Diễn Tinh Xuyên Vào Kịch Khổ Tình

Chương 43




Edit: tiểu an nhi (LQD)

Hệ thống chậm chạp phát ra thông báo 【 Tất cả nhân vật chủ chốt trong thế giới này đã tử vong, nhiệm vụ của thế giới hiện tại thất bại 】

【 Tiến vào thế giới tiếp theo 】

【 Trải qua quá trình kiểm tra cho thấy, Ký chủ có suy nghĩ phản nghịch nghiêm trọng, có khuynh hướng phạm tội. Hệ thống sẽ tiến hành cưỡng chế thay đổi thiết lập của thế giới, thể lực và sức chịu đựng của Ký chủ sẽ bị hạ xuống, tăng thêm thiết lập thân thể suy yếu, có nhiều bệnh tật 】

Thủy Ngân sống ở thế giới trước chẳng được mấy ngày, cô cảm thấy người đứng sau cái Hệ thống này hẳn là tức đến không thở nổi. Cũng không biết bọn họ thương lượng như thế nào, không nghĩ tới cuối cùng lại đưa ra quyết định như vậy. Làm cho thân thể của cô trở nên suy yếu, cho rằng như vậy thì cô sẽ không làm ra những chuyện giống như trong thế giới trước hay sao?

Thủy Ngân suýt chút nữa thì bật cười. Dù cô có thành con ma bệnh nằm trên giường đi chăng nữa thì Hệ thống cũng sẽ không đạt được ý nguyện của nó đâu. Vả lại, có thể khiến cho Hệ thống kiêng kị cô đến mức đặc biệt gia tăng thiết lập cho cô, thật đúng là vinh hạnh.

Cô tiếp nhận thiết lập nhân vật cùng kịch bản của thế giới mới.

Đoán chừng là biết động tay động chân vào kịch bản hoàn toàn vô dụng đối với cô; vì không cần biết kịch bản có ra sao, cô cũng chỉ dựa theo ý thích của chính mình mà làm, Hệ thống cũng lười phải lằng nhằng về vấn đề kịch bản này.

Trong thế giới này, Thủy Ngân là một bé gái năm tuổi.

Cô có thể cảm nhận được ác ý của Hệ thống, dường như nó muốn nói "Dù cô có lợi hại hơn chăng nữa thì cô có thể làm được gì khi biến thành một đứa trẻ năm tuổi như thế này".

Cơn gió lạnh lẽo lùa vào qua khe hở của tấm lều nhựa mà gia đình sinh sống, Thủy Ngân vừa cảm giác được cái lạnh rét buốt, vừa cảm thấy cái bụng cồn cào lên vì đói. Đói đến mức chỉ muốn ngất đi, đói đến uất ức.

Cô từ cái giường lộn xộn, hôi thối đứng lên; nhìn quanh không gian lờ mờ một vòng. Đó là cái lều rộng chưa đến bốn mét vuông cả nhà cùng ở, dùng mấy tấm nhựa mỏng dựng lên, đỉnh đầu che bằng tấm sắt bị người ta vứt đi, đắp thêm vài mảnh giấy dầu rách. Trong cái lều vừa chật hẹp, vừa rách nát lại thấp lụp xụp thế này, chỉ đặt một tấm ván gỗ làm giường là không còn đủ chỗ để đặt thứ gì khác nữa.

Ngay lúc này, ngoại trừ cô còn có vài người khác đang nằm trên giường. Dưới ánh sáng ảm đạm và mùi hôi thối hỗn tạp khiến người ta ngạt thở, Thủy Ngân đọc qua một lượt câu chuyện xưa của mấy con người đang nằm cạnh nhau đây.

Nằm gần cô nhất là một người phụ nữ trưởng thành, bà ta cũng chính là mẹ của cô ở thế giới này. Một đứa bé được người phụ nữ cẩn thận ôm trong ngực là em trai út của cô. Nằm bên cạnh là một cô gái tầm mười mấy tuổi, chị gái lớn nhất. Nằm bên còn lại của Thủy Ngân là một cô nhóc bảy tuổi, là chị hai.

Một đôi vợ chồng, nuôi bốn đứa nhỏ gồm ba nữ một nam. Thủy Ngân chính là đứa con gái thứ ba, được năm tuổi.

Đây là một gia đình cực kỳ, cực kỳ nghèo khó. Nhưng càng nghèo khó thì lại càng phải sống. Bọn họ sống ở ven thành phố này, bên cạnh một cái công trường đã bỏ hoang nhiều năm, gần đó còn có một bãi rác cỡ lớn, môi trường sống vô cùng tồi tệ.

Bọn họ không có hộ khẩu thành phố, thậm chí người phụ nữ và bốn đứa bé mà bà ta sinh ra còn không có giấy tờ chứng minh thân phận, xem như đang sống chui sống lủi. Người đàn ông là người duy nhất có chứng minh thư dựa vào mấy trăm đồng trợ cấp cho người nghèo hàng tháng mà lay lắt sống. Nhưng từ trước đến giờ ông ta vốn không phải là loại người tốt đẹp gì, thích rượu chè, cờ bạc háo sắc; không cần biết vợ và bốn đứa con trong nhà có sống nổi hay không.

Gia đình bọn họ tựa như bóng ma ẩn hiện phía sau thành phố xa hoa, giống đám rêu cỏ mọc bám trên những cống thoát nước hôi thối. Gần như không được bất kỳ một ai nhìn vào trong mắt, thậm chí phần lớn mọi người còn không biết có những thành phần như bọn họ tồn tại.

Nhưng quả thực bọn họ là một tồn tại khách quan.

Hàng ngày, bọn họ ăn không đủ no, không có nổi một bộ quần áo hẳn hoi để mặc, cũng không có việc gì để làm, chỉ tốn hầu hết thời gian nằm ở trong túp lều thối hoắc, một nhà lớn nhỏ ngủ chung với nhau, dùng giấc ngủ để đối phó với cái đói và cái rét.

"Em ba, sao còn chưa ngủ, có phải muốn đi tiểu hay không?" Chị cả nằm bên cạnh tỉnh dậy, thấy cô ngồi đó liền nhỏ giọng hỏi.

Thủy Ngân nhìn cô nàng một cái, gật đầu, tự đứng dậy đi ra ngoài.

Chị cả cũng đứng lên theo, giúp cô dời cái cửa chắn túp lều sang một bên. Cái bọn họ gọi là cửa vốn là tấm ván gỗ, đối với một đứa bé năm tuổi thì đúng là có hơi nặng.

Thủy Ngân vừa động một cái đã cảm thấy đầu váng mắt hoa, đi được mấy bước cô liền nhận ra, thân thể này bị như vậy không chỉ vì đói, mà còn vì nó quá yếu ớt. Chân nhũn ra đi không nổi, cái cảm giác mới miễn cưỡng bước được hai bước đã thở không ra hơi thực sự quá mức khó chịu.

Quả nhiên Hệ thống nói được thì làm được.

Cô chậm rãi di chuyển ra bên ngoài, cảm nhận từng cơn gió lạnh quét qua mặt như muốn làm rách da. Bầu trời màu xám trắng, xung quanh là bãi rác hoang phế cùng toà nhà rách nát mới chỉ xây được phần sườn.

Ở đây không có nhà vệ sinh, bọn họ đều giải quyết hết ở bên ngoài. Mà thân thể này bụng đói đến kẹp lép, đến nước trong bụng còn không có.

Trong túp lều vang lên tiếng bé gái hô to: "Lạnh quá đi mất, chị cả mau đóng cửa đi!"

Cô gái mười mấy tuổi kia nói: "Đợi em ba một chút đã." Lại quay đầu hướng về phía Thủy Ngân gọi: "Em ba, mau nhanh lên , gió lùa vào rồi."

Thủy Ngân ở đằng sau túp lều dạo quanh một vòng. Lúc chuẩn bị quay về thì chợt thấy từ xa có một người đàn ông đi tới. Chị cả chờ ở cạnh cửa nhìn thấy người kia, lập tức chạy đến ôm Thuỷ Ngân vào trong túp lều, thả cô xuống góc giường, lại đẩy đẩy người phụ nữ đang ngủ, "Mẹ, cha về rồi."

Người phụ nữ nằm im không nhúc nhích rốt cuộc cũng cử động. Bà ta mở hai con mắt, đờ đẫn nhìn ra phía cửa, hai tay tranh thủ dỗ dành đứa con trai út đang khóc lóc vì bị đánh thức. Đứa bé gầy yếu, bởi vì mẹ không có sữa mà ráng dựa vào nước cháo để sống. Vừa gầy vừa nhỏ, đến tiếng khóc cũng thều thào nghe không rõ.

Người đàn ông đi đến, tiện tay ném vào một cái bọc nhỏ. Râu ria ông ta xồm xoàm, khuôn mặt đỏ bừng, khoác cái áo bông rách nát màu đen sì. Nghèo túng lại khó coi, trông như tên ăn mày ở ven đường. Thân hình ông ta không cao, chỉ hơn một mét sáu, nhưng ở trong mắt những đứa trẻ, đàn ông trưởng thành có một sức mạnh to lớn, rất đáng sợ.

Thủy Ngân cảm giác được chị hai tiến đến bên cạnh lặng lẽ ôm lấy cô, dáng vẻ có chút sợ hãi.

Người đàn ông này là cha đẻ của các cô, nhưng ông ta không hề ý thức được trách nhiệm làm cha của mình. Sau khi đi vào túp lều cũng chẳng thèm nhìn lấy các cô một cái, trực tiếp chồm về phía người phụ nữ.

Chưa đầy một lát, chị cả ôm đứa em trai nhỏ nhất đẩy hai đứa em gái ngồi gọn vào một chỗ. Cứ như vậy, cả bốn đứa lớn bé đưa mắt nhìn người đàn ông không coi ai ra gì mà cùng người phụ nữ làm loại chuyện đó.

Chị cả một tay ôm bé trai, một tay quàng qua người các cô, nhỏ giọng dỗ dành: "Ngủ đi, đừng làm ồn, cũng đừng nhìn." Ba chị em im thin thít chen chúc ở một góc giường. Trong lúc đó, bé trai có khóc hai tiếng, chị cả liền cẩn thận đặt một ngón tay vào miệng cho nó mút.

Người đàn ông bên kia đã xong việc, người phụ nữ đứng lên, vẻ mặt thản nhiên cầm một cái khăn mặt đen sì sì, tùy tiện lau lau thân dưới, rồi với người nhặt cái bọc nhỏ mà người đàn ông vứt xuống trước đó. Bên trong có một ít cơm với mì còn thừa, thêm nửa cái bánh bao.

Người phụ nữ cầm đồ ra bên ngoài, Thủy Ngân ngửi thấy có mùi khói. Vừa rồi cô có dạo qua một vòng, thấy phía sau lều có một chỗ nhỏ dùng để nhóm lửa. Có lẽ hiện tại bà ta đang ngồi chỗ đó nấu cơm.

Người đàn ông kéo cái chăn qua, thoải mái nằm ở trên giường, một mình chiếm hơn nửa diện tích.

Thủy Ngân liếc ông ta một cái, nghĩ đến chuyện xưa trong kịch bản.

Ba năm sau, người đàn ông này sẽ bán chị cả đi. Sau khi lấy được tiền thì dẫn theo người phụ nữ và đứa con trai nhỏ nhất quay về nông thôn. Đứa con gái thứ hai và thứ ba thì bị vứt lại, bị người ta đưa đến cô nhi viện, rồi tách nhau ra được nhận nuôi.

Bốn chị em có cuộc đời hoàn toàn khác nhau. Chị cả lưu lạc ở chốn vũ trường truỵ lạc; chị hai dáng dấp không tệ, được một gia đình giàu có nhận nuôi, nhưng nam chủ nhân lại là một kẻ đam mê ấu dâm, khiến chị hai phải lớn lên trong giãy giụa đau khổ, trở nên cực đoan nhạy cảm.

Mà cô được nhận nuôi bởi một gia đình bình thường. Cha mẹ nuôi đối xử với cô không tệ, cả gia đình trải qua một cuộc sống yên ả.

Nhiều năm về sau, đến khi bọn họ đều trưởng thành, bởi vì đứa con trai bị bệnh cần hiến thận mà đôi vợ chồng kia mới dẫn con trai quay lại thành phố này, tìm kiếm tung tích của ba đứa con gái.

Con gái cả đã nhiễm phải AIDS, không còn sống được bao lâu nữa. Con gái thứ hai ghi hận trong lòng lúc trước từng bị bọn họ vứt bỏ, cho nên nhục nhã bọn họ để trả thù. Con gái thứ ba, cũng chính là nhân vật chính trong câu chuyện xưa này, lại lương thiện hiếu thuận. Dưới sự cầu xin lẫn chỉ trích của cha mẹ ruột, lựa chọn hiến thận cứu em trai. Thậm chí về sau đi làm có tiền đều mang cho cha mẹ ruột, trở thành đối tượng để bọn họ hút máu.

Đã vậy còn có thêm khúc mắc giữa chị em chỉ vì tình cảm với đàn ông, sự va chạm giữa các gia đình có sự chênh lệch giàu nghèo, nguyên nhân dẫn đến mặt xấu của mọi người được phô bày; duy chỉ có nguyên chủ là lương thiện đến không cần biết lý do . . . Có lẽ cái này không nên gọi là lương thiện, như thế sỉ nhục cái từ “lương thiện” quá, phải gọi đó là ngu xuẩn mới thích hợp.

Vì đôi cha mẹ đã vứt bỏ, hiện giờ lại lợi dụng cô mà làm tổn thương tình cảm với cha mẹ nuôi. Chỉ vì huyết thống mà cô có thể liên tục tha thứ cho chị hai tranh đoạt bạn trai với mình lẫn đứa em trai nhiều lần làm cô tổn thương. Đúng là ngu ngốc đến mức không còn thuốc chữa.

Lúc này, cô chị hai có tâm lý biến thái, tìm mọi cách tranh giành với cô trong tương lai vẫn còn là một đứa nhỏ bảy tuổi ngây thơ, ôm lấy cô sưởi ấm cho nhau. Thằng em trai ích kỷ bị cha mẹ dạy hư còn là một con khỉ con gầy gò chưa đầy một tuổi.

Cô được hai người chị ôm vào trong ngực, đột nhiên hiểu rõ Hệ thống muốn làm cái gì. Nó để cho cô trở thành một đứa trẻ năm tuổi, không thể làm được gì, khiến cho cô chỉ có thể dựa vào mấy người này, sống nương tựa lẫn nhau bồi dưỡng tình cảm.

Tình cảm là thứ có thể ràng buộc con người nhất, Hệ thống hiểu rất rõ điều đó. Cho nên nó không ngừng dùng điểm ấy để mưu đồ khiến cô phải sửa đổi.

"Qua đây ăn đi." Người phụ nữ bưng bữa tối nóng hổi đi tới. Bà ta cho thêm nước vào chỗ mì thừa rồi đun thành cháo, gọi mấy đứa nhỏ quây xung quanh nồi ăn.

Các cô không rửa tay, đầu tóc bù xù, càng không biết đánh răng rửa mặt, giống mấy đứa ăn xin nhỏ xúm lại một chỗ mà ăn. Người phụ nữ xúc ra một ít canh, trầm mặc đút cho đứa con trai.

Thủy Ngân có chút khó chịu, nhưng cô có thể nhịn được. Cô ép mình ngồi cùng hai người khác ăn một ít đồ ăn, lại học theo bọn họ lui về ngồi rúm vào một góc.

Dù không biết những thức ăn thừa không nuốt nổi kia kiếm được ở đâu về, nhưng sau khi đổ vào bụng một ít, thân thể đã cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều. Thủy Ngân thật mệt mỏi, cô tựa vào trong ngực chị cả, sắc mặt nặng nề.

Thân thể thế này, quả thực rất bất tiện.

Ngày thứ ba sau khi tiến vào thế giới này, thời tiết tốt hơn một chút. Người phụ nữ để chị cả ở nhà trông bé trai, dẫn cô và chị hai ra bãi rác gần đó nhặt nhạnh. Những thứ các cô mặc trên người hầu như là được nhặt ở ngoài bãi rác, thỉnh thoảng gom một ít ve chai, có thể bán lấy tiền.

Tiếc là rác chỗ này đã bị người ta lọc qua một lượt, các cô không thu được gì nhiều.

Lúc trở về gần tới nơi ở, Thủy Ngân nghe tiếng kêu khóc từ bên trong túp lều truyền ra. Người phụ nữ lập tức vứt cái bình nước và bọc đồ trong tay xuống đất, xông vào túp lều. Thủy Ngân và chị hai chạy theo sau, cô thấy gã đàn ông kia đang nằm đè lên người chị cả, mà chị cả đang không ngừng khóc lóc giãy giụa.

Người phụ nữ trầm mặc đến chết lặng, bà ta nhào tới, đẩy người đàn ông ra. Chị cả khóc trốn sau lưng người phụ nữ, bé trai nằm một mình trên giường oa oa khóc lớn.

Gã đàn ông cực kỳ không vui, sau khi chửi rủa một chập thì mặc cái áo khoác ra khỏi túp lều đi mất. Bên trong, người đàn bà và chị cả ôm nhau nghẹn ngào khóc. Thủy Ngân đứng ngoài cửa, bình tĩnh nhìn bóng lưng gã đàn ông đi xa dần.

Loại người này, hắn ta xứng làm cha sao?

Hay là nói, thứ súc sinh đó, hắn xứng được sống sao?

Đương nhiên là không xứng.

Hắn ta phải chết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.