Caelen bị tát ngoặt ra sau và chàng phải cố hết sức mới trụ được trên đầu gối. Chàng quay đầu lại, nhìn vợ mình chằm chằm. Vợ chàng. Nàng đang đứng trước mặt chàng, đôi mắt tràn ngập giận dữ, trong khi Cameron và Greor đứng đằng sau nàng, lộ vẻ thích thú.
“Nàng điên rồi à?” Chàng hỏi. “Nàng đang làm gì thế?”
“Ta đến đây để xem ngươi chết,” nàng rít lên. “Nếu Chúa cho phép và lãnh chúa Cameron chấp thuận, chính tay ta sẽ kết liễu ngươi. Ta sẽ rất lấy làm vui mừng khi thoát khỏi tay ngươi, Caelen McCabe.”
Chàng nghe thấy lời nàng nói và nhận ra nỗi giận dữ thực sự trong mắt nàng. Nhưng chàng không hiểu gì cả. Nỗi sợ hãi quét qua ngực Caelen khiến chàng đau hơn cả vết thương trên lưng.
Chuyện này không thể xảy ra lần nữa. Chàng không thể cho phép lịch sử tái diễn theo cái cách kỳ lạ như vậy.
Duncan Cameron bước lên từ sau lưng Rionna và đặt một tay lên vai nàng. “Vợ ngươi đến đây để gặp ngươi đấy, Caelen. Cô ấy làm thế không phải là rất chu đáo hay sao? Rionna nói cô ấy muốn tự mình hành quyết ngươi. Ngươi nghĩ thế nào về việc đó?”
Trước khi Caelen kịp đáp lại, chàng có thể nói được gì cơ chứ? Cameron đã xoay người Rionna, kéo nàng vào vòng tay hắn và hôn nàng thật dữ dội.
Cơn giận dữ lạnh lẽo bao phủ khắp cơ thể Caelen. Không còn thấy cơn đau từ vết thương nữa, tất cả những gì chàng cảm nhận được là nỗi phẫn hận sôi trào. Tâm trí Caelen hiện đang rối bời nên vẫn chưa thể hiểu rõ được ngọn ngành, nhưng có một sự thật rành rành ngay trước mắt chính là chàng lại bị phản bội.
Một lần nữa.
Rionna buông Cameron ra, tát vào mặt hắn y như đã làm với Caelen, rồi đùng đùng giận dữ đi lấy gươm. Túm lấy cánh tay Rionna, Cameron nâng mặt nàng lên gần sát hắn.
“Ta đã bị một tên đàn ông sỉ nhục là quá đủ rồi. Ta sẽ không chấp nhận thêm bất kỳ nỗi sỉ nhục của một người đàn ông nào nữa,” Rionna hét lên.
Lông mày Caelen nhướn lên. “Sỉ nhục ư? Sao nàng lại nói vậy, phu nhân?”
Rionna liếc nhìn Caelen, đôi mắt xinh đẹp đầy dối trá của nàng lóe lên khinh bỉ. Nàng lại nhìn Cameron và rút tay về, sau đó đứng yên lặng, nhìn chăm chú vào mắt hắn. “Ngài không hề tin tưởng ta nên mới làm vậy. Ngài nghi ngờ việc ta đến đây vì muốn thấy cái chết của một gã McCabe, đúng không?”
Rút hai cánh tay ra khỏi sự siết chặt của hắn, Rionna thò tay xuống nếp gấp của chiếc áo choàng để rút ra một cuộn giấy. Ngay cả từ chỗ chàng đang quỳ, Caelen cũng có thể thấy hai dấu niêm phong. Một cái là của anh trai chàng. Cái còn lại thuộc về đức vua.
“Ta mang theo cái này. Ngài biết nó là gì, phải không Lãnh chúa Cameron? Đó là lời hiệu triệu quân đội của Ewan McCabe. Có lẽ trong đó là kế hoạch tác chiến chi tiết. Tất cả những gì ngài muốn biết về trận chiến sắp tới. Ta sẽ đưa nó cho ngài nếu như đó là một trò lừa sao?”
“Không!” Caelen gầm lên.
Chàng lao về phía trước nhưng bị hai tên lính của Cameron giữ lại. Cố xoay xở để chống lại chúng, nhưng với đôi tay bị trói chặt, chàng không thể làm được gì.
Cameron lấy cuộn giấy từ tay nàng, lật lại, kiểm tra con dấu. Không nói một lời, hắn bẻ miếng sáp và mở cuộn giấy da ra. Phải mất mấy phút Cameron mới đọc hết nội dung bên trong. Sau đó, hắn cẩn thận cuộn nó lại và nhìn Caelen chằm chằm.
“Có vẻ như cô vợ đáng yêu cùng gia tộc McDonald không còn cần ngươi nữa rồi, McCabe.”
Phập phồng cánh mũi, Caelen cong môi lên lạnh lùng nhìn người phụ nữ đang đứng trước mặt mình. “Ta chẳng có người vợ hay gia tộc nào khác ngoài gia tộc McCabe hết.”
“Ta cũng chẳng muốn nhìn thấy hắn thêm nữa. Hãy đưa hắn trở về cái ngục mà các người vừa lôi hắn lên đi,” Rionna nói bằng giọng lạnh lùng không kém.
“Chà, chúng ta phải thảo luận về cái chết của hắn đã chứ,” Cameron dài giọng. “Có vẻ như chiến tranh sắp xảy ra nếu như thông tin này từ Ewan McCabe và nhà vua là đáng tin cậy. Ta đã thực sự hy vọng chúng sẽ dùng kế hoạch nào đó độc đáo hơn, nhưng có vẻ như chúng chỉ thích đánh trực diện. Ta cho cô một ngày đấy, quý cô. Hắn sẽ chết vào sáng mai, sau đó ta còn phải lên kế hoạch cho chính mình để đấu lại Ewan McCabe nữa.”
Rionna rút gươm ra, từ từ tiến về phía Caelen. Chàng không buồn nhìn nàng, cũng chẳng thừa nhận sự có mặt của nàng. Đầu óc chàng là một đống hỗn độn giữa tức giận và bối rối khiến chàng hoang mang không thể hiểu nổi điều gì đang diễn ra trước mắt mình.
Khi đến gần chồng, Rionna kề lưỡi gươm vào cổ chồng, bắt chàng phải nhìn nàng hoặc cổ chàng sẽ bị cắt rời.
“Ta có thể giết ngươi ngay bây giờ,” nàng nói bằng giọng trầm không có cảm xúc. Rionna cố tỏ ra điềm tĩnh, không để lộ ra suy nghĩ của mình. Nàng bình thản như đang nói về vấn đề bình thường tựa thời tiết vậy. Thái độ ấy khiến Caelen lạnh thấu xương, vì đó là biểu hiện mà chàng chưa bao giờ thấy ở vợ mình. “Nhưng như thế thì quá nhanh chóng rồi.”
“Tại Sao?” chàng khàn giọng hỏi. “Ngươi không những phản bội ta mà còn cả những người mà người gọi là bạn bè nữa. Ngươi phản bội Mairin, người luôn đối xử tốt với ngươi và đứa con vô tội của chị ấy. Ngươi đẩy những người từng trung thành với ngươi vào chỗ chết, vì lý do gì? Để một người đàn ông không có danh dự có thể chiếm lại quyền lãnh đạo gia tộc trước đây đã từng là của hắn ư?”
Nàng hạ thanh gươm xuống thấp hơn. “Câm miệng lại, nếu không ta sẽ cắt cậu bé của ngươi ném cho chó săn đấy.”
Nói đoạn, nàng quay người như thể không chịu đựng nổi việc nhìn vào mắt chàng nữa. Dù có nhục nhã đến muôn đời, nhưng thực sự lúc này Caelen vẫn muốn gọi nàng lại. Chàng nhắm mắt, không muốn tin vào sự thật đau đớn này.
“Đưa hắn đến giàn thiêu ngay khi trời hửng sáng,” nàng bình tĩnh nói. “Kết cục đó rất hợp với một kẻ như hắn đấy.”
Ngay cả Cameron cũng có vẻ ngạc nhiên trước sự tàn bạo của nàng, nhưng trong mắt hắn còn ẩn chứa thêm tia ngưỡng mộ. Phải, một gã đàn ông sẽ coi trọng những nét nhân cách đáng hổ thẹn ở nguời xung quanh khi bản thân hắn cũng mang những đặc điểm đó.
“Làm tốt đấy, quý cô. Án tử hình của hắn sẽ được thực thi vào sáng mai.”
Hắn ra hiệu cho quân lính đưa Caelen đi và quay sang Rionna. “Cô có muốn nghỉ ngơi không? Cô đã đi một quãng đường xa đến đây, chắc hẳn sẽ mệt mỏi lắm.”
Khi bị kéo ra khỏi đại sảnh, Caelen nhìn thấy vợ mình mỉm cười với gã đàn ông mà chàng căm thù nhất trên trái đất này.
Rionna liếc mắt nhìn theo bóng dáng chồng và bắt gặp ánh mắt chàng. Bóng tối vụt qua đôi mắt nàng rồi sau đó nàng nhìn nhanh đi chỗ khác.
Đứng bên cửa sổ phòng mình, Rionna nhìn chằm chằm khung cảnh phủ đầy tuyết. Dù mệt mỏi đến rã rời xương cốt, nhưng đêm nay nàng sẽ không ngủ. Làm thế nào nàng có thể an giấc khi tưởng tượng ra Caelen bên dưới ngục tối, chịu đựng những hoàn cảnh vô cùng khắc nghiệt.
Nàng nhắm mắt lại, hình dung ra khuôn mặt cùng những lời nói tức giận của chàng, cả sự chấp nhận đầy đau đớn trước sự phản bội của nàng nữa. Hơn bao giờ hết, Rionna quyết tâm không được thất bại trong ván bài này, vì nàng sẽ không để chàng chết mà vẫn hiểu lầm rằng mình đã lừa dối chàng.
Khum tay trên bụng mình, Rionna nhẹ nhàng vuốt ve đúng lúc cảm thấy một chuyển động rất nhỏ ấn sâu trong đó. Nước mắt dâng đầy trên khóe mi khi nàng nhận ra đứa bé đã chọn giây phút này để cử động, như thể khẳng định rõ hơn lời thề của Rionna rằng cha nó sẽ được giải cứu bằng mọi giá.
“Chàng là tương lai của em cùng gia tộc McDonald và cũng là tương lai của con trai hay con gái chúng ta nữa, Caelen McCabe ạ,” nàng thì thầm quả quyết. “Em sẽ không để chàng chết ở một cải hố đen nào đó, nơi chàng bị đối xử như một con vật đâu.”
Rionna quay trở lại, ngồi xuống mép giường. Cameron đã cho nàng chỗ ở khá thoải mái. Hắn còn sai người đốt lò sưởi giúp nàng. Tuy vậy, ngay khi được ở một mình, nàng liền đóng sập cửa, kéo chiếc ghế nặng trịch ở cửa sổ ra để chặn lại.
Nàng sẽ không để hắn có cơ hội. Cameron là một tên khốn kiêu căng. Hắn luôn tin rằng bất cứ thứ gì mình để mắt tới đều sẽ là của hắn. Rionna không hề nghĩ Cameron bị quyến rũ bởi vẻ đẹp của mình bởi nàng đã cố ý che giấu đi những đường nét quyến rũ của cơ thể để trông mình giống như một cậu con trai. Nhưng nàng đã thấy được sự tò mò và thèm muốn trong ánh mắt của tên lãnh chúa hung tàn ấy.
Nằm lên đệm, trên người vẫn mặc nguyên quần áo, Rionna nhắm mắt lại chốc lát để nghỉ ngơi. Nàng mong cho thời gian trôi đi thật nhanh để có thể kết thúc chuyện này càng sớm càng tốt.
Lúc này, người của nàng chắc hẳn đang bao quanh tường thành, chờ đợi lệnh tấn công.
Suốt đêm Rionna đã bồn chồn không yên cho đến tận lúc tiếng gõ cửa đột ngột vang lên vào buổi sáng hôm sau. Nàng chần chừ một lát rồi nói mình sẽ ra sau ít phút để vờ như mình đã ngủ rất say và bây giờ đang mặc quần áo.
Kéo rèm lại, nàng bện tóc trong lúc bước ra cửa.
Đẩy cái ghế sang bên, Rionna mở cửa và thấy cha mình đang đứng ở hành lang. Buông tay ra khỏi mái tóc, nàng đứng đó nhìn ông ta trong yên lặng.
“Lãnh chúa bảo ngươi ra sân đấy.”
Rionna gật đầu, chờ ông ta đi trước mình nhưng ông ta vẫn lưỡng lự và nhìn nàng chăm chăm. “Tên McCabe thực sự đã làm gì khiến ngươi tức giận đến thế? Ngươi quay lưng lại với ta để theo hắn, không đồng ý giúp ta làm lãnh chúa, còn bây giờ ngươi lại dang rộng vòng tay chào đón ta trở về ư?”
Biết rằng ông ta sẽ không tin vào sự thay đổi thái độ đột ngột ấy, nàng quyết định nói sự thật.
“Tôi cũng không định để ông làm lãnh chúa đâu. Cả ông và Caelen McCabe đều là hai kẻ xấu xa, đáng ghét.”
Mắt Gregor McDonald nheo lại nhìn con gái chằm chằm. “Ngươi vẫn chưa học được cách làm chủ miệng lưỡi của mình hay nói ra những lời lễ độ.”
“Tôi không cần lễ độ, và nếu ông định đánh tôi như lần trước thì tôi càng có cơ hội chứng tỏ lời đe dọa của mình và gia tộc McDonald sẽ tìm ra một lãnh chúa mới ngay lập tức.”
“Ta sẽ xử lỷ ngươi sớm thôi,” ông ta cảnh cáo.
Nàng nhún vai như thể chẳng mấy quan tâm đến lời đe dọa ấy.
Khi họ bước vào sân, Rionna kéo chiếc áo choàng vào sát hơn cho đỡ lạnh. Tim nàng gần như ngừng đập khi thấy Caelen đã bị trói vào một cái cọc ở giữa sân. Gỗ đã được xếp lại thành một vòng tròn xung quanh chàng.
Trông chàng còn thảm hại hơn cả đêm qua. Những vết bầm mới hiện rõ trên khuôn mặt và máu tươi tuôn ra bên hông chàng.
Cắn chặt răng đến đau nhói, Rionna cố gắng chớp mắt để thu lại những giọt nước mắt giận dữ. Chưa bao giờ nàng căm hận người nào như cha nàng và Duncan Cameron. Thật dễ dàng khi bây giờ nàng rút gươm ra rồi kết thúc cuộc đời hèn hạ của cha mình, nhưng giờ nàng buộc phải kiên nhẫn, vì Caelen có thể sẽ bị giết trước khi cha nàng ngã xuống đất.
Cameron đứng cách Caelen vài bước, xung quanh là người của hắn, tất cả đều cầm đuốc. Khi Rionna đến gần Cameron, hắn cầm lấy một ngọn đuốc, đưa nó cho nàng.
“Ta trao vinh dự này cho cô đấy,” hắn nói. “Làm nhanh lên. Ta ghê tởm mùi thịt cháy khét và còn nhiều việc khác phải làm đấy.”
Rionna run rẩy, nhận lấy ngọn đuốc rồi quay lại nhìn chồng mình. Bước về phía trước, nàng hít thở thật sâu trong lúc ngầm chuẩn bị tinh thần cho những việc sắp xảy ra.
Ánh mắt họ gặp nhau và khóa chặt lại. Đôi mắt sáng màu xanh lục của chàng giờ vẩn đục và chứa đầy nỗi đau. Dường như chàng vẫn chưa hoàn toàn hiểu được những gì đang diễn ra xung quanh. Rionna thầm nguyền rủa, bởi vì hôm nay nàng cần đến sức mạnh của chàng.