Chương 27 Họp lớp,
“Tôi đầu tư, hơn nữa không chỉ đầu tư một trăm triệu, mà là một trăm năm mươi triệu, tôi muốn bảy mươi phần trăm cổ phần” Trình Uyên lặp lại lần nữa.
Vương Tử Yên quả thật không thể tin vào tai mình.
Không biết tại sao, cô ta đột nhiên rất tức giận, tức giận từ tận đáy lòng.
“Sao vậy? Chưa nghe rõ à?” Thấy Vương Tử Yên không nói gì, Trình Uyên nhíu mày.
Vương Tử Yên thở ra một hơi nặng nề, dường như đang muốn ổn định cảm xúc của mình, giọng nói của cô ta hơi lạnh lùng: “Chủ tịch, anh đang đùa với tôi đấy à?” “Cô thấy tôi giống như đang đùa sao?” Trình Uyên hỏi ngược lại.
Vương Tử Yên cười khổ một tiếng, sau đó nói: “Người phục nữ kia đúng là cũng khá xinh đấy, nhưng anh có thể kéo cả Tập đoàn Tuấn Phong xuống nước vì một người phụ nữ sao?” “Vâng, Tập đoàn Tuấn Phong là của các anh, vốn dĩ tôi không có quyền hỏi đến, nhưng khi bà chủ rời đi đã dặn dò tôi phải giúp đỡ anh, anh làm xằng làm bậy như bây giờ, tôi có thể giúp anh thế nào được?” “Chỉ vì muốn lấy lòng một người phụ nữ mà không cân nhắc đến triển vọng trên thị trường làm bậy làm bạ, trước đó đầu tư vào Tập đoàn Trái cây Bạch Thị thì thôi, bây giờ lại đầu tư vào một xí nghiệp sắp phá sản, nếu không phải anh đang đùa, thì đây chính là phá của, Tuấn Phong sớm muộn gì cũng sẽ sụp đổ trong tay anh!” Cuối cùng Vương Tử Yên cũng không nhẫn nhịn được nữa, trong lòng cô ta vốn dĩ đã coi thường Trình Uyên, cảm thấy Trình Uyên chính là loại con nhà giàu áo đến duỗi tay, cơm đến há miệng, chỉ biết ngồi ăn rồi chờ chết, mình vốn chỉ đi làm thuê cho người ta cũng không tiện nói gì.
Nhưng mà.
Nhng mà anh làm như vậy, sớm muộn gì Tuấn Phong cũng sẽ xong đời, đến lúc đó cô ta còn có tác dụng gì? Có một câu là hoàng đế không vội nhưng thá ruột, bây giờ trạng thái của Vương Tử Yên chính là như.
vậy.
Vương Tử Yên vẫn luôn bình tĩnh thản nhiên đột nhiên lại nói nhiều như vậy, lại còn rất gắt khiến Trình Uyên hơi ngạc nhiên.
Anh kinh ngạc nhìn Vương Tử Yên, đợi cô ta nói xong, không khỏi híp mắt hỏi: “Nói xong rồi hả?” “Xong rồi Vương Tử Yên nói.
Trình Uyên cười khẩy một tiếng: “Vậy tôi hỏi cô một câu, cô là Chủ tịch hay tôi là Chủ tịch?” “Ơ..” Vương Tử Yên giật mình, đồng thời cô ta cũng ý thức được mình nói sai rồi.
Không kiềm được hít một hơi thật sâu: “Xin lỗi Chủ tịch, là tôi không lễ phép, nhưng tôi cũng chỉ vì…
“Không cần giải thích, cứ làm theo lời tôi nói đi” Trình Uyên ném tài liệu lên bàn, ngắt lời Vương Tử Yên.
Trong lòng Vương Tử Yên thở dài, chỉ có thể gật đầu: “Dạ” Khi cô ta rời đi, trong lòng cực kỳ khổ sở: Tuấn Phong sắp xong đời rồi.
Đợi Vương Tử Yên rời đi, Trình Uyên lại cầm ống thép trên bàn, cẩn thận xem xét.
“Thiệu Đình Đình…” Anh cười cười.
Trình Uyên không phủ nhận đã từng coi Thiệu Đình Đình là nữ thần, nhưng mà bây giờ, cô ta đã không thể lọt vào mắt Trình Uyên được nữa rồi, dù sao xét gương mặt xét dáng người hay là xét tính cách và tình cảm, cô ta đều không thể so sánh được với Bạch An Tương.
Cho nên, Trình Uyên quyết định đầu tư cho công ty của Thiệu Đình Đình, hoàn toàn không liên quan chút nào đến Thiệu Đình Đình.
Đương nhiên, Trình Uyên không cần thiết phải giải thích chuyện này với Vương Tử Yên.
Thời gian hai ngày cứ bình thản trôi qua như vậy.
Hai ngày sau, Trình Uyên dựa vào địa chỉ mà Thiệu Đình Đình đã nói với anh, lên đường đi về phía khách sạn Cửu Châu.
Hôm nay là cuối tuần.
Nghe nói buổi họp lớp của Trình Uyên là do Lâm Xương Dịch tổ chức, mà khi đi học, mối quan hệ giữa Trình Uyên và Lâm Xương Dịch rất bình thường, hơn nữa Lâm Xương Dịch người ta là con nhà giàu điển hình, hoàn toàn không thể chơi cùng những kẻ thấp kém như bọn họ được, cho nên, không thông báo cho Trình Uyên cũng rất bình thường.
Nhưng tại sao Trình Uyên còn muốn đến đây? Thật ra anh đến để tìm một người.
Đến khách sạn Cửu Châu, Trình Uyên hỏi lễ tân: ‘Hôm nay có gian phòng thuê để họp lớp, ở đâu vậy?” Được nhân lễ tân chỉ dẫn, Trình Uyên đi tới căn phòng 213 ở tầng ba.
Vừa đẩy cửa ra đã nghe thấy bên trong vang lên một tràng cười vui vẻ.
“Tiêu Mục này, nghe nói anh lại thất nghiệp rồi hả?” “Này, hay là anh đến công ty nhà lão Lâm mà làm việc.
đi” “Như vậy cũng thật lãng phí, bây giờ công ty của ba tôi chỉ thiếu một nhân viên quét dọn thôi.” “Ha ha, lão Lâm nói đi đâu vậy, cái gì gọi là lãng phí chứ, công ty nhà anh là công ty lớn đứng trong top mười của thành phố Tân Dương chúng ta, cho dù có dọn nhà vệ sinh cũng kiếm được nhiều tiền hơn người bình thường nhiều, nếu Tiêu Mục đến đó thật, chắc chắn có thể mừng đến mức cười méo cả miệng.” “Không phải sao, thói đời bây giờ còn cần thể diện cái gì chứ, kiếm tiền mới là đạo lý thật sự.” Một đám nam nữ tùy tiện nhạo báng một người đàn ông đeo kính.
Người đàn ông đeo kính trông rất lịch sự, đôi tay đặt trên bàn vô cùng sạch sẽ, móng tay cũng được cắt sửa rất gọn gàng, mặc quần áo bình thường giản dị.
Có thể nhận ra được, anh ta rất hiền, cho dù bị mọi người trêu chọc như vậy vẫn duy trì nụ cười.
Trình Uyên quen biết người đàn ông này, hơn nữa khi đi học quan hệ của hai người còn rất tốt, anh ta tên là Tiêu Mục.
Lúc đó khi học đại học, nếu nói Trình Uyên là học sinh giỏi thì Tiêu Mục này chính là học sinh giỏi trong những học sinh giỏi, chẳng qua lúc đó anh ta giống như Trình Uyên, chẳng có ai chống lưng cả.
Trình Uyên đẩy cửa bước vào, một đám nam nữ quen thuộc đều rối rít quay đầu lại.
Trình Uyên cười nói: “Ngại quá, tôi đến muộn” Mọi người đều rối rít chào hỏi.
Mà Lý Huy ngồi bên cạnh Lâm Xương Dịch, sau khi nhìn thấy Trình Uyên, mặt lập tức tối sâm.
Tiêu Mục vội vàng kéo chỗ bên cạnh mình ra, ra hiệu cho Trình Uyên tới đó ngồi.
Trình Uyên cười chào hỏi với mọi người, sau khi ngồi xuống nói: “Tiêu Mục này, anh mở công ty mà cũng chẳng nói trước một tiếng, nếu biết trước như vậy tôi đã đi theo lăn lộn với anh lâu rồi.” Một câu nói khiến căn phòng đột nhiên trở nên cực kỳ yên tĩnh.
Tất cả mọi người đều dùng ánh mắt khó mà tin nổi nhìn về phía Tiêu Mục, đặc biệt là mấy bạn học nữ có vẻ ngoài coi như không tệ, trong mắt lập tức nhấp nháy ngôi sao nhỏ.
Phải biết, nhà Lâm Xương Dịch có tiền nhiều hơn nữa cũng là tiền của ông già anh ta, anh ta chẳng qua chỉ là một tên con nhà giàu thôi, mà một người bạn học vừa mới tốt nghiệp cách đây không lâu đã dựa vào năng lực của mình mở được công ty, chuyện này so ra oách hơn rất nhiều.
Tiêu Mục kinh ngạc nhìn Trình Uyên: “Trình Uyên, anh đang nói linh tỉnh gì vậy?” Trình Uyên lập tức nháy mắt mấy cái với Tiêu Mục: “Ôi chao, mở công ty có gì mà mất mặt, còn giấu nữa” Tiêu Mục như lọt vào sương mù, nhưng thấy Trình Uyên nháy mắt với anh ta, biết chắc chắn Trình Uyên có suy nghĩ của mình nên cũng không vạch trần, chỉ cười xấu hổ.
Căn phòng lập tức như ong vỡ tổ.
“Anh xem, tôi biết ngay là Lý Huy mắt chó coi thường người khác, còn nói để Tiêu Mục người ta đến làm việc ở công ty nhà lão Lâm, không ngờ được thật ra người ta đã là Tổng giám đốc từ lâu rồi, đúng không Tổng giám đốc Tiêu?” “Ai nói không phải đâu, lúc đi học, Tiêu Mục là học sinh giỏi trong những học sinh giỏi của trường chúng ta, sau khi tốt nghiệp có thể lăn lộn giỏi hơn chúng ta cũng là lẽ đương nhiên.” “Cái này gọi là thực lực, không giống một số người nào.
đó chỉ có thể dựa vào ba mẹ” Lúc này, tài năng gió chiều nào che chiều ấy của đám bạn học được thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn.
Con người chính là như vậy, nếu bạn sống tốt, có thể nghe thấy đủ mọi thứ dễ nghe, những bạn học lúc trước hận không thể nịnh nọt bạn đến chết luôn, giống như nịnh nọt bạn như vậy thì bạn có thể chia cho họ ít tiền vậy.
Nhưng mà, trong mắt Tiêu Mục, lại chẳng có gì khác biệt, vì anh ta hoàn toàn không mở công ty, nếu bị người ta vạch trần, còn giấu mặt mũi đi đâu được chứ? Tiêu Mục không kiềm được oán giận trong lòng trừng mắt lườm Trình Uyên.
Nghe thấy các bạn học bàn tán, cùng với những lời nịnh nọt mình ban đầu đột nhiên chuyển hướng, sắc mặt Lâm Xương Dịch lập tức khó coi.
Không chỉ có như vậy, còn có một số bạn học chỉ cây dâu mắng cây hòe khinh thường anh ta.
Lâm Xương Dịch làm sao nuốt được cơn giận này, không kiềm được trút hết oán giận lên Trình Uyên: “Này, Trình Uyên, tôi không nhớ là có mời anh đến, anh đến làm gì?”