Đỉnh Cấp Rể Quý

Chương 50: Cạnh tranh khốc liệt




“Hai mươi bốn tỷ.”

Vừa dứt lời, Chu Đại Khang liền giơ bảng lên, một biểu cảm rất chắc chắn.

Con ngươi của Tôn Hồng co rút lại, bà ta cũng đã chuẩn bị tâm lý từ sớm, lần đấu giá đêm đầu tiên của Hạ Nhược Y sẽ tăng giá rất cao, nhưng mà bà ta vẫn không nghĩ đến vừa mới bắt đầu lại có người đã nâng lên chín tỷ so với giá khởi điểm.

“Chu Đại Khang, hai mươi bốn tỷ thôi à, cũng đừng có mất mặt như vậy chứ. Đối với một nữ thần giống như là cô Hạ, tôi phải lên ba mươi tỷ, chỉ tôi ra giá ba mươi ba tỷ.” Dưới sân khấu, một người đàn ông trung niên vẫn luôn đối đầu với Chu Đại Khang đã chế nhạo và giơ bản lên, mặc dù là ông ta cũng thèm muốn vẻ đẹp của Hạ Nhược Y, nhưng hơn cả chuyện đó ông ta muốn nhúng tay vào việc làm ăn của Ngọc Tuyền Sơn, chỉ cần đưa Hạ Nhược Y về nhà, quăng số tiền này lên người của Hạ Nhược Y sớm muộn gì cũng có thể lấy trở lại.

“Tôn Thăng, cuộc cạnh tranh chỉ vừa mới bắt đầu, ông đây chỉ làm nóng người mà thôi, thật sự cho rằng ông đây chỉ bỏ ra hai mươi bốn tỷ thôi à? Ông đây ra giá ba mươi sáu tỷ, còn nữa, cho dù Tôn Thăng ông ra giá bao nhiêu thì ông đây cũng sẽ trả giá hơn ông ba tỷ.”

Chu Đại Khang hừ lạnh một tiếng, không hề nhượng bộ chút nào, hai công ty dưới quyền kiểm soát của ông ta có giá trị doanh thu của nó đã vượt quá ba trăm tỷ, ba mươi tỷ đối với ông ta cũng chỉ đơn giản giống như là cơm ăn, nước uống thôi.

Sắc mặt của Tôn Thăng lập tức biến đổi, Chu Đại Khang tự tin như vậy, thật sự muốn phân thắng bại với ông ta à?

Mọi người có mặt ở hiện trường đều đưa mắt nhìn nhau, không ai nghĩ rằng đây chỉ mới bắt đầu, Chu Đại Khang và Tôn Thăng đều đã quyết liệt như thế này.

“Sáu mươi tỷ.”

Đúng lúc này, dưới sân khấu vang lên một âm thanh nhẹ nhàng, đám người hít sâu một hơi. Con mẹ nó, là ai tăng giá hung ác như vậy chứ, một lần liền tăng đến hai mươi bốn tỷ.

Mọi người không khỏi quay đầu nhìn lại, lúc này mới phát hiện người giơ bảng chính là một người thanh niên nhuộm tóc đỏ. Lúc này người thanh niên vẫn còn đang ôm một cô gái người Ucraina gợi cảm xinh đẹp, bàn tay của người thanh niên không hề e dè chút nào mà xoa nắn lấy bộ ngực đầy đặn ở phía trước của cô gái, xoa bóp đến nỗi khuôn mặt xinh đẹp của cô gái đỏ bừng.

Thấy mấy người bọn họ nhìn mình, người thanh niên tóc đỏ không hề sợ hãi chút nào, ngược lại còn tăng sức lực ở trên tay, trêu tức cười nói: “Các vị lão tổng nhìn tôi làm gì, cứ tiếp tục đi.”

Nhưng những người ở đây cũng không có ai tiếp tục kêu giá tiếp, sắc mặt của Chu Đại Khang và Tôn Thăng trở nên có chút khó coi.

“Cậu Trương, không phải là cậu đã có vợ sắp cưới rồi à?”

Tôn Thăng khô khốc hỏi, người thanh niên tóc đỏ này tên là Trương Sơn Quan, anh ta chính là người thừa kế của gia tộc họ Trương ở phía đông thành phố, nhà họ Trương rất có thế lực ở Thương Châu, tài sản của gia tộc đã vượt quá ba mươi nghìn tỷ, trở thành gia tộc đứng top đầu.

Có tin đồn rằng Trương Sơn Quan là một người cực kỳ háo sắc, đã qua lại gần hết với mấy cô gái xinh đẹp ở bảy tám trường đại học ở thành phố Thương Châu, hơn nữa bản thân của Trương Sơn Quan là một đứa con cưng của nhà họ Trương. Anh ta đến đây, đám người bọn họ cũng chẳng ai nghĩ đến.

“Có vợ sắp cưới thì không thể đến đây à?” Trương Sơn Quan ngả ngớn hỏi lại: “Các vị đang ngồi đây có không ít người vẫn còn đang nuôi vợ ở trong nhà, không phải cũng đến nơi này sao?”

Lời này vừa nói ra, có không ít những người đàn ông trung niên ở hiện trường hơi đỏ mặt, quả thật chính xác, trong đám bọn họ thật sự còn có người cho hoàn toàn ly hôn với vợ, lần này đến đây cũng là ôm suy nghĩ may mắn. Nếu như thành công có thể có Hạ Nhược Y làm vợ bé, hoặc là trực tiếp li hôn với vợ chính cũng được.

“Cậu Trương cứ nói đùa.” Tôn Thăng ngượng ngùng cười một tiếng, nói: “Cậu Trương cũng đã coi trọng cô Hạ rồi, vậy thì Tôn mỗ tôi cũng sẽ không tham gia vào cuộc vui này nữa. Chúc cậu Trương và cô Hạ sẽ kết hôn với nhau.”

Tôn Thăng rút lui khỏi chuyện này, trên mặt của Chu Đại Khang xuất hiện vẻ không cam lòng rất đậm, nhưng mà vừa nghĩ đến thế lực kinh khủng ở phía sau Trương Sơn Quan, ông ta cũng không dám tiếp tục tranh giành nữa. Ông ta sợ mình lại tranh giành nữa thì ngày mai thi thể của ông ta sẽ lơ lửng ở Thương Giang.

Sắc mặt của Tôn Hồng ở trên sân khấu có chút không ổn định, sự xuất hiện của Trương Sơn Quan cũng không nằm trong dự đoán của bà ta, những người mà bà ta kêu Lâm Quốc Đại gửi thiệp mời cũng không có Trương Sơn Quan. Bởi vì Trương Sơn Quan đã có vợ sắp cưới, gia tộc của vợ sắp cưới của anh ta cũng là một trong những gia tộc hàng đầu của Thương Châu, nếu như Trương Sơn Quan thật sự đấu giá được đêm đầu tiên của Hạ Nhược Y, tất nhiên sẽ không bỏ qua nhà họ Hạ, càng sẽ không bỏ qua cho bà ta.

Còn việc đuổi Trương Sơn Quan ra khỏi đây, có cho Tôn Hồng vô số lá gan thì bà ta cũng không dám làm như vậy.

“Cậu Trương đã ra giá sáu mươi tỷ, liệu có ai tăng giá thêm không?”

Tôn Hồng rụt rè hỏi, bà ta hy vọng lúc này có thể có người trấn áp đi danh tiếng của Trương Sơn Quan, nhưng đám người ở đây lại cùng nhau cúi đầu.

Vì tranh giành tình nhân, đặt cược cả mạng sống của mình vào đây thì không có lời.

“Sáu mươi tỷ lần một…”

“Sáu mươi tỷ lần hai…”

Tôn Hồng lại quét mắt nhìn đám người một chút, vẫn không có người nào tăng giá giống như cũ.

“Sáu mươi tỷ lần…”

“Chín mươi tỷ.”

Một âm thanh hơ hửng vang lên từ phía sau lưng, cả hội trường liền lâm vào im lặng.

Thật sự lại có người không sợ chết mà dám giành lấy thức ăn từ trên miệng hổ Trương Sơn Quan? Rốt cuộc là ai vậy chứ?

Mấy người bọn họ trừng to mắt, cùng nhìn về phía sau.

Đã nhìn thấy một người đàn ông đẹp trai mặc đồ vest màu trắng mỉm cười đi đến, sau lưng của người đàn ông còn có một người phụ nữ xinh đẹp gợi cảm, vẻ mặt của người phụ nữ rất dịu dàng ngoan ngoãn.

Má ơi…

Là Thẩm Hà Du!

Có không ít người đều hít vào một ngụm khí lạnh!

Sao vị Phật lớn này cũng đến đây vậy?

Vẻ cười cợt ở trên mặt của Trương Sơn Quan đã biến mất, thay vào đó chính là nét mặt cứng ngắt.

Tôn Hồng cũng không biết làm sao, bà ta cũng không ngờ tới Thẩm Hà Du sẽ đến đây, lúc trước kêu Lâm Quốc Đại đi gửi thiệp mời cũng chỉ là ôm một chút hy vọng mà thôi. Đối với việc Thẩm Hà Du có thể đến đây, bà ta căn bản cũng không có bất kỳ hy vọng gì, cho dù Thẩm Hà Du độc thân, Tôn Hồng cũng không ngờ được Thẩm Hà Du sẽ coi trọng Hạ Nhược Y.

Bởi vì người chống lưng của Thẩm Hà Du chính là nhà họ Thẩm!

Là gia tộc đứng đầu của gia tộc lớn mạnh ở Thương Châu, nhà họ Thẩm!

Thẩm Kình Thiên là người giàu nhất ở Thương Châu, là người của nhà họ Thẩm.

Thẩm Hà Du chính là cháu ruột của Thẩm Kình Thiên.

Thẩm Kình Thiên không có con cái, cho nên ông ta rất yêu thương người cháu ruột là Thẩm Hà Du.

Với lại bản thân của Thẩm Hà Du cũng cực kỳ ưu tú, nhiều lần được đánh giá là một trong mười người con trai đứng đầu thành phố, tài năng kinh doanh cũng rất đáng kinh ngạc. Công nghiệp rượu Thanh Tuyền cũng chỉ dùng thời gian ngắn ngủi năm năm đã trở thành người đứng đầu trong thị trường rượu ở thành phố Thương Châu.

Đây là sự điển hình của người trong gia đình giàu có.

“Thẩm Hà Du, anh muốn tranh giành cùng tôi à?” Trương Sơn Quan nắm chặt nắm đấm, kinh sợ hỏi.

“Tranh?” Thẩm Hà Du khinh thường cười một tiếng, nói: “Trương Sơn Quan, có phải là cậu có gì khó hiểu đối với cái chữ tranh này không vậy? Thực lực giữa hai người không cách nhau nhiều, muốn một vật nào đó thì đó mới gọi là cạnh tranh.”

“Còn cậu, thế mạnh của cậu là gì? Chẳng lẽ là trong lòng của cậu không tự tính toán được à?”

“Ông đây nói cho cậu biết, người phụ nữ Hạ Nhược Y này, ông đây muốn rồi. Ông trời có đến đây thì ông đây cũng sẽ nói câu nói này.”

Ngông cuồng!

Vô cùng ngông cuồng!

Nhưng mà cũng không có người nào dám phản bác lại, bởi vì người ở phía sau của Thẩm Hà Du có tên là Thẩm Kình Thiên.

Trương Sơn Quan cắn chặt hàm răng, bị một cảm giác nhục nhã vây quanh.

“Thẩm Hà Du, anh đừng có khinh người quá đáng.” Trương Sơn Quan trầm giọng quát.

“Nếu như cậu không phục thì có thể tăng giá mà, ông đây cũng không có cản cậu.” Thẩm Hà Du cười nhạo một tiếng.

“Được, vậy thì tối ra giá một trăm hai mươi tỷ, anh tiếp tục đi.”

Vẻ mặt của Trương Sơn Quan có mấy phần điên cuồng, anh ta không thiếu tiền, nhưng mà anh ta không cho phép mình bị mất mặt.

Lông mày của Thẩm Hà Du nhướng một cái, thản nhiên nói: “Một trăm năm mươi tỷ.”

“Một trăm tám mươi tỷ.”

Trương Sơn Quan khàn giọng, ánh mắt đỏ như máu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.