Đỉnh Cấp Rể Quý

Chương 44: Ngủ trên đường?




Lâm Như Tuệ hận không thể nghiến răng nghiến lợi, hôm nay xem như bà ta đã hiểu được cái gì gọi là lòng tham không đáy, nhưng lúc này người bà ta hận nhất chính là Trần Dật Thần, nếu như Trần Dật Thần không ra tay đánh Lâm Quốc Đại thì sẽ không có chuyện gì xảy ra.

“Đầu tiên đưa chiếc xe của tên rác rưởi đó cho con trai tôi lái, coi như là tiền lãi, thằng rác rưởi kia không xứng đáng để lái một chiếc xe tốt như vậy.” Tôn Hồng chậm rãi nói, lúc nãy, khi Trần Dật Thần rời đi, không mang theo chìa khóa xe, bà ta có chú ý đến điều này, vì vậy bà ta nhất định phải lấy được lợi ích trước mắt.

Lâm Như Tuệ nghiến răng nghiến lợi, không nói gì, trực tiếp đưa chìa khóa cho Tôn Hồng.

“Ngoài ra, đợi Nhược Y trở lại, kêu con bé chuyển cho tôi 1,5 tỷ, không được thiếu một đồng!” Tôn Hồng cay nghiệt nói, không dễ dàng gì mới nắm được điểm yếu của Lâm Như Tuệ, đương nhiên bà ta phải kiếm chác cho đủ.

Đôi mắt Lâm Như Tuệ gần như sắp bùng cháy, nhưng trên miệng chỉ có thể đồng ý: “Được, đợi Nhược Y quay lại, em sẽ kêu con bé chuyển cho chị 1.5 tỷ.”

“Thế còn được.” Tôn Hồng hài lòng gật dầu, trước đây bà ta còn lo chuyện Lâm Quốc Đại kết hôn không có nhà, không có xe, kết quả chỉ trong nháy mắt, nhà xe gần như đã đủ cả, tên rác rưởi Trần Dật Thần kia đúng là ngôi sao may mắn của bà ta.

Sau khi Trần Dật Thần rời đi, vẫn cảm thấy có chút buồn bực.

Cho dù là một con chó, nuôi ba năm cũng có thể vun đắp tình cảm.

Nói gì đến là một con người!

Trần Dật Thần tự hỏi, trong ba năm anh ở nhà họ Hạ, anh đối xử với Hạ Trấn Quốc và Lâm Như Tuệ giống như cha mẹ ruột của mình, nhưng ai mà biết được, anh xem Lâm Như Tuệ là người, nhưng Lâm Như Tuệ lại không xem anh là con người.

Điều này không khỏi khiến Trần Dật Thần tức giận.

“Trần Dật Thần.” Lúc này, Hạ Nhược Y chạy bước nhỏ đến.

Trần Dật Thần vẫn chưa lên tiếng, đã cảm nhận được nhuyễn ngọc ôn hương lao vào lòng, bị Hạ Nhược Y ôm chặt.

“Huhu, Trần Dật Thần, xin lỗi.”

Hai mắt Hạ Nhược Y đỏ hoe, cô không thể tưởng tượng được lúc Lâm Như Tuệ lại bắt Trần Dật Thần quỳ lại mẹ con Tôn Hồng, trong lòng Trần Dật Thần tức giận đến mức nào, oan ức đến mức nào, nếu như đổi lại là cô, chắc chắn cô sẽ không thể chịu đựng được.

“Đồ ngốc, đừng bao giờ nói xin lỗi với anh.” Trần Dật Thần dịu dàng vuốt ve mái tóc đen và dài của Hạ Nhược Y, Hạ Nhược Y chưa từng có lỗi với anh, anh sẽ không để Hạ Nhược Y gánh những sai lầm mà Lâm Như Tuệ phạm phải.

“Nhưng, mẹ em, những chuyện bà ấy làm thật sự rất quá đáng.” Hạ Nhược Y nức nở nói.

“Không sao, vì mẹ cũng đang tức giận nên mới nói như vậy.” Trần Dật Thần an ủi, mặc dù trong lòng anh hiểu rất rõ, những lời hôm nay Lâm Như Tuệ nói, có lẽ chính là những lời ở trong lòng mà bà ta luôn muốn nói ra, nhưng anh không muốn khiến Hạ Nhược Y cảm thấy áp lực, khiến Hạ Nhược Y khó chịu, dù sao anh cũng từng nói, muốn làm cho Hạ Nhược Y trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế giới này, nói được thì phải làm được!

“Trần Dật Thần, tối nay chúng ta ngủ ở đâu?” Hạ Nhược Y ngẩng đầu lên hỏi.

“Chúng ta?” Trần Dật Thần sững sờ, cười khổ nói: “Nhược Y, không cần phải như vậy, mẹ chỉ đuổi mình anh ra khỏi nhà, không hề đuổi em ra khỏi nhà….”

“Không được!” Trần Dật Thần vẫn chưa nói xong đã bị Hạ Nhược Y ngắt lời: “Nếu như lần này mẹ không xin lỗi anh, em cũng sẽ không về nhà.”

Trong lòng Trần Dật Thần không khỏi cảm thấy ấm áp, đương nhiên là anh hiểu, lần này Hạ Nhược Y định vì anh mà đấu tranh đến cùng với Lâm Như Tuệ.

“Vậy chúng ta đi đến Ngọc Tuyền Sơn ở nhé.” Trần Dật Thần nói, ở Ngọc Tuyền Sơn anh có mua một căn biệt thự, đến bây giờ vẫn chưa ngủ một lần, đúng lúc nhân cơ hội này, cho Hạ Nhược Y một bất ngờ, nhưng Trần Dật Thần cảm thấy sau khi Hạ Nhược Y nhìn thấy biệt thự, khả năng sẽ bị dọa sợ sẽ cao hơn một chút.

“Ngọc Tuyền Sơn?” Hạ Nhược Y cau mày: “Ở đó chỉ có khu dân cư, không có khách sạn mà.”

“Chúng ta không ở khách sạn.” Trần Dật Thần nghiêm túc nói.

“Vậy chúng ta ở đâu? Trên đường sao?” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Nhược Y hơi đỏ lên, vừa nghĩ đến hai người ngủ ở trên đường một đêm, lại có một cảm giác khác biệt.

Trần Dật Thần quẹt mũi của Hạ Nhược Y, khuôn mặt cưng chiều nói: “Nghĩ cái gì thế? Chúng ta ở biệt thự.”

“Biệt thự?” Hạ Nhược Y phồng má lên, sau đó nhéo Trần Dật Thần một cái: “Chỉ chém gió, Ngọc Tuyền Sơn chỉ có mấy căn biệt thự, đã bị bán từ lâu rồi, sao có thể còn căn nào để cho chúng ta ở chứ.”

“Thật, vợ à, anh thật sự có một căn biệt thự ở Ngọc Tuyền Sơn, hơn 500m2.” Trần Dật Thần cười khổ nói, có lẽ anh đã sớm lường trước được, nói sự thật Hạ Nhược Y sẽ không tin.

Hạ Nhược Y lườm Trần Dật Thần: “Sao anh không nói cả Ngọc Tuyền Sơn đều là của anh đi.”

Trần Dật Thần hơi mở miệng, không biết nên nói gì, nghiêm túc mà nói, bây giờ Ngọc Tuyền Sơn thật sự là của hắn.

“Được rồi, đừng đùa nữa. Chúng ta đi đến nhà của Dao nhé, nhà của cô ấy rất lớn, mà chỉ có một mình cô ấy ở, bảo cô ấy cho chúng ta ở lại hai ngày.” Hạ Nhược Y nói.

“Được.” Trần Dật Thần chỉ có thể đồng ý, bây giờ quả thật không phải là cơ hội tốt để đưa biệt thự ở Ngọc Sơn Tuyền cho Hạ Nhược Y, chỉ có thể đợi qua mấy ngày nữa rồi nói.

Hai người gọi xe đi đến nhà của Dao.

Nhà của Từ Dao cũng là một căn biệt thự, nằm ở trung tâm thành phố Thương Châu, giá phòng ở đây mặc dù không thể so sánh với ở Ngọc Tuyền Sơn, nhưng cũng thuộc top đầu ở thành phố Thương Châu, giá nhà trung bình cũng phải từ 300 triệu trở nên

Trên đường đi, Hạ Nhược Y đã nói những chuyện vừa xảy ra với Từ Dao, vì vậy lúc này Từ Dao cũng không tỏ ra ngạc nhiên.

Sau khi hai người vào nhà, Hạ Nhược Y đi tắm rửa trước, Từ Dao lấy ra một đôi dép lên, ném xuống dưới chân Trần Dật Thần.

“Mấy ngày này vợ anh sẽ ngủ cùng tôi, anh ở dưới tầng một.” Từ Dao cười toe toét nói.

Đầu Trần Dật Thần đầy những vạch đen, những lời như thế này chỉ có một nữ côn đồ như Từ Dao mới có thể nói ra.

“Ngoài ra, không có sự cho phép của tôi, anh không được phép lên tầng hai.” Từ Dao lại cảnh giác liếc nhìn Trần Dật Thần, cô ấy vẫn có chút không yên tâm về Trần Dật Thần, sợ Trần Dật Thần sẽ lấy Hạ Nhược Y làm cái cớ để lên tầng chiếm tiện nghi của cô ta.

“Yên tâm đi, tôi sẽ không đi lên.” Trần Dật Thần khẽ nói, mặc dù Từ Dao cũng là đại mỹ nhân hại nước hại dân, nhưng anh thật sự không có bất kỳ suy nghĩ gì với Từ Dao.

“Hừ, tốt nhất là như vậy.” Từ Dao lạnh lùng hừ một tiếng, nhưng biểu hiện của Trần Dật Thần hôm nay khiến cô ấy vô cùng ngạc nhiên, vậy mà lại dám xúc phạm Lâm Như Tuệ, trước đây không thể có chuyện này xảy ra.

Từ Dao nói xong, liền đi lên tầng.

Trần Dật Thần lấy điện thoại ra, chuẩn bị hỏi Trần Lâm về tiến triển gần đây của hạng mục Ngọc Tuyền Sơn.

“Cốc cốc cốc.”

Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa.

Trần Dật Thần mở cửa ra, tầm mắt lại bị một bó hoa hồng to chiếm trọn.

“Dao, gả cho anh nhé! Anh sẽ mang lại hạnh phúc cho em.”

Trần Dật Thần vẫn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đã nghe thấy một giọng nói đầy phấn khích.

Vẻ mặt Trần Dật Thần rất kỳ quái, lúc này mới phát hiện, chủ nhân của giọng nói này là một chàng trai trẻ mặc một bộ vest màu trắng rất đẹp trai, lúc này, chàng trai trẻ đẹp trai đang quỳ một gối xuống, bó hoa hồng màu đỏ được anh ta giơ cao lên.

Có lẽ do bó hoa hồng chắn hết tầm mắt của chàng trai nên anh ta không phát hiện ra người đang đứng trước mặt anh ta không phải là Từ Dao mà là một người đàn ông đang đi một đôi dép lê.

“Dao, tình yêu của anh dành cho em, trời đất có thể làm chứng, năm tháng có thể chứng minh….” Giọng điệu của chàng trai trẻ rất dõng dạc, hùng hồn, dõng dọc nói ra những lời yêu thường giống như đang ngâm thơ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.