Diệu Cốt Sinh Hương

Chương 11




Triệu Nghị muốn thu phục La Chiêu, ấy mà La Chiêu lại bị nàng lừa ngã ngựa lại còn tặng kèm nhát dao suýt nữa thì toi mạng. Tuy rằng Triệu Nghị có hơi tàn bạo nhưng Đông Sơn vương cũng đâu có kém.

“Nếu ngươi muốn vì Đông Sơn vương ra mặt, như vậy tất sẽ khơi mào chiến tranh, khiến cho con dân trăm họ lầm than".

Tô Mạch vừa nhai thịt thỏ vừa nhấm nhám ly trà lạnh, lúc chiều nàng có hỏi Trương Thỉ một quả dưa hấu to, ở mùa này ăn dưa hấu là tuyệt vời nhất.

La Chiêu dựa nghiêng trên giường trúc, sau lưng ướt đẫm mồ hôi, liếc mắt nhìn tên tiểu hỗn đản này cắn từng miếng.

“Thiên hạ hợp lâu tất phải phân chia, phân rồi lại hợp". Đại ý là Họ Triệu đã làm vua hơn hai trăm năm, bây giờ đã đến thời điểm phân chia rồi.

Tô Mạch liếc mắt nhìn hắn, “Không có vô duyên vô cớ xác nhập, cũng không có vô duyên vô cớ phân liệt. Tất cả phụ thuộc vào lòng dân. Thuận theo lòng dân mới có được thiên hạ. Ngươi không cảm thấy như vậy sao?".

La Chiêu sửng sốt một chút, tên thế tử yếu đuối này thế mà cũng hiểu đạo trị quốc an bang.

"Vậy ý ngươi là, Triệu Nghị là chân mệnh thiên tử?"

"Có phải chân mệnh thiên tử hay không ta cũng không biết, nhưng dân chúng chắc chắn không muốn chiến tranh. Người cầm quyền vì quyền lực mà suy tính. Những suy tính này cũng không phải mong muốn của bá tính. Ngươi không tin tưởng Triệu Nghị, nhưng chắc gì Đông Sơn vương cũng đáng tin. Khi ta ở Tương Nam có nghe nói, thời điểm Đông Sơn vương mở rộng quân đội, đã thực hiện chính sách sưu cao thuế nặng, khiến cho dân chúng vùng Đông Sơn lầm than."

“Mở rộng quân đội là vì bảo vệ bá tính Đông Sơn. Không có quân đội của triều đình, thì vẫn luôn có quân đội của những phiên vương khác đe doạ đến an bình của Đông Sơn". Thời đại loạn thế chính là thế, bên nặng bên nhẹ phải chọn một. La Chiêu cảm thấy nói chuyện cùng tên vương tử trẻ ranh không biết gian khổ căn bản là khó có thể giãi bày.

“Một khi đã như vậy, vì sao còn phải đánh nhau? Triều đình đã cho ngươi một đường lui, hoà thuận chung sống. Tại sao ngươi còn lãnh binh ủng hộ Đông Sơn vương, hậu quả cuối cùng há chẳng phải cành khiến cuộc sống của dân chúng tàn khốc và khổ sở hay sao? Hay chính là muốn thoả mãn dã tâm của bản thân cắt đất xưng vương mà thôi?" Rất nhiều người chính là cứ đánh là đánh, rốt cuộc quên mất ước nguyện ban đầu của bản thân, cực kì hiếu chiến, không tự lượng sức mình, ai nha, đó chính là lòng người nha, toàn là tham lam mù quáng.

Triệu Nghị đứng ở bên ngoài doanh trướng, hoàn toàn nghe rõ cuộc nói chuyện của hai người. Không nghe thấy câu trả lời của La Chiêu, hắn biết, lời nói này của Tô Mạch đã đánh động nội tâm của La Chiêu.

Chờ một lát, Triệu Nghị xốc mành vào trướng. Tô Mạch kinh ngạc, chạy nhanh đứng dậy nhường chỗ  cho bạo quân ngồi.

Triệu Nghị ngồi vào vị trí vừa nãy của nàng, cầm lấy con dao găm trước mặt, chém ngay một cái đùi thỏ mà nàng vẫn để dành cuối cùng mới ăn, điềm nhiên nhét ngay vào miệng.

Tô Mạch trong lòng căm giận, mặt ngoài cố tỏ ra ôn hoà, “Hoàng Thượng không sợ thịt thỏ này có độc?”

“Trẫm cho rằng không ai sẽ đem độc dùng trên người ngươi.” Chỉ cần một ngón tay cũng chọc chết vật nhỏ này, hạ độc ấy à, quá lãng phí tài nguyên.Ngữ khí cực kì thẳng thắn, làm cho người nghe muốn xuyên tạc ý tứ của hắn cũng đều không thể.

Từ lúc Triệu Nghị tiến vào Tương Nam, khiến cho đám quý tộc quan lớn vào lúc hoàng hôn vừa xuống đều co cẳng chạy theo phía sau mông ngựa của hắn, nàng liền biết bạo quân là tên xưa nay vô cùng tà ác như vậy.

Tô Mạch quy củ mà rúc đến một góc nhìn Triệu Nghị ăn thịt thỏ của nàng.

Triệu Nghị ăn một cái chân thỏ, lúc này mới thèm nhìn về phía La Chiêu, chậm rãi rửa tay, chắp tay sau lưng đứng lên, dưới ánh đèn, bóng dáng cao lớn đĩnh đạc, lộ ra một cỗ uy nghiêm lành lạnh. 

“La Chiêu, trẫm sẽ cho ngươi thấy trẫm thống trị giang sơn không ai có thể đả động, cho du là tiên đế hay là ngươi vẫn luôn ủng hộ Đông Sơn vương".

Trong nháy mắt, Tô Mạch liền bị khí phách của  bạo quân mê hoặc, nhưng ngay sau đó, nàng nhanh chóng ý thức đến tình cảnh hiện giờ của mình. Dù cho Triệu Nghị là một thế hệ minh quân, kia cũng chỉ là đối với bá tánh nình dân, còn nàng, haizz, làm một chất tử phiên vương, cũng chỉ là một quân cờ mà thôi. Cho dù là Tương Nam vương hay là Cảnh đế Triệu Nghị, tính mạng này cũng không do nàng làm chủ.Theo như lời nói của Triệu Nghị, ờ há, mười mạng của mình cũng chả bẳng một mạng của tên La Chiêu kia.

Tô Mạch quyết định khiến bản thân phải  bình tĩnh. Cầm quần áo, mượn cớ tắm rửa liền rời đi.

Doanh trại dựa núi gần sông cũng có nhiều ưu điểm, đó là nếu mà tắm rửa thì rất thoải mái đi. Đêm khuya tĩnh lặng, binh sĩ cũng chỉ còn dư lại vài người tuần tra đứng gác.

Tô Mạch đem thân mình ngâm trong dòng nước suối lạnh lẽo, gội một đầu đầy dầu mỡ.

“Ái khanh, dáng người này của ngươi cần phải tích cực bồi bổ."

Triệu Nghị đi đến gần, liền thấy một dáng điệu đơn bạc ngồi trên mỏm đá, ánh trăng chiếu vào da thịt, sáng chói làn da trắng bóc, dưới chân "hắn" sóng nước lấp lánh và lung linh. Một bức tranh yên bình đẹp đẽ.

Tô Mạch “ùm” một tiếng nhảy vào trong nước, kinh hoảng mà theo thanh âm nhìn lại. Triệu Nghị bị phản ứng của nàng chọc cười, người nhát gan như vậy, ở kinh thành làm như thế nào sống sót?

Tô Mạch chỉ thấy dưới ánh trăng, bạo quân đem áo ngoài cởi ra ném lên trên bờ, tuột giày, bước vào trong nước.

Tô Mạch thân mình không tự giác mà run lên, theo bản năng mà lại chui xuống làn nước rụt cổ. Suối nước cũng không sâu, ngồi ở trong nước, nước miễn cưỡng lên đến ngực. Dưới ánh trăng, sóng nước lấp lánh, ngực nhô lên như ẩn như hiện. Tô Mạch trong lòng chấn động, nhanh thu hồi hai chân, ngăn trở trước ngực.

Đảm bảo không để sơ hở, Tô Mạch mới giả vờ trấn định mà nhìn về phía Triệu Nghị, nói một tiếng, “Hoàng Thượng, thật là trùng hợp.”

“Có phải trẫm quấy rầy nhã hứng của ái khanh?” Triệu Nghị đi đến trước mặt Tô Mạch, không hề chớp mắt mà nhìn người trong nước.

Tô Mạch cực kì thành khẩn ngẩng đầu nhìn thẳng hắn, vẫn còn may, quần áo trong vẫn mặc. Nàng âm thầm cảm thấy hôm nay bạo quân thật tốt bụng không có cởi sạch. Nhưng lập tức Triệu Nghị lại với lấy thắt lưng, tiếp tục cởi tiếp. Tô Mạch cả người đều muốn điên luôn, theo bản năng nhìn theo hướng bên cạnh.

Triệu Nghị cầm từng kiện quận áo đặt ngay ở mỏm đá nàng vừa ngồi lúc trước. Ngay cả con dao găm dấu trong tay áo cũng bỏ ra và đặt xuống.

Tô Mạch nhìn hàn quang đâm vào mắt, trong ngực chấn động. Vậy mà Triệu Nghị lại cảm thấy nàng không có chút lực sát thương nào, nhưng lấy kinh nghiệm tung hoành trên chiến trường và sự cảnh giác cùng nhạy bén nhiều năm, không có khả năng hắn lại để lộ cho nàng xem vũ khí tuỳ thân.

Ánh mắt Tô Mạch rơi xuống con dao găm,

Triệu Nghị đem tất cả những điều này thu  hết vào đáy mắt, vuốt rồng dũng cảm đem tầng che chắn cuối cùng này cởi ra, đôi chân dài rắn chắc, Tô Mạch chỉ cần giơ tay là có thể với tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.