành phố, nhìn con bé hớn hở chạy lăng xăng như đứa trẻ con khiến anh cũng vui lây. Tú An và Anh Quân chơi hết trò này đến trò khác. Cuối cùng, đến trò mà Tú An mê nhất, trò gắp gấu bông, cái trò mà nó không bao giờ chơi được.

– Thầ.. à… anh anh… chơi đi. – Nó kéo tay anh chỉ chỉ vào cái máy gắp.

– Em đi mà chơi. Tôi không chơi.

– Chơi cho em đi.

– Tôi đâu có thích mấy cái này.

– Đi mà. – Nó nhìn anh bằng ánh mắt cún con.

– Không. – Anh quay đi để tránh cái ánh mắt đó.

– Đi mà òaaa….òaaa…

Tú An tự nhiên rống cái mồm lên khóc khiến bao nhiêu người đi qua chú ý. Tất cả mọi người đi qua đi lại chỗ máy gắp thú cũng đều phải ngoái lại nhìn một con bé đang gào mồm lên, khóc mà chẳng có giọt nước mắt nào rơi cả, và một chàng trai đang cố gắng bịt mồm cô bé đó lại. Ai đi qua cũng đều nghĩ họ là một cặp.

– Thôi được rồi được rồi. Tôi gắp cho em là được chứ gì.

Con bé ngay lập tức tươi cười, nó nhe răng nhìn anh đang cau mày nhìn cái máy gắp thú bông.

– Sao em không tự chơi đi?

– Em gắp toàn rơi.

– Dốt. Có con gấu mà không gắp được. – Anh châm chọc.

– Anh giỏi vào mà chơi.

– Xời, quá dễ. Cái trò này chỉ ai thiểu năng não phẳng mới không chơi được.

Nó cong cớn nhìn anh rồi lầm bầm mấy câu vô nghĩa.

– Thế thích con nào? – Anh hỏi.

– Con kia kìa. – Nó chỉ vào con gấu bông nhỏ nhỏ mặc đồ cô dâu hết sức đáng yêu với khăn trùm đầu màu trắng, váy trắng và những bông hoa vải nhỏ li ti cài ở sau tai.

Sau một hồi vật vã Anh Quân cứ gắp con gấu lên thì nó lại rơi xuống, cái đám gấu bông đó như đang cười vào cái mặt anh vậy. Đúng là bẽ mặt mà, anh bực bội buông vài câu chửi thề rồi quay sang gắt con bé đang chán nản ngồi chơi game trên điện thoại.

– Này không vào kia mua một con được à?

– Không. – Tú An mắt vẫn không rời khỏi màn hình điện thoại đáp lại Anh Quân một cách không thương tiếc. – Ai não phẳng thiểu năng không chơi được cái trò này thì mới phải vào đó mua.

Anh vừa tức vừa buồn cười, cái này gọi là gì nhỉ, à, cay cú. Anh tiếp tục quay vào với cái máy gắp chết tiệt. Tú An chơi chán chê thì lại đứng dậy nhìn anh đang cật lực gắp con gấu cho mình, vừa nhìn anh nó vừa cười một cách “thung thướng”.

Anh Quân cuối cùng cũng gắp được vào chân con gấu bông chết tiệt đó, anh hạnh phúc, sung sướng, cảm giác gắp được trúng con gấu đó cực kì cực kì thỏa mãn. Giờ thì anh chỉ còn việc đưa cái gắp kia thả con gấu vào cái ô hình vuông để lấy được con gấu đó rồi cả đời này anh thề sẽ không lại gần mấy cái trò gắp ghiếc này nữa. Nhưng lúc ấy, cái con bé ngốc bên cạnh đã chạm phải cái điều khiển cần gạt, con gấu bông cô dâu rơi trở lại với đống thú trong máy gắp. Anh Quân đờ người nhìn Tú An còn nó thì nói với giọng tỉnh bơ.

– Em xin lỗi nhưng em không muốn lấy con gấu đó nữa. Em muốn lấy con thỏ kia cơ.

– ….. – Anh Quân, bình tĩnh nào Anh Quân, bình tĩnh, chúng ta phải bình tĩnh.

Anh Quân mặt đen xì nhìn con thỏ có chiếc nơ thở ở cổ với đôi tai dài, mặc chiếc áo kẻ caro ở giữa đống lổn ngổn gấu với thỏ mà không thốt nên lời. Giờ có ai muốn biết trò chơi mà anh thích nhất không? Gì cũng được trừ gắp thú bông.

Sau một nửa tiếng đồng hồ thì Tú An cũng có được cái mà nó muốn. Con bé hớn ha hớn hở ôm con thỏ bông, vừa đi vừa ngân nga vài câu hát. Nó hít một hơi thật sâu rồi thở mạnh, làn sương mờ đục bay lên rồi tan vào không trung, trời lại lây phây vài hạt mưa khiến thời tiết càng thêm phần buốt lạnh. Anh nhìn nó vô tư ôm con thỏ thì bỗng nhiên thắc mắc.

– Tại sao em lại không lấy con gấu kia nữa?

– Tại em không thích nữa. Hì hì. – Nó trả lời qua loa.

– Đồ dở hơi, bao nhiêu công sức của tôi đổ xuống sông xuống bể chỉ vì một cái gạt của em đấy.

– Em xin lỗi. Thực ra tại em nghĩ cô dâu thì cần có chú rể, gắp được cô dâu rồi thì để chú rể bơ vơ à. Thế là em lấy con khác.

– Chỉ vì muốn có cả 2 con mà em bỏ? Em có thể bảo tôi gắp cả hai con cho em mà.

– Trời ơi nhìn cái mặt thầy lúc đấy kiểu chỉ gắp một con thôi cũng đủ để thầy đập cả cái máy đó ra rồi ấy.

Nghe nó nói xong anh cũng chỉ cười. Công nhận là lúc ấy anh chỉ muốn phá tan cái máy ấy ra. Một cơn gió thổi qua, nó đang đi thì dừng khựng lại rồi co rúm người. Anh Quân khoác vai nó đi tiếp rồi hỏi.

– Thế nào, giờ thì còn thích mưa nữa không hả.

– Vẫn thích.

– Cãi cùn thật.

– Em chạm được vào mưa nhưng không thể đem nắng cất vào hộp. Mưa thì ban đêm cũng có thể rơi nhưng nắng thì em chỉ có thể thấy lúc ban ngày. Nắng sẽ bỏ em một mình, còn em thì không thích một mình.

– Đồ ngốc. Nắng ấm, còn mưa lạnh. Mưa làm em lạnh em vẫn thích à?

– Kệ em.

– Đồ dở hơi. – Anh nói nhỏ.

– Có thầy dở hơi ý. – Nó gào rõ to rồi lườm anh một cái thật lâu.

Anh vẫn đi, vừa đi vừa cười. Một làn khói trắng bay nhẹ rồi tan ra trong những giọt mưa lạnh buốt. Đây không phải mưa đầu mùa nhưng từ cơn mưa này mà một mùa mới sắp bắt đầu, từ con mưa này anh mới biết anh yêu nó nhiều như thế nào. Một nó bướng bỉnh, một nó trầm lặng, một nó hay cười, chỉ cần nó là nó, sống thật với bản thân, thế là đủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.