Điên Cuồng Vì Em

Chương 25: 25: Một Cảnh Tượng Mà Cô Không Bao Giờ Dám Nghĩ Tới





Giây bắt đầu, tim Gia Như giật thót lên, cảm giác hồi hộp vô cùng.

Những cú vượt mặt chuẩn xác, cô ấn tượng với một người từ nãy giờ.

Những cú ép cua của người này đẹp mắt đến ngẩn người, và hình như dáng dấp cũng rất quen thuộc.
Cuối cùng, người đàn ông Gia Như có ấn tượng nãy giờ dẫn đầu trong bảng xếp hạng.

Và giây phút người đó gỡ mũ bảo hiểm ra, chẳng hiểu sao Gia Như mở to đồng tử.

Mái tóc nâu đỏ quen thuộc, đôi mắt đại dương xanh thẫm.Thoáng chốc, đáy mắt cô ánh lên tia ngưỡng mộ.
Vừa nhận cúp xong, hắn cũng mau chóng trở về phòng VIP.

Gia Như cũng định đi ra ngoài để đến chỗ hắn.

Bất chợt cô đâm sầm vào một người, Gia Như vội cuống quýt xin lỗi.
" Xin lỗi...!anh".
Người đàn ông đó im lặng nhìn Gia Như từ đầu đến chân.

Ánh mắt anh ta rất thâm độc, mặc dù khuôn mặt rất đẹp, hệt như tranh vẽ.

Gia Như bất giác nuốt nước bọt, không phải anh ta sẽ gây khó dễ cho cô chứ.

Người đàn ông đó chính là Đàm Phong, anh ta khẽ liếc mắt qua hai tên vệ sĩ trước cửa phòng VIP, đoán được Gia Như phần nào không phải là nhân vật tầm thường.
" Không có gì"

Anh ta lẳng lặng đi ngang qua cô, nhưng Đàm Phong lại buông một câu chỉ đủ để hai người nghe thấy.
" Chúng ta sẽ còn gặp lại"
Gia Như dõi theo bóng lưng anh ta, cảm thấy một tia ớn lạnh xẹt ngang qua gáy.

Vừa hay Ngụy Khắc vừa đến, dĩ nhiên những chuyện nãy giờ thu hết vào tầm mắt của hắn.

Nhưng hắn vẫn nở nụ cười với cô.
" Sao hả, bất ngờ không?".
"Thật sự bất ngờ.

Bất ngờ đến nỗi không biết nói gì luôn.

Chỉ là một từ thôi, ĐỈNH".
Gia Như như quên hết chuyện ᴆụng chạm với người đàn ông đó, cô không giấu nỗi sự hưng phấn.
Nhưng hắn chợt nhíu mày nhìn cô.
" Không vui à? Sao không cười?"
" Vui mà.

Chỉ là, tôi không tùy tiện cười trước mặt người mà tôi không thân thiết".
Khóe miệng hắn giật giật, tâm trạng của cô sao lại thất thường như vậy chứ.

Hai người lái xe về nhà thì trời cũng xế chiều.

Gió ù ù bên tai nên cô nói lớn bên tai hắn.
" Anh cái gì cũng giỏi hết.

Ngoài lái moto anh còn biết gì nữa không?"
" Bắn súng, võ thuật.

Em biết muay Thái không, cái đó anh cũng biết một chút"
" Xem ra là anh đa tài rồi.

Vậy mà từ trước tới giờ tôi chỉ nghĩ anh là một tổng giám đốc thôi chứ".
Hắn không nói gì.

Thật ra hắn không thích khoe mẻ, chỉ là cô hỏi hắn mới trả lời thôi.
Đột nhiên nhớ ra gì đó, Gia Như vội lên tiếng.
" Này, người đàn ông mà tôi gặp lúc đi ra, anh ta bảo là sau này tôi còn gặp lại anh ta.

Anh có biết anh ta là ai không?"
" Đàm Phong.


Người đứng đầu Đàm thị, tập đoàn đi đầu về công nghệ thông tin.

Những thiết bị điện tử ngoài thị trường bây giờ chiếm 70 phần trăm"
" Thì ra là vậy"
" Sau này bằng mọi giá đừng day vào hắn ta".
Hắn nghiêm giọng nhắc nhở cô: "Biết rồi, tôi cũng không mắc mớ gì phải gặp anh ta làm gì"
Cô trả lời một cách hiển nhiên.

Gia Như vòng tay ôm eo hắn thật chặt, mùi hương từ mái tóc của hắn thoang thoảng trên mũi cô khiến Gia Như dễ chịu vô cùng.
Có một người chồng như vậy, dù chỉ là hôn nhân ép buộc nhưng cũng khiến cô cảm thấy tự hào vô cùng.
________
Cô đang làm việc thì bất chợt có cuộc gọi đến.

Gia Như tắt âm lượng, hoàn toàn không muốn nhất máy.

Nhưng điện thoại cứ chớp đèn liên tục nên buộc lòng cô phải nghe máy.
" Bà muốn gì?"
" À, chiều nay con về nhà gấp được không, ở nhà có việc quan trọng lắm" Là mẹ kế của cô gọi tới, Gia Như hằng học lên tiếng.
" Không liên quan đến tôi"
" Kìa con, dù sao ông ấy cũng là ba ruột của con, chỉ một lần thôi.

Lần sau nhà ta không dám làm phiền con nữa"
Cô đắng đo một lúc rất lâu, cuối cùng cũng bất đắc dĩ lên tiếng:" Được"
Chẳng biết có chuyện gì nữa.

Nếu mà liên quan đến bà ngoại thì cô nhất định không để yên.
Cô bắt taxi về lại nhà cũ.

Cảm giác thật xa lạ, vì hồi cấp ba cô ít về đây, chủ yếu là đi ngủ ở nhà bạn, có khi đánh nhau rồi ngủ luôn ngoài đường.
Vừa bước vào nhà, một cảnh tượng mà cô không bao giờ dám nghĩ tới, cũng không bao giờ nghĩ nó sẽ xảy ra.


Tôn Hiểu đang ở trong vòng tay hắn.

Gia Như lườm mẹ kế rõ dài, hất mặt với bà ta.
" Chuyện quan trọng bà nói là cái gì?"
Cô dường như không để ý đến hắn, xem hắn là vô hình.

Còn hắn như hóa đá tại chỗ, rốt cuộc chuyện quái gì đang diễn ra.

Bố cô điện thoại bảo hắn về đây, mới bước vào nhà thì tự nhiên bị Tôn Hiểu ôm chầm lấy.

Ngụy Khắc thấy sắc mặt u ám của cô thì vội lên tiếng.
" Gia Như, sao em lại ở đây?"
" Tôi bị làm phiền".
Cô trả lời cục xúc.

Gia Như liếc nhìn Tôn Hiểu đang ôm hắn sướt mướt, lạnh lùng lên tiếng.
" Rốt cuộc là có chuyện gì?"
Tôn Hải hắng giọng một cái: "Chị con đã trở về, con được tự do rồi.

Lúc con lấy Ngụy tổng, ba và mẹ cùng ngài ấy kí bản hợp đồng, khi nào chị con quay về, con sẽ được tự do.

Đương nhiên ba sẽ chu cấp cho con khoản tiền đủ để con sống cả đời".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.