Hai người nói chuyện một đường thời gian vậy mà lập tức cũng gần đến mười hai giờ, Diệp Hiểu Phong lúc này đã bị Phương Phương một đường hỏi cung khiến cho xanh mặt đi ra, hắn chỉ mong sớm đem yêu nghiệt tiểu nha đầu này sớm cho trục khách, nhưng Phương đại tiểu thư này vậy mà không có dấu hiệu nào muốn rời đi, nàng vậy mà thật đêm nay thật muốn đến làm ấm giường sao.
Diệp Hiểu Phong dùng sức mà nuốt một hơi nước miếng, mạnh mẽ đề xuống trong lòng mình lửa nóng, nói thật hắn cũng là có chút mong muốn Phương tiểu nha đầu này sẽ ở lại, nhưng hắn cũng là có phần sợ mọi người biết chuyện này thì kế hoạch của hắn sẽ hỏng bét, nhất là sẽ gây nguy hiểm cho nàng.
Đè xuống trong lửa nóng, cố giữ cho mình trấn định, hắn lúc này phải thật lý trí nếu không muốn xông ra thêm cái gì ngoài ý muốn chuyện. Hắn có chút tiếc nuối hướng Phương Phương nhẹ giọng nói:
“E…hèm! …Tiểu Phương! Mười hai giờ y tá sẽ đến kiểm tra phòng đó.”
Phương Phương đôi mắt có chút tinh quái liếc nhìn hắn môi vậy mà nhếch lên một đường cong … cười nói:
“Thì đã sao? Hay anh lại nắm tới một cái nào y tá người? Em thấy Mạch tỷ cũng là không tệ nha!”
“Oách! Kính nhờ!... Đây là ICU khoa nha. Buổi tối không cho phép lưu người nhà.”
Diệp Hiểu Phong có chút toát mồ hôi lạnh, cái này tiểu nha đầu quả là hết thuốc chữa, lúc nào rồi mà còn nổi cơn ghen vớ vẩn đi ra.
Quả nhiên, lời nói của Diệp Hiểu Phong còn chưa nói xong bao lâu, cửa phòng đã bị gõ:
“Kiểm tra phòng!”
Diệp Hiểu Phong liếc mắt nhìn Phương Phương một cái ra hiệu, giơ ngón trỏ làm thế tay chớ có lên tiếng, sau đó kéo nàng vào phòng tắm, thấp giọng nhắc nhở Phương Phương:
“Em ở yên trong này, như thế này không được lên tiếng, biết không? Bị Y tá phát hiện không hay.”
Nói xong, hắn lớn tiếng trả lời, khép lại cửa nhà tắm đi ra mở cửa.
“Diệp thiếu gia trông anh đã khỏe ra nhiều nha! chúc mừng anh!”
“Y tá Mạch cảm ơn chị!”
Diệp Hiểu Phong có chút bất ngờ, người đến kiểm phòng vậy mà lại là Mạch Địch Na, phải biết hôm nay không phải là ca trực của nàng nới phải, nhưng hắn cũng không dám nói nhiều, sợ là lộ chuyện chỉ là xã giao qua loa với nàng một vài câu sau đó là để cho nàng đo huyết áp cũng như cặp thân nhiệt theo thường lệ, sau đó lại nghe nàng không mặn không nhạt dặn dò một vài chú ý trước khi rời đi.
Mạch Địch Na trước khi bước vào phòng cũng lấy làm lạ, hôm nay Dương Lộ Thần không hiểu làm sao nửa đêm lại gọi nàng đến giúp kiểm tra Diệp Hiểu Phong phòng. Nhưng khi vừa bước vào phòng nàng đã cho hiểu vấn đề, trong phòng vậy mà có mùi nước hoa nữ nhân, nhất là cái kia ở trên bàn nhỏ còn là để đấy một cái LV biểu tượng túi sách nữ nha. Cái này không phải nói tên “sắc lang” này trong phòng bệnh là dăng giấu lấy một cái nữ nhân.
“Đồ háo sắc hắn vừa là tỉnh lại chưa đến 24 giờ đã tìm đến nữ nhân.” Mạch Địch Na trong lòng khẽ mắng một câu, ánh mắt không ngừng liếc về phía cửa nhà tắm, nhìn vài lần, nhưng chung quy cũng không có vạch trần đi ra, sau khi làm công tác xong cũng bưng bản kiểm tra phòng đi ra ngoài. Nếu không phải Dương Lộ Thần lúc nãy có dặn qua nàng vào phòng có thấy gì cũng coi như không, đem trong phòng tình huống lén báo lại cho nàng là được.
Diệp Hiểu Phong cẩn thận tiễn nàng ra khỏi phòng, khi đã xác định nàng đã đi xa, bóng lưng mất dạng sau góc rẽ của dãy hành lang thì hắn mới thở phào nhẹ nhõm cẩn thận đóng kỹ cửa phòng, quay người đang muốn tiến về phía giường bệnh. Hắn lại bị Phương Phương làm cho giật mình xuýt chút cho rớt tim ra ngoài, tiểu nha đầu này không biết từ lúc nào đã đem hai đùi đẹp thon dài tuyết trắng cuộn tròn ngồi trên giường của hắn, nhìn hắn một cái, bĩu môi mở miệng hỏi:
“Nàng đã đi xa!”
Phương Phương mặc chính là một chiếc váy vàng nhạt, nhìn như mơ hồ có thể thấy qua váy ngắn chỉ che khuất đến viền mông, cho nên chân co rụt lại đến trên giường, váy cũng thực tự nhiên mà cuốn về sau này, váy ngắn ngủn chỗ nào che được phong cảnh bên trong, Diệp Hiểu Phong lập tức liền đã thấy quần lót nàng màu hồng nhạt phía cuối chân dài tuyết trắng mặt sau váy.
“Nhìn cái gì?”
Phương Phương vội vươn tay che váy.
“Cũng không phải chưa thấy qua!”
Diệp Hiểu Phong một mảng lớn nước miếng cho nuốt xuống, đè xuống trong lòng lửa nóng chậm rãi đi trở về đến bên giường.
“Tiểu Phương tối nay thật muốn lưu lại sao?”
Diệp Hiểu Phong khó xử trợn tròn mắt, nhìn nhìn giường bệnh nhỏ kia miễn cưỡng chỉ có một thước hai tả hữu, phải nói ICU phòng bệnh tuy rộng rải sạch sẽ nhưng phòng chỉ có giường bệnh chứ không có giường cho người nhà nuôi bệnh, vì ICU không cho phép lưu người nhà.
“Người ta đã bảo là đêm nay đến bồi anh ngủ nha!”
Phương Phương liếm liếm môi cười nói, bộ dáng vậy mà vô cùng dụ hoặc.
“Oách!... Giường chỉ có một cái nha!” Diệp Hiểu Phong lúc này có chút khó xử cùng lúng túng đi ra.
“Ya! … Không phải là chưa từng ngủ chung giường qua nha! Có gì mà anh phải ngạc nhiên vậy.” Phương Phương càng là bíu môi tủm tỉm cười nói.
“Oách!.. Đây là giường bệnh nha!”
Phương Phương vậy mà không thèm để ý đến hắn, liền ngáp một cái, nói mệt nhọc, muốn ngủ.
Sau đó liền trực tiếp không đứng đắn mà ngả nằm ở trên giường, một người chiếm ba phần tư vị trí.
Diệp Hiểu Phong nhìn giường nhỏ của mình bị Phương Phương vậy mà một câu đã định, ung dung chiếm cứ, càng là trợn tròn mắt, chẳng lẽ trực tiếp nhào vào trên người nàng mà ngủ? Cái này tiểu nha đầu thật hết thuốc chữa.
Nhưng Diệp Hiểu Phong cũng không quản, nói thật, từ đêm hôm qua tới giờ hắn cũng đã thấm mệt, hơn nữa tối hôm qua còn không sao ngủ được, cái kia Dương Lộ Thần thật ác độc, vậy mà một ngày một đêm đem hắn không ngừng hành hạ, hiện tại đích xác mệt rã rời.
Cho nên hắn cũng với tay tắt đèn, sau đó trực tiếp lên giường, từ phía sau lưng nắm cả thắt lưng Phương Phương, cả người giống như con mèo chồm lên con chuột, hai tay ôm ngực, dưới người dán cái mông nàng.
Phương Phương dùng khửu tay huých Diệp Hiểu Phong vài cái, phát hiện đuổi Diệp Hiểu Phong không chạy, lại mặc kệ:
“Em mệt! Đêm nay không được bắt nạt em!”
“Ồ!... Vậy mà có ai vừa bảo đến đây bồi anh ngủ?” Diệp Hiểu Phong càng là trêu chọc tới. Cái này tiểu nha đầu là tự dẫn xác tới, lại đuổi không đi, đã vậy hắn cũng không ngại mà dạy cho nàng một bài học lên tới.
“Đùa anh thôi!” Phương Phương vậy mà cười giảo hoạt đi ra.
Diệp Hiểu Phong vừa nghe xong, vậy mà trong lòng có chút ngứa ngáy không chịu được, vung tay lên, trực tiếp cởi ra áo sơ mi của nàng nàng, sau đó thuận tay kéo chăn qua, che hai người, tiếp theo vươn tay trên người nàng vậy mà không ngừng loạn động.
“Phong tử!... Còn sớm mà.”
Phương Phương tuy ngoài miệng nói vậy, nhưng ở trong chăn vậy mà cũng không thèm tránh né cứ mặc kệ Diệp Hiểu Phong sở tung sở tác, thành thực ngoan ngoãn nằm ở trong lòng Diệp Hiểu Phong, qua một lát lại thấp giọng nói:
“Váy của em đừng có làm hỏng...”
Nói xong chính mình ngược lại động thủ trước, nhẹ nhàng vươn tay tìm được chỗ bộ vị bắt đầu chậm rãi bành trướng của Diệp Hiểu Phong, vui cười một tiếng nói:
“Nhanh như vậy đã không chịu được sao?”
Diệp Hiểu Phong vừa nghe, lập tức lột sạch đồ của mình, còn lột đồ của Phương Phương đến chỉ còn lại có một cái váy ngắn màu vàng nhạt, khi cởi nội y hồng nhạt dưới váy, tay tìm tòi đến mảnh đất thần bí của nàng, phát hiện sớm đã ướt nhầy...
Diệp Hiểu Phong vậy càng một trận kích động, dưới người liền trực tiếp vọt vào, đột nhiên bị một cảm giác ấm áp bao vây, nha đầu kia đang bóp chặt cậu nhỏ của Diệp Hiểu Phong.
Phương Phương rên khẽ một tiếng, nói nhỏ nói:
“Nhẹ một chút... Để lão nương kêu to thì sau này đừng có oán ta.”
Hừ! Cái nàng này, Diệp Hiểu Phong hết chỗ nói rồi, quyết định mạnh mẽ trừng phạt nàng... Thích kêu thì kêu lão tử càng kích thích!
Cầu Đề Cử 9 – 10*, Cầu Kim Phiếu, Tử Linh Thạch ủng hộ! Cầu Like dưới mỗi chương, cầu bao nuôi truyện! Lão Thất xin tạ tạ rất nhiều!