Diệu Thủ Đan Tâm

Chương 42: Chương 42





Edit + Beta: Vịt
Sáng sớm không ai dậy chạy bộ buổi sáng được, 5 rưỡi, hai người ngủ trong ngoài phòng đồng thời ấn tắt báo thức điện thoại của mình, trở mình ngủ tiếp.

Đều có tâm sự, tất cả đều sau nửa đêm mới ngủ.

Đang ngủ Lãnh Tấn đột nhiên tỉnh dậy, nhìn đồng hồ đã gần 8h, lập tức trở mình, lập tức tung người xuống sofa gọi Hà Vũ Bạch rời giường rời giường, kết quả không vặn mở được tay nắm cửa — Hey! Còn khóa lại! Đề phòng hắn mà!
Lãnh Tấn bất đắc dĩ đập cửa: "Tiểu Bạch! Dậy đi! 8h rồi!"
"Hôm nay chủ nhật!"
Nghe được bên trong cũng truyền đến tiếng gối đập cửa, Lãnh Tấn rất bất ngờ Hà Vũ Bạch ngái ngủ còn rất lớn.

Ngồi quay trở lại sofa, hắn không nằm xuống nữa.

Xoa mặt lấy điện thoại ra gọi điện thoại cho Hà Quyền, nhận được tình hình bệnh nhân trước mắt coi như ổn định, gánh nặng trên vai hắn tan biến hơn nửa.

Tối qua hắn còn lý trí reply Hà Vũ Bạch【Vẻ ngoài không tệ, tôi ngủ trước đây】coi như kết thúc, dù sao, nhận được ảnh không đánh giá thì lộ vẻ rất thất lễ.

Sau đó Hà Vũ Bạch gửi đến một emo chu miệng hôn hôn, khiến hắn bốc hỏa khó giải thích được, hận không thể reply【Ra ngoài hôn tôi đi】.

Thằng nhóc này, online cởi mở như vậy, offline hôn một cái giống như sẽ ít đi một miếng thịt, tính cách khoác lớp áo lót sao có thể chênh lệch lớn như vậy?
Bốc hỏa thì bốc hỏa, hắn đến cùng không làm rõ thân phận offline của nhau với Hà Vũ Bạch.

Lãnh Tấn suy nghĩ nhỡ đâu để đối phương biết mình cố vấn vấn đề "phương diện kia" đến tận chỗ của cậu, nhóc da mặt mỏng e là sẽ cháy thủng.

Ài.

Hắn ngã đầu trở lại sofa.

Tự làm tự chịu, tìm vợ, nhọc lòng.

Hà Vũ Bạch sau khi bị đánh thức không tài nào ngủ được, nhưng vẫn ỳ giường đến 9h.

Cậu chờ Lãnh Tấn rời đi, không nghĩ đến đối phương không những không đi, còn ở bên ngoài đùng đùng đoàng đoàng không biết đang làm cái gì.

Rốt cục, cậu không nằm được nữa, bò dậy mở cửa, vừa định bước chân đột nhiên nghe thấy Lãnh Tấn hô to: "Chờ chút đã! Vừa mới lau chỗ xong, chú ý trượt chân!"
Mang theo mái tóc xoăn ngủ lộn xộn, Hà Vũ Bạch nhìn xung quanh, phát hiện tất cả trong nhà đều lấp lánh.

Lãnh Tấn dọn phòng giúp cậu đó, hơn nữa còn sạch hơn nội trợ quét dọn không biết gấp bao nhiêu lần.

"Tôi thấy rất nhiều chỗ đã phủ lớp bụi mỏng, thu dọn sơ qua chút." Lãnh Tấn tựa vào tường trên hành lang ngoài phòng ngủ, cười ra hàm răng trắng.


Trong tay hắn xoay khăn lau, thái dương treo giọt mồ hôi lấp lánh, bộ dạng ông chồng tốt của gia đình.

Hà Vũ Bạch lắc lắc mái tóc lộn xộn, lại xoa mặt.

Cậu có thể tưởng tượng được hình tượng của mình thế nào: Vẫn ngái ngủ, tóc xoăn rối loạn, trên mặt không chừng vẫn còn vết nước miếng.

Cứ như vậy bị Lãnh Tấn nhìn chòng chọc, rất ngại.

Cậu cúi gằm mặt nhỏ giọng nói: "Làm phiền anh rồi......"
"Không phiền, nhờ sofa của em cả đêm, dù gì cũng phải biết báo đáp." Lãnh Tấn hơi nghiêng người qua, đưa nửa mặt trái về phía Hà Vũ Bạch, "Em nếu thật sự thấy áy náy, có thể làm chút tạ lễ thực tế."
Hà Vũ Bạch lập tức bịt miệng lại, ánh mắt bối rối giống thỏ con bị kinh sợ: "Tôi vẫn chưa đánh răng!"
"Tôi không để ý."
"Tôi để ý!"
Hà Vũ Bạch đẩy mặt hắn ra, vội tọt vào phòng vệ sinh.

Lãnh Tấn bị đẩy lên tường, hắn tựa ở đó, khóe miệng giương lên ý cười.

Xấu hổ là bệnh, phải trị.

Mặc dù Hà Vũ Bạch cực kỳ không vui, vẫn bị Lãnh Tấn kéo đi siêu thị.

Trong tủ lạnh quá sạch sẽ, may mà Lãnh Tấn có tay nghề chuẩn đầu bếp, cũng không thể chỉ dùng bánh mì xắt lát và phô mai miếng nấu bữa cơm.

Vào siêu thị, Lãnh Tấn dùng tư thế "Hôm nay hàng hóa miễn phí lấy không cần tiền" vơ đồ vào trong xe mua đồ, Hà Vũ Bạch không cản được.

Lãnh Tấn mua cả nồi cơm điện, nhưng thứ này Hà Vũ Bạch bình thường căn bản không cần.

Lúc xếp hàng chờ tính tiền, Hà Vũ Bạch vẻ mặt đưa đám nói: "Chủ nhiệm Lãnh, không cần mua nhiều như vậy......!tôi không nấu cơm......!lãng phí......"
"Đó là trước đây, sau này có tôi ở đây, sẽ không lãng phí."
Lãnh Tấn đưa tay ôm eo Hà Vũ Bạch kéo người đến gần mình hơn, để người đẩy xe bên cạnh đi qua.

Ở nơi công cộng thế này hành động thân mật khiến Hà Vũ Bạch khá lúng túng, tay lập tức không biết nên đặt đâu, đành phải thu lại ôm trước ngực.

Cảm giác được cơ bắp dưới tay khẩn trương căng chặt lên, Lãnh Tấn cười xấu xa thấp giọng hỏi: "Không thích tôi chạm vào em?"
Trên mặt Hà Vũ Bạch nổi một mảng đỏ ửng, lắp ba lắp bắp nói: "Không phải......!nhưng bên cạnh......!nhiều người......"
"Để ý bọn họ làm gì? Hai bọn mình lại không phải vụng trộm." Lãnh Tấn đẩy xe đẩy dịch lên trước một bước, nhìn thấy bao cao su trên kệ hàng đang promote sales, quơ lấy hai hộp ném vào xe mua đồ.

Cánh tay hắn lập tức bị nắm chặt, nghiêng đầu nhìn, Hà Vũ Bạch đầy mặt hoảng sợ.

"Trong nhà em có?" Hắn hỏi.


"Không có!"
"Vậy......" Lãnh Tấn hóa thành sói đuôi to, tỏ vẻ khó xử, "Em không thích dùng cái này?"
"Chưa bao giờ dùng!" Hà Vũ Bạch đã sắp nóng nảy khóc.

Lãnh Tấn đột nhiên ý thức được mình hơi quá đáng.

Hà Vũ Bạch chưa từng trải qua những thứ này, tình thú nhỏ của hắn ngược lại giống như tạo áp lực cho đối phương.

Mặc dù hắn chỉ muốn chim chuột, nhưng không khỏi lộ vẻ nóng vội, không chừng còn sẽ bị coi là giở lưu manh.

Đi từ từ thôi.

Buông đồ trong tay ra, hắn dịu dàng an ủi đối phương: "Xin lỗi, bỏ qua cảm nhận của em."
Hà Vũ Bạch mím môi không lên tiếng, quay lưng cự nự hắn.

Tối qua đã nói rồi, chờ cậu, bây giờ mới chưa qua 12 tiếng đã thay đổi, không đáng tin.

Với cả, trắng trợn cầm bao cao su đi tính tiền như vậy, rất mất mặt!
Lãnh Tấn vặn vai cậu qua, sau khi cảm giác được cự tuyệt xùy cười nói: "Đừng vậy mà, bên cạnh nhiều người nhìn lắm đó."
Hà Vũ Bạch quay đầu lại phát hiện có người nhìn mình chằm chằm, trong nháy mắt ánh mắt chạm vào nhau đối phương mới dời mắt đi.

Trên mặt cậu bỗng bốc khí nóng, dùng cùi chỏ húc mạnh bên sườn Lãnh Tấn để bày tỏ trừng phạt.

Che thắt lưng đặt hàng hóa lên quầy thu ngân, Lãnh Tấn thỉnh thoảng còn liếc hàng promote sales trên kệ.

Không cho mua, ha, đến lúc dùng thật thì làm thế nào?
Ăn cơm trưa xong, Hà Vũ Bạch mở máy tính ra xem video liên hợp giải phẫu tim phổ Lãnh Tấn quay, xem nửa tiếng phát hiện đối phương vẫn không có ý muốn đi, cậu ngồi không yên.

"Chủ nhiệm Lãnh."
"Hả?" Lãnh Tấn thu lại ánh mắt từ trên tủ sách.

"Anh......!không cần về nhà à?"
"Về cũng ở một mình, em không phải xem video giải phẫu sao? Có vấn đề đúng lúc giải đáp cho em." Lãnh Tấn nhìn ấn đường Hà Vũ Bạch hơi cau lại, có chút lúng túng hỏi: "Ờm......!có người ở bên cạnh, em lơ đãng?"
Là có anh ở bên cạnh tôi lơ đãng.

Hà Vũ Bạch nhịn rồi nhịn, vẫn nuốt lời trở lại trong bụng.


Thật ra trong phòng nhiều người cũng không phải chuyện gì không tốt, đúng lúc có thể làm ấm buổi chiều mùa đông lạnh lẽo.

Hơn nữa đúng như lời Lãnh Tấn, cậu có vấn đề quay đầu lại là có thể hỏi, thuận tiện nhớ lại.

"Anh ngồi yên tĩnh tôi sẽ không lơ đãng." Hà Vũ Bạch dẹt miệng.

Cậu sở dĩ sẽ phân tâm, hoàn toàn là bởi vì lúc nãy Lãnh Tấn lúc cậu rửa bát tập kích đột ngột, đè cậu ở thành bồn hôn không ngừng.

Bây giờ đối phương lại lắc lư như du hồn ở đằng sau, Hà Vũ Bạch cứ cảm thấy sau lưng có đôi mắt nhìn chằm chằm như động vật ăn thịt.

Tâm trạng Lãnh Tấn trong nháy mắt dương quang xán lạn: "Ok, em đề cử quyển sách cho tôi."
Hà Vũ Bạch đứng tới trước tủ sách, mở cửa tủ ra theo hàng ngang quét xuống, cuối cùng lấy ra quyển kho đề MCAT (*) — Đăng ký học y học lâm sàng Bắc Mỹ nhất định phải thi — nhét cho Lãnh Tấn.

((*) MCAT (viết tắt của Medical College Admission Test), Bài kiểm tra đầu vào trường Y (Medical College Admission Test hay MCAT) được thiết kế nhằm xác định bạn nắm rõ các khái niệm cơ bản thế nào ở môn Sinh học, Hóa tổng hợp, Hóa học hữu cơ, Vật lý, Tâm lý học, Xã hội học, và Hóa sinh cùng với khả năng giải quyết các vấn đề và tư duy phản biện)
Lãnh Tấn mở sách ra xem, lông mày rõ ràng run rẩy — Toàn bộ kho đề tiếng Anh.

"Tôi 17 tuổi đã thi, chủ nhiệm Lãnh, anh thử xem?" Ngữ khí Hà Vũ Bạch không khỏi khiêu khích, "Video anh quay cho tôi là 7 tiếng rưỡi, cuộc thi này cũng 7 tiếng rưỡi, anh không chịu thiệt."
"Giữa lúc đó cho phép đi vệ sinh không?" Lãnh Tấn cười đến thê lương — Yêu đương với thiên tài, quả nhiên tùy thời đều phải làm chuẩn bị bị khiêu chiến cực hạn.

Hà Vũ Bạch hỏi ngược lại: "Anh không phải khoe chức năng thận của mình rất tốt?"
Lãnh Tấn hơi híp mắt lại: "Thử xem?"
"Không thì anh về nhà đi." Sắc mặt Hà Vũ Bạch trong nháy mắt trở nên sa sầm.

"Không cần."
Lãnh Tấn ôm sách ngồi xuống sofa, bất động như núi.

Thời gian chậm rãi trôi qua, Lãnh Tấn ôm sách cắn bút, nghiêm túc như hồi thi đại học.

Hà Vũ Bạch đeo tai nghe xem video, thỉnh thoảng nghiêng đầu nhìn Lãnh Tấn, phát hiện vẻ mặt "** mẹ đây là cái quái gì" và "Cái ** mé mình trâu bò thật" thỉnh thoảng lướt qua trên mặt hắn.

Thu ánh mắt lại, Hà Vũ Bạch cố nhịn cười.

Để người đã rời khỏi nhà trường hơn 10 năm như Lãnh Tấn làm bộ đề này, nói khó nghe hoàn toàn là làm khó dễ người ta.

Nhưng cậu không thích cảm giác bị đối phương nắm mũi dẫn đi, không cho nếm chút đau khổ, con sói xám lớn này thật sự coi cậu là tiểu bạch thỏ mà bắt nạt.

"Á — tôi nhận thua!" Kiên trì 2 tiếng, Lãnh Tấn thật sự không chịu nổi nữa, giơ chân dài gác lên tay vị sofa, nằm ngửa trên sofa dùng sách phủ lên mặt.

Lấy tai nghe xuống, Hà Vũ Bạch đưa tay lấy sách trên mặt hắn xuống lật lật, phát hiện tỉ lệ chính xác khoảng 60%.

Đây là trạng thái thi đề nửa mở, cho phép hắn dùng điện thoại tra từ đơn không biết.

"Đã tốt lắm rồi, chủ nhiệm Lãnh, thành tích của anh đại khái có thể vượt qua một nửa bạn học của tôi ở đại học Y khoa Harvard."
Hà Vũ Bạch trước giờ quen dùng cách "Cho một cái tát lại thưởng cho quả táo ngọt" để giáo dục trẻ con nghịch ngợm, Trịnh Vũ Hoàng chính là được nuôi lớn như vậy.

Cậu tin chắc, đặt ở chỗ Lãnh Tấn nhất định có hiệu quả.


Trong dự liệu, vẻ kiêu căng lớn lối đè cậu trên thành bồn hôn của Lãnh Tấn áp xuống không ít: "Tiểu Bạch, tôi coi như chịu phục rồi, em thật sự thông minh."
Chữ "thông minh" đối với Hà Vũ Bạch mà nói căn bản không tính là khen ngợi, cậu từ nhỏ đã nghe đến tai đóng kén, "Hãy nói mấy cái tôi không biết đi."
Lãnh Tấn hơi suy nghĩ thêm, nói: "Em rõ ràng có thể dựa vào mặt ăn cơm, lại cứ muốn dùng đầu óc."
"Chủ nhiệm Lãnh, lúc anh không dịu dàng khiến người ta thích hơn." Hà Vũ Bạch ném sách lên người hắn, chuyển hướng màn hình máy tính.

Lãnh Tấn duỗi dài cánh tay dùng đầu ngón tay phác họa quần Hà Vũ Bạch, nhẹ nhàng kéo.

Đến lúc Hà Vũ Bạch mang theo vẻ mặt bất mãn nhìn về phía mình, cười thỉnh cầu: "Hey, lát lại xem video, nhìn tôi trước."
"Không nhìn."
Hà Vũ Bạch dịch dịch mông, định né tay Lãnh Tấn.

Nhưng đối phương không những không thu tay, ngược lại được voi đòi tiên đè cả tay lên đùi cậu, còn vẻ mặt xấu xa.

Cái đuôi của sói xám lớn lắc lư, tiểu bạch thỏ hận đến muốn cắn hắn.

Lãnh Tấn kéo cả người lẫn ghế xoay tới bên cạnh mình, chống người dậy ghé tới gần mặt Hà Vũ Bạch: "Tiểu Bạch, em nói thật xem, trong mắt em, tôi là người thế nào?"
Mặt Hà Vũ Bạch cúi thấp, nặn ra tiếng "khốn khiếp" nho nhỏ.

"Nhưng em thích, đúng không?" Lãnh Tấn không chút cảm thấy cậu đang chửi mình, thậm chí vì thế mà đắc ý.

Hắn nhẹ nhàng vén một dúm tóc xoăn đến sau tai Hà Vũ Bạch, thuận tiện nâng cằm đối phương, nghiêng đầu hôn lên đôi môi mím chặt vào nhau kia.

Nhưng không chờ hắn dùng đầu lưỡi cạy mở miệng Hà Vũ Bạch, điện thoại đặt trên bàn cafe rung lên.

Tức giận quơ lấy điện thoại, Lãnh Tấn vừa nhìn là Diêu Tân Vũ gọi tới, lập tức dùng thái độ ác liệt dạy dỗ thực tập sinh bơm huyết áp buổi sáng: "Làm gì!?"
Mỗi lần Diêu Tân Vũ trực ban đều phải gọi mấy cuộc điện thoại đau khổ không liên quan quấy rầy hắn, giống như chỉ mình mình tăng ca không tìm chút chuyện cho chủ nhiệm thì rất bất hiếu.

Nhưng hôm nay, giọng Diêu Tân Vũ rất gấp gáp: "Chủ nhiệm Lãnh, trung tâm chỉ huy cứu viện vừa có thông báo, đoạn đường cao tốc Kim Hải Loan ven thành phố xảy ra tai nạn xe liên hoàn nghiêm trọng, trong đó có một chiếc xe bus lật nghiêng, dự đoán số người bị thương năm, sáu mươi người, hiện giờ để các bệnh viện lớn lập tức phái người đến.

Em lập tức đi cùng xe cấp cứu, anh đang ở nội thành không?"
"Ở!" Lãnh Tấn nhanh chóng đứng dậy, "Tôi cách đó lái xe 15 phút là đến."
"Đừng đi đường trên cao, tắc cứng rồi." Diêu Tân Vũ nói xong cũng cúp điện thoại.

Hà Vũ Bạch thấy sắc mặt Lãnh Tấn khác thường, vội vàng hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
"Đường cao tốc ven thành phố xảy ra tai nạn giao thông nghiêm trọng, trung tâm cứu viện thông báo đến hiện trường." Lãnh Tấn vừa nói vừa thu dọn đồ đạc mặc áo khoác.

"Tôi đi cùng anh." Hà Vũ Bạch cũng đưa tay lấy áo khoác xuống.

Lãnh Tấn nắm cánh tay cậu, khuyên can nói: "Nhất định toàn là máu, em đừng đi."
Hà Vũ Bạch kiên định nói: "Tôi có thể tránh xa ở trên xe cứu thương làm sơ chẩn cho vết thương nhẹ, tuyệt đối sẽ không kéo chân sau của ai."
Dùng sức ôm lấy Hà Vũ Bạch, mặc dù cách mấy lớp vải, nhưng Lãnh Tấn vẫn có thể cảm giác được trái tim bác sĩ đang đập lên có lực.

"Lượng sức mà đi."
Hắn dặn dò..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.