Điều Ước Của Dê Con

Chương 27




Hai người dùng cơm xong, hỏi thăm người trong nhà hàng xem có biết khách sạn nào đây không, không nghĩ tới gần khu vực này không có khách sạn phải đi một đoạn đường rất dài. Hiện tạị cũng đã 8 hay 9 giờ tối rồi, có hơi trễ một chút.

Mông Nã dắt tay Lôi Khế Nhĩ, đi đến những nơi nào đông người, rất nhiều cửa hàng đã đóng cửa, đường phố tối có chút đáng sợ. Một số nơi có vẻ rất nguy hiểm, Mông Nã đột nhiên cảm thấy đây là quyết định sai lầm.

Nhưng mà đã không kịp rồi, bọn họ bị vài tên người lạ vây quanh, Mông Nã tuy rằng nghe không hiểu, nhưng mơ hồ đoán được bọn họ là muốn đe dọa lấy tiền. Lôi Khế Nhĩ tựa hồ nghe hiểu một chút, hung hăng trừng mắt nhìn bọn cướp, mãnh liệt lắc đầu.

Ngốc a, đừng phản kháng bọn họ a! Mông Nã không muốn lấy đá chọi đóa, dù gì cũng không quen biết hay có hận thù gì với bọn cướp nên chỉ cần đưa tiền thì chúng nó sẽ cho đi.

Mông Nã đang muốn lên tiếng, lại bị một tên cướp bên cạnh hung ác đẩy ngã.

“Mông Nã!” Lôi Khế Nhĩ lo lắng cho hắn, muốn lao tới tấn công nhưng xung quanh đồng bọn tụi cướp đông như thế chắc chắn sẽ không buông tha cho cậu, một kẻ tiến lại gần kéo balo của cậu xuống.

“Lôi Khế Nhĩ, đưa cho bọn chúng tiền đi ~~~” Mông Nã đối Lôi Khế Nhĩ nói.

“Không muốn!” Lôi Khế Nhĩ cự tuyệt, không cam lòng, quật cường giãy dụa. Vì cái gì muốn cậu đưa ba lô cho bọn chúng, bằng cái gì bọn chúng có thể quang minh chính đại cướp đi tiền của cậu chứ!

Mông Nã thấy tụi cướp lấy ra con dao, cũng ngay lập tức lấy ra con dao trong balo, còn balo của Lôi Khế Nhĩ đã bị đứt quai sau khi bọn cướp lấy được balo thì cả bọn liền chạy trốn.

Lôi Khế Nhĩ kinh ngạc, trong lúc nhất thời không phản ứng lại, cậu lấy lại tinh thần, nhìn phía Mông Nã, hỏi hắn, “Anh có sao không?”

“Tôi không sao, chỉ là bị đẩy ngã một chút.” Mông Nã đứng dậy, tay chân đều nguyên vẹn, tiếp theo hỏi Lôi Khế Nhĩ, “Còn cậu? Có bị thương không?”

Lôi Khế Nhĩ đưa tay ra phía sau sờ sờ lưng của mình, biểu tình có chút khó coi, “Tôi nghĩ tôi phải đi bệnh viện …..”

Sau khi kinh hãi cậu có chút chậm chạp, đợi cậu phản ứng lại, cảm giác đau càng ngày càng rõ ràng, cậu sờ trên lưng mình, xúc cảm ướt át, có thể đã chảy máu.

Mông Nã trong nháy mắt sắc mặt trắng bệt, thoạt nhìn so với cậu còn thảm hơn, Mông Nã gọi điện thoại kêu xe cấp cứu. Chờ đến khi xe tới, Lôi Khế Nhĩ còn có thể trấn định đối Mông Nã nói, “Tôi không sao, không cần lo lắng. Miệng vết thương cũng không sâu lắm.”

Mông Nã không trả lời cậu, chỉ là cố gắng giữ chặt miệng vết thương hạn chế cho máu chảy ra.

Bọn họ tiến vào phòng cấp cứu, bác sĩ nhanh chóng băng bó cho cậu, miệng vết thương không sâu nhưng lại chảy máu rất nhiều, Lôi Khế Nhĩ phải truyền một túi nước biển, miệng vết thương được khâu lại qua loa. Thật không hiểu nỗi bác sĩ nước ngoài mà lại khám bệnh không đảm bảo gì cả nhưng số tiền viện phí thật dọa người. Mông Nã cũng không dám cho Lôi Khế Nhĩ xem hóa đơn.

Bọn họ có thể xuất viện trong ngày, Mông Nã tạm thời tìm một khách sạn để bọn họ ở lại, bắt đầu lên kế hoạch chuyện về nước. Vừa rồi cùng cảnh sát khai báo, cảnh viên cũng cung cấp cho một số biện pháp giải quyết nhưng thật ra chẳng giúp ích gì hết chỉ khiến họ thấy khó khăn hơn mà thôi.

“Tôi còn có thể tiếp tục du lịch.” Lôi Khế Nhĩ thực không cam lòng, balo bị mất tiền bị cướp, hộ chiếu cũng không có, may mắn đàn violon vẫn bên người.

“Không được, cậu đã mất hộ chiếu rồi lại còn bị thương phải chăm lo cho sức khỏe chứ, trực tiếp về nước là tiện nhất. Hơn nữa tôi sợ vết thương của cậu bị nhiễm trùng thì sẽ rất nguy.” Mông Nã gương mặt lo âu nói, “Hey, tôi không biết sẽ ăn nói như thế nào với gia đình của cậu.”

“Trước đừng nói. Vết thương của tôi sau một tháng sẽ tốt thôi, nhiều lắm thì để lại sẹo. Anh tôi trở về sẽ không biết gì. Đến lúc đó tôi sẽ giải thích với anh ấy.” Lôi Khế Nhĩ muốn giấu anh cậu.

“Cậu ta mà biết được chắc chắn sẽ lột da tôi! Tôi tốt nhất nên tự thú với cậu ta.” Mông Nã phản đối, lấy di động ra gọi điện thoại.

Vấn đề là, hắn không có số điện thoại của Lý Ngang a!

“Cậu cho tôi số điện thoại của Lý Ngang đi?”

“Tôi sẽ nói với anh ấy.” Lôi Khế Nhĩ đưa tay về phía hắn nhận di động, bấm số. Cậu thấy hình nền trên điện thoại là hình của Ái Đức Mông đang ngồi ở quán cà phê đọc sách. Anh cậu cũng vậy, di động luôn có hình của cậu.

Bọn họ như vậy có phải là quá công khai hay không? Nhưng di động là đồ vật cá nhân, bình thường sẽ không cho người khác đụng vào.

Bất quá cũng sẽ có những trường hợp ngoài ý muốn, cậu hiện tại phải mượn di động của Mông Nã gọi điện. Di động của Mông Nã thực cũ, thậm chí không thể thực hiện cuộc gọi video, loại này nên sớm bị đào thải.

Thanh âm vang lên, Lý Ngang hỏi, “Mông Nã?”

“Anh hai, là em.” Lôi Khế Nhĩ lên tiếng

“Di động của em bị gì sao?” Lý Ngang nghi ngờ, rõ ràng là di động Mông Nã nhưng mà Lôi Khế Nhĩ gọi cho y, khẳng định đã xảy ra chuyện.

“Bọn em ở Pháp bị cướp, balo của em bị cướp đi, Mông Nã và em hiện tại chuẩn bị về nước.”

“Em có sao không?”

“Không có sao.” Lôi Khế Nhĩ trả lời, Mông Nã ở một bên nhắc nhở cậu tốt nhất nên đem sự tình nói rõ ràng như vậy sẽ tốt hơn.

“Đáng chết, em có thể gọi video không? Anh muốn nhìn em.” Lý Ngang yêu cầu

“Không thể.”

“Đây là loại di động quỷ gì vậy!” Lý Ngang nổi giận

Mông Nã có chút buồn, hắn rất quý chiếc điện thoại này dù nó rất cũ đã lỗi thời rồi.

“Anh hai, sau khi về nước em sẽ nói rõ cho anh, anh hai không cần lo lắng. Đã khuya rồi, em muốn ngủ, anh cũng đi ngủ sớm một chút.” Lôi Khế Nhĩ cùng anh cậu nói ngủ ngon.

Lý Ngang nhanh cắt ngang lời y, “Em đưa điện thoại cho Mông Nã, để anh nói chuyện với anh ta.”

“Có gì để nói sao?” Lôi Khế Nhĩ khuyên can

“Mau đưa cho anh ta.” Lý Ngang ra lệnh cho cậu.

“Vậy anh đừng làm khó dễ người ta, bị cướp cũng chỉ là chuyện ngoài ý muốn.” Lôi Khế Nhĩ nhắc Lý Ngang rồi đưa máy cho Mông Nã, “Anh tôi muốn nói chuyện với anh.”

Mông Nã nuốt xuống nước miếng, tiếp nhận điện thoại, nói chuyện với nhau một hồi, đã thú nhận toàn bộ mọi chuyện. Lý Ngang thật không hổ là anh hai Lôi Khế Nhĩ, ngay cả Lôi Khế Nhĩ có giấu diếm y việc gì thì y sẽ bằng mọi cách tìm ra vấn đề, lập tức bị vạch trần.

Lôi Khế Nhĩ nghe Mông Nã đã thú nhận mọi chuyện, có chút lo lắng anh cậu sẽ bất chấp bay qua Pháp. Lại lấy điện thoại trở về, đối anh cậu nói, “Em có thể tự lo cho mình, sau khi trở về, em sẽ liên lạc với anh. Anh trong lúc công tác, không cần bởi vì chuyện nhỏ này mà phân tâm.”

“Chuyện này mà là chuyện nhỏ sao?” Lý Ngang đầu dây bên kia đề cao âm lượng, “Hôm nay đổi lại anh là người bị nạn phải chịu một dao, em có thể không muốn gặp mặt anh sao?”

Ví như lập trường bọn họ đảo ngược, dù ở chân trời góc bể cậu sẽ đi theo, cho dù có xảy ra chuyện lớn như thế nào cũng không thể ngăn cản cậu đi tìm Lý Ngang. Thế nào cũng phải gặp mặt, phải tận mắt thấy đối phương nguyên vẹn mới yên tâm.

Lôi Khế Nhĩ không còn lời nào để nói, cậu hiểu được ý Lý Ngang, nghẹn ngào, “Em biết rồi, anh hãy an tâm mà làm tốt công việc. Anh đừng vì em mà làm xáo trộn công việc của đại chỉ huy gia. Em thật sự không có việc gì.”

“Anh sẽ làm tốt công việc.”

Sau khi cho nhau lời chúc ngủ ngon, cuối cùng chấm dứt trò chuyện, một bên Mông Nã nhẹ nhàng thở ra, lại bắt đầu bận rộn xử lý giấy tờ để về nước.

“Cậu trước tiên ngủ đi. Mọi giấy tờ cứ để tôi lo là được rồi.”

“Ngại quá, làm phiền anh.” Lôi Khế Nhĩ cũng rất mệt mỏi, nằm ở trên giường, lập tức liền tiến vào giấc ngủ. Trong balo của cậu có laptop, bên trong còn có rất nhiều báo cáo tư liệu quan trọng vậy mà bị cướp sạch thật sự rất thảm.

Bọn họ ở nước Pháp không bao lâu thì trở về nước, cảm thấy rất tiếc, Lôi Khế Nhĩ thực không cam lòng, cùng Mông Nã ước hẹn, chờ vết thương cậu lành rồi thì bọn họ sẽ đi du lịch một lần nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.