Đỉnh Cấp Rể Quý

Chương 16




Mở cửa ra mới phát hiện ra Hạ Nhược Y đứng bên ngoài, cô mặc một bộ đồ ngủ mỏng manh màu đen, dáng người quyến rũ được phác họa hoàn mỹ, đặc biệt là đôi gò đầy đặn khiến chiếc áo ngủ căng chật.

Có lẽ là do vừa mới tắm xong, khuôn mặt của Hạ Nhược Y lúc này không chút son phấn, còn hơi ửng hồng, thoạt nhìn trông như một trái đào chín khiến người ta nhịn không được mà muốn cắn một miếng.

”Sao thế?” Trần Dật Thần tò mò hỏi, nếu bình thường buổi tối Hạ Nhược Y không có việc gì thì sẽ không đến tìm anh, hôm nay sao lại lạ như vậy.

”Em… đèn phòng ngủ em hỏng rồi.” Hạ Nhược Y cố gắng để vẻ mặt mình tự nhiên hơn một chút, nhưng không biết vì sao hôm nay lại rất khó làm được.

”Đèn hỏng rồi à?” Trần Dật Thần nhướn mày.

”Ừ.” khuôn mặt xinh đẹp của Hạ Nhược Y đỏ lên, giọng nhỏ như tiếng muỗi, ngón tay không được tự nhiên mà đan vào nhau.

”Có chuyện gì to tát đâu, đợi anh đi sửa cho em.” Trần Dật Thần tủy tiện đáp, anh còn tưởng tối thế này rồi Hạ Nhược Y còn đến tìm anh vì chuyện gì, kết quả chỉ là bóng đèn hỏng.

Thấy Trần Dật Thần không nói hai lời liền đi đến phòng mình, khuôn mặt của Hạ Nhược Y xẹt qua một tia xấu hổ.

”Sửa bóng đèn rất phiền phức, không thì đêm nay em ngủ phòng anh nhé.” Hạ Nhược Y buột miệng nói ra, nói xong cô mới ý thức được hơi quá chủ động, nhất thời mặt đỏ bừng lên.

Trần Dật Thần sững người, liên tục lắc đầu: ”Không phiền đâu, chẳng phiền phức chút nào, anh sửa bóng đèn rất giỏi, trước kia lúc ở trường học anh thường xuyên sửa bóng đèn cho người khác, em đợi chút, nhiều nhất là 30 phút thì anh sửa xong cho em.”

”Không cần đâu! Đột nhiên em không muốn sửa nữa rồi!” Hạ Nhược Y cắn môi, lạnh lùng nói một câu, nói xong ”phịch” một tiếng, đóng cửa lại.

”Ai ai…” Trần Dật Thần mờ mịt, người phụ nữ này làm sao vậy, không phải nói muốn sửa bóng đèn à, sửa thế nào đã đi rồi?

Đêm nay Trần Dật Thần ngủ rất sâu.

Hạ Nhược Y lại một đêm mất ngủ, sáng sớm hôm sau cô bước ra khỏi phòng với hai quầng thâm to đùng dưới mắt, thấy Trần Dật Thần, tự nhiên không cho Trần Dật Thần được sắc mặt gì tốt.

Trần Dật Thần chẳng hiểu gì, tối qua không phải còn tốt à?

Trần Dật Thần ăn xong bữa sáng lại đến bệnh viện thăm Hạ Trấn Quốc, dù sao thì Hạ Trấn Quốc cũng vì anh mà xảy ra tai nạn, cho nên Trần Dật Thần rất áy náy.

Sau khi làm xong phẫu thuật, Hạ Trấn Quốc hôn mê đã tỉnh lại, có điều ý thức vẫn có chút mơ hồ, Trần Dật Thần cũng không dám nói quá nhiều với Hạ Trấn Quốc.

Ra khỏi bệnh viện, trong tay Trần Dật Thần có thêm một tờ giấy.

”Cậu chủ, gần đây có hai nhóm người vẫn luôn theo dõi anh.”

”Một nhóm trong đó là người của Thẩm Kình Thiên, bọn họ đang điểu tra bối cảnh sau lưng anh.”

”Nhóm còn lại là người của Trần Ứng Long, Quỷ thị, đến để giám sát anh, thực lực của bọn họ rất mạnh, lão nô không dám do thám kĩ.”

”Cậu chủ cẩn thận hơn chút!”

Đọc xong Trần Dật Thần im lặng xé bỏ tờ giấy.

Người của Thẩm Kình Thiên nằm trong dự đoán của Trần Dật Thần, hôm đó sau khi chạm mặt Thẩm Kình Thiên, Trần Dật Thần liền phát hiện ra, đây là một người thô bạo nhưng cẩn thận, để đề phòng, Thẩm Kình Thiên chắc chắn sẽ điều tra anh, nhưng Thẩm Kình Thiên không biết nhà họ Trần không có chuyện để anh ta điều tra ra cái gì.

Ngược lại Trần Ứng Long phái người của Quỷ thị khiến tâm tình Trần Dật Thần hơi nặng nề, tên tuổi của Quỷ thị anh tất nhiên đã từng nghe qua, đây là cánh tay của Trần Ứng Long, là một trong những lực lượng làm anh kiêng dè nhất.

Xem ra mình ở nhà họ Hạ ẩn nhẫn 3 năm cũng không làm cho Trần Ứng Long bớt nghi ngờ, tên cáo già Trần Ứng Long này đúng là không dễ đối phó! Trần Dật Thần thầm mắng trong lòng.

Tuy trong tay anh cũng có nhiều con bài chưa lật, nhưng anh rất rõ, trước mặt Trần Ứng Long, những con bài đó của anh chẳng là gì cả.

Xe đến trước núi ắt có đường, chỉ có thể đi một bước tính một bước, Trần Dật Thần thở dài thầm nghĩ.

Về đến nhà, Trần Dật Thần vẫn đưa Hạ Nhược Y đến công ty như cũ, anh bảo Trần Lâm đưa chiếc Koenigsegg đến biệt thự ở núi Ngọc Tuyền, lại mua thêm một chiếc xe điện nữa.

”Sao thế, còn giận à?” Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn bất mãn của Hạ Nhược Y, Trần Dật Thần cười hỏi.

Hạ Nhược Y liếc Trần Dật Thần trắng mắt, tức giận nói: ”Ai giận anh, tự mình đa tình!”

”Được được, là anh tự mình đa tình.” Trần Dật Thần cười khổ, anh trái lo phải nghĩ, cũng không nghĩ ra được mình đã đắc tội với Hạ Nhược Y chỗ nào, chỉ có thể lý giải là vì ngày kia của Hạ Nhược Y đến rồi, nhìn ai cũng ngứa mắt.

Đưa Hạ Nhược Y đến công ty xong, Trần Dật Thần vừa định rời đi thì lại nghe thấy một giọng nói trêu chọc.

”Ai u, Trần Dật Thần, sao hôm nay anh không dùng xe thể thao đưa Nhược Y đi làm rồi? Có phải không trả nổi tiền thuê xe không?” Hạ Kiều Hân lắc lư thân hình như rắn nước đi tới, hôm qua Triệu Tử Họa còn nói xe của Trần Dật Thần không phải là đồ thuê, kết quả hôm nay Trần Dật Thần lại lái xe điện của anh đến.

Trần Dật Thần trợn trắng mắt, anh không thèm để ý đến người phụ nữ Hạ Kiều Hân ngu ngốc tự cho mình là đúng này.

”Mặt không đau rồi à?” Hạ Nhược Y mặt không biểu tình nhìn Hạ Kiều Hân một cái.

Một câu nói đã khiến sắc mặt của Hạ Kiều Hân thay đổi, không thể nghi ngờ rằng lời này của Hạ Nhược Y đâm vào chỗ đau của cô ta, khiến cô ta nhớ lại chuyện hôm qua bị Hạ Nhược Y và Trần Dật Thần tát một cái trước mặt mọi người, có điều rất nhanh Hạ Kiều Hân đã điều chỉnh lại, thay vào đó cắn răng nói: ”Hạ Nhược Y, cô tỏ vẻ cái gì, cô còn không biết chuyện mình bị đá khỏi hạng mục núi Ngọc Tuyển đâu đấy.”

Bị đá ra khỏi hạng mục núi Ngọc Tuyền ư?

Chân mày Hạ Nhược Y hơi nhíu lại, những lời của của Hạ Kiều Hân có ý gì, hạng mục núi Ngọc Tuyền không phải là hôm qua mình vừa mới bàn xong ư?

Trần Dật Thần híp mắt, quả đúng là nằm trong dự liệu của mình, cuối cùng cũng xảy ra rồi.

Hạ Thiên Hồng, đúng là chó không thay đổi được tính ăn cứt mà!

”Hừ, đồ ngu tự cho mình là đúng!” Hạ Kiều Hân hừ lạnh một tiếng nói.

”Ý của cô là gì? Ông nội đâu?” Hạ Nhược Y lạnh mặt, trong lòng có dự cảm không lành, cô muốn đi tìm Hạ Thiên Hồng hỏi cho rõ.

”Ông nội đi Kim Châu chúc thọ người ta rồi.” Lúc này, giọng nói thản nhiên của Hạ Lạc vang lên từ phía sau.

”Còn nữa, trước khi ông nội đi đã giao hạng mục núi Ngọc Tuyền cho tôi phụ trách rồi, Hạ Nhược Y, cô có thể về nhà nghỉ ngơi được rồi đấy.” Khóe miệng Hạ Lạc giương lên đắc ý, không ngoài dự liệu của Hạ Nhược Y, hôm qua anh ta chỉ thành tâm nhận lỗi với Hạ Thiên Hồng, Hạ Thiên Hồng lại biết thời biết thế giao hạng mục núi Ngọc Tuyền cho anh ta.

”Dựa vào cái gì chứ?! Tôi đã bàn xong hạng mục núi Ngọc Tuyền, dựa vào cái gì mà ông nội lại giao cho anh!?”

Nghe vậy Hạ Nhược Y tức đến mức sắp nổi khùng, hạng mục hôm qua cô vừa bàn xong, kết quả trong phút chốc, mình bị đá ra khỏi tổ hạng mục không nói, lại còn để cho kẻ thù của cô tiếp quản.

”Dựa vào cái gì ư?” Hạ Lạc cười khinh thường nói: ”Dựa vào tôi là cháu trai duy nhất của ông nội, là gia chủ tương lai của nhà họ Hạ! Hạ Nhược Y, lí do này cô vừa lòng chứ!”

Giọng nói của Hạ Lạc vô cùng đắc ý.

”Anh…” Hạ Nhược Y nghiến răng, tức đến không nói thành lời, cô xem như đã hiểu, dù cô có biểu hiện xuất sắc như thế nào thì cũng không chiếm được sự yêu thích của Hạ Thiên Hồng, trong mắt Hạ Thiên Hồng cũng chỉ có Hạ Lạc!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.