Ôn tuyền khu, rừng rậm cây cảnh nhỏ tiểu đạo vậy mà lúc này không gian có chút khiến người lúng túng đi ra, phải biết lúc này chỉ còn lại Diệp Hiểu Phong cùng Hạ Đông Nghi hai người.
Mà Hạ Đông Nghi lúc này càng có chút lúng túng. Tuy là lúc nãy Diệp Hiểu Phong đã đứng ra giúp nàng giải vây nhưng tựu chỉ là uống rượu độc giải khát mà thôi, chỉ là tránh được một lúc không thể tránh được cả đời. Nhưng cũng vì vậy cũng khiến cho Hạ Đông Nghi vậy mà có chút xấu hổ đi ra vì chuyện này nàng muốn giấu diếm không cho ai biết, càng là đem ấn tượng về nàng trong mắt Diệp Hiểu Phong có chút không tốt đây này.
“Diệp thiếu gia đa tạ!...” Hạ Đông Nghi có chút xấu hổ, càng là không biết nên nói gì cho phải.
“Khụ!... Khụ!... Hạ tiểu thư chỉ là vô tình đi ngang qua thôi! Không biết lúc nãy có làm phiền.”
Diệp Hiểu Phong hắn ho khan một cái, cũng là có chút lúng túng bộ dáng, hắn vậy mà có chút giả điên bộ dáng tựa như là lúc nãy chỉ là vô tình đi ngang qua mà thôi.
“Diệp thiếu gia không ở trong buổi tiệc lại trốn ra đây hóng gió?”
Hạ Đông Nghi cũng là một cái tinh tế người, thấy Diệp Hiểu Phong giả chết bộ dáng cũng là uyển chuyển phối hợp đổi qua chủ đề khác, cũng là tránh cho hai người lúng túng bộ dáng đây này.
“Có chút ngột ngạt nên muốn tản bộ một hai, hít thở một chút không khí trong lành!”
Diệp Hiểu Phong vậy mà ngửa mặt lên nhìn mạc dạ thiên không chi chít những vì sao lấp lánh, hít vào một hơi dài, nhìn hắn bộ dáng vậy mà có chút khoan khoái đi ra, tựa như đã quên đi chuyên lúc nãy đi ra.
Hạ Đông Nghi nhìn biểu hiện của hắn có chút khó hiểu đi ra, cả Vũ Hán này ai là không biết hắn là một tên phong lưu thành tính người đây này, vậy mà ở một buổi tiệc như thế này, hắn lại không đi tìm gái mà bông đùa, lại trốn ở một nơi u tĩnh như thế này tận hưởng cái khoái lạc của bầu không khí trong lành, nếu mà kể ra ngoài thì chắc người ta sẽ đem Hạ Đông Nghi nàng cho cười vẹo cả quai hàm, tựu là người si nói mộng, chuyện này là không thể nào.
Diệp Hiểu Phong hắn vậy mà có chút lạnh lùng bộ dáng, khác xa hoàn toàn với sự tưởng tượng của Hạ Đông Nghi nàng về một tên phong lưu nhị thế tổ người, hắn vậy mà có thể trong chớp mắt đem một cái tiêu chuẩn mỹ nữ cấp A như nàng đem coi thành không khí tồn tại.
“Diệp Hiểu Phong hắn tựu là tên điên a!”
Hạ Đông Nghi vậy mà có chút mắng thầm trong lòng, phải biết nàng vậy mà ở Hán Đại không biết có bao nhiêu là fan hâm mộ người vây quanh, kể cả trong đám hào môn thế gia ở Vũ Hán này trong đám hoàn khố đệ tử cũng không ít người đem lòng ái mộ đây này.
Hạ Đông Nghi tối nay tựu là xuyên đến một chiếc đầm amy đuôi tôm ren hoa cao cấp màu đem, càng làm tôn lên nước da nước da vô cùng non nớt trắng mịn không chút tì vết ước chừng “xuy đạn đắc phá”, nhất là đôi chân thon dài thẳng tắp của nàng.
Với mái tóc búi cao lại càng làm nổi bật lên cái cổ thon dài vô cùng gợi cảm của nàng. Nhìn nàng lúc này chẳng khác gì một tiên nữ hạ phàm, lộng lẫy kiêu sa. Ấy vậy mà Diệp Hiểu Phong hắn ngay một cái liếc mắt cũng không buồn nhìn nàng đây này.
Hạ Đông Nghi gót giày có chút chà xát trên mặt cỏ, đây có lẽ lần đầu tiên nàng bị một nam nhân không để mắt đến. Là một cái nữ nhân, lại là một cái tiêu chuẩn siêu cấp mỹ nữ thì lại càng là một sự đả kích không hề nhỏ với nàng đây này.
Giữa lúc Hạ Đông Nghi còn đang thấy buồn bực trong lòng thì bất ngờ Diệp Hiểu Phong lại lên tiếng khiến cho nàng có chút giật mình cùng khó hiểu.
“Bầu trời đêm nay đẹp quá phải không!?”
“Ân!”
Diệp Hiểu Phong sau khi cảm thán một câu lại bất ngờ im bặt, khiến cho Hạ Đông Nghi càng là khó hiểu đi ra, trong nàng càng là không khỏi mắng thầm “Tên này điên thật a! Ta thấy bầu trời trừ ngày trời mưa còn lại ngày nào chả giống ngày nào! Bệnh hoạn… đúng là bệnh hoạn mà.”
Tuy nàng là thầm mắng Diệp Hiểu Phong trong lòng là tên điên nhưng mà nàng vậy mà cũng không rời đi, mà nàng không hiểu sao cũng bất tri bất giác nhìn lên bầu trời đêm.
Vũ Hán bầu trời đêm nay cao vút, không một gợn mây, những tinh tú vì vậy mà thi nhau lấp lánh tỏa sáng rực rỡ. Hạ Đông Nghi có chút ngây người, nàng trước giờ chưa bao giờ dành thời gian để đi ngắm sao, hôm nay tựu là nàng lần đầu tiên làm việc này. Bất giác nàng vậy mà mà bị sự tráng lệ của bầu trời đêm làm cho ngây người ra. Nàng bị cảm xúc của Diệp Hiểu Phong lúc này cho lây nhiễm.
“Người ta thường nói, mỗi người khi chết đi, thì linh hồn của họ sẽ hóa thành một ngôi sao chiếu sáng trên bầu trời. Ở trên đó hằng đêm họ có thể nhìn thấy người thân của mình ở dưới này, và chúng ta mỗi tối nhìn lên bầu trời cũng là có thể nhìn thấy họ.”
“Ân!”
Hạ Đông Nghi lúc này có chút khó hiểu nghĩ, “Có lẽ Diệp Hiểu Phong hắn thực sự là một tên điên thật, hắn vậy mà nói toàn những lời khó hiểu đây này!” Nàng có chút làu bàu trong lòng đi ra.
“Diệp Hiểu Phong tên gia hỏa này thật là khó hiểu đây này, vẻ ngoài thì lạnh lùng đến đáng sợ, còn nói toàn những câu khó hiểu, không hiểu hắn làm sao mà hắn lại có thể hấp dẫn đến những nữ nhân kia người, chắc có lẽ hắn tựu là dùng đến tiền và thế lực đây này.” Hạ Đông Nghi trong đầu không khỏi thầm nghĩ tới. (Ta nghĩ tên này cũng thật điên, mỹ nữ bên cạnh không ngắm đi ngắm sao, không hiểu sao mi lại cua được mỹ nữ như vậy đây này – Lão Thất)
Hai người vậy mà lúc này lại rơi vào trầm mặc, không ai nói với ai câu nào, trời càng lúc càng về khuya, không khí lúc này vậy mà bất chợt có chút lạnh hơn. Hạ Đông Nghi thân thể có chút run nhẹ, hai tay khẽ vòng xiết đan vào nhau, nhưng nàng vậy mà vẫn là không có ý định rời đi, không hiểu sao nàng vẫn là song song đứng đấy cạnh Diệp Hiểu Phong.
Diệp Hiểu Phong có chút nhíu mày, hắn không nghĩ Hạ Đông Nghi vậy mà đến lúc này vẫn chưa rời đi. Nàng tính cách có chút quật cường đây này, hắn lắc đầu thở dài đi ra. Hắn bề ngoài vẫn là ngắm sao nhưng kỳ thực nãy giờ vẫn âm thầm đem Hạ Đông Nghi quan sát đây này.
Nhìn bộ dáng đang có chút run rẩy của Hạ Đông Nghi hắn lúc này có chút không đành lòng đi ra, liền đem áo vest trên người khẽ choàng lên vai Hạ Đông Nghi, nhẹ nhàng khẽ nói:
“Lạnh rồi đúng không! … Đi vào thôi!...”
“Ân!”
Hành động bất ngờ này của hắn khiến cho Hạ Đông Nghi có chút giật mình cùng ngây người. “Hắn không hẵn là một tên lạnh lùng người nha!” Hạ Đông Nghi vậy mà lẩm bẩm trong lòng đi ra.
“Lạnh cóng rồi sao!?...”
“A!”
Hạ Đông Nghi vậy mà có chút thất thần, mãi cho đến khi Diệp Hiểu Phong quay lại lay nàng thì nàng mới giật mình đi ra. Phải biết hắn lúc nãy choàng áo xong cho nàng liền quay đầu trở lại bữa tiệc, nhưng đi được nửa đường thì không thấy nàng đâu cả nên hắn đành phải quay lại tìm. Đến nơi vậy mà thấy Hạ Đông Nghi vậy mà đứng chết trân tại chỗ, giống như là bị lạnh cóng người vậy.
“Hạ tiểu thư cô không sao chứ?”
“A!... Tôi không sao đây này!...” Hạ Đông Nghi có chút lúng túng cùng xấu hổ đi ra.
“Vậy a! … Chúng ta trở vào thôi!” Diệp Hiểu Phong vậy mà nhanh chóng trở lại vẻ lạnh nhạt.
“Ân!”
Hai người lúc này một trước một sau quay trở lại bữa tiệc nơi, vậy mà không ai nói với ai một lời nào đi ra. Dọc đường trở về Hạ Đông Nghi không khỏi mắng thầm trong lòng hai chữ "phong tử" đi ra.
Cầu Đề Cử 9 – 10*, Cầu Kim Phiếu, Tử Linh Thạch ủng hộ! Cầu Like dưới mỗi chương, cầu bao nuôi truyện! Lão Thất xin tạ tạ rất nhiều!
P.S: Hãy tham gia event dành cho truyện của Lão Thất nào, link: http://truyenhyy.com/2018/phat-dong-cuoc-thi-tim-hieu-truyen-cong-tu-khung-dien-tg-ta-la-lao-that/