Diệu Cốt Sinh Hương

Chương 33




Quần thần đứng ở Điện Tuyên Chính nơm nớp lo sợ, ai cũng nói Cảnh Đế là bạo quân, nhưng chân chính thấy hắn tàn bạo thì đây tuyệt đối là lần đầu tiên. 

Tốt xấu gì Lãng Hà cũng là đệ nhất dũng sĩ Lĩnh Tây, lại bị hắn chơi như là chơi bao cát đánh cho tàn phế luôn.

Nhưng điều này không phải trọng điểm, mấu chốt vấn đề là Cảnh Đế mới vừa thu phục phiên vương. Bây giờ một con tin sinh hoạt không thể tự mình gánh vác như thế này thì làm sao cho phải.

Cảnh Đế vừa giải toả xong khuôn mặt hồng nhuận, hình như còn có điểm xuân phong đắc ý, làm gì còn chút nào mấy ngày nay khói mù vô miên.

Trương Thỉ âm thầm rút gân, về sau có phải hay không trong cung cần chuẩn bị mấy tên tử sĩ chuyên môn giúp Cảnh Đế đánh nhau giải sầu, hiệu quả này khẳng định so với hắn kê thuốc còn tốt hơn nhiều. 

Cảnh Đế đứng ở phía trên bậc thang, dù bận bịu nhưng vẫn ung dung mà nhìn sắc mặt khác nhau của đại thần trong triều. "Không phải các ngươi tới vì thế tử Tương Nam đánh ngựa xông vào Đức Thắng môn và thế tử Lĩnh Tây giết ngựa ở Đức Thắng môn hay sao? Trẫm hai bên đều thu thập, các ngươi còn có cái gì bất mãn?”

Triệu Nghị nói được hiên ngang lẫm liệt, hoàn toàn không cảm thấy hành động của mình vừa rồi có gì không ổn.

Là người từ xem thường cho đến khi ủng hộ Cảnh Đế, Tể tướng Hạ Khải Chương không thể không tiến lên nói một câu: “Hoàng Thượng, thị vệ trong cung có phải dùng không vừa lòng hay không?, muốn trách đánh tội thần, cần gì ngài phải tự mình động thủ?” Hơn nữa, ngài xuống tay cũng quá tàn nhẫn đi —— mới vừa rồi Trương Thỉ kiểm tra, Lãng Hào ít nhất chặt đứt tam căn cốt đầu……

Lễ Bộ Thượng Thư xem Hạ Khải Chương cũng giống Thánh thượng. Vị Tể tướng này vẫn bao che cho con như vậy, cho nên mới dung túng ra một Cảnh Đế tàn bạo, thế mà còn không biết thu liễm, song hắn nói ra lại càng tàn bạo hơn, “Hoàng Thượng, tổ chế có pháp lệnh, trước cửa Đức Thắng môn quan lại cần phải xuống ngựa, nếu không sẽ phạm vào quy tắc, cần phải lập tức xử trảm".

Tim Tô Mạch nhảy lên, nàng biết hậu quả là vô cùng nghiêm trọng. Những binh lính thủ thành vệ lâm lúc ấy không có bắn chết bọn họ, bây giờ có khi lại oan uổng mà bị mấy lão già quan văn xúi giục bạo quân chém bay đầu bọn họ.

Gián quan cực kì có cốt khí mà bổ sung một câu, “Thêm vào nữa là hai vị thế tử ở Điện Tuyên Chính Điện động võ, làm ngơ với thiên uy, khinh nhờn hoàng quyền, chết chưa hết tội!”

Đại thần trong triều trước nay luôn có thói quen suy đoán quân tâm. Ý kiến của bọn họ chỉ là râu ria, quan trọng chính là, trong cái sự kiện mẫn cảm này có thể nắm chắc ý tưởng thực sự của Hoàng Thượng hay không!.

Rất nhiều người luôn biết rõ rằng, nhất định Cảnh Đế sẽ diệt phiên, hiện giờ thiên hạ đã định. Tây Bình và Đông Sơn 

là hai cái phiên vương nguy hại nhất thì đã sớm trừ bỏ. Mặt khác đối với Cảnh Đế phiên vương căn bản không đủ gây lo lắng. Có thể mượn việc này chém chết con tin khiến Tương Nam và Lĩnh Tây tức giận phát binh, Cảnh Đế có thể danh chính ngôn thuận mà diệt bọn hắn.

Mà lúc này, Lễ bộ thượng thư và gián quan bẩm tấu nghiêm trị, tất nhiên có trọng thần đứng ra phụ họa.

Nhưng đồng thời, Tể tướng Hạ Khải Chương cầm đầu phái bảo thủ cho rằng, Cảnh Đế vừa bình thiên hạ, lấy nhân đức trị quốc, cho nên tội nặng có thể tha thứ, nhưng tội nhẹ thì vẫn phải phạt ba vị chất tử. Lịch sử muôn dời, Hạ Khải Chương đương nhiên biết, thế lực phiên vương 

ắt phải san bằng, nhưng tuyệt đối không phải hiện tại.

Mặt ngoài Triệu Nghị tỏ ra đặc biệt là vị vua hiền từ: “Chúng ái khanh nói đều có đạo lý. An Vương, ngươi thấy thế nào?”

“Thần đệ cho rằng, giết là tỏ ra cái uy của hoàng quyền, tha mạng cho bọn họ là biểu hiện của lòng nhân đức". Lời nói này so với Cảnh Đế lại càng giảo hoạt.

"Nhưng mà……”

“Nhưng mà cái gì?”

"Xe ngựa xông vào hoàng thành, dám ở bên trong hoàng cung đánh nhau, ấn theo luật là liên đới hai tội lớn mưu nghịch, Hoàng Thượng nếu không nghiêm trị, không khỏi làm người trong thiên hạ cảm thấy hoàng huynh mềm lòng dẫn đến tâm tư khinh thường, sinh ra lòng bất kính".

Cái trán Tô Mạch yên lặng chảy đầy mồ hôi lạnh, tầm mắt đảo qua bên người Tô Dự, Tô Dự hoàn toàn không có ý muốn biện giải. Nàng lại đảo mắt nhìn sang Trương Thỉ, Trương Thỉ đang bận bịu xem xét vết thương của Lãng Hào  —— dám can đảm bật lại Hoàng Thượng, người này đầu có thể giữ được hay không khó mà nói!

Tô Mạch tầm mắt lại chuyển, liền đụng phải La Chiêu, La Chiêu đang hùng dũng mà đứng đầy uy phong, căn bản không có ý tứ mở miệng.

Tô Mạch đưa mắt ra hiệu với hắn: Tốt xấu 

gì niệm giao tình cùng nhau lên kinh, ngươi thay chúng ta cầu tình đi! một câu nói của 

Đại tướng quân ngươi còn mạnh hơn mười người quan lại đấu khẩu.

Ánh mắt La Chiêu trợn trắng lên một hồi: Ta chỉ là đơn thuần lại đây xem náo nhiệt mà thôi.

Tô Mạch:……

“Thế tử Tương Nam vương Tô Mạch, ngươi muốn nói cái gì?”

Đôi mắt Tô Mạch đang đảo qua đảo lại, lưng đột nhiên cứng đờ, căng đầu tiến lên hai bước, rũ mi cúi đầu nói: “Việc hôm nay chỉ do ngoài ý muốn. Liệt mã của Lãng thế tử Lĩnh Tây hẳn là do không thích ứng khí hậu kinh thành cho nên mới phát cuồng va chạm với ngựa của chúng thần. Do đó mới làm xe ngựa mất khống chế xông vào Thắng Đức môn. Ngựa của chúng thần đã bị bắn chết, trừng phạt đúng tội, nhưng ngựa của Lãng thế tử là đầu sỏ gây tội vẫn đang sống tốt, chẳng lẽ Hoàng Thượng không nên xử trí trước con ngựa ngốc nghếch kia sao? Vi thần vô tội bệ hạ!"

Dứt lời, còn quỳ gối trên mặt đất, khấu đầu ba cái vang dội.

Toàn bộ Điện Tuyên Chính tức khắc im ắng, không biết ai dẫn đầu “Phốc” một tiếng, giống như một cục đá ném vào mặt nước, mặt hồ yên ả lập tức nổi lên gợn sóng, gợn sóng này còn mang tiếng gió, đúng là không biết kính yêu nhé.

Trước mặt Tô Mạch là Tể tướng đại nhân đang cười đến ầm ĩ, đại khái vị này cảm thấy chính mình cười quá mức tiêu hồn, ho khan hai tiếng đem tiếng cười trước đó ngăn lại, lúc này mới giả bộ nghiêm trang, dùng giọng điệu quỷ dị mà nói: "Tô thế tử nói rất đúng! Nếu vì súc sinh mà liên luỵ trung thần, đây chính là tổn thất của Đại Chính! Hoàng Thượng minh giám!”

Cách nói này không phải nói Tương Nam vương chính là trung thần dẫn đầu thần phục Triệu Nghị, làm cho Lĩnh Tây mất đi hậu thuẫn, Lĩnh Tây buộc phải hàng, một khi Lĩnh Tây đầu hàng, thì Giang Hoài có quan hệ cạp váy với Lĩnh Tây nào dám làm

căng đi xuống……

Cho nên, cấp Tô gia một cái danh “Trung thần” cũng không nói quá. Nói súc sinh kia cũng chỉ là nói người thì cần cứu chứ ngựa thì không cần.

Người khác đều đang cười, duy độc có Cảnh Đế trên mặt nhất phái quạnh quẽ. Tầm mắt hắn đảo qua Tô Mạch còn thấy được một cỗ oán khí kì quái. Phảng phất giống như cú đá của hắn vừa rồi không kịp đi xuống, làm hắn cuối cùng cảm thấy giống như không thể hoa thượng viên mãn xả hết bạo lực trong người.

Tô Mạch có thể từ tầm mắt Triệu Nghị nhìn ra, hắn là thành tâm thành ý mà muốn chỉnh nàng……

Cảnh Đế khoanh tay mà đứng, bắt đầu tổng kết tất cả, “Nguyên nhân chính cũng là vì vương tử phiên vương không hiểu quân thần lễ nghĩa, trẫm buộc phải mời bọn họ vào kinh tiếp thu giáo hóa. Trẫm tự mình dạy dỗ, cũng là sư phụ của bọn họ, về sau hành vi của bọn họ có gì không hợp, tự nhiên trẫm sẽ tự mình trách phạt, cho nên các vị ái khanh nhớ lưu tâm giúp trẫm, đừng làm cho bọn họ bôi nhọ một phen khổ tâm của trẫm."

Dứt lời liếc mắt nhìn đến Lãng Hào nằm trên mặt đất như là đã tắt thở kia nói, “Đưa Lãng thế tử hồi viện tiến tấu Lĩnh Tây, phái thái y chăm sóc vết thương cho tốt, khi vết thương chưa bình phục không được bước ra khỏi viện tiến tấu nửa bước.”

Một lần nữa tầm mắt lại dừng trên người Tô Dự và Tô Mạch, "Việc hôm nay, tuy rằng các ngươi bị liên luỵ, nhưng chính mình cũng từng nhiều lần thất nghi, cấm túc ba ngày say đó tiếp tục tiếp thu dạy dỗ……”

Tô Dự quỳ xuống đất tạ ơn.

Hôm nay căn bản đáng nhẽ là đang ca vũ, yến hội tưng bừng mà bởi vì chuyện ngoài ý muốn này không thể cử hành.

Tô Mạch nhắm mắt theo đuôi mà đi theo Tô Dự ra cung, khuôn mặt nhỏ có chút trắng, “Đệ đệ, ngươi có bị thương hay không, nếu không trước để Trương huynh nhìn xem như thế nào."

Tô Dự không đáp.

Tô Mạch lại nói: “Đệ đệ, ngày thường ngươi đều có thể cố làm ra vẻ như vậy, hôm nay tại sao ngươi lại bị Lãng Hào khiêu khích được?”

Chân Tô Dự cứng lại, quay đầu nói: “Ngươi không ồn ào nữa được không?”

Đương nhiên không thể! Tô Mạch ngược lại nói lời thấm thía: “Vi huynh cũng là vì tốt cho ngươi, mọi việc có thể nhẫn hãy nhẫn……”

Ai ngờ Tô Dự hừ lạnh một tiếng, “Giống ngươi, bị người đoạt vị trí thế tử, bị nô tài coi thường, cũng có thể cười hì hì nhẫn đến hơn mười năm?".

Nghe thấy điều này đến thở Tô Mạch cũng đều cảm thấy không tốt, mẹ nó chứ, kia không phải do cả nhà ngươi ban tặng, cái việc đoạt vị trí thế tử mà ngươi cũng dám so sánh giống trường hợp của ngươi sao!

Tô Dự nhìn Tô Mạch tức giận đến mặt cũng hồng lên, cũng cảm thấy lời nói này của mình rất quá đáng, đành phải hòa hoãn giọng điệu, bổ sung: “Từ chiến lược mà nói, đây là một chuyện tốt. Lãng Hào quá mức lỗ mãng, khẳng định sẽ không ngại cắn chúng ta, không bằng trước ra oai phủ đầu với hắn. Cứ như vậy, Thi Vinh Tu cũng

khó mà dùng quân cờ này, không ai làm lá chắn cho hắn, có lẽ hắn sẽ biết thu liễm.”

Làm huynh trưởng, nếu đệ đệ đã nhún nhường, Tô Mạch đương nhiên rộng lòng với hắn, vì thế nàng lại nói tiếp: “Ngươi không sợ bạo quân đánh ngươi tàn phế hả...".

Cho dù có bất tử thì cũng thê thảm giống Lãng Hào.

Tô Dự lắc đầu, “Hắn tuyệt đối sẽ không giết chúng ta, nếu có bị thương, vừa lúc được cấm túc, cũng miễn chúng ta trở thành quân cờ cho hắn bài bố". 

Tô Mạch lúc này mới minh bạch Tô Dự mạo hiểm lần này với Lãng Hào là do có mục đích đáng giá. Lấy con tin trị con tin, đây đúng là thủ đoạn rất tuyệt diệu. Nhưng mà cũng rất đáng tiếc, tựa hồ Cảnh Đế đã sớm đoán ra được ý tưởng của hắn cho nên hai chân liền hung hăng mà giẫm mà đạp. Trở lại viện tiện tấu Tương Nam, quan tiến tấu Lý Ký đang đợi họ.

Nhìn hai vị thế tử trở về mồ hôi đầy đầu, Lý Ký chà xát tay, “Đại công tử, nhị công tử, xe ngựa đâu?”

Tô Dự liếc mắt nhìn hắn, “Vỡ tan tành rồi.” Hiển nhiên là Lý Ký đã sớm nghe nói đến sự kiện ở Đức Thắng môn, mới cố ý ở chỗ này chờ bọn hắn. Nhưng tốt xấu gì cũng là mệnh quan triều đình, mặt ngoài vẫn tỏ vẻ văn chương một chút, hắn xoa xoa tay, bày ra một bộ mặt như mướp đắng, còn giả vờ quan tâm hỏi: “Các ngươi không bị thương đi?”

Tô Dự không quen nhìn bộ dạng nô tài kia của hắn, “Có việc gì nói thẳng!”

Lý Ký đĩnh đĩnh sống lưng, “Chính là, cái kia, mỗi năm Hộ Bộ cấp phát viện tiến tấu ngân lượng đều rất có hạn, đến cuối năm còn thừa sẽ phải hạch toán, hiện giờ thiếu một chiếc xe ngựa, ta, ta này, không biết làm sao mà báo cáo kết quả công tác……” Hắn làm quan tiến tấu chính là quản lý viện tiến tấu này toàn việc vặt vãnh, đồ vật tiến tấu sở hữu toàn là do đăng ký từ sổ sách.

Có lẽ là ý thức được ý tứ mình có mức trực tiếp, Lý Ký lại uyển chuyển bổ sung nói: "Thôi phá một chút cũng tốt, tính tổng thì cũng không thiệt hại nhiều".

“Ta là một thanh quan, chưa bao giờ tham một phân tiền, thật sự không bổ khuyết được cái lỗ hổng này....".

Câu nói cuối cùng này, huynh đệ Tô gia đúng là tin, Lý Ký nhát gan như vậy, ngay cả cái thị thiếp cũng hầu hạ vô cùng cẩn thật, dám tham tiền mới là lạ. Tô Mạch đột nhiên như tìm thấy tri kỷ, đổi lấy là nàng, nàng cũng không dám a! Như vậy trong nháy mắt, nàng đối vị này thương hại lại càng tăng cao. Nhưng mà muốn nàng đem gia sản mẫu phi lưu lại để bổ khuyết lỗ hổng này, nàng thật đúng là không vui.

Tô Dự liếc mắt nhìn vị huynh trưởng này đang tỏ vẻ ta đây người ngoài cuộc, hắn liền ném cho Lý Ký một thỏi bạc, “Còn thừa tiền mua thêm đồ đạc cho Tây Sương.”

Tô Mạch vỗ vỗ bả vai Tô Dự, “Quả đúng là đệ đệ tốt.”

Tô Dự: “……”

Hai người vừa mới tiến vào sân, liền nghe thấy một nữ tử thanh âm nức nở, Từ Ái Liên cũng không nhìn xem sắc mặt Tô Dự, hấp ta hấp tấp mà chạy lại, lắp bắp mà khóc ròng nói: “Gia, ngài thế nào a? Có bị thương hay không……”

Mày Tô Dự nhíu chặt, quay đầu đi thẳng Tây Sương.

Từ Ái Liên vừa mới nhỏ vài giọt nước mắt, quay sang không thấy người đâu bị doạ cho đành phải trở về.

Khi đến Tây Sương, Ngô Xảo Ngọc đã chuẩn bị rượu ngon và thức ăn, đang cúi đầu nói với Hiểu Nguyệt cái gì đó, trường hợp này thoạt nhìn hết sức hài hòa.

Thấy bọn họ trở về, Ngô Xảo Ngọc chạy lại  nói: “Gia sao lại tới đây? Thiếp cho rằng hôm nay chàng sẽ đi đến chỗ của Từ tỷ tỷ dùng cơm, liền không có chuẩn bị trước.”

Tô Dự hướng nàng xua xua tay, “Ở chỗ này ăn cũng giống nhau.”

Ngô Xảo Ngọc nhấp miệng, trên mặt vui sướng thực hàm súc.

Tô Dự thấy nàng còn đứng, liền nói một câu, “Ngồi xuống đi. Ngươi cùng huynh trưởng lại không phải người ngoài, không cần tị hiềm.”

Cơm chiều ăn xong, Hiểu Nguyệt thần bí mà giữ chặt Tô Mạch, “Người biết hôm nay biểu tiểu thư cùng ta nói cái gì không?”

Tô Mạch nhìn ánh mắt của Hiểu Nguyệt vô cùng bí hiểm, rất là bình tĩnh hỏi, “Nói cái gì?”

Hiểu Nguyệt hướng tới lỗ tai nàng nói nhỏ: “Biểu tiểu thư dạy ta hầu hạ nam nhân như thế nào……”

Tô Mạch mặt đen hẳn đi.

Hiểu Nguyệt nở nụ cười, “Gia, đêm nay Hiểu Nguyệt sẽ hầu hạ người thật chu toàn?".

Ngô ma ma búng một cái lên trán Hiểu Nguyệt, “Không biết lớn nhỏ, đừng đem gia dạy hư.”

Đêm đó tin tức Hiểu Nguyệt “Thị tẩm” liền truyền tới tai Tô Dự, Tô Dự vừa lòng gật đầu, lúc này mới ôm Trương Xảo Ngọc, kéo màn lụa hồng, tắt đuốc ở cửa sổ phía tây.

Độc thủ phòng không Từ thị vô cùng tức giận, quăng ngã chung trà, hướng về phía phía Tây mắng: “Tiểu tiện nhân, ngươi đợi đấy!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.