Điều Ước Của Dê Con

Chương 30




Sáng hôm sau, Lôi Khế Nhĩ và Lý Ngang cùng xuống lầu, mẹ Lý Ngang chuẩn bị bữa sáng xong gọi hai người xuống ăn, thúc giục bọn họ nhanh đến nhà ăn ăn cơm.

Lôi Khế Nhĩ trả lời bà, “Dì, sớm an.”

Mẹ Lý Ngang rõ ràng sửng sốt, tầm mắt nhìn phía Lý Ngang.

“Mau gọi mẹ.” Lý Ngang lập tức sửa Lôi Khế Nhĩ.

Lôi Khế Nhĩ chần chờ hồi lâu, dè dặt đáp lại, “Mẹ, sớm an.”

Các hoạt động tiếp theo rất kịch tính. Mẹ Lý Ngang cảm động rơi lệ, kịch tính cầm lấy điện thoại bàn trong nhà gọi đến cơ quan làm việc của chồng bà, sau khi đem tình huống nói xong lại đưa điện thoại giao cho Lôi Khế Nhĩ. Lôi Khế Nhĩ dưới ánh mắt ân cần của mọi người, nhẹ gọi đầu dây phía bên kia một tiếng “Ba”.

Đắc chí nhất chính là Lý Ngang, hướng người trong nhà công khai quan hệ bọn họ khiến y cảm thấy thực thích.

Vào buổi tối, vợ chồng Ngải Đức cực kì ăn ý chuẩn bị đại tiệc, mẹ Lý Ngang chuẩn bị một bàn toàn những món ăn ngon, ông Ngải Đức tan tầm trở về còn mang thêm con gà tây. Bữa tối phong phú đồ ăn ba ngày ba đêm đều ăn không hết.

Lý Ngang không có biện pháp ở trong nước lâu, rất nhanh lại bay qua Đức, hoàn tất chuyến lưu diễn của y. Tuy rằng y rất muốn mang Lôi Khế Nhĩ theo cùng nhưng Lôi Khế Nhĩ còn phải ở nhà dưỡng thương bởi vậy buông tha cho cậu.

Lôi Khế Nhĩ ở nhà dưỡng thương nhưng vẫn không nhàn hạ, mỗi ngày đều luyện tập đàn violon, rảnh rỗi thì chơi game, bạn tốt Ba Đốn và Bao Đức biết được cậu bị thương đều tỏ vẻ cảm thông nhưng sự cảm thông ấy rất nhanh chấm dứt. Không máu không nước mắt nói một câu “Lưng bị thương mà thôi cũng không phải đứt tay đứt chân”, lập tức chỉ huy cả bọn cùng nhau công thành. Liên tục nhịn hai ngày hai đêm, sau khi đại chiến 300 hiệp, cuối cùng thuận lợi đánh hạ thành trì, uổng phí công sức bỏ ra để dưỡng thương.

Lôi Khế nhĩ thức đêm chơi game bị mẹ Lý Ngang phát hiện, bà rầy la cậu một trận, hiện tại đã không giống như lúc trước Lôi Khế Nhĩ bây giờ là danh xứng với thực chính là người trong nhà, càng phải mạnh mẽ quở trách. Lôi Khế Nhĩ thực đau thương bị cấm chơi game một tuần, laptop của cậu cũng bị tịch thu.

Đương nhiên thông tin gì của Lôi Khế Nhĩ thì Lý Ngang đều biết, sau khi biết chuyện Lý Ngang nổi giận đùng đùng gọi điện thoại về trách cứ cậu thức khuya chơi game thật là không biết nghe lời.

“Em thực buồn chán a” Lôi Khế Nhĩ ai oán, không vui vẻ nói, Lý Ngang liền nghiêm mặt nói, “Em bớt cãi lời.”

Lôi Khế Nhĩ sau khi lời vừa ra khỏi miệng có chút hậu hối, cậu gần đây quá đắc ý vênh váo, đã quên thu liễm cảm xúc chính mình, không cẩn thận liền biểu hiện ra tính nết thật của mình.

Lý Ngang lại nở nụ cười, chỉ cười không nói gì.

Lôi Khế Nhĩ bị thái độ của y biến thành có chút hỗn loạn, không biết y vui cười cái gì, cậu vừa mới nói chuyện khẩu khí rõ ràng thật không tốt.

“Lôi Khế Nhĩ, em giấu đầu lòi đuôi. Tuy rằng em thực đáng yêu, nhưng trên thực tế tính tình em không tốt hơn nhiều so với anh ngaz, điều này anh biết.”

Lôi Khế Nhĩ ngữ khí sụp đổ.

“Hừ, chúng ta là cùng nhau lớn lên, em nghĩ rằng anh không phát hiện ra khuynh hướng tính cách của em sao.” Lý Ngang hừ nói, “Anh chỉ là không muốn làm bại lộ chân tướng của em mà thôi.”

“Em sau này bớt làm bộ trước mặt anh, anh sẽ càng thêm yêu em.”

Lôi Khế Nhĩ sửng sốt hồi lâu, mới phản ứng lại, hồi y một câu, “Anh bây giờ không đủ yêu em sao?”

“Yêu, cực kì yêu, em không thể hình dung được tình yêu của anh đâu.”

“Kia vẫn duy trì nguyên dạng là tốt rồi.” Lôi Khế Nhĩ đáp lại, cậu thật đúng là chưa từng cùng anh cậu cãi nhau.

Lý Ngang cười khẽ, tâm tình tốt lắm.

Hai người sau khi chúc ngủ ngon, chấm dứt trò chuyện.

Ngày hôm sau, Mông Nã đến thăm, mang theo quà biếu, món quà chính là bộ sưu tầm cầm phổ nhạc jazz của hắn trong một thời gian dài, Lôi Khế Nhĩ nhìn thấy món quà tâm tình đột nhiên phấn khởi. Cùng Mông Nã hảo hảo nghiên cứu, hai người ở trong phòng, phòng cách âm đặc biệt tốt, làm cho bọn họ luyện tập đàn vi-ô-lông không làm ồn đến người khác, bên ngoài đều không nghe thấy thanh âm.

Mẹ Lý Ngang vừa thấy Lôi Khế Nhĩ vui mừng như thế, trong lòng phi thường để ý, giúp con mình làm gián điệp, luôn luôn đưa nước trà đưa điểm tâm.

“Xin đừng ngại. Không bằng chúng ta cùng nhau thảo luận. Âm nhạc phải có người thưởng thức mới tốt.” Mông Nã thấy bà thường xuyên ra vào như thế, đơn giản thản nhiên mời bà gia nhập cùng bọn họ.

Mẹ Lý Ngang cũng đã từng học âm nhạc, đối với âm nhạc vẫn là hiểu biết, sau khi cùng bọn họ nghe xong một hồi, hoàn toàn say mê vừa kéo đàn vừa phóng điện Mông Nã, ngay cả bữa tối cũng không quản không để ý. Cuối cùng bọn họ là kêu pizza, giải quyết bữa tối.

Mông Nã đến lúc phải đi, Lôi Khế Nhĩ khăng khăng muốn đưa hắn ra tàu điện ngầm, trên đường Mông Nã nói ý định của hắn, hắn muốn cùng nhà sản xuất âm nhạc trao đổi về chuyện cho ra album.

“Đối phương xem qua hình ảnh chúng ta diễn tấu trong chuyến du lịch, rất nhanh đáp ứng.”

“Anh thật sự là một ngôi sao tuyệt vời.”

“Tôi nghĩ rằng trong chuyện này cũng nhờ sự giúp đỡ của đại chỉ huy gia.” Mông Nã cười khẽ, nhưng rất nhanh lên tinh thần, “Bất quá tôi là có thực lực, đúng không.”

“Ân, anh xem ngay cả mẹ tôi cũng rất thích.” Lôi Khế Nhĩ dùng sức gật đầu, điểm ấy tuyệt đối là không cần hoài nghi.

“Đúng, đúng!” Mông Nã thực vui vẻ, bọn họ đi đến trạm tàu điện ngầm, Lôi Khế Nhĩ cùng hắn đi xuống, thật sự không thể cùng nhau đi tiếp, hai người mới tạm biệt. Mông Nã cho cậu một cái ôm thật to.

“Cám ơn anh.”

“Tôi chờ mong album của anh.”

“Đến lúc đó còn mong nhiều người cổ vũ.” Mông Nã hi cười nói nói.

“Chắc chắn rồi, tôi sẽ cổ vũ.” Lôi Khế Nhĩ gật đầu, đến lúc hai ngươi tách ra, đối Mông Nã nói, “Tôi đồng ý lời cầu hôn Lý Ngang.”

“Chúc mừng cậu!”

“Khi chúng tôi tổ chức hôn lễ có thể mời anh không?”

“Đương nhiên có thể, làm ơn nhất định mới tôi! Cần tay nhạc chơi trong hôn lễ, tôi khẳng định không thể chối từ – …..Ân, nếu thời gian không trùng với việc gì, tôi chắc chắn không thể thoái thác!” Mông Nã nghĩ đến hành trình trong tương lai, lại sửa miệng, không dám mạnh miệng nói lung tung.

Lôi Khế Nhĩ cười ra tiếng, cảm tạ tâm ý hắn. Cuối cùng hai người tản ra, mắt thấy Mông Nã tiến vào tàu điện ngầm.

Cậu thật tình thích vị bằng hữu này – Mông Nã, cậu có thể cùng hắn đi du lịch cùng chia sẻ bí mật của cậu, điều quan trọng hơn là có thể giúp đỡ nhau trưởng thành, qua chuyến du lịch lần trước cậu hiểu rõ quan hệ của cậu và Lý Ngang, mà Mông Nã cũng tìm được đáp án của chính mình.

Tuy rằng cuối cùng bị cướp, nhưng tóm lại mà nói lần du lịch này phi thường đáng giá.

Lôi Khế Nhĩ thực không thích không khí của thời gian, luôn như vậy có chút sầu não, cậu nhìn xem thời gian đại khái là 8h tối, Lý Ngang luyện tập hẳn là đã xong.

Lôi Khế Nhĩ gọi điện thoại cho y, điện thoại vang thật lâu, khi cậu nghĩ đối phương có thể đang ở việc, điện thoại cuối cùng cũng có người bắt máy. Lý Ngang thanh âm tại đầu kia vang lên, một lát sau mới nhìn thấy hình ảnh đối phương, không được rõ ràng, tín hiệu cũng đứt quãng.

Bất quá đối Lôi Khế Nhĩ mà nói, có thể nhìn Lý Ngang cậu liền thỏa mãn. Cậu nhìn di động chăm chú ngây ngô cười với Lý Ngang, im lặng không nói chuyện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.