Định Mệnh Đưa Anh Đến Với Em

Chương 1: Khởi đầu




"Vy Nhi....cho bố xin lỗi, là bố có lỗi với con....." Cô bé nắm chặt lấy tay bố khóc nức nở.

"Con muốn bố sống, bố không được chết... hức...hức, bố mà chết thì ai quan tâm con nữa... hức, hức..." Người đàn ông đang nằm dưới đất ôm bụng, máu chảy ngày một nhiều.

"Ngoan, con còn có bà mà....."

"Ứ vào.... hức hức... còn muốn có cả bà với bố cơ,...hức hức. Tại sao chứ...hức,..rõ ràng sáng nay con đã dặn bố là bố không được ra ngoài cơ mà, sao bố lại trốn con đi...hức...hức..." Đôi mắt xanh long lanh ngấn lệ tràn ra ngoài không ngớt, cô bé khóc ngày một thảm thiết hơn nữa...

".....Vy Nhi, bố....không còn nhiều thời gian....." Cô bé lại chớp mắt nước mắt dàn dụa nhiều hơn nữa. Phải nó biết, nó cảm nhận được, bố của nó đang ngày càng gần với bờ vực sống và chết...

"Con...."

"Con phải mạnh mẽ lên......A....... Bố muốn con nhắn lại lời này với cô Mạc rằng: "Đã tìm thấy rồi!".

"Hức...hức... Đã tìm thấy rồi.... đã tìm thấy rồi...."

"Tốt!.... Nào lại đây" Ông gắng gượng người dậy ôm lấy cô bé vào lòng hôn chụt một phát vào trán cô bé.

Đôi mắt xanh tròn xoe ngẩn người nhìn ông, cô bé ngưng khóc hẳn khóe mi vẫn còn nước nhìn cảnh này thực sự cô bé rất là dễ thương. Nghĩ đến đây mắt ông đỏ hoe, con gái của ông, ông không muốn xa con bé một chút nào...Nhưng nếu không làm tương lai con bé sẽ vướng vào những thứ truyện không hay.... Thái Vy ôm chặt lấy cổ ông khóc nức nở, nghẹn ngào.

"Con yêu bố lắm!... vậy nên bố đừng bỏ con hức hức....."

"Bố cũng yêu Vy Nhi lắm!" Thái Hoàng đỏ cả mắt kiềm chế không khóc. Nhưng sự việc đã đặc biệt nghiêm trọng, giờ không thể trì hoãn kéo dài thời gian được nữa mặc dù ông cũng có rất nhiều chuyện phải nói với con gái, ông cũng muốn là người nhìn thấy quá trình con gái lớn lên trưởng thành theo cho mẹ của Thái Vy nhưng có vẻ cuộc đời nó rất thích đẩy ông vào nghịch cảnh...

"Vậy nên Vy Nhi phải ngoan nghe lời bố.... để bố nói chuyện với bà một lúc." Con bé nhất quyết ôm chặt cổ ông, bà Thái không tài nào kéo ra nổi, lòng cũng chạnh lại bà cũng không biết con trai mình tiếp đến sẽ xảy ra chuyện gì...

Người phụ nữ già chứng kiến cảnh như vậy nghẹn ngào khóc theo đây là lần đầu trong hơn 20 năm nay bà không khóc.

"Mẹ....con xin lỗi...."

"A Hoàng, con....con..." Bà ôm miệng ngăn tiếng nức nở, bà rất muốn biết bà cần lời giải thích rõ dệt cho sự việc này tại sao họ lại phải nhanh chóng rời đi và cả vết thương trên bụng của con trai bà.

"Mẹ trong phòng con,....túi trên bàn mẹ đến lấy đi." Thái Hoàng cầm cố máu chặn không cho chảy ra nhưng vết máu vẫn cứ lan dần lan dần thấm hết cả chiếc vải, đủ hiểu vết thương nó nặng như thế nào.

"...Ừ" Bà Thái nhanh chân đi vào phòng trong đó có túi to đựng gì đó khá nặng.

Thái Hoàng nhìn đồng hồ còn 15 phút nữa. Ông ôm bụng bị bắn cùng Thái Vy đến đưa cho bà. Tay bà run run đỡ lấy cô bé, cô bé dẫy dụa nhất quyết ôm cổ ông khóc nức nở. Mất mấy phút mới rứt cô bé ra được. Ông mỉm cười vuốt vuốt mặt con gái rượu lần cuối. Cô bé gào khóc đòi ông bằng được. Vết thương trên thân thể không bằng vết thương trong thâm tâm, ông vỗ đầu cô rồi cười nghẹn ngào. Thái Vy gào khóc, từ lúc sinh ra đến giờ đây là lần đầu tiên cô bé khóc đến xé ruột xé gan như thế, cô bé hiểu cô bé cảm nhận được nếu cô bé đi bố cô bé sẽ chết và cô bé sẽ không được gặp lại bố nữa.

Bà Thái nhìn con trai ném nước mắt, hai mắt đỏ ửng khuyên bảo con gái nhẹ nhàng gỡ từng ngón tay bấu chặt của bé con. Ông gồng mình lên ôm lấy cả hai lần cuối. Tay ông chạm vào mật đạo một con đường thông ra đường nhỏ đẩy hai bà chúa đi vào lối mòn đó.

"Tất tần tật mọi thứ con chuẩn bị đều có trong balo mẹ cứ giở ra là thấy..... Mẹ hãy giúp con chăm Vy Nhi..... và cho con xin lỗi mẹ....."

"A Hoàng con...."

"Con không chắc nên.... Mẹ và Vy Nhi phải đi...." Bà Thái nghe xong kiền chết nặng bao năm nay ông đều có câu trả lời chuẩn nhưng lần này là cụm từ "không chắc" một cụm từ không có trong từ điển của con trai bà. Lần này ruốt cuộc đã xảy ra chuyện gì lớn sao...

Đón lấy cháu gái, bà Thái biết việc mình đã cần phải làm là gì, Thái Hoàng nhìn mẹ mình rồi cười gượng hai người trao đổi ánh mắt, bà Thái nén đau thương ôm lấy cháu gái liền đi xuống.

Cô bé lúc này khóc quấy không được liền tìm đủ mọi cách chống trọi mục đích chỉ mong bố ôm lấy mình: "Ứ vào, bà để con vào với bố cơ hức hức.... bà xấu lắm sao bà không cho con ở với bố hức hức."

"Vy Nhi, ngoan nghe lời bà nha con...."

"Bố, hức... hức... bố không thương Vy Nhi sao?" Thái Hoàng nghe đến đây liền ấn cửa hầm xuống lau nước mắt ở khóe mi, e rằng bố có muốn nhưng cũng không thể ở cạnh con nữa rồi...

Câu trả lời cho Thái Vy chỉ là một "Ầm" cửa hầm đóng sầm lại..... Cảm nhận cô bé không biết nói gì nữa ôm cổ bà nội khóc nức nở.

"Vy Nhi ngoan bố con chắc chắn phải có chuyện gì mới làm thế này....." Bà Thái lau nước mắt ôm cháu đi nhanh ra cửa hầm. Cô bé nhỏ không nói gì đáp bà chỉ khóc nức nở....

Đi được một đoạn thì vào bìa rừng ngay lúc này thì:

"Bùm, bùm, bùm, bùm......"

Đây là tiếng đánh bom, bà Thái hoa mắt nhìn về phía xa nơi căn nhà vừa mới mấy tiêngd trước bà còn nấu ăn, cả tòa biệt thự to đẹp, dần dần đổ xuống từ xa nghe chấn động đã rất mạnh ông Thái Hoàng ở bên trong chắc chắn sẽ.... Câu trả lời chỉ là làn khói mù mịt do căn nhà đã bị bom làm nổ tung.

"Không, không, hức hức bố, bố, bố ơi......." Thái Vy biết biết ngay mà, cảm nhận của cô bé không hề sai tại sao cô bé nói bố lại không nghe chứ, từ hôm qua đến sáng nay cô bé đều dặn bố cẩn thận rồi mà.... Sau này Thái Vy lớn chỉ biết thầm than rằng: "Nghịch cảnh cuộc đời chia rẽ gia đình bạn, không có nghĩa là bạn đã mất tất cả, thật ra nó chỉ mở cho bạn sang một trang đời mới. Nếu bạn đã đánh mất chính mình thì đấy chính là do bạn ngu! Bạn đã phụ lòng những thế hệ trước hi sinh để bảo vệ bạn. Còn nếu bạn vẫn giữ được bản ngã của chính mình thì đáp án chính là ở xa xa phía cuối con đường kia sẽ là một con đường hạnh phúc có người nhà, gia đình của bạn đang chờ bạn!"

"A Hoàng.....con tôi....."

Bà Thái nén bi thương đi nhanh vào bìa rừng sau đó cởi hết quần áo dính máu của Thái Vy, lấy quần áo mới trong balo mặc vào cho cô bé. Đào một hố nhỏ rồi trôn vào. Bế cô bé khóc mệt lử đi một đoạn rồi ra đường lớn bà bắt xe sang thành phố khác.....

"Bố....." Trong cơn mê sảng Thái Vy mê man nói. Một lúc sau thì bừng tỉnh, hóa ra là mơ... Đã 19 năm trôi qua rồi.... Bố đã mất.... Cô nhắm mắt thả lỏng cơ thể miệng lẩm bẩm: "Đã tìm thấy rồi, đã tìm thấy rồi...."

Một lúc sau thì cô dậy đánh răng rửa mặt bắt đầu một ngày mới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.