Điền Viên Mật Sủng (Điền Viên Ngọt Sủng)

Chương 29: Ngoan nào




Sau mấy ngày vội vàng lên đường cuối cùng họ cũng về đến trấn Lai Thủy vào buổi sáng, vì để tránh hiềm nghi nên Ninh Hinh đành vào ở nhờ nhà cữu cữu của nàng một hôm và để Cố Thanh Sơn đánh xe ngựa đưa lão gia tử về nhà nàng xem bệnh trước.

Ninh Hinh vốn không yên lòng vì thế không thể nhẫn nại mà chờ đợi đến ngày hôm sau mới có thể quay về nên chiều tối nàng nôn nóng mà nhờ cữu cữu đánh xe đưa nàng về.

Vừa về đến trước cửa nhà, nàng liền vội vã chạy vào:

"Nương, như thế nào rồi? Đại ca con có đỡ chút nào chưa?".

Nương Ninh Hinh một bên tiếp lấy túi quần áo của nàng đang khoác ở trên vai, một bên đáp:

"Thần y đã liên tục khám và bắt mạch, chính là đại ca ngươi vẫn còn hôn mê, chính là muốn chờ hắn tỉnh lại để hỏi hắn một số việc, sau đó mới có thể quyết đoán trị hay không. Ngươi có biết, mấy ngày nay, thời gian đại ca ngươi hôn mê càng ngày càng dài... haizzz"

Ninh Hinh đi vào trong buồng, gặp phụ thân đang ngồi trên kháng, thần sắc u sầu nhìn đại ca, Ninh Hạo cúi đầu đứng ở một bên. Thanh Sơn ca lại không có ở đây, vậy hắn đi đâu rồi?

Lão g đang gia tử ngồi ở trên ghế nhàn nhã uống trà, một bộ vân đạm phong khinh, Ninh Hinh đi qua khom lưng đỡ lấy cánh tay của ông hỏi:

"Lão thần tiên, đại ca của ta có thể khỏi phải không? Ngài nói đi?"

Lão gia tử buông chén trà, không vui trợn trắng mắt nói:

"Lúc trước ngươi nói là bị thương, ta còn tưởng là do bị ngã từ trên núi xuống, nhưng vết thương thế này thì rõ ràng là do bị đánh thành. Một kẻ ham mê đánh nhau tàn nhẫn như vậy nếu là cứu khỏi hắn rồi sau này hắn lại tiếp tục đi tìm người đánh nhau nữa hay sao?"

"Không phải." Ninh Hinh vội muốn dậm chân."Đại ca của ta là người hiểu biết chữ nghĩa, là một văn nhân nhã nhặn. Năm nay vào lễ hội chùa ngày mười lăn tháng Giêng ở trấn Lai Thủy, có tên ác bá Triệu đại thiếu gia cường đoạt dân nữ, đại ca của ta vì cứu cô nương kia, liền ngăn cản bọn họ, làm cho cô nương kia chạy thoát, ai ngờ bị đánh thành ra như vậy, huynh ta là người tốt, ngài mau mau cứu huynh ấy đi".

Lão đầu như cúi đầu nghĩ nghĩ, sau đó nói: "Hắn là ca ca ruột của ngươi, lời của ngươi ta không thể tin tưởng toàn bộ, như vậy đi, ngươi đem tiếu tử họ Cố kia tìm đến, xem hắn nói như thế nào".

Lúc Ninh Hinh vừa vào cửa liền phát hiện Cố Thanh Sơn không ở trong nhà nàng, giờ phút này liền đứng dậy đi hỏi cha mẹ là hắn đi đâu.

Nương Ninh Hinh nói:

"Ngươi không biết sao, Thanh Sơn trước khi đi đưa cho Tứ thẩm hai mươi lượng bạc, làm cho bà ta giúp hắn mua vật liệu ngói đá, muốn xây một căn nhà mới. Mấy ngày nay, ở mảnh đất dùng trồng dưa nhà hắn chất đầy đống gạch ngói cao ngất. Vừa rồi Thanh Sơn vừa về đến, lão Tứ gia cũng liền chạy qua, lôi kéo hắn đi xem vị trí xây nhà".

Chuyện hắn muốn xây nhà mới, Ninh Hinh đương nhiên là biết, nàng còn cho hắn cái kiến nghị nên xây mấy gian chính phòng, mấy gian sương phòng nữa đó.

"Vậy để con đi tìm Thanh Sơn ca đến." Ninh Hinh nói xong vội vàng chạy ra bên ngoài, phía sau vang lên tiếng nương nàng hô: "Hay bảo tiểu Hạo đi cũng được."

"Không, con đi cho nhanh nếu không con sốt ruột lắm".

Ninh Hinh cũng không nói rõ cái gì, thậm chí không hề nghĩ ngợi, liền chạy đi, có chút nàng cũng không phải thực để ý bị người trong thôn nhìn thấy bản thân cùng hắn đi cùng nhau, lại có chút như muốn đi xem căn nhà hắn dự liệu xây như thế nào.

Dòng sông nhỏ bao quanh lấy khối đất trồng rau kia quen thuộc đến mức không thế quen thuộc hơn, vẫn là mọi thứ như cũ. Chính là ba năm nay hắn không có trồng dưa, đám hoa lài ngày nào đã lan tràn ra khắp mảnh đất, chiếm cứ một mảng địa phương rộng lớn.

Cố Thanh Sơn giờ phút này cùng Doãn tứ thẩm, Tiểu Xuyên đang đứng ở một mảnh đất khác, thấy một đống nguyên liệu xây nhà chất cao ngất, đòn tay, dụng cụ đều đặt ở chỗ đó. Doãn tứ thẩm thu thập nơi này tỉ mỉ, từ đồ vật này nọ đều mua đến, liền cấp Tiểu Xuyên làm túp lều, để cho hắn buổi tối ngủ ở đây canh chừng đồ vật này nọ.

"Tứ thẩm, ngày mai tìm người đến, ngày mốt liền bắt đầu thôi. Kéo dài mãi cũng không có tốt, ta cũng rất là sốt ruột muốn có một nơi ở. Qua chừng mười ngày nữa là đến thời điểm trồng dưa ta còn muốn trồng kiếm thêm thu nhập đó." Cố Thanh Sơn một bên vừa bước nhanh đo đạc kích cỡ vừa nói.

Doãn Tứ thẩm cười nói:

"Thanh Sơn à, không cần gấp như vậy đâu, ta đã tìm sáu người tốt lắm, có hai thợ xây, một thợ mộc, còn có ba thợ phụ dọn dẹp, đưa gạch này kia. Trong thôn chúng ta xây nhà bình thường đều trả hai mươi văn tiền và bao một bữa cơm trưa. Để một mình ngươi nấu cơm cho sáu người ăn hẳn là không được nên liền đến nhà ta nấu đi, tiểu Hà cùng tức phụ của tiểu Xuyên cũng có thể phụ giúp. Ngày mưa thì không làm, ước chừng khoảng hai tháng là có thể xây xong, đại khái mất tầm mười lượng bạc."

Cố Thanh Sơn rũ mắt nghĩ nghĩ, nói:

"Nếu khởi công muộn, trời mưa xuống nhiều, nhất định sẽ chậm trễ, hơn nữa cũng sắp đến ngày mùa. Tìm thêm người tới đi, tốt nhất có thể tầm hai mươi người, có thể tăng thêm tiền công, hai mươi lăm văn, cơm trưa cũng làm đầy đủ bánh bao thịt, ăn rồi mới có sức làm. Tiểu Hà cùng vợ của Tiểu Xuyên, à, còn có thẩm cùng Tiểu Xuyên cũng không thể làm không công, mỗi người coi như là một công, cũng hai mươi lăm văn đi."

Doãn tứ thẩm nghe xong vừa mừng vừa sợ, còn thiện chí khuyên nhủ: "Không cần, như vậy quá phí tiền".

Doãn Tiểu Xuyên ở một bên sốt ruột: "Nương, Thanh Sơn ca không thiếu tiền, ta đầy đều đã nhìn ra, huynh ấy vui trả tiền cho ta để khuyến khích một chút thì có làm sao đâu."

Cố Thanh Sơn cười khúc khích, nói:

"Đúng vậy, mấy ngày nay mọi người đều chạy ngược chạy xuôi quả thực là cũng vất vả, đều phải tính tiền công."

Doãn Tứ thẩm đánh một phát vào gáy nhi tử:

"Ngươi là cái đồ không có lương tâm, Thanh Sơn ca đối với ngươi chính là ân tình cứu mạng, nhờ ngươi phụ giúp vài ngày, ngươi còn muốn đòi tiền, còn mặt mũi hay sao?"

Doãn Tiểu Xuyên xoa xoa cổ mếu máo, ủy khuất ôm đầu gối ngồi xổm trên mặt đất. Cố Thanh Sơn vội vàng tiến đến cản lại, đúng lúc này nghe được âm thanh ôn nhu của tiểu cô nương từ phía sau:

"Thanh Sơn ca."

Ngẩng đầu nhìn lên là Ninh Hinh, Cố Thanh Sơn bay nhanh qua vội vàng chạy đến hỏi:

"Làm sao vậy?"

"Lão gia tử kia không tin ca của muội vì cứu người mới bị thương, một hai muốn huynh đi qua chứng minh một chút bằng không ông không chịu cứu ca ca." Ninh Hinh đôi mắt trông mong nhìn hắn.

"Được, huynh đi theo muội" Cố Thanh Sơn không có nửa điểm do dự, nhấc chân bước đi, vừa đi vừa quay đầu lại nói: "Tứ thẩm, các ngươi về nhà đi, ta đi thăm Ninh Bân ca một chút. Tiểu Xuyên đêm nay không cần ngủ lại túp lều này đâu, ta sẽ đến trông. Liền theo lời ta nói, việc quan trọng trước mắt là tìm đủ người."

Ánh hoàng hôn phủ xuống con đường làng yên bình hiện lên rõ nét một bóng dáng to lớn che chở cho cái bóng nhỏ xinh của Ninh Hinh, rất nhanh bóng dáng hai người đã đi mất hút, Doãn Tiểu Xuyên chậm rãi đứng lên từ mặt đất, chậc lưỡi, chép miệng nói:

"Sớm biết đi lính trở về có thể phát đạt như vậy, còn không bằng ngày đó ta tự mình đi."

"Ngươi nói lung tung cái gì đó, thôn chúng ta đi mười người, không phải chỉ trở lại có một cái hay sao, với đầu óc của ngươi, lại còn lười biếng, đi còn có thể có mệnh mà trở về sao?"

Doãn tứ thẩm một bên giáo huấn nhi tử, một bên xoay người trở về.

Cố Thanh Sơn cùng Ninh Hinh rất nhanh liền đi vào cửa, đúng lúc gặp Ninh Bân mở to mắt, nhìn thấy muội tử, hắn động cánh môi khô khốc, nói giọng khàn khàn: "A Hinh, ngươi đã trở lại, đại tẩu ngươi đâu?"

"Đại ca, ngươi tỉnh?"Ninh Hinh kinh hỉ liền đi nhanh đến bên kháng, lại nhịn không được quay đầu lại xem cha mẹ, chuyện đại tẩu, nàng thật không biết là nên nói thế nào.

Nương Ninh Hinh tiến đến:

"Bệnh của bà ngoại của ngươi vẫn còn chưa khỏi. A Hinh về trước trông coi, mấy ngày nữa lại đi thay tức phụ của ngươi, để cho nàng ta trở về chăm sóc ngươi."

Ninh Bân liếc mắt một cái dùng sức nhìn đến ánh mắt lẩn trốn của lão cha phía sau lưng cữu cữu, ảm đảm cúi đầu, rũ mắt xuống:

"Các người đừng gạt ta, nàng có phải hay không  không cần ta nữa rồi? Cũng phải, bây giờ ta chỉ là một cái gánh nặng, vẫn là chết sớm một chút mới tốt."

Ninh Hinh lập tức bật khóc: "Đại ca, huynh đừng như vậy. Chúng ta cả nhà đều ngóng trông huynh khỏe lại, còn có cô nương mà huynh cứu kia, khẳng định cũng sẽ cảm kích huynh, tại sao lại có thể nói là mình là gánh nặng cơ chứ."

Cố Thanh Sơn nhìn Ninh Hinh rơi lệ, đau lòng chịu không được, cũng góp lời:

"Ninh Bân ca, nam tử hán đại trượng phu, huynh không thể buông tha mọi thứ dễ dàng như vậy. Ta cố ý đi tận thành Mạo Châu mời thần y tới cho huynh, nhất định có thể trị khỏi."

Nói xong, đi đến trước mặt lão gia tử mặt mũi lạnh nhạt:

"Lão thần tiên, Ninh Bân ca đúng là vì cứu người mới bị đánh thành ra như vậy, ngài mau mau cứu hắn đi."

Lão gia tử không nhanh không chậm đứng lên, tự nhiên mà vươn ba ngón tay, nói:

"Ba mươi con Hắc Sâu."

"Được".

"Sáng sớm mai ta muốn uống canh gà rừng hầm nấm".

"Được" Cố Thanh Sơn không có chút chần chừ nào, phi thường sảng khoái đáp ứng.

Ninh Hinh tuy là sốt ruột muốn đại ca được xem bệnh, chính là cũng ngại để Cố Thanh Sơn phải vất vả.

"Thanh Sơn ca mấy ngày nay đều thật là vất vả, ngài để cho hắn hảo hảo mà ngủ một đêm đi, ngày mai lại đi săn thú, bắt sâu không được sao?"

Lão gia tử thổi râu, mặc kệ nói: " Ngươi đau lòng hắn, vậy ngươi đi nha."

"Ta..." Ninh Hinh mặt đỏ lên, yên lặng đi ra phía sau lưng mẫu thân.

Cố Thanh Sơn trong lòng ấm áp, cười nói: "Không sao, Ninh Hinh muội tử không cần lo lắng, ta vốn rất khỏe, điểm ấy vất vả không tính là cái gì. Ngài mau mau đến xem bệnh đi."

Lão gia tử yên tĩnh xem mạch, sờ xương, lại hỏi Ninh Bân một ít vấn đề, mới lấy ra bao châm, ở mấy chỗ huyệt vị mà đâm xuống, hỏi hắn cảm thấy như thế nào. Lúc ông nghiêm túc trị bệnh, so với bộ dáng cà lơ phất phơ bình thường hoàn toàn bất đồng, người nhà Ninh gia lúc này mới hoàn toàn tin tưởng vị này đúng là thần y.

Chẩn đoán bệnh xong rồi, lão gia tử vân đạm khinh phong ngồi ở trên ghế, mọi người vội vàng hỏi kết quả. Hắn lắc đầu nói:

"Khó mà nói nha".

Ninh Hinh dẩu môi nhìn về phía Cố Thanh Sơn cầu cứu, hắn tự nhiên chịu không nổi người trong lòng bộ dáng ỷ lại mình như vậy, lập tức ra mặt nói:

"Ngài có cái gì yêu cầu cứ việc nói, ta cam đoan làm được."

"Dù cho thần y cũng không thể trị hết bệnh cho một người luôn có tư tưởng muốn chết, không phải là ta muốn ra điều kiện, là hắn không muốn sống." Lão gia tử thản nhiên nói.

Cha nương Ninh Hinh vội vàng vây quanh Ninh Bân, tận tình khuyên bảo: 

"A Bân à, phụ mẫu già rồi, cả nhà còn muốn trông cậy vào ngươi đó."

"A Bân, Tiểu Hạo còn nhỏ như vậy, ngươi mặc kệ hắn sao? Ngươi không phải nói còn muốn dạy chữ cho hắn sao?"

Ninh Hinh ngơ ngác đứng ở một bên, nhìn ánh mắt như tro tàn của đại ca, bỗng nhiễn chạy đến nhà chính cầm một cây kéo đến đây, duỗi tay nắm tóc nói:

"Đại ca, muội đã từng thề, nếu huynh không trị hết, muội sẽ không lập gia đình, muội hiện tại sẽ đem tóc cắt hết, cho huynh nhìn cái quyết tâm của muội."

Cố Thanh Sơn ôm cổ Ninh Hinh, đem cây kéo đoạt lấy ném trên mặt đất, trong lòng một mảnh rên lên: tiểu tổ tông của ta, ta sốt ruột xây cái nhà mới vì ai? Còn ngóng trông mùa thu thành thân đâu, ngươi lại cắt tóc làm cái gì...

"Không được hồ nháo, Ninh Hinh, muội sao có thể không bình tĩnh như vậy?" Cố Thanh Sơn trong lòng vội vàng muốn chết nhưng bên ngoài lại luyến tiếc mà không nỡ nói nặng lời với nàng, bàn tay gắt gao ôm nàng, ngữ khí lại tràn đầy bất đắc dĩ.

Nương Ninh Hinh sợ hãi, nhặt lên cây kéo bỏ vào trong nhà chính, kéo Ninh Hinh tới khóc ròng nói: "Hảo hài tử, người cũng đừng làm cho nương sốt ruột."

Hai hàng lệ nơi khóe mặt lặng lẽ rơi xuống, chảy vào thái dương, Ninh Bân hai mắt đẫm lệ mơ hồ nhìn về phía Cố Thanh Sơn:

"Thanh Sơn,  từ ba năm trước đây ta liền biết, ngươi..."

Cố Thanh Sơn nhìn Ninh Hinh nằm ở trong lòng nương thút thít khóc, tức giận trả lời:

"Ngươi đừng phó thác cho ta, ta cũng phát thệ, trị không hết cho ngươi, ta sẽ không cưới vợ. Ngươi nếu cứ chết như vậy, có biết hay không, tất cả mọi người không an lòng, đều không trôi qua những ngày tốt. Nhiều người như vậy quan tâm ngươi, ngươi có chí khí một chút có được hay không?"

"Ta sống... không bằng chết đi cho thoải mái" Ninh Bân hữu khí vô lực nói.

Cố Thanh Sơn nóng nảy, giận trừng mắt nhìn hắn, gật đầu:

"Hảo, vậy ngươi liền một chút cũng không thể nhẫn đúng không? Ta cho ngươi biết, ngươi nghĩ rằng ta và ngươi còn sống không thoải mái bằng khi chết đi sao? Trơ mắt nhìn một cái gì đó mình thích mà không chiếm được, lúc ấy ta cũng muốn chết. Ta đi tham gia quân ngũ, đã không tính là còn sống mà trở về. Nếu không phải Ninh Hinh nói ta học bản lãnh thật giỏi trở về săn thú, kiếm tiền cưới vợ, ta có lẽ sớm đã chết ở trên chiến trường. Ngươi nghĩ rằng ta mỗi ngày giặt quần áo cho người ta thoải mái sao? Ngươi nghĩ rằng ta trời lạnh đi bơi ở sông Hoàng Hà thoải mái sao? Ta thập tử nhất sinh thay người khác cản tên, nếu không phải bởi vì trong ngực có giấu đôi giày của Ninh Hinh làm cho ta, tiễn kia đã liền xuyên qua người ta, ngươi có biết không? Ai không có gặp thời điểm nguy khó, khẽ cắn môi mà vượt qua nhìn lại không phải đều đã thành quá khứ sao?"

Liếc mắt nhìn Ninh Bân đang phát ngốc một bên một bên, Cố Thanh Sơn xoay người nói:

"Ta đi bắt Sâu, bắt gà rừng"

"Thanh Sơn ca..." Ninh Hinh đuổi tới cửa, lại không biết nói cái gì cho phải, hai mắt đầy nước, ngập ngừng nói: "Cám ơn huynh."

Cố Thanh Sơn quay đầu lại, thấy không có ai đi ra cùng nàng, liền đưa tay lên đầu nàng xoa nhẹ, ôn nhu nói:

"Đừng nói ngốc nghếch như vậy, về sau cũng không cho muội làm chuyện điên rồ như vậy nữa, vào nhà đi thôi, Ninh Bân ca sẽ tốt lên, muội cũng sẽ an ổn mà lập gia đình, nếu còn cắt tóc nữa, ta cũng sẽ không để ý đến muội."

"Vâng, muội nghe lời huynh." Ninh Hinh ngoan ngoãn đáp.

Thấy nàng ngoan như vậy, Cố Thanh Sơn nhịn không được mà nhéo một chút vào bàn tay nàng, mới dịu dàng nói:

"Vào nhà đi, ngày mai ta lại đến".

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.