Vừa lúc đó, người vẫn đứng bên cạnh Đường Kiến Quốc – Phó trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân thành phố Thẩm Vĩnh Hạo lấy ra một tấm bằng khen và một chiếc kỉ niệm chương từ chiếc túi mang theo bên mình đưa cho Đường Kiến Quốc. Đường Kiến Quốc đích thân đứng trước mặt Liễu Kình Vũ, nhìn nụ cười có chút sững sờ của hắn, nói:
- Đồng chí Liễu Kình Vũ lại nghĩ đi đâu rồi. Trước tiên hãy nhận lấy bằng khen này đi. Đây là sự khẳng định của Tỉnh ủy và Thành ủy dành cho những đóng góp của đồng chí và đồng chí Tần Duệ Tiệp. Các cậu sau này hãy cứ thoải mái mà làm việc, chỉ cần là những việc thật tâm làm vì dân chúng, Tỉnh ủy và Thành ủy đều nhìn ra cả đấy.
Liễu Kình Vũ nhận lấy kỉ niệm chương và tấm bằng khen, trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp. Nhất là khi cùng Đường Kiến Quốc bắt tay, hắn cảm thấy vô cùng thân thiết. Từ lòng bàn tay Đường Kiến Quốc truyền ra một thứ tình cảm ấm áp khó gọi tên, trong đôi mắt ông cũng ngập tràn sự tán thưởng dành cho Liễu Kình Vũ.
Sau khi trao tặng xong kỉ niệm chương và bằng khen cho Tần Duệ Tiệp, Đường Kiến Quốc lại hướng về phía người dân, cao giọng nói:
- Các vị, chuyện mọi người dân trong huyện Cảnh Lâm và thị trấn Quan Sơn gặp nạn ở Tỉnh và Thành phố cũng đều biết cả rồi. Các lãnh đạo Tỉnh và Thành phố rất coi trọng việc này. Hiện tại đang nghiên cứu phương án giải quyết và tình hình tài chính. Nhiều nhất là sau khoảng thời gian 3 ngày phương án sơ bộ sẽ được đưa ra. Hơn nữa tôi có thể tiết lộ cho mọi người một chút, hiện nay ở Tỉnh và Thành phố đều đã chuyển tiền viện trợ để giúp bà con dựng lại nhà, khôi phục và ổn định cuộc sống. Trên Tỉnh và Thành phố sẽ không để cho bà con phải ở lều vải vô thời hạn đâu.
Những lời Đường Kiến Quốc vừa nói như một quả bom nổ bên tai mọi người. Rất nhiều người sau khi nghe xong đều nước mắt rơm rớm. Mọi người biết rằng tuy trấn Quan Sơn không may gặp phải thảm họa lũ lụt nhưng Đảng và Chính phủ không hề quên bọn họ, lãnh đạo Tỉnh cũng không có quên bọn họ. Chỉ cần ở đâu có Đảng tồn tại, ở đó sẽ có ánh mặt trời rực rỡ.
Giờ phút này thậm chí đã có những người cảm động đến khóc không thành tiếng. Bởi vì bọn họ biết thảm họa lũ lụt vô tình nhưng con người có tình, Đảng và Chính phủ có tình.
Lúc này, Đường Kiến Quốc nói với Liễu Kình Vũ
- Hiện tại tôi tin là bà con cũng đã có thể yên tâm rồi, cậu bảo mọi người quay về đi. Lát nữa chúng ta còn có một cuộc họp.
Liễu Kình Vũ gật gật đầu, nhìn về phía người dân cười nói:
- Nào, giờ thì mọi người có thể yên tâm mà trở về rồi .
Điền lão Xuyên lại là người đầu tiên đứng dậy, nói với Liễu Kình Vũ:
- Sếp Liễu, chỉ cần cậu không có việc gì thì chúng tôi an tâm rồi.
Nói xong, Điền Lão Xuyên lớn tiếng nói:
- Bà con à, chúng ta cũng không nên ở lại để càng thêm loạn, chúng ta đều quay về đi.
Nghe theo lời của Điền Lão Xuyên, mọi người đều rất nhanh chóng hướng ra phía ngoài mà đi. Không đến mười phút, toàn bộ đại viện trở nên vắng vẻ hơn rất nhiều. Ngoài những người tham gia đại hội tuyên dương ở huyện, sau đó là lãnh đạo thị trấn, đều không còn một người nào.
Lúc này, Đường Kiến Quốc đi đến sân khấu ở chính giữa, liếc mắt nhìn Tiết Văn Long một cái rồi trầm giọng nói:
- Sau đây tôi sẽ đại diện cho Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố tuyên bố một quyết định xử phạt, các văn kiện liên quan chiều nay sẽ được truyền đến Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện Cảnh Lâm.
Nghe thấy Đường Kiến Quốc nói vậy, sắc mặt Tiết Văn Long lập tức biến đổi. Y cứ ngỡ Đường Kiến Quốc biểu dương xong rồi sẽ đi ngay, thật không ngờ vẫn còn quyết định xử phạt nữa. Hẳn là có liên quan đến cách xử lí của y, sẽ không phải là tin tức gì tốt đẹp đây.
Đúng như dự đoán!
Những lời Đường Kiến Quốc nói sau đó khiến trong lòng Tiết Văn Long như run lên.
Đường Kiến Quốc trầm giọng nói:
- Sau khi đã qua điều tra, trong lúc ở huyện Cảnh Lâm xảy ra lũ lụt, bộ máy tổ chức chống lũ cứu tế của Huyện làm việc không tốt, đặc biệt là có vài vị lãnh đạo Huyện ủy đã không hết mình vì dân, làm cho thiên tai càng lan rộng, việc cứu tế càng thêm khó khăn. Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện Cảnh Lâm lại trì hoãn việc báo cáo, ý đồ lừa gạt cấp trên, đã gây ra những ảnh hưởng xấu. Sau khi Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố cùng thảo luận đã đi đến quyết định: Chủ tịch huyện Tiết Văn Long, Phó chủ tịch thường trực huyện Vương Vũ Tình, Phó chủ tịch huyện phụ trách thủy lợi Trường Từ Kiến bị xử phạt hành chính; Bí thư huyện ủy huyện Cảnh Lâm Hạ Chính Đức và các Ủy viên thường vụ huyện ủy khác phạt cảnh cáo răn đe. Hy vọng sau này bộ máy Huyện ủy của huyện Cảnh Lâm sẽ đoàn kết một lòng, làm tốt công tác, không phụ sự ủy nhiệm của Thành ủy.
Nói xong, Đường Kiến Quốc liếc mắt nhìn Thẩm Vĩnh Hạo một cái rồi nói:
- Được rồi. Những gì cần làm cũng đã xong rồi. Chúng ta đi thôi.
Thấy Đường Kiến Quốc sắp đi, Tiết Văn Long tuy rằng vừa mới bị xử phạt nhưng cũng không thể không khách khí một chút, nói:
- Phó chủ tịch Đường ở lại ăn cơm trưa rồi hẵng đi, tôi lập tức sai người đi chuẩn bị tiệc rượu.
Đường Kiến Quốc khoát tay nói:
- Tiệc rượu thì cho qua đi, bây giờ đang kì khó khăn, cứu trợ thiên tai là sự việc tôi ưu tiên hàng đầu, tôi còn đang muốn mau về Thành phố bàn bạc những công việc cứu tế tiếp theo. Huyện các cậu cũng nên mau chóng họp mà tổ chức kế hoạch cứu nạn, nhất định phải đảm bảo cuộc sống của nạn dân sẽ không xuất hiện thêm vấn đề nào nữa.
Tiết Văn Long vội vàng nói:
- Phó chủ tịch Đường, ngài yên tâm, Huyện chúng tôi nhất định sẽ làm tốt công tác cứu nạn thiên tai mà.
Đường Kiến Quốc gật gật đầu, hướng về phía Liễu Kình Vũ, vẫy vẫy tay:
- Tiểu Liễu à, cậu lên xe tôi một lúc, tôi có chuyện muốn nói với cậu.
Đường Kiến Quốc đi về phía chiếc ô tô đỗ ngoài cửa lớn. Liễu Kình Vũ thấy vậy, vội vàng buông bằng khen và kỉ niệm chương xuống, theo Đường Kiến Quốc đi ra ngoài.
Nhìn bóng lưng Đường Kiến Quốc và Liễu Kình Vũ rời đi, sắc mặt Tiết Văn Long và Thạch Chấn Cường đều có chút trầm mặc, nhất là Tiết Văn Long, y hiện tại coi như đã hiểu rõ hết cả rồi. Hôm nay Đường Kiến Quốc đến rõ ràng là cho thấy địa vị của Liễu Kình Vũ trong lòng các lãnh đạo. Xem ra, lần sau muốn khuất phục Liễu Kình Vũ nhất định phải chú ý đến phương pháp, không thể để người khác tóm được nhược điểm, bằng không chẳng khác nào tự hại mình. Tuy nhiên nhớ tới hôm nay Đường Kiến Quốc đến quá đường đột như vậy, trước giờ những việc quan trọng như thế Phó bí thư Thành ủy Trâu Hải bằng không thể không biết. Bởi vậy đem chuyện Đường Kiến Quốc bỏ sang một bên, sau khi chiếc xe chậm rãi rời đi y liền lập tức vào phòng làm việc của Thạch Chấn Cường, lấy điện thoại di động ra bấm số điện thoại của Phó bí thư Thành Ủy Trâu Hải Bằng, kể hết cho ông ta nghe về chuyện ở thị trấn Quan Sơn, đồng thời cũng nói lên nghi vấn của bản thân mình.
Trâu Hải Bằng sau khi nghe xong, thở dài một tiếng, nói:
- Văn Long à, ở huyện Cảnh Lâm các cậu, ngoại trừ thị trấn Quan Sơn ra thì công tác cứu tế của các địa phương khác quả thực làm quá kém. Nói thật cho cậu hay, thực ra từ vài ngày trước, Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố sớm đã cho người đi bí mật tiến hành điều tra. Toàn bộ chuyện của huyện Cảnh Lâm các cậu đều được tra ra rõ ràng, hơn nữa chuyện này chỉ có bốn cá nhân biết, trong đó có tôi. Trong hội nghị bí mật, Bí thư Thành ủy đồng chí Vương Trung Sơn cũng đã nói rất rõ ràng nếu ai để lộ bí mật sẽ trực tiếp báo cáo lên Tỉnh ủy, xử lí nghiêm khắc. Cho nên tôi không thể thông báo cho cậu. Tuy nhiên đồng chí Liễu Kình Vũ ở thị trấn Quan Sơn biểu hiện rất xuất sắc, cậu nên đặc biệt chú ý một chút. Tuy rằng hắn và con trai tôi có chút vấn đề không được thoải mái, nhưng đối với những nhân tài ưu tú, chúng ta phải đề bạt trọng dụng thôi.
Nghe được lời của Trâu Hải Bằng nói, Tiết Văn Long lập tức hiểu được ý tứ của Trâu Hải Bằng. Y biết rằng tuy lần này y bị kỷ luật nhưng Phó bí thư Thành ủy Trâu Hải Bằng vẫn ủng hộ y, hơn nữa đúng là ông ta có bất mãn với Liễu Kình Vũ, tuy rằng miệng luôn nói muốn đề bạt trọng dụng, nhưng trước đấy lại nói ra Liễu Kình Vũ và con trai ông ta có mâu thuẫn, câu này quả thật phải làm cho y suy nghĩ đây. Thân là một kẻ lõi đời giữa chốn quan trường, Tiết Văn Long làm sao có thể không luận ra được dụng ý thật sự trong câu nói ấy chứ, y vội vàng nói:
- Bí thư Trâu, ngài yên tâm, Huyện ủy chúng tôi nhất định sẽ xử lí theo lẽ công bằng, khiến cho người có năng lực chân chính sẽ được trọng dụng.
Khi Tiết Văn Long và Trâu Hải Bằng đang nói chuyện thì cuộc nói chuyện của Đường Kiến Quốc và Liễu Kình Vũ cũng đang diễn ra trên ô tô.
Đường Kiến Quốc nhìn về phía Liễu Kình Vũ cười nói:
- Tiểu Liễu à, tuy rằng tính tình của cậu không được tốt lắm, nhưng trong công việc rất có thực lực. Tôi nghĩ hiện tại cậu nhất định có rất nhiều điều muốn hỏi tôi đúng không?
Liễu Kình Vũ gật gật đầu, ánh mắt đầy cảm kích nhìn Đường Kiến Quốc, nói:
- Phó chủ tịch Đường, rất cảm ơn ngài đã hết mình giúp tôi như thế. Có vài chuyện tôi rất đắn đo. Tại sao trên tỉnh đều biết thị trấn Quan Sơn chúng tôi xảy ra cơ sự này? Hơn nữa lúc nãy rất nhiều chuyện ngài tuyên bố, theo lý thuyết thì đều là hội nghị thượng vụ Thành ủy ra quyết định, mà theo tôi được biết, Chủ tịch huyện Tiết và Phó bí thư thành ủy Trâu có quan hệ rất tốt, vì sao ngài đến trấn Quan Sơn này rồi mà ông ta cũng không hề hay biết?
Đường Kiến Quốc cười nói:
- Cậu hỏi đúng hai vấn đề mấu chốt rồi đấy. Nói thật là ở trên Tỉnh biết chuyện của các cậu chủ yếu có hai nguyên nhân. Thứ nhất là sau khi cậu lên Thành phố báo cáo với tôi tình hình thiên tai ở huyện Cảnh Lâm, tôi đã lập tức báo cáo cho Bí thư Thành ủy Vương. Bí thư Vương đích thân triển khai hội nghị để bàn về việc này, và cũng ngay lập tức phái người đi tiến hành điều tra tình hình, hơn nữa còn nghiêm khắc cảnh báo trong các Ủy viên thường vụ tham dự cuộc họp, ai tiết lộ ra ngoài thì hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng. Hơn nữa đối với thảm họa lũ lụt đã tạo nên tổn thất lớn, ngay đêm hôm đó Thành ủy cũng đã biết một ít. Mà lúc ấy huyện Cảnh Lâm vẫn không hề báo cáo cho Thành ủy về tai nạn. Ngược lại các phương tiện truyền thông lại mạnh mẽ tuyên truyền cho thành tích cứu nạn thiên tai ở thị trấn Quan Sơn. Làm như thế với mục đích gì thì Ủy viên thường vụ Thành ủy nào lại nhìn không ra. Vì thế nên Bí thư Thành ủy Vương rất tức giận. Mà trong khoảng thời gian gần đây có nghe đồn Chủ tịch Thành phố Lý Đức Lâm trong mấy tháng tới sẽ điều đi rồi, chiếc ghế Chủ tịch thành phố sẽ để trống, bởi vậy cuộc đua tranh giành chiếc ghế này đang diễn ra rất kịch liệt, ai cũng không muốn phải đắc tội với Bí thư Thành ủy, càng không muốn bị người khác nắm lấy nhược điểm của mình, ảnh hưởng đến con đường thăng quan tiến chức. Cho nên tuy rằng Tiết Văn Long là cánh tay phải của Trâu Hải Bằng, Trâu Hải Bằng vẫn không dám hé răng nửa lời.
Mà nguyên nhân thứ hai là vì hòm thư nội bộ của Chủ tịch thành phố, cả của Bí thư Tỉnh ủy có nhận được vài đoạn video tài liệu, đều là những phản ứng của cậu và Tần Duệ Tiệp trong công tác cứu nạn trước và sau thiên tai xảy ra, nhất là khi đập nước Quan Sơn bị nước lớn phá vỡ, cảnh cậu mất ngủ mệt mỏi ngồi ở lều tạm đã khiến cho tôi và rất nhiều lãnh đạo Thành ủy, Tỉnh ủy rất cảm động. Bí thư Tỉnh ủy lại đích thân gọi điện thoại cho Bí thư Thành ủy Vương, bảo ông ta nhất định phải đặc biệt chú ý đến cậu và Tần Duệ Tiệp, còn chỉ thị nhất định phải khen ngợi những hành động vô tư không vì danh tiếng của các cậu. Chính vì có chỉ thị như thế, hơn nữa tôi lại xem video trước Bí thư Vương, nên tôi đã quyết định tự mình xuống biểu dương các cậu.
Sau khi xong Đường Kiến Quốc giải thích, Liễu Kình Vũ mới tỉnh ngộ, hắn không ngờ không những hắn được khen ngợi mà sau lưng hắn còn có nhiều chuyện đến vậy. Chợt có một vấn đề xuất hiện trong đầu hắn: “Rốt cuộc là ai đã đem những video tư liệu này gửi đến hộp thư của Bí thư Thành ủy và Tỉnh ủy?”.