Điều Ước Của Dê Con

Chương 32




Lôi Khế Nhĩ đã trải qua một mùa hè không hề bình thường chút nào. Cậu và Lý Ngang công khai quan hệ so với tưởng tượng của cậu thật quá nhanh, mà cậu cùng Mông Nã hợp tác trên video Internet streamingđứng đầu bảng điểm.

Lý Ngang đối với sự truy vấn của truyền thông cực kì phối hợp, hữu vấn tất đáp, thẳng thắn trả lời không chút e ngại. Lôi Khế Nhĩ mơ hồ cảm giác anh cậu rất vui rất hứng thú, hận không thể thông qua truyền thông để toàn thế giới đều biết quan hệ bọn họ.

Truyền thông vây quanh nhà họ để phỏng vẩn, đông đến nỗi kiến chui không lọt, vợ chồng Ngải Đức cũng khó tránh vận mệnh bị truy vấn vài câu, nhà Ngải Đức tuyên bố ngày kết hôn.

Ngày kết hôn…  Định là mùa đông năm tới, thật đúng là nhanh. Lôi Khế Nhĩ nghĩ rằng, cậu vẫn còn chưa tiêu hóa hết chuyện bọn họ công khai quan hệ vậy mà bây giờ phải chuẩn bị cho lễ cưới nữa.

Ngày khai giảng, Lý Ngang chở cậu đến ký túc xá báo danh, xin rút khỏi kí túc xá, hai người sánh bước đi trong trường biết bao ánh mắt tò mò của mọi người, Lôi Khế nhĩ cảm thấy việc rời khỏi kí túc xá thật sự là quyết định chính xác.  Cậu làm sao mà chịu được những ánh mắt soi mói, những chỉ trỏ sau lưng của mọi người. Lôi Khế Nhĩ nhìn Lý Ngang, ở trên mặt y thấy sự thỏa mãn cùng thần thái thị uy, giống như biểu thị chủ quyền công khai.

“Anh thu lại cái biểu tình này đi, đừng ra vẻ đắc chí quá được không ?” Lôi Khế Nhĩ rất xấu hổ, cậu hoài nghi Lý ngang có phải vì áp lực che dấu trước kia cho nên bây giờ khi quan hệ bọn họ được công khai thì rất đắc chí, vui sướng. Y cái loại này “Lôi Khế Nhĩ – anh yêu em.” Hạnh phúc duy trì thật lâu, một chút hạ nhiệt cũng không có, thật sự làm Lôi Khế Nhĩ bối rối.

Lôi Khế Nhĩ sau khi làm xong thủ tục rời khỏi ký túc xá, bị Lý Ngang nhanh chóng chở về nhà nhưng cậu nhanh miệng nói với y là cậu muốn gặp bạn tốt Bao Đức và Bao Đốn, hai người này sau khi biết được tin tức, trước tiên liên hệ Lôi Khế Nhĩ, mặc dù mọi chuyện đã quá rõ ràng thế nhưng bọn họ vẫn chưa có chuẩn bị tâm lí tốt cho chuyện này. Trong lúc nhất thời đều ngây ngẩn cả người.

Lôi Khế Nhĩ vẻ mặt xấu hổ, cùng hai người bạn lên tiếng chào, Lý Ngang lại rất thích thú cởi mở lên tiếng chào hỏi bọn họ, thực tự nhiên mang ba người đến nhà hàng gần đó dùng trà chiều. Bao Đức và Bao Đốn không biết nói gì, cư nhiên nhu thuận đi theo bọn họ. Đến khi nhận ra, trước mắt đã là bàn tiệc lớn đầy những món ngon.

Bầu không khí giữa bốn người rất tế nhị, bọn họ vẫn không biết làm sao để đối mặt với nhau. Có thể thái độ của Lý Ngang rất tự nhiên, ngay từ đầu liền đi thẳng vào vấn đề, nói rõ y là anh trai Lôi Khế Nhĩ nhưng đồng thời cũng là người yêu Lôi Khế Nhĩ, sau này còn nhờ bọn họ chiếu cố em trai y, đem cuộc sống đại học của Lôi Khế Nhĩ bàn giao cho bọn họ.

Đứng nói là Ba Đốn và Bao Đức mà ngay cả Lôi Khế Nhĩ nghe thấy anh cậu nói như vậy, xấu hổ đến độ muốn vùi mặt vào trong tách trà cho chết đuối luôn đi.

Bao Đức nhanh chóng phản ứng lại, cầm tay Lý Ngang, chân thành nói, “Liền giao cho bọn em đi ! Bọn em sẽ hảo hảo chiếu cố cậu ấy.”

Trời ơi, đây đúng là một trò hề mà, Lôi Khế Nhĩ cảm giác như bị người ta dùng gạch đập vào đầu.

Sau buổi trà chiều, mọi người ra về. Lôi Khế Nhĩ cuối cùng cũng có cơ hội cằn nhằn Lý Ngang, “Anh nhất định là bị tẩu hỏa nhập ma! Điên rồi!”

“Anh không có, anh thấy mình rất bình thường.” Lý Ngang phản bác.

“Anh tốt nhất đừng có như vậy nữa !” Lôi Khế Nhĩ thở hồng hộc

“Anh thì làm sao nào ?”

Lôi Khế Nhĩ nói không nên lời, hành vi của Lý Ngang, cảm giác tựa như động vật hoang dã, không ngừng lưu lại mùi của chính mình, ngay vả cuộc sống đại học cũng không buông tha. Y bình thường sẽ không nhúng tay vào trường học của cậu nhưng hiện tại thì bất luận thứ gì liên quan tới cậu y đều bận tâm.

“Anh đừng có nói là còn muốn theo em chào hỏi giáo sư luôn ngaz ~~~” Lôi Khế Nhĩ hung hăng trừng y.

Lý Ngang lại nói, “Anh chính là định như thế đấy, lễ nghĩa phải vẹn tròn. Chờ ngày mai khai giảng, anh sẽ đến thăm hỏi.”

“Không được!”

“Vi cái gì không được?” Lý Ngang hỏi lại.

“Anh muốn hại em bị nói là dựa vào quan hệ sao ?”

“Dựa vào quan hệ gì ? Anh chỉ là muốn chào hỏi, cám ơn giáo sư đã chiếu cố em.”

“Dù sao cũng không được, em không muốn.” Lôi Khế Nhĩ cảm thấy dùng lý nói không thông, không cách nào để y từ bỏ ý định.

Lý Ngang nghe xong trầm mặc, hồi lâu, y nói chuyện, “Lôi Khế Nhĩ, anh hỏi em, em có phải cảm thấy cùng anh một chỗ đặc biệt không tốt ?”

Lôi Khế Nhĩ sửng sốt.

“Thái độ của em khiến anh nghĩ như vậy đó, có phải em không muốn chúng ta cùng một chỗ ?” Lý Ngang nói xong, cảm thấy rất uất ức.

“Không phải…” Lôi Khế Nhĩ muốn phản bác, lại nói không ra lời.

“Như vậy em vì cái gì không chịu để anh công khai mọi chuyện rõ ràng, cho mọi người biết rõ quan hệ và cuộc sống chúng ta.”

“Anh muốn công khai mọi chuyện em không có ý ngăn cản, nhưng có ai mà không biết Lý Ngang là anh trai của em ? Bọn họ biết anh so với biết em càng nhiều.” Lôi Khế Nhĩ lên tiếng.

“Như vậy vẫn chưa đủ.” Lý Ngang lắc đầu.

“Em không hiểu.”

“Anh hy vọng em có thể giống như anh, thẳng thắn một chút, đối với người ngoài thừa nhận quan hệ của chúng ta, không cần phải sợ hãi rụt rè. Em có biết thái độ của em khiến anh cảm giác không an toàn, anh thực sự sợ hãi em yêu anh không nhiều giống như anh yêu em.” Lý Ngang nói lời thật lòng, ở trước mặt Lôi Khế Nhĩ thản nhiên thừa nhận lo lắng.

Lôi Khế Nhĩ định phản bác lại nhưng cậu không thể, suy nghĩ lại lời nói của Lý Ngang mới phát hiện nguyên lai chính thái độ của mình khiến đối phương lo sợ như thế.

“Anh hai, em yêu anh. Nếu anh muốn tuyên bố với tòan thế giới, em cũng có thể làm như thế.” Lôi Khế Nhĩ thở dài, còn nói, “….nhưng mà thật lòng em không thích như vậy, em cũng đâu phải người có quyền thế hay là người nổi tiếng gì đâu.”

“Em trách anh sao?”

Lôi Khế Nhĩ lắc đầu, “Không có. Nhưng anh thật sự cũng nên thu liễm một chút.”

“Anh thật có lỗi vì không để ý đến cảm xúc của em. Nhưng em có biết, anh chờ ngày hôm nay chờ thật lâu. Cho tới nay anh đã rất nhẫn nại mà em cái gì cũng không chịu nói.” Lý Ngang trong lúc nói ra những lời này thoạt nhìn có vẻ rất bất đắc dĩ.

Lôi Khế Nhĩ cảm thấy anh cậu lúc này thật đáng yêu ngaz, khiến cậu nhịn không được nghĩ muốn nựng y nhưng lại không dám chỉ có thể nắm tay đối phương an ủi.

“Anh có cái gì không an tâm hửm, chúng ta sẽ kết hôn mà. Ngày cưới cũng đã định hết rồi đừng cho là em không biết, mọi người trong nhà còn giấu em đặt giáo đường.” Lôi Khế Nhĩ nhớ tới tờ giấy nhỏ đặt cạnh điện thoại bàn có ghi rõ ràng thời gian và địa điểm giáo đường, mẹ đã sắp xếp hết mọi chuyện.

“Mọi người tính mời bao nhiêu khách a?” Lôi Khế Nhĩ thuận đường hỏi.

“Rất nhiều người. Anh tính tổ chức một lễ hội một nhạc nhỏ trong hôn lễ. Anh mời Ái Đức Mông, Mông Nã và đại chỉ huy gia đến, còn có một ít bằng hữu tốt trong giới nghệ sĩ, đương nhiên nhân vật chính vẫn là chúng ta. Em cảm thấy như vậy được không?” Hãy tổ chức một hôn lễ đặc biệt mang đậm hơi thở âm nhạc.

“Như vậy cũng tốt.” Không khí âm nhạc tràn đầy hôn lễ.

Cậu thật sợ Lý Ngang và mẹ y sẽ tổ chức một hôn lễ phấn hồng lãng mạn, cậu sợ sẽ giảm thọ à nhaz.

“Anh biết em sẽ thích mà, đến lúc đó còn có thể để dân chúng đến xem lễ. Như vậy mọi người đều có thể nghe được âm nhạc, em cảm thấy như thế nào?” Lý Ngang còn nói.

“Ân, tốt lắm a.” Lôi Khế Nhĩ gật đầu, lại nói, “Nhưng thật ra em có vấn đề này.”

“Em nói đi.”

“Vì cái gì việc này đều là anh cùng mẹ thảo luận, hai người sao không tìm em thảo luận?” Lôi Khế Nhĩ có cảm giác bị bài trừ, kỳ quái rõ ràng cậu cũng là nhân vật chính, tất cả mọi chuyện đều là cậu xem tờ giấy nhỏ mới biết được. Còn việc thử bánh cưới và các món ăn sao đều do cậu thử, thử đến nỗi ói hết ra.

“Hôn lễ nhiều chi tiết lắm, em phụ trách một chút, anh phụ trách một chút. Thực công bình.” Lý Ngang nói lý do.

Lời tuy như thế nói, nhưng mẹ Lý Ngang toàn bộ một mình ôm lấy mọi việc, mọi việc nắm trong tay, làm không biết mệt.

Lý Ngang có cái tính thích ôm đồm mọi chuyện chính là di truyền từ mẹ y.

Lôi Khế Nhĩ không muốn truy vấn nữa, bọn họ vui vẻ là tốt rồi.

“Nói tóm lại, anh đừng  đến quấy rầy em chào hỏi giáo sư.” Lôi Khế Nhĩ trở lại vấn đề ban đầu, đối Lý Ngang nói rõ, “Cũng không phải em không muốn đem anh giới thiệu, mà hành vi như vậy rất kỳ quái, em là người trưởng thành rồi, em có thể tự chiếu cố mình, không cần anh nhất nhất chuẩn bị cho em.”

“Lôi Khế Nhĩ, em nói như vậy, anh có chút khổ sở.”

“Khi nào em thật sự cần thì anh hãy giúp, em đã trưởng thành rồi, em cũng có tự tin đứng bên cạnh anh, anh coi như là thành toàn em đi. Hãy tin tưởng em, anh hãy tin là em yêu anh, cho dù anh đem em đẩy ra, em cũng không ly khai anh, cho nên anh không cần lo sợ. Anh nói anh sợ hãi em yêu anh không nhiều giống như anh yêu em, nhưng ai yêu ai nhiều hơn không quan trọng. Anh chỉ cần biết chúng ta yêu thương lẫn nhau như vậy là đủ rồi. Em đời này cũng chỉ có một mình anh, anh cũng giống như em đúng không ?”

“Đương nhiên rồi.” Lý Ngang lập tức trả lời.

Lôi Khế Nhĩ mỉm cười, đối với trả lời của y phi thường vừa lòng.

“Anh hiểu ý em rồi, anh sẽ không can thiệp quá nhiều vào cuộc sống của em.” Lý Ngang nhượng bộ.

Câu thông thành công, Lôi Khế Nhĩ vui vẻ, nắm lấy tay anh cậu, đi rồi một đoạn đường, kỳ thật có thể quang minh chính đại cùng một chỗ rất tốt. May mắn bọn họ công khai, không cần cả đời trốn trốn tránh tránh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.