Cù Yến Đình nhìn chăm chú ngọn đèn đầu giường, ánh sáng ấy như chiếu rọi lòng anh và che phủ những tăm tối mủn mục chất chồng, nhưng lý trí nhắc nhở anh rằng đèn là đèn của người khác, ánh sáng chẳng thuộc về anh.
Anh tắt đèn đi, đáp lời hắn nhưng thực chất là đang đánh trống lảng một cách nhẹ nhàng khéo léo: “Diệp Tiểu Vũ, cậu chưa thoát vai ư?”
Lục Văn nói: “Em đang rất nghiêm túc.”
Cù Yến Đình đứng dậy, vuốt phẳng nếp nhăn ga giường, cười bảo: “Tôi bảo coi cậu như em trai, nhưng cậu không cần hết lòng hết dạ vì anh em đâu.”
Lục Văn đứng lên theo: “Dù là bạn bè bình thường thì em cũng sẽ giúp đỡ hết mình, nói gì đến anh đã quan tâm em rất nhiều lúc ở đoàn phim.”
Cù Yến Đình bật thốt: “Tôi không cần cậu trả ơn.”
Từ sau cùng Cù Yến Đình thốt bằng giọng điệu lạnh tanh, Lục Văn chợt luống cuống, một nghệ sĩ nhỏ nhoi như hắn lại định san sẻ lo lắng giúp biên kịch lừng danh, đúng là không biết thân biết phận.
Sau vài giây đứng lặng bên giường, Lục Văn nói nửa chế giễu nửa áy náy: “Tại em lo chuyện bao đồng quá.”
Cù Yến Đình dần bình tĩnh từ cơn xúc động, anh hiểu ý tốt của Lục Văn, tiếc rằng thế giới của người trưởng thành ngập ngụa ưu phiền, chẳng ai giúp được ai hết, anh nói: “Xin lỗi cậu, tôi lỡ lời.”
Lục Văn chẳng để bụng: “Thầy Cù, tuy hiện giờ em chưa đủ khả năng, nhưng nếu anh cần thì em chắc chắn sẽ cố hết sức.”
Yêu cầu của Cù Yến Đình đối với thế giới này không cao tẹo nào, chẳng cần thiên sứ giáng trần, chẳng cần hậu phương vững chắc, anh chỉ muốn một người trao cho mình đôi phần an ủi vào lúc anh chèo chống mệt nhoài, thế là đủ rồi.
“Cảm ơn.” Anh thật lòng nói.
Trời đã tối đen, không thấy rõ vườn hoa và bể bơi sau nhà, bèn đứng trên ban công nhìn qua qua, Lục Văn biến tai nạn giao thông thành cuộc thăm nhà mới, cuối cùng mới ra gara kiểm tra “cái kiệu” của hắn.
Chuyện nhỏ, Lục Văn cảm thấy chẳng hề gì: “Đưa đến showroom là được, mấy tháng rồi không đi, sửa xong tiện thể bảo dưỡng luôn.”
Cù Yến Đình nói: “Nhớ báo chi phí, tôi chuyển cho cậu.”
Lục Văn nhớ tới cái luận điệu “Coi như em trai” thì nhì nhèo: “Ơ kìa thầy Cù, anh em mình nói đến chuyện tiền bạc làm gì, tổn thương tình cảm quá.”
“Anh em ruột còn phải tính toán rạch ròi cơ mà.” Cù Yến Đình không lảm nhảm với hắn nữa, muộn rồi anh phải mau mau về nhà hầu hạ Tư lệnh Hoàng: “Tối nay cậu ở đây à?”
Lục Văn lắc đầu, hắn nhớ tối nay có việc.
“Đù má!” Hắn chợt vỗ gáy, thế mà hắn quên khuấy kèo đi ăn với Cố Chuyết Ngôn, Liên Dịch Minh và Tô Vọng!
Cù Yến Đình là người gây tai nạn nên sẵn lòng làm tài xế, anh cầm chìa khóa lắc trước mặt Lục Văn: “Đi thôi, tôi chở cậu.”
Bước ra khỏi biệt thự và khóa cửa, Cù Yến Đình lên xe trước, Lục Văn quen thói mở cửa sau nên bị chửi cho “Cậu là lãnh đạo quốc gia nào thế hả”, đành lủi thủi chui vào ghế lái phụ.
Đèn pha Bentley nháy sáng, lăn bánh chạy ra ngoài. Cảm xúc của Lục Văn sục sôi trong tiếng động cơ, hắn từng bị Cù Yến Đình đuổi xuống xe, nay được chính Cù Yến Đình tự tay chở, giới giải trí còn ai chịu khó vươn lên hơn hắn nào?
“Đi đâu đây?” Cù Yến Đình hỏi.
Lục Văn đáp: “Khách sạn Sophie đường Vân Chương.”
Rời khỏi khu biệt thự Tử Sơn, Cù Yến Đình đánh lái quẹo ra đường lớn, bỗng nhiên hình ảnh hai hộp bao cao su xuất hiện trong đầu, khóe mắt anh liếc Lục Văn, cánh môi mấp máy bật thốt: “Đi thuê phòng à?”
“Ò.” Lục Văn rút điện thoại ra, lướt đến số phòng Liên Dịch Minh gửi tối qua.
Ngón trỏ nhịp đều trên tay lái, Cù Yến Đình bảo: “Đừng hẹn hò bừa bãi, nhỡ đâu sau này hot thì sẽ bị bóc ra cả đấy.”
“Yên tâm đi, em chỉ hẹn ba ——“
Chữ cuối kẹt trong cuống họng, Lục Văn ngu ngơ nhận ra ý nói của Cù Yên Đình, hắn quay phắt gương mặt kinh ngạc như hoàng hoa khuê nữ trong sạch bị vu oan: “Em hẹn ba 3 đứa bạn nối khố! Ba thằng con trai!”
Cù Yến Đình bị hét vào mặt mà sững sờ: “À…”
“Anh à cái gì mà à?” Lục Văn siết chặt dây an toàn: “Trí tưởng tượng của anh phong phú thật, thảo nào có thể làm biên kịch lừng danh.”
Gần mực thì đen, Cù Yến Đình đã học được cách xỏ lá ba que: “Quá khen.”
Lục Văn lầm rầm: “Anh đừng có nghĩ thế, em không phải đứa chơi bời lung tung, dù có phải thì để bảo toàn tính mạng em cũng chả dám… Bố em đánh chết em chứ đùa.”
Từ khi quen biết đến nay, từ “bố” xuất hiện với tần suất khá cao, Cù Yến Đình hỏi: “Bố cậu nghiêm khắc lắm à.”
“Không phải nghiêm khắc.” Lục Văn đáp: “Phải gọi là dã man con ngan mới đúng.”
Đèn đuốc trước cửa khách sạn Sophie lộng lẫy sáng ngời, ánh sáng bảy sắc cầu vòng xuyên qua kính chắn gió rọi vào trong xe, Cù Yến Đình không tắt máy, quay sang nhìn Lục Văn xuống xe.
Tháo dây an toàn ra rồi nhưng Lục Văn vẫn ngồi im: “Thầy Cù, có phải anh quên mất một chuyện không?”
Cù Yến Đình hỏi: “Chuyện gì?”
“Cái bài thơ ấy.” Lục Văn cũng nghiêng đầu, đón tầm mắt anh trong khoang xe tối mờ: “Anh để lại cho em bài thơ của Nabokov mà chưa giải thích là anh có ý gì.”
Cù Yến Đình không hề quên, anh nói: “Tôi nhìn thấy lá rẻ quạt, thế nên ——“
“Em muộn giờ mất rồi.” Lục Văn cắt lời anh: “Lần sau gặp lại hẵng nói với em.”
Sao Cù Yến Đình không hiểu lòng Lục Văn cho được, anh đồng ý: “Được.”
Lục Văn hỏi ngay: “Thế bao giờ thì gặp lại hả anh?”
“Lúc nào rảnh thì gặp.” Cù Yến Đình bị hỏi khó, như gặp phải một vấn đề gian nan lắm thay: “Có wechat thây, hẹn dễ mà.”
“Đệt!” Lục Văn dí sát mặt vào gào lên: “Hóa ra em có thể hẹn anh trực tiếp à?!”
Cù Yến Đình không chịu nổi tên ngốc này, duỗi tay đẩy bay mặt Lục Văn làm hắn rống lên đau đớn, bịt cái mũi yếu ớt thương tật.
“Xin lỗi, tôi quên mất…” Cù Yến Đình gỡ nhẹ bàn tay che mặt của Lục Văn, ôm khuôn cằm sắc cạnh của hắn, bụng ngón tay miết lên da thịt và cảm nhận rõ lớp râu mới cạo.
Anh ngả người ghé sát lại: “Để tôi xem nào.”
Lục Văn ngừng thở, lần đầu hắn bị người ta bưng mặt xem xét tỉ mỉ, cằm không có mụn đầu trắng chứ, mũi không có mụn đầu đen chứ, lỗ chân lông không to ngoác ra chứ, hắn bị cơn căng thẳng rối ren nhấn chìm, nín đỏ cả mặt.
“Không chảy máu.” Cù Yến Đình xem bệnh xong thì buông tay ra: “Chắc hai hôm là hết đau thôi.”
Cái cằm mất đi điểm tựa, Lục Văn nói: “Không có chuyện gì thật hả… Anh nhìn kĩ chưa?”
Cù Yến Đình gập ngón trỏ, khẽ cụng chóp mũi Lục Văn: “Thanh niên trai tráng đừng có yếu đuối thế chứ, đi chơi đi.”
Lục Văn không lồng cồng cộc lên nữa mà ngoan ngoãn xuống xe, đứng bên đường vẫy tay theo đuôi xe Bentley, mãi đến khi xe khuất bóng hắn mới đút tay túi quần, xoay người bước vào cửa khách sạn.
Đằng sau có xe bấm còi inh ỏi.
Lục Văn nhích sang bên cạnh, đù má vẫn bấm còi.
“Đường rộng thế kia, thằng chó….” Lục Văn gào lên quay đầu lại nhưng không chửi thành lời.
Vị trí ghế lái sau lớp kính, Cố Chuyết Ngôn mặc âu phục đi giày da, một tay đặt trên vô lăng, miệng ngậm điếu thuốc, đẹp trai ngời ngời nhướng lông mày với hắn.
Lục Văn sung sướng gọi: “Anh em!”
Cố Chuyết Ngôn hạ cửa sổ xe, thò đầu ra than thở: “Thằng chó này nhớ mày lắm đấy.”
[1] Nếu Lục Văn chửi hết câu thì là “你 (mày)丫挺的”, một cách chửi của người Bắc Kinh, có nghĩa là “đồ con hoang” hay “đồ chó đẻ/thằng chó đẻ”, Cố Chuyết Ngôn nhại lại “我 (tao)丫” = tự chửi mình.
Lục Văn đi đỗ xe với Cố Chuyết Ngôn rồi sóng vai lên phòng Premier [2].
[2] Sự kết hợp của phòng Deluxe và Suite, phòng có view đẹp nhất khách sạn.
Liên Dịch Minh và Tô Vọng đã đến, Liên Dịch Minh mở cửa, Tô Vọng đứng ở huyền quan. Cửa vừa mở ra, Lục Văn nhảy lên nhào vào ôm riết người anh em keo sơn: “——- Minh Tử!”
“Ê, tao thì sao?” Tô Vọng bước tới bên cạnh, bị Lục Văn ôm bằng một tay, anh chàng chửi ầm lên: “Cái thằng ngu này rốt cuộc mày cũng về rồi!”
Cố Chuyết Ngôn khép cửa lại, thay dép lê và dang hai cánh tay vây ở vòng ngoài. Bốn người họ quen nhau trong tiệc đầy tháng, bên nhau từ thuở ấu thơ cởi chuồng chảy dãi, đến thời thiếu niên phản nghịch cũng chưa từng xảy ra mâu thuẫn, nhưng mắng chửi nhau là chuyện thường như ở huyện.
Ôm chán rồi, Lục Văn không chảy một giọt nước mắt nào bắt đầu vờ vịt khóc thương: “Tao nhớ chúng mày quá.”
Cố Chuyết Ngôn hỏi: “Quay xong bộ này có hot được không?”
Tô Vọng bồi thêm: “Có vượt mặt nam số 2 được không?”
“Đệt, chúng mày đừng tạo áp lực cho tao chứ.” Lục Văn – lật mặt nhanh như người yêu cũ – bước vào phòng khách: “Người ta là anh ruột của Nguyễn Phong… được chống lưng cho, muốn tài nguyên có tài nguyên, muốn quan hệ có quan hệ.”
Cả ba tên này không hiểu nhiều về giới giải trí, nhưng hiếu thắng đáo để, Liên Dịch Minh nói: “Mày đóng video quảng cáo mừng năm mới của Sophie cho tao.”
Lục Văn hớn hở, làm bộ làm tịch nói: “Để tao hỏi người đại diện xem có lịch trình gì không.”
“Mày thì lịch trình đéo gì.” Tô Vọng bao giờ cũng ngoa ngoắt: “Bớt vờ vịt bận bịu đi, tao với mày còn chưa tính sổ đâu đấy.”
Trên bàn uống nước đặt cơm tối nhà ăn đưa, Liên Dịch Minh chọn vài chai vang đỏ đắt chát và hơn hai mươi lon bia đen. Bốn người ngồi quanh bàn, mở rượu ra, Lục Văn kính cẩn lễ phép rót cho Tô Vọng một ly.
Tiếp theo rót cho Liên Dịch Minh, hắn nói: “Video quảng cảo, tao nhất định sẽ quay thật tốt cho mày.”
Cố Chuyết Ngôn giơ ly: “Tao nữa.”
Lục Văn kênh kiệu: “Mày không có tay à?”
Cố Chuyết Ngôn hiểu rồi, anh không cho tài nguyên, cũng không nắm được thóp nên không sai bảo được ngôi sao mới đang đà phát triển. Đặt ly thủy tinh xuống, anh nói: “À đúng rồi, tao lái xe tới nên không thể uống rượu.”
Liên Dịch Minh cạn lời: “Tối nay ngủ ở đây, với cả khách sạn có tài xế mà, mày giả ngu làm gì.”
“Đúng thế.” Tô Vọng nói: “Đứa nào mà chả lái xe đến.”
Cố Chuyết Ngôn khiêm tốn: “Ai được đưa đón như minh tinh nổi tiếng đâu mà biết.”
Dứt lời, Cố Chuyết Ngôn cười như không cười nhìn Lục Văn, nâng tay lên đụng đụng vào chóp mũi đầy ẩn ý.
Thằng chó này nhìn thấy hết rồi!
Bấy giờ Lục Văn đành chịu thua, không phải hắn muốn giấu giếm, chỉ là không muốn Cù Yến Đình bị đàm tiếu thôi, cầm ly của Cố Chuyết Ngôn, hắn rót rượu và dỗ dành: “Mời anh uống ạ.”
Bốn người nâng chén cạn ly, trò chuyện về cuộc sống mấy tháng nay.
Họ học cưỡi ngựa chung, tham gia trại hè chung, du lịch trong nước ngoài nước chung. Trai tráng sắp đầu 3 đến nơi rồi nhưng lâu không gặp vẫn muốn ôm nhau, nói mãi không hết chuyện dù cho nói được mấy câu lại bắt đầu chọc ngoáy.
Uống hết bốn năm chai rượu, ngà ngà say, Lục Văn ôm Tô Vọng tựa lưng ghế sô pha, phả ra mùi rượu cho nhau hít, hắn nhận lỗi: “Lần trước gọi điện thoại là tao sai.”
Tô Vọng có gương mặt thư sinh nõn nà, uống nhiều hai má ửng hồng: “Mày còn dám nói, một câu Cục cưng làm trai thẳng như tao ăn đéo biết ngon 3 hôm liền.”
“Hầy.” Lục Văn vung tay lên: “Ai mà chả là trai thẳng, nào có nghiêm trọng thế!”
Cố Chuyết Ngôn đổi sang bia đen, ung dung liếc hắn. Lục Văn hồn nhiên như cô tiên nói tiếp: “Đêm đó xảy ra chuyện bất ngờ, tổng biên kịch gọi tao sang phòng anh ấy, tao tưởng sắp bị quy tắc ngầm nên mới…”
Tô Vọng choáng váng: “Lão ấy muốn quy tắc ngầm với mày á? Lão đưa ra điều kiện gì?”
Lục Văn nói: “Điều kiện gì cũng không được, mày có phải bạn thân của tao không thế?”
“Phải, anh em mình là một gia đình.” Tô Vọng vỗ ngực Lục Văn: “Lần sau bị quy tắc ngầm mà alo cho tao thì đừng gọi cục cưng nữa, gọi cha nuôi đi!”
Lục Văn vỗ trả: “Đờ mờ mày uống nhiều quá rồi đòi ngồi lên đầu tao à!”
Tô Vọng nói: “Mày thì biết cái gì, mày gọi cha nuôi để lão ấy nghĩ mày đã ô uế rồi, không thèm quy tắc ngầm nữa.”
“Uầy.” Lục Văn nói líu cả lưỡi: “Mày đúng là thông minh nhất.”
Liên Dịch Minh không nghe nổi nữa, dựng Tô Vọng dậy và dìu vào phòng ngủ nghỉ ngơi, Lục Văn nằm vật ra ghế sô pha, mặt nóng phừng phừng, đầu váng mắt hoa bèn nhắm mắt lại.
Có tiếng bước chân tới gần, một người ngồi xuống bên cạnh, mí mắt ửng hồng của Lục Văn được đắp cho cái khăn lông ướt, lành lạnh sướng hết cả người. Hắn thò tay sờ thấy vóc người ngang ngang mình, biết là Cố Chuyết Ngôn.
Phòng khách chỉ còn hai người họ, Cố Chuyết Ngôn hỏi: “Người chở mày đến đây là ai?”
Lục Văn cười nhạo: “Lái xe chứ ai.”
Cố Chuyết Ngôn cười khẽ: “Lái xe nào mà dám để cậu Lục ngồi ghế phó lái? Dám đẩy mặt chủ thuê?”
Say rượu đầu óc đặc quánh, Lục Văn không biên soạn nổi một lời nói dối, hắn từ bỏ việc giãy giụa và lựa chọn thẳng thắn: “Anh ấy họ Cù, là tổng biên kịch kiêm nhà đầu tư trong bộ phim tao đóng.”
Cố Chuyết Ngôn chợt nhấc khăn mặt ra: “Chính người đó muốn bao nuôi mày?”
Lục Văn hé mắt, dưới ánh đèn lập lòe đón nhận cuộc thẩm vấn của Cố Chuyết Ngôn, hắn đáp: “Tất cả chỉ là hiểu lầm thôi, tao tưởng anh ấy là gay, muốn bao nuôi tao, kết quả chẳng những anh ấy không muốn bao tao mà 80% cũng không phải gay luôn.”
“Nghe giọng mày kìa.” Cố Chuyết Ngôn nhíu mày: “Tiếc lắm hay sao?”
Lục Văn nghoẹo đầu nhắm mắt lại, lầm bầm “cái lìn”.
“Tao khuyên mày nên cảnh giác thì hơn.” Cố Chuyết Ngôn nhắc nhở hắn: “Tao mới chỉ từng cọ 3 cái mũi thôi. Một là con Berger của tao, hai là em gái ruột của tao.”
Lục Văn dần dần ngủ thiếp đi, lầu bầu: “Người còn lại…”
“Người còn lại.” Cố Chuyết Ngôn nói: “Sau này đã thành vợ tao.”