Điên Phong Đối Quyết

Chương 7: Khảo nghiệm, doanh nhân




Từ khi Lý Dịch Chi ở trong Kỳ xã chơi Kỳ giải, nhân khí của Kỳ xã dần dần vượng lên, người thuê cờ vây cũng nhiều lên, ở trong này pha trà, thu tiền nước trà hoặc là tiền thuê quân cờ đều là người cao tuổi, quân cờ nhiều như thế tất nhiên là đếm không hết, thời điểm mỗi lần chơi cờ đều là một nan đề, chỉ có thể ước chừng nhìn thoáng qua xem có hao tổn không.

Trần Cảnh tuy rằng thiếu từ ít tiếng, nhưng đầu óc buôn bán dường như phi thường lợi hại, điều này cũng không khó bé được, bé để cho người ta mua một cái cân nhỏ về, nếu có người còn chơi cờ, liền đem hai cái hộp cờ đặt trên cái cân nhỏ để cân xứng, nếu một bên đầu cân nhấc lên liền nói lên khẳng định là thiếu quân cờ. Như thế khi Kỳ xã tiến hành sổ sách không chỉ nhiều hơn mà còn phi thường đơn giản.

Trần Cảnh mỗi ngày ở trong Kỳ xã nhìn người khác chơi cờ, ngẫu nhiên cũng sẽ có người tìm bé tiếp một tay, hơn phân nửa là thấy bé tuổi nhỏ, cho rằng ‘Khi dễ’ rất tốt, kết quả là đánh ngược lại trở thành người mất mặt.

Sự tình duy nhất không tính là quá tốt chính là thời gian nói chuyện của Trần Cảnh cùng Lý Dịch Chi biến thành thiếu.

Lý Dịch Chi vội vàng chơi cờ, mà người mộ danh đến rất nhiều, dù cho Lý Dịch Chi không nhìn thấy bàn cờ cũng có rất nhiều người tranh nhau báo kỳ cho anh, điều này làm cho hai người một ngày cơ hồ không thể nói được cái gì, chỉ có buổi sáng lúc ăn cơm, hoặc là buổi tối sắp sửa đi ngủ liền trước nói mấy câu.

Thời tiết trở lạnh, nhưng Trần Cảnh đã mua một xe than đến, đốt than lên có thể sưởi ấm nên cũng không yêu cầu thêm chăn, tất nhiên là hai người cũng sẽ không nằm cùng nhau, hết một ngày, lại có thể có một câu quan tâm.

Trần Cảnh mấy ngày này ở Kỳ xã xem không ít ván cờ, tiếp nhận mấy phong cách bất đồng, tự nhiên có không ít vấn đề muốn thỉnh giáo Lý Dịch Chi, nhưng bất đắc dĩ tìm không được thời gian rỗi.

Bởi vì nguyên do là không phải thứ bảy cùng chủ nhật nên người đến Kỳ xã tương đối ít, Lý Dịch Chi hạ xong một bàn, bả vai có chút đau, nơi này không phải là hội trường dự thi, tất nhiên không có ghế dựa thoải mái, bàn ghế vẫn là từ trong mấy nhà không cần nữa mà đào ra, ngồi lâu khó tránh khỏi việc vai đau cổ đau.

Lý Dịch Chi vừa mới hoạt động bả vai một chút, đã cảm thấy có người từ phía sau thay anh bóp vai, nhất thời thoải mái ngả ra phía sau, miệng còn lặp đi lặp lại: “Vai đau quá vai đau quá.”

Trần Cảnh ngồi chiều cao chỉ vừa vặn giúp Lý Dịch Chi bóp vai, một bên chú ý cường độ, một bên thực rắm thối nói: “Vai đau do không chịu đổi tư thế ngồi, đứng lên hoạt động đi lại nhiều một chút.”

Lý Dịch Chi vừa nghe liền nở nụ cười, nghĩ thầm rằng lời này anh nên nói với em mới đúng, hiện tại ngược lại biết nói đến người khác.

Bất quá nhìn Trần Cảnh hầu hạ chu đáo vượt mức, nên cũng sẽ không nói ra sự thật.

Người Kỳ xã thấy được, còn khen Trần Cảnh nhỏ tuổi như thế đã hiểu chuyện như vậy, đứa con nhà mình tại sao không hiểu chuyện được như thế.

Trần Cảnh không thích người khác xem bé là một đứa nhỏ, chẳng qua trưởng bối nói thì sẽ không phản bác.

Lý Dịch Chi nghĩ nếu hôm nay không có người đến chơi cờ, vậy đi về nhà, vai đau dữ dội, ngồi nữa nhất định sẽ thành bệnh nghề nghiệp.

Đang nghĩ thế đột nhiên chợt nghe xung quanh yên tĩnh lại, anh thì không nhìn thấy chuyện gì xảy ra, nhưng ở cửa có chút động tĩnh rất nhỏ, hình như là mới có người vào.

Lý Dịch Chi có chút buồn bực, trong Kỳ xã tiến tiến xuất xuất không ít người, mới có một người vào tại sao tất cả mọi người đã im lặng?

Người tới hình như là một sinh viên, khiến cho mọi người kinh ngạc chính là cậu mặc một thân âu phục thoạt nhìn rất quý, phía sau còn đi theo hai người, cũng mặc âu phục, cùng giống như những người trên TV.

Người nọ tuổi tuy rằng không lớn, nhưng vẻ mặt lại lãnh đạm cùng hờ hững, sau khi đi vào liếc mắt quét một cái, cố định trên người Lý Dịch Chi cùng Trần Cảnh một chút rồi lập tức đi qua đó.

Người con trai đi qua, người phía sau nhìn thấy rất sáng suốt mà kéo ra cái ghế nhỏ, để cho người con trai ngồi xuống.

“Anh kêu Lý Dịch Chi?”

Lý Dịch Chi nghe thấy người con trai nói, âm thanh rất bình thản, mặc dù là câu hỏi nhưng nói rất ung dung, loại cảm giác lãnh đạm này cùng lần đầu tiên ‘Gặp mặt’ Trần Cảnh cũng không khác lắm, chẳng qua Trần Cảnh không có cái loại cảm giác cao cao tại thượng này.

Lý Dịch Chi chỉ là gật đầu.

Người con trai đánh giá anh một phen mới lên tiếng: “Tôi gọi là Mạt Sùng Viễn, cố ý đến để làm một bàn Kỳ giải với anh.”

Lý Dịch Chi lại gật đầu, thoạt nhìn như là không sợ hãi trước sóng lớn, đây là anh hai đời mới rèn luyện ra được định lực này, hai đời đều cùng cờ vây kết duyên, cờ vây chính là phải tĩnh, lúc ở ẩn đã sớm rèn luyện năng lực gặp chuyện không sợ hãi, kỳ thật anh ở trong lòng đã muốn kinh ngạc không thôi.

Có lẽ hiện tại còn chưa có ai biết Mạt Sùng Viễn là ai, chẳng qua lúc về sau, Mạt Sùng Viễn cũng là một kỳ thủ rất có danh tiếng, mà quan trọng nhất chính là gia tộc của Mạt Sùng Viễn.

Như là Mạc Sùng Viễn ăn diện, Mạc Sùng Viễn nhà rất có tiền, cùng Trần gia tổ chức cúp Trần thị cũng có quan hệ họ hàng lâu đời, ở trong thương giới không cho phép khinh thường.

Người trong hẻm nhỏ nào hiểu được cái gì là thương giới, hơn nữa vẫn là thương giới bên Hong Kong, chung quy khiến cho người ta cảm thấy rất xa xôi, chỉ có thể nhìn thấy người con trai trẻ tuổi này quần áo rất bất phàm, nhìn vào chính là người không dễ trêu chọc.

Mạc Sùng Viễn hạ mắt nhìn thoáng qua quân cờ trên bàn, “Tôi có đem theo cờ, không có thói quen dùng của người khác.”

Anh nói xong, người phía sau lập tức đem một cái hộp gỗ nhỏ đặt lên bàn, mở ra là một đôi hộp cờ vây, cùng với một bàn cờ gỗ.

Mạt Sùng Viễn sai người đem bàn cờ đặt lên bàn, đem hộp cờ vây mở ra, lấy hắc kỳ giao cho Lý Dịch Chi, nói: “Anh lớn tuổi hơn tôi, theo lý nên cầm đen.”

Lý Dịch Chi không nói chuyện, Trần Cảnh ngược lại trừng mắt nhìn Mạt Sùng Viễn một cái, dường như là cảm thấy thái độ Lý Dịch Chi thật quá tốt rồi.

Lý Dịch Chi vươn tay sờ soạng bốc lên một con cờ, mỉm cười một chút, lập tức nói: “Là Vân Tử1, trách không được không có thói quen dùng cờ của người khác.”

Anh nói xong đem hộp cờ đẩy về phía bên cạnh một chút, Trần Cảnh ngồi ở cạnh anh lấy hộp cờ đi, dường như rất ăn ý, đã muốn không cần Lý Dịch Chi nói nữa, Trần Cảnh chính là đôi mắt của anh.

Mạt Sùng Viễn cũng biết, một người mù nếu chơi cờ, khẳng định cần phải có người báo kỳ cho anh ta, Trần Cảnh chính là đảm đương nhân vật kia.

Lý Dịch Chi cười rộ lên rất ấm áp, cùng một dạng như mọi người đã tưởng tượng, người chơi cờ vây này hẳn là ổn trọng, tao nhã, được giáo dục tốt, không vội không nóng.

“Không biết Mạt tiên sinh cược vật thưởng là cái gì.”

Mạt Sùng Viễn dùng ngón trỏ gõ nhẹ cái bàn, “Vật thưởng chính là cái nhà Kỳ xã này.”

Cậu nói xong dừng một chút rồi tiếp tục nói: “Nếu tôi thắng, liền sẽ thu mua hết nhà Kỳ xã này, nếu anh thắng, tôi sẽ cho anh một nhà Kỳ xã nữa.”

Lý Dịch Chi nghe nói chắc chắn như thế, biết rằng trong lòng cậu ta nhất định nắm chắc phần thắng, cũng không thấy luống cuống, ngược lại không nhanh không chậm nói: “Vật thưởng kia là Mạt tiên sinh xác định rồi, vậy cách chơi thì tùy tôi đi.”

“Xin cứ tự nhiên.”

Lý Dịch Chi tựa vào trên ghế, nhàn nhã nói: “Không biết Mạt tiên sinh có hay không mang theo đồng hồ tính giờ.”

Mạt Sùng Viễn nhíu mày một chút, không đoán được anh ta lại muốn chơi Khoái kỳ, bất quá cũng không cự tuyệt, đưa tay ra hiệu, rất nhanh có người đem lên một đồng hồ tính giờ chuyên dùng trong cờ vây, đặt vào trong tay.

Lý Dịch Chi gật đầu, “Chơi một bàn nhanh mười giây, để không làm chậm trễ bữa cơm trưa.”

Lý Dịch Chi cầm đen đi trước, hai người đều là một tay giỏi mười giây, hạ rất nhanh chóng, mặt khác tất cả mọi người chơi cờ đều vây quanh lại đây, đại đa số mọi người đều là người mới bắt đầu, hoặc chỉ là vì hứng thú, cũng chưa kiến thức qua một tay giỏi Khoái kỳ mười giây, chợt vừa nghe nên cảm thấy rất cao thâm.

Trong chốc lát, trong Kỳ xã chỉ có thể nghe thấy âm thanh báo cờ của Trần Cảnh cùng âm thanh hai người chụp đồng hồ, cùng những người khác đều có suy nghĩ giống nhau, tình hình trận đấu tựa hồ phi thường giằng co, kỳ chiêu (các chiêu cờ) khiến người xem tiếp ứng không kịp, rất nhiều chiêu mọi người chưa thấy qua, lại tuyệt diệu ngoài ý muốn.

Mạt Sùng Viễn vừa thấy kỳ nghệ liền biết không phải là dân thường, chẳng qua dường như không có ai tinh thông Khoái kỳ giống như Lý Dịch Chi, Lý Dịch Chi mắt không nhìn thấy, nhưng lại không chút nào chiếm hạ phong, vẫn luôn duy trì ôm hai cánh tay, tựa lưng vào ghế ngồi, cằm hơi hơi giơ lên, dường như là nhìn chằm chằm trần nhà, mắt nhắm lại, giống như đang trong suy tưởng.

Anh mỗi lần nói một câu, Trần Cảnh liền bay nhanh hạ xuống một con cờ, thế nhưng không có một con cờ nào rơi trên điểm cấm, bầu không khí này giống như có thể cảm hóa mỗi người.

Mạt Sùng Viễn mới đầu là nắm chắc phần thắng, sau lại chậm rãi có chút nhíu mày, càng chơi càng chậm, cuối cùng nhìn chằm chằm bàn cờ thật lâu, đột nhiên nở nụ cười một chút, có chút nhẹ nhõm, đem quân trắng vỗ nhẹ trên bàn cờ.

“Tôi thua.”

Lý Dịch Chi nói: “Mạt tiên sinh cũng đã cho tôi không ít ngăn trở, nếu không tính lầm phía trên bên trái, tin rằng chúng ta còn phải chơi thật lâu.”

Mạt Sùng Viễn đứng dậy, phủi phủi quần áo, xoay người định đi ra ngoài, nói: “Thua là thua, Lý lão sư kỳ nghệ cùng làm người quả thật khiến cho người khác tin phục.”

Cậu nói xong liền đi ra ngoài, đợi cậu đi ra ngoài hết nửa ngày, mọi người mới bắt đầu nhỏ giọng nghị luận, có người nói thua có phải thật hay không cấp một nhà Kỳ xã, còn có người nói cái gì kẻ có tiền đều là kỳ quái.

Lý Dịch Chi cũng có chút mạc danh kỳ diệu, Mạt Sùng Viễn mới đầu như là đến đá bảng hiệu, đột nhiên đụng tới một cái Kỳ xã, có một lão sư ở Kỳ xã chơi Kỳ giải, quả thật có thể đưa tới không ít đá bảng hiệu, bất quá Mạt Sùng Viễn hạ xong bàn cờ này lại nói không giống như là đá bảng hiệu, ngược lại như là đến khảo nghiệm anh, về phần khảo nghiệm cái gì, tại sao lại khảo nghiệm, Lý Dịch Chi cũng không thể hiểu được.

Đến bữa trưa, Trần Cảnh liền mang theo Lý Dịch Chi trở về, nguyên nhân là Lý Dịch Chi đau vai, không biết yêu quý bản thân, người Kỳ xã cười nói Lý lão sư mấy ngày nay đã cược đến khỏi cần chiến bài (mấy chiêu bài đánh cờ) nha, thoạt nhìn vẫn là đồ đệ định đoạt.

Buổi chiều không có việc gì làm, hai người liền đến các tiệm sách, kỳ phổ lục tìm trong nhà Trần Cảnh đều xem đã không sai biệt lắm, ở trong tiệm sách bởi vì chuyện Lý Trận thắng cờ vây, nên đặc biệt thiết kế một cái quầy cờ vây, có rất nhiều sách mới, vậy mà còn có kỳ phổ của cá nhân Lý Trận, ghi chép chơi cờ tâm đắc của Lý Trận, cùng với mấy chục bản sao kỳ phổ của anh ta.

Ở thời đại này một tháng chỉ có hơn mười đồng tiền lương, cái kỳ phổ này đã bán hơn bốn đồng, đã coi như là giá trên trời, Trần Cảnh cầm lên nhìn sau đó nói câu, “Có lỗi in.”

Lý Dịch Chi thiếu chút nữa cười ra tiếng, làm cho nhân viên thu ngân hướng bên này nhìn, hỏi bọn họ mua hay không mua.

Trần Cảnh cuối cùng vẫn là mua kỳ phổ, chẳng qua là canh cánh trong lòng việc trong sách bị lỗi in.

Lý Dịch Chi lôi kéo tay bé đi về, ở trong mắt người khác thấy dường như là sợ đứa nhỏ đi lạc, hoặc là chạy loạn, kỳ thật thực chất là Trần Cảnh sợ anh không nhìn thấy sẽ bị vấp.

Lý Dịch Chi nói: “Thật vất vả ra một cái Kỳ Vương, thương gia làm sao có thể buông tha cái cơ hội này, sách phỏng chừng là suốt đêm in ra, rồi vội vàng tính giá để bán lời.”

Trần Cảnh nhạt nhẽo nói: “Ừm, cho nên tôi ghét nhất thương nhân, không giống với chơi cờ.”

____________________

1. Vân Tử là là quân cờ đặc sản của Vân Nam, là một nghệ thuật. Vân Tử kết cấu tinh tế, màu sắc tinh thể mềm mại, cứng nhưng không khô giòn, trơn mịn. Quân đen có màu như ngọc, hơi vàng hoặc xanh lá cây.




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.