Thư Tuyết Ngọc liếc mắt nhìn Bùi Nguyên Dung, mượn cớ dẫn Bùi Nguyên Ca tới phòng kho để chuồn ra ngoài. Bùi Nguyên Dung vẫn đang đắm chìm trong ảo tưởng được Ngũ điện hạ coi trọng, căn bản không chú ý. Đến một chỗ kín đáo yên tĩnh, Thư Tuyết Ngọc mới hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy?"
"Trong viện Tam tiểu thư mất trộm, nghe nói bị mất vài món đồ quý giá, nha hoàn Tú Ngọc của nàng làm ầm ĩ mọi chuyện lên, nói rằng phu nhân trước thì đổi mama quản sự của Thải Vi viên, hôm nay lại mang Tam tiểu thư ra ngoài, cho nên mới xảy ra chuyện như vậy. Người làm đều nghị luận sôi nổi, nói chuyện này rất kỳ quái, ra nói vào nói, ý tứ rằng phu nhân đang gây khó dễ dằn mặt Chương di nương và Tam tiểu thư! Lão gia không có trong phủ, đại tổng quản ra phủ mua vật phẩm, Chu phó tổng quản cáo ốm, trong phủ hiện tại không có người quản sự, mọi chuyện càng trở nên huyên náo."
Bùi Nguyên Ca thầm sinh nghi, vội vàng nói: "Ngươi mới rời đi được chốc lát, đã hỏi thăm được rõ ràng như vậy ư?"
"Bẩm tiểu thư, nô tỳ vừa về phủ thì gặp được nha hoàn Mộc Tê trong viện của tiểu thư, những lời này đều do nàng ấy ủy thác nô tỳ chuyển lời cho ngài cùng phu nhân."
Nha hoàn trước đây của Minh Cẩm đều lấy thảo dược hoa mộc làm tên, Tĩnh Xu trai cứ tiếp diễn thói quen này cho tới bây giờ. Mà Mộc Tê chính là nha hoàn hôm đó nàng chọn lựa, do hồi hộp nên trả lời không mấy rõ ràng mạch lạc, Bùi Nguyên Ca lúc ấy khen nàng tâm tư tinh tế, am hiểu lòng người. Mà nhìn sự tình hôm nay có thể thấy, ánh mắt của nàng rất chuẩn, Mộc Tê suy nghĩ thấu đáo, toàn diện, ngày sau nhất định sẽ là cánh tay đắc lực.
Mà bây giờ, tâm cơ của Chương Vân cũng bộc lộ rất rõ ràng.
Mấy ngày trước, Chu phó tổng quản báo rằng mama quản sự Thải Vi viên say rượu làm việc sai sót, đề cử Trần Thanh Gia lên. Lúc ấy Bùi Nguyên Ca và Thư Tuyết Ngọc cũng chưa để ý, cho rằng Trần Thanh Gia này tư cách phẩm hạnh đều tốt, liền đồng ý. Tiếp theo đó, hôm nay xui Bùi Nguyên Dung đi theo Thư Tuyết Ngọc ra ngoài, có điều... Bùi Nguyên Ca trầm tư, phu nhân cùng nàng ra ngoài, rất lâu sau Bùi Nguyên Dung mới tới, nhưng trong phủ lại nói phu nhân dẫn theo Bùi Nguyên Dung ra ngoài, có lẽ Bùi Nguyên Dung đã sơ xuất ở bước này. Nếu hết thảy đều tiến hành đúng theo kế sách của Chương Vân, đầu tiên là đổi mama quản sự mới, sau lại kiếm cơ dẫn Bùi Nguyên Dung ra ngoài, cố tình trong lúc đó, Thải Vi viên bị mất trộm gây huyên náo lớn. Từng ấy sự việc khiến người ta không thể không nghi ngờ do phu nhân cố ý thiết kế .
Trước đây phu nhân bị giảm lỏng cũng bởi tội danh độc hại mẫu thân, thua bởi một chữ “đố” (đố trong đố kỵ).
Nếu đã là “đố”, như vậy không dung thiếp thất và thứ nữ là chuyện dễ hiểu. Kế này của Chương Vân, không phải tùy tiện gán một tội danh cho phu nhân, mà là mượn đao giết người, muốn mượn nó gợi lên hận cũ trong lòng phụ thân, khiến phu nhân bị thất sủng một lần nữa. Xem ra đúng là phu nhân đã tạo thành uy hiếp cho Chương Vân, nên bà ta mới phải khổ tâm thiết kế như vậy.
Dự tính đã định, Bùi Nguyên Ca mỉm cười nói: "Phu nhân, chờ sau khi hồi phủ, chuyện này giao cho ta xử trí được không?"
"Ngươi chớ xem thường chuyện này, tuy là mất trộm, nhưng xử lý không tốt có thể mang danh oan là khắt khe thứ tỷ, cần gì phải tranh vũng nước đục này?" Thư Tuyết Ngọc lắc đầu: "Dù sao ta cũng đã mang tiếng nhiều rồi, vẫn nên để ta làm tốt hơn!"
"Phu nhân yên tâm, nếu ta nhận làm tức đã nắm chắc mười phần sẽ không bị Chương Vân tính kế. Hơn nữa, ta thích hợp xử lý chuyện này hơn phu nhân." Bùi Nguyên Ca cười thản nhiên, ánh mắt sáng rực: "Đầu tiên, phu nhân là vợ cả, tam tỷ là thứ nữ, già trẻ tôn ti khác biệt, khó tránh khỏi làm người ta cảm thấy ngài ỷ mạnh hiếp yếu. Thứ hai, nói khó nghe thì là trong lòng phụ thân, ông ấy tín nhiệm ta nhiều hơn phu nhân, nếu người xử lý là ta, lập trường của phụ thân sẽ công bằng hơn nhiều. Thứ ba, dù sao hiện tại trên danh nghĩa, ta mới là người quản trướng phủ vụ, phu nhân chỉ hiệp trợ chỉ điểm giúp ta mà thôi. Cho nên, xét về tình về lý, chuyện này nên để ta xử trí là tốt nhất.”
Thư Tuyết Ngọc nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Ca, trong mắt không biết nên vui hay nên buồn.
Gặp chuyện như vậy vẫn bình tĩnh, suy tính tỉ mỉ, phân tích thiệt hơn rõ ràng. Tâm tư nhạy bén là chuyện tốt, nhưng xuất hiện trên người một đứa bé mười ba tuổi, thì không thể không khiến lòng bà chua xót, nhất là bà biết, bản tính đứa nhỏ này vốn không phải như vậy. Phải trải qua bao nhiêu rắc rối, cay đắng, mới có thể tôi luyện nàng thành như vậy chứ? Đứa nhỏ này, thật sự đã sống không dễ dàng!
"Nguyên Ca..." Thư Tuyết Ngọc sờ đầu nàng, muốn nói gì đó nhưng lại nhịn xuống, cuối cùng chỉ nói: "Được, để ngươi xử trí."
Không biết tại sao, một tiếng gọi này, một động tác sờ đầu này, một tiếng thở dài này, lại khiến lòng Bùi Nguyên Ca dâng lên một cảm giác khác thường, nhưng không nói thành lời. Nàng nhanh chóng gạt bỏ thắc mắc này, chuyên tâm suy nghĩ về cục diện trước mắt. Theo ý nàng đó là, dù sao chuyện đã xảy ra, bây giờ trở về không khác nào cho bọn họ chĩa mũi giáo vào người, không bằng nhường trước một bước, còn mình thì tranh thủ tìm Bùi Chư Thành hồi phủ càng nhanh càng tốt.
Thư Tuyết Ngọc gật đầu, trong lòng hạ quyết tâm, nếu chuyện này cuối cùng khó xử trí tốt, vậy thì để bà chịu trách nhiệm là được.
Luận thông minh mưu tính, Nguyên Ca mạnh hơn bà rất nhiều. Điều duy nhất bà có thể làm, chính là đứng ra che mưa che gió cho Nguyên Ca nếu nó không giải quyết được! Đứa nhỏ này, chỉ thiếu một người giúp nó gánh vác mọi chuyện!
Bởi vậy, khi bọn họ về phủ, đã là lúc hoàng hôn.
Vừa bước vào cửa phủ, quản gia Trương Đức Hải lập tức tới bẩm báo, tổng quản ra phủ mua đồ, đến nay chưa về, Chu phó tổng quản lại cáo ốm, nên giờ đang đứng đầu quản sự. Hắn kể tường tận mọi chuyện một lượt, rồi xoay người khom lưng đứng sang một bên.
Nghe nói viện mất trộm, Bùi Nguyên Dung lập tức chạy về kiểm tra.
Xem ra Chương Vân không kể toàn bộ kế hoạch cho Bùi Nguyên Dung, chắc sợ nàng ta lộ ra sở hở. Đáng tiếc, ngay tư đầu Bùi Nguyên Dung đã phá họng mọi chuyện rồi! Bùi Nguyên Ca mỉm cười, quét mắt nhìn Trương Đức Hải, nói: "Đã biết, đem những người có liên quan tới Tĩnh Nhã đường, ta sẽ tới sau." Hắn lĩnh mệnh rời đi, Bùi Nguyên Ca đột nhiên gọi lại, trầm mặc một hồi rồi mới nói: "Trương quản gia hình như không được trọng dụng, nếu không bình thường chẳng thấy người đâu, hôm nay lại bị đẩy ra để ngươi đi bẩm báo, phải không?"
Lòng Trương Đức Hải chấn động, miễn cưỡng khống chế được sắc mặt biến hóa.
Năm đó, sau khi Thư Tuyết Ngọc bị cấm túc, Bùi phủ đánh chết một nhóm hạ nhân, lại đuổi một nhóm hạ nhân, xuất hiện chỗ trống rất lớn, Trương Đức Hải chính là từ thôn trang đi lên. Hắn làm việc luôn cần cù nghiêm túc, nhưng quá trung thực, không như quản gia mới tới biết luồn cúi đưa lễ, mà vợ hắn giống như hắn, miệng lưỡi khéo léo. Vì vậy làm mười năm, nhưng vẫn chỉ là quản gia, nhìn những kẻ khác làm việc chẳng vào đâu nhưng dựa vào miệng lưỡi mà liên tục thăng tiến, trong lòng sao có thể không bực tức? Nhưng lời này tuyệt đối không thể nói trước mặt chủ tử, giờ bị hỏi tới, hắn chỉ có thể nói: "Đó là do tiểu nhân ngu dốt."
Bùi Nguyên Ca đương nhiên biết mình phải làm gì, sờ sờ vòng ngọc ở cổ tay, chậm rãi nói: "Ngu dốt hay không ngu dốt không quan trọng, cái quan trọng đó là xem ngươi có biết nắm bắt cơ hội hay không? Trước mắt có một cơ hội, nếu ngươi có thể nắm chắc lấy, khiến ta vừa lòng, ta sẽ để ngươi thay thế vị trí của Chu phó tổng quản, thế nào?"
Trương Đức Hải lại chấn động, ngẩng mạnh đầu, hai mắt sáng rực ẩn chứa khát vọng.