Định Mệnh Đưa Anh Đến Với Em

Chương 129: Mơ




"Mắt, anh nhìn kìa mắt của cậu ấy, là màu xanh!" Đồng Chi hoang mang chỉnh độ ngắm lại liên tục.

Đồng Khởi cau mày, anh buông tay kéo lại chốt an toàn của súng ngắm. Có mấy người đàn ông còn đi cùng Thái Vy, có lẽ họ đã nhầm.

Tiếng rè rè từ bộ đàm truyền đến.

"Rè...rè...Hai đứa thế nào rồi?" Vẫn là giọng trầm trầm của một người đàn ông truyền đến.

Đồng Chi đưa mắt nhìn Đồng Khởi, ý tứ rất rõ ràng, cả hai người đều cùng một ý nghĩ. Tay Đồng Khởi cầm bộ đàm lên ấn nút trả lời.

"...Không có chuyện gì, lần này tin tức đưa là sai lệch ông ạ." Đồng Khởi chớp mắt nói dối.

Đầu bên kia trầm mặc một chút. Ngay sau đó giọng của người đàn ông truyền đến vẻ rất tiếc nuối.

"Thế à, có vẻ ta đã nghi quá rồi. Hai đứa mau chóng thu dọn về đi."

"Dạ."

Đồng Chi để đồ đâu vào đấy, Đồng Khởi phụ trách cầm tất cả, bàn tay chảy mồ hôi lạnh của cô cầm cái điện thoại cảm ứng một cách lỏng lẻo.

Đầu dây bên kia cũng nhanh chóng được kết nối.

"Tiêu Vy, em cần tư liệu về cậu ấy."

"Cô bạn làm bồi bàn cùng em đấy à, mà nghỉ làm rồi còn gì, sao thế?"

Đồng Chi không trả lời với người đàn ông ở đầu dây bên kia. Miễn cưỡng nói qua loa rồi tắt máy.

Đôi mắt hỗn loạn của Đồng Chi nhìn chằm chằm vào Đồng Khởi, không sai cả hai giờ đây đang loạn cào cào.

"Bình tĩnh đi."

"Anh à, liệu... liệu có phải cậu ấy...."

"Mong rằng không phải là như vậy." Đồng Khởi cụp mắt. Bọn họ không muốn Thái Vy là kẻ địch, bởi... những trái tim lạnh lẽo của hai người giờ được như thế này là nhờ có cô. Hai con sói cô độc được sưởi ấm dần dần được thuần hóa một cách trọn vẹn nhất.

Cả hai vẫn nhớ lại lúc gặp cô, một người mới vào làm, không có gì đặc biệt lắm ngoài việc hay giúp đỡ người khác. Cô có trí nhớ rất chuẩn xác giúp ích mọi người rất nhiều. Lúc Đồng Chi đang loay hoay không biết àm thế nào Thái Vy đã đến giúp đỡ. Cả hai dần dần thân thiết, Đồng Khởi lúc đó đã cảnh cái em mình nhưng cũng bị sức hút trên người cô cuốn vào lúc nào không hay. Tình bạn nảy sinh, tình cảm tiến lên thêm một bậc nữa. Đến lúc vì công việc mà Đồng Khởi phải đến quán hộp đêm kia làm.

Nhưng ngày đêm tối máu tanh, mùi thuốc súng mặc dù đã tắm rửa sạch sẽ nhưng nó vẫn luẩn quẩn quanh cả hai người, đây là một bệnh lý thường gặp khi phải làm cái này. Chính nhờ có Thái Vy bọn họ đã dần dần lột xác và bước ra ngoài.

Lúc cô nghỉ việc, biết được là do mụ khách kia dở trò bọn họ không biết nên cuối cùng đã bạt vô âm tín với Thái Vy, cũng chỉ gọi có mấy cuộc điện thoại cô ấy bảo ổn nên cũng không còn gì để nói nữa.

Còn người đàn ông và người phụ nữ đó từ ngày hôm đó ngã ngựa tụt dốc thảm hại. Bọn họ muốn xử lí cái mạng của hai người đó nhưng vẫn là không nên. Mai phục ở đây được một năm bao nhiêu lần kiểm tra manh mối nhưng có vẻ manh mối như kiểu không cánh mà bay đi.

.....

Thái Vy tỉnh dậy cả người đã tỉnh táo hơn hẳn, sức khỏe đã quay trở lại bình thường. Nghĩ đến ông Thái Hoàng, bố của mình vẫn không thấy đâu cô lập tức bật dậy chạy xuống nhà.

Bộ quần áo ngủ đang mặc trên người quần áo cô mặc kia đã được vứt ra chậu có lẽ ai đó đã thay giúp cô.

Tức tốc đi xuống, giờ này mới là năm giờ sáng. Vẫn chưa có ai ở dưới này cả. Cô đi mở từng cái cửa ở phòng khách một đều là căn phòng trống trơn. Đôi mắt xanh lập tức mấy phương hướng, bờ môi của cô run rẩy.

Lẽ nào...lẽ nào... tất cả chỉ là mơ?... Rõ ràng hôm qua cô còn chạm được vào người của bố cơ mà, nhưng mà sao giờ bố lại chả thấy đâu thế này... Mơ ư? Làm ơn, hãy nói với tôi là sự thật đi... Thái Vy đứng gãi đầu một lúc ngay sau khi nghĩ ra được một cái gì đó lập tức chạy bạt mạng xuống dưới nhà. Mọi người vẫn đang nghỉ ngơi nên giờ chỉ có mình cô.

Trái tim của cô đập thình thịch không biết đâu là thật đâu là giả, cần phải đi kiểm trứng ngay lập tức. Không kịp cả xỏ dép, đôi chân trần tiếp xúc trực tiếp với sàn nhà, tiếng bíp xác nhận vân tay để lấy chìa khóa xe kêu lên. Cô lấy chiếc chìa khóa xe máy nổ máy phóng lên.

Tiếng xe máy không to không nhỏ, cổng vẫn khóa, mà ông mở cổng lại lơ tơ mơ gật gù đang ngủ.

Đống chìa khóa được để ở sau lưng treo trên tường, cô đẩy khẽ cửa vươn tay lấy chiếc chìa khóa đang treo trên tường. Một hồi cũng xong, cái này làm cô mất khá nhiều thời gian, càng làm cô mất bình tĩnh hơn.

Đường phía trước như là mịt mù, tâm trí của cô hướng một lèo về nhà của bố. Thời tiết sáng sớm se se lạnh nhưng bản thân cô lại không cảm nhận được gì cả, đôi môi nhợt nhạt của Thái Vy run run.

Mất tầm 15-20 phút mới đến nơi, cổng nhà vẫn vậy không có dấu hiệu được mở ra, tất cả mọi thứ vẫn y nguyên như một cái tát đau đớn thẳng vào mặt Thái Vy.

Mày không được khóc. Nếu chỉ là một giấc mơ thì mày nên kết thúc nó ngay bây giờ...

Hai má của cô đỏ ửng vì bị chính mình véo rồi nhìn đôi chân lấm lem của mình. Cảm giác cực kì thảm hại bao quanh mình. Còn một điểm nữa mà?!

Cô quay xe lập tức đi đến nghĩa trang.

Mấy nén hương mới nhất cũng đã tàn hết chắc cũng được một ngày. Có lẽ là của mẹ con Kỉ Tống bởi cô đã bắt họ quỳ ở đây một ngày một đêm để tạ tội. Không có dấu hiệu nào là của ông Thái Hoàng đã từng ở đây. Có lẽ vì quá nhớ bố nên cô đã tạo ra một giấc mơ ảo giác thật...

"Chào mẹ. Con dạo này thực sự là bị làm sao sao rồi ý."

Nơi đây lặng thinh không có tiếng đáp lại. Thái Vy lau khóe mắt cay cay xoay người ra về.

"Thôi, con về đây."

Cô chậm chạp bước về phía trước càng đi càng thấy khó chịu bởi chính mình, mùi hương quen thuộc này?! Thái Vy ngẩng đầu nhìn người từ xa xa tiến lại gần.

Cô nước mắt dàn dụa không ngừng chảy. Vậy là không phải mơ rồi bố cô còn sống chính là sự thật, thật may quá! May quá!

Lần này Thái Hoàng đón lấy con gái nhưng cũng vì cái tốc độ mạnh đến không tưởng làm ông ngã ngửa ra đằng sau một lần nữa. Thái Vy ôm chặt lấy bụng của ông, hình ảnh được tái hiện lại như hồi nhỏ cô bé mặc dù nùn không đến nhưng nhất quyết chỉ thích ôm bụng. Còn giờ thì quá lớn rồi.

"Oa...Đúng là bố rồi...Hức..." Thái Vy ôm chặt lấy bụng của ông khóc lớn.

"...Sau thế, lớn tồng ngồng rồi khóc lóc cái gì."

"Con...Con...cứ tưởng đây chỉ là một giấc mơ, tỉnh lại không thấy bố đâu nên...May mà..." Phải nói đây là lần khóc thảm nhất từ lúc cô sinh ra đến nay.

Thái Hoàng mỉm cười ôm lấy con gái vỗ vỗ đầu của cô đáp: "Chả phải bố vẫn ở đây à."

Cô nghẹn ngào gật đầu thay cho câu trả lời ôm chặt lấy ông nghẹn ngào khóc, bao nhiêu uất ức trong lòng giờ mới trút hết xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.